Nụ hôn nồng cháy

Oành một tiếng, toàn bộ đầu của Hứa Phương Phỉ như bị đốt cháy, nóng như thiêu đốt.
Cô vừa xấu hổ vừa bực mình, như nhặt được củ khoai tây nóng bỏng tay, vội vàng ném chiếc hộp đen về lại túi, quăng cho anh, dậm chân một cái: “Trịnh Tây Dã, em nói với anh chuyện nghiêm túc như vậy. Anh có thể đứng đắn chút không?”
Trịnh Tây Dã nhếch khóe môi, anh mắt tình cảm cưng chiều: “Nhìn em nhỏ mọn chưa kìa, chuyện lớn bao nhiêu cơ chứ.”
Hứa Phương Phỉ nghiêng mặt: “Em nói thật đấy, anh không cần phải chăm sóc em nhiều như vậy, em sẽ không vui.”
Hai má nhóc con phồng lên, đôi mắt sáng ngời, bề ngoài trông cô vừa nghiêm túc vừa tức giận, Trịnh Tây Dã dở khóc dở cười. Anh nhìn cô chằm chằm và nói: “Cô gái này thật thú vị. Em là vợ của anh, anh chăm sóc em lo lắng cho em, để em trong lòng bàn tay mà thương tiếc, sợ em chịu mệt. Vậy mà em lại không vui?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Trịnh Tây Dã đang còn ở Côn Lôn, thời tiết rất ác liệt, trên cao nguyên tuyết trắng phủ kín núi đồi, không có điện, nước, cũng chẳng có tín hiệu, không có bất kì một hoạt động giải trí vui chơi nào, các đồng đội công tác có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, ngồi vây quanh nhau tám chuyện cho qua thời gian.
Các đồng đội thường thi nhau kể khổ, nói bạn gái nhà mình khó hầu hạ, động một cái là nhao nhao nói “Anh vốn dĩ không thèm để ý đến em.”
Trịnh Tây Dã nghe xong cũng cười cho qua chuyện, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày anh cùng nhóc con mà mình yêu thương lại cãi nhau về vấn đề “có quan tâm không”, “yêu hay không yêu”.
Cô không vui, không phải cảm thấy anh không quan tâm, mà là vì anh quá quan tâm đến cô.
Trịnh Tây Dã vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ rằng tổ tiên nhỏ này ngày thường trông đáng yêu mềm mại, trong thâm tâm lại vô cùng quật cường, khuôn mặt nhỏ kéo dài ra trông rất thú vị, độc đáo.
Đây chính là lý do khiến cô tức giận, đến Đậu Nga cũng không oan uổng bằng anh đâu.
Về điều này, Hứa Phương Phỉ cắn môi tự hỏi vài giây, bờ vai nhỏ bỗng chốc suy sụp…Cũng đúng. Anh vẫn luôn đối xử rất tốt với cô. Anh chiều chuộng, che chở cho cô như một thói quen.
Nếu cô vì chuyện này mà mâu thuẫn với anh, thì thật sự không có nghĩa lý gì.
Nhưng mà…
Hứa Phương Phỉ đưa tay kéo nhẹ quần áo của người đàn ông, buồn bực ngập ngừng phản đối: “Nhưng em có tay có chân, tứ chi lành lặn, chẳng lẽ đến quả dưa hấu anh cũng không cho em ôm sao?”
Cô không còn là một đứa trẻ quấn tã nữa rồi.
Trịnh Tây lớn lên trong khu tập thể của quân khu, anh chính thức gia nhập học viện quân sự năm mười tám tuổi, ở Nanh Sói nhiều năm trải qua mưa bom máu đạn, vừa có tâm huyết lại có tính hung hãn, bây giờ có lòng nghi ngờ với cô gái nhỏ đang làm nũng.
Lúc này, cô gái nhỏ đáng yêu đang dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng mềm mại nói chuyện, nháy mắt tâm trạng Trịnh Tây Dã tốt lên bất ngờ.
Anh cuối cùng cũng đồng ý, đưa quả dưa hấu to xanh mượt cho cô.
Hứa Phương Phỉ thấy thế, vui vẻ cười híp mắt, vội vàng ôm quả dưa vào trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nhìn vào đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm của cô, nhìn cô vài giây, lười biếng nói: “Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Hứa Phương Phỉ không trả lời, vui vẻ bước về phía trước với quả dưa trên tay. Không quá mất phút, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đỏ bừng quay lại nhìn anh, thấp giọng nói: “Lúc nãy cắt ngang câu chuyện, quên chưa hỏi anh, anh mua cái kia làm gì?”
Trịnh Tây Dã nhướng máy, cúi đầu ghé sát vào cô, đè thấp giọng nói khẽ bên tai cô, rõ ràng đã biết mà còn cố hỏi lại: “Cái kia? Cái nào?”
Hứa Phương Phỉ: “.”

Hứa Phương Phỉ sắp phát điên rồi. Mặt cô càng đỏ hơn, trừng đôi mắt nói: “Trịnh Tây Dã, từ khi nào mà anh trở nên xấu xa như vậy?”
Không chỉ là xấu.
Người đàn ông này bây giờ đã xấu xa đến tột cùng rồi, chính là một tên khốn nạn háo sắc không biết xấu hổ!
Trịnh Tây Dã nghe thấy điều này, anh giả vờ suy nghĩ trong hai giây rồi bình tĩnh trả lời: “Anh không thay đổi mà.”
Hứa Phương Phỉ nghe được chuyện lạ, nghiêm túc hỏi lại: “Tuy rằng trước kia anh khốn nạn, nhưng dù gì vẫn là một tên khốn nạn hơi đứng đắn và biết kiềm chế lại. Da mặt không dày như bây giờ!”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh trả lời: “À. Lúc trước anh đứng đắn biết kiềm chế là giả đó.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Trịnh Tây Dã: “Anh có thể giả vờ rất tốt. Thật giả lẫn lộn.”
“...” Hứa Phương Phỉ không còn lời nào để nói.
Nhìn góc nghiêng đẹp trai anh tuấn không tỳ vết của Trịnh Tây Dã, trong lòng cô dâng lên một tia xúc động, muốn ném quả dưa trong lòng vào mặt anh…bẹp, ném thẳng vào.
Nhưng cái ý tưởng này rất nhanh đã tan thành mây khói.
Trịnh Tây Dã thiếu đòn, nhưng quả dưa hấu này vô tội.
Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, đỏ mặt nhỏ giọng cảnh cáo: “Hôm qua em đã nói rồi, mấy đêm nay anh ngủ phòng mình đi, nửa đêm đừng có mơ mà lẻn vào. Em sẽ khoá cửa.”
Trịnh Tây Dã lười biếng nói: “Ừm. Anh nhớ rồi. Thời gian làm việc em muốn anh kiềm chế.”
Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy từ đó, tai cô nóng lên vì xấu hổ, cô liếc nhìn anh, thấp giọng trách mắng: “Anh còn nhớ anh đã mua thứ đó không?”
Trịnh Tây Dã: “Anh đã kiểm tra khi lấy nó, có hạn sử dụng trong vòng ba năm.”
Hứa Phương Phỉ bị sặc: “... Sau đó?”
“Chuẩn bị sẵn sàng đi, loại chuyện này ai có thể nói trước được.”
Trịnh Tây Dã nghiêng người nhìn cô, bình tĩnh nói: “Nếu có một ngày nào đó, em nổi hứng lên muốn làm gì anh, anh sẽ không chần chừ mà hầu hạ em bất cứ lúc nào.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, nâng một chân đá nhẹ vào bắp chân anh, thấp giọng mắng: “Im miệng.”

Về đến khách sạn, Hứa Phương Phỉ đem quả dưa hấu về phòng của cô, quẹt thẻ mở cửa, cùng Trịnh Tây Dã xách mấy túi trái cây lớn vào phòng.
Cô đặt tất cả các loại trái cây lên tấm thảm cạnh tủ ti vi, ngồi xổm xuống, tìm hai chiếc túi trong suốt, lấy ra khoảng bốn mươi trái có hình thức tương đối đẹp, chia thành hai phần, lần lượt cho vào hai túi.
Chia xong, cô duỗi duỗi cái tay, xách theo hai cái túi đứng dậy.
Quay đầu nhìn lên, Trịnh Tây Dã vẫn chưa rời đi, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào tường, đôi mắt hạ thấp nhìn chằm chằm cô, không biết đang suy nghĩ gì.

“Lại đây.”
Hứa Phương Phỉ giơ tay, đưa cho anh một cái túi, cười nói: “Cái này của anh, cầm về phòng từ từ ăn.”
Mày Trịnh Tây Dã khẽ nâng, thuận tay cầm lấy, thong thả đặt nó bên cạnh, tiếp lời: “Giờ mới có mấy giờ, đã vội vàng đuổi anh đi rồi?”
“Nếu anh muốn đợi thì ở lại đợi đi.” Hứa Phương Phỉ vừa nói với nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng: “Nhưng mà nói rõ muộn nhất là đến mười giờ, em còn phải tắm rửa nghỉ ngơi.”
Nói xong, mắt cô thoáng nhìn qua ti vi, cầm lấy điều khiển từ xa lắc lắc trước mặt anh, hỏi: “Có muốn xem ti vi không, em mở cho anh?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu, không rời ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Hứa Phương Phỉ nhún vai, phớt lờ sự tồn tại của anh, đặt điều khiển từ xa xuống, lấy một quả vải trong túi trái cây ra, ngồi xổm bên cạnh thùng rác để bóc vỏ.
Trịnh Tây Dã vẫn đang nhìn Hứa Phương Phỉ, ánh mắt di chuyển xuống bàn tay đang lột vải của cô.
Vỏ quả màu đỏ sần sùi bị những ngón tay thon thả bóc ra, thịt quả lộ ra ngoài không khí, trắng nõn và căng mọng, nước trên bề mặt lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.
Trịnh Tây Dã yên lặng nhìn chăm chú vào quả vải mượt mà kia.
Da thịt trắng nõn mềm mại rất giống với làn da trên người Hứa Phương Phỉ, càng trùng hợp hơn là, hôm nay cô mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu đỏ nhạt.
Anh thấy cái đầu tròn tròn của cô gái nhỏ đang cúi thấp, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt chăm chú, đang nghiêm túc lột vỏ quả vải.
Vỏ trái cây bị xé nhỏ và thịt quả lộ ra, cảnh này không hiểu sao khiến Trịnh Tây Dã có một loại suy nghĩ.
Ngón trỏ đột nhiên dựng lên, ánh sáng trong đôi mắt lạnh lùng của Trịnh Tây Dã bỗng tối sầm lại.
Anh nghiện thuốc lá.
Nhưng bây giờ anh không muốn hút thuốc.
Mà lúc này, cô gái nhỏ không biết người đàn ông đang nghĩ gì đã bóc xong trái vải đầu tiên trên tay.
Trịnh Tây Dã nhìn thấy nước vải chảy xuống ngón tay cô, cô ngẩn người, vô thức đưa đầu ngón tay lên miệng. Trong giây phút tiếp theo, như chuyển động chậm trong một bộ phim, cái lưỡi màu hồng nhạt đáng yêu chui ra từ môi răng, nghịch ngợm chạm vào ngón tay.
Chắc là đã nếm được vị ngọt, cô cong môi vui vẻ thoả mãn rồi rút khăn ướt ra lau tay.
“Rất ngọt. Hương vị ngon tuyệt.” Hứa Phương Phỉ cười nhận xét.
Từ nhỏ Hứa Phương Phỉ đã được nuôi dạy trong gia đình nề nếp khiến cô sẵn sàng chia sẻ với người khác, vải đã bóc vỏ có ngon đến đâu, cô cũng không bao giờ một mình ăn hết. Những ngón tay mảnh khảnh trơn bóng tách ra nửa quả vải, bẻ nhẹ một cái, phần thịt nhỏ bị chia đôi thành hai phần bằng nhau.
Hứa Phương Phỉ bỏ hột, đưa nửa quả vải vào miệng, má phồng lên nhai nuốt. Cô cầm nửa còn lại trong tay và đứng dậy, đi đến chỗ Trịnh Tây Dã đang đứng, đưa nó trước mặt anh.
“Chúng ta mỗi người một nửa.” Cô nói.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã sâu không thấy đáy.
Anh nhìn chằm chằm vào má trái đang phồng lên chuyển động của cô gái nhỏ, sau đó khẽ di chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng quét về phía nửa quả còn lại trong tay cô.

Trịnh Tây Dã vân vê miếng thịt quả, một tay giơ lên, nhẹ nhàng véo chiếc cằm nhỏ của cô gái trước mặt.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: “Nửa này là của anh.”
Trịnh Tây Dã nói: “Anh biết.”
Trịnh Tây Dã lại nói: “Em ăn hết chưa?”
Hứa Phương Phỉ nuốt thịt quả xuống bụng, mê mang gật gật đầu: “Ừm.”
“Há miệng.” Anh nhẹ giọng.
“...” Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không biết anh định làm gì, cô mơ màng khẽ mấp máy môi, mở miệng ra.
Vị ngọt lan ra đầu lưỡi. Phần thịt quả vải cô chia một nửa cho anh, bị anh ngậm nó đưa vào trong miệng cô.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc chớp chớp mắt, còn muốn nói chuyện, nhưng một lúc sau, đôi môi Trịnh Tây Dã không kiềm được mà đè xuống dưới.
Anh từ trên cao nhìn xuống, cúi người hôn cô thật mạnh.
Anh nghiện thuốc lá. Nhưng Trịnh Tây Dã không muốn hút thuốc chút nào, anh đã tìm ra cách làm dịu cơn thèm tốt hơn nicotin hàng vạn lần.
Mặc dù việc này cô đã từng trải qua hai lần nhưng Hứa Phương Phỉ vẫn cảm thấy bối rối, nhịp tim đập rộn ràng không thể kiểm soát.
Đầu lưỡi của người đàn ông tiến vào miệng cô, đẩy quả vải vào giữa môi và răng cô, thịt quả lăn xuống dưới lưỡi, cuộn vào đáy lưỡi cô. Lưỡi anh cũng theo sát phía sau mà tiến vào.
Môi lưỡi cùng nhảy múa.
Hứa Phương Phỉ bị anh dẫn dắt nửa tỉnh nửa mê, suy nghĩ bay loạn, bước chân cũng trở nên bồng bềnh run rẩy.
Cô thật lòng cảm thấy, nếu không có vòng tay anh ôm chặt lấy eo cô, nhất định cô sẽ đứng không vững.
Trong lúc hoang mang, cô thật sự sợ rằng mình sẽ ngã xuống đất trở thành trò cười, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Trịnh Tây Dã để mượn sức.

Một lúc sau, cuối cùng Trịnh Tây Dã cũng hài lòng, lấy lại quả vải từ miệng cô gái nhỏ, nhấm nháp rồi nuốt xuống, lưu luyến không rời buông đôi môi cô ra.
Khuôn mặt và hai lỗ tai của Hứa Phương Phỉ đỏ bừng lên. Cô vùi đầu vào ngực anh thở dốc, miệng hơi mở, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trịnh Tây Dã ôm cô thật chặt và hôn lên đỉnh đầu tròn tròn của cô.
Trong giây lát, anh nghe thấy nhịp thở khác lạ trong lồng ngực mình, anh đưa ngón tay chạm vào mặt cô gái, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại, bỗng nhiên dịu dàng nói: “Nhóc con.”
Cô gái trong lòng anh thì thầm trả lời: “Ừm?”
Trịnh Tây Dã hỏi: “Có phải em không biết rằng khi hôn thì có thể thở sao?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng chậm rãi: “Mỗi khi anh hôn em xong, nghe được tiếng hít thở của em, như thể em nhịn thở rất lâu rồi.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ mặc dù xấu hổ vẫn ngước mắt lên nhìn anh. Cô nhíu mày nói: “Em là đang nín thở. Nhưng miệng em đã bị anh chặn lại, làm sao em thở được?”
“Sao em lại dễ thương như vậy.”
Trịnh Tây Dã giữ khoé miệng, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi xinh đẹp của cô, nói: “Anh hôn miệng em, không phải hôn lên mũi. Mũi của em dĩ nhiên có thể thở bình thường rồi.”
Hứa Phương Phỉ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, ngẩn ngơ à lên một tiếng, sau đó tiếp lời anh rất tự nhiên: “Em nhớ rồi. Để lần sau thử xem.”

Trịnh Tây Dã tiến sát lại gần: “Bây giờ em có thể thử.”
“...”
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, đẩy đầu anh ra, che miệng lại nói: “Không được, nếu thử thì chắc chắn anh sẽ không đi.”
Trịnh Tây Dã cười khẽ, hai cánh tay ép lại càng chặt, cúi đầu cọ mặt vào cái cổ thơm tho ấm mềm của cô gái nhỏ, giống như một con chó ngao ăn hết một nửa phần thịt nhưng chưa thỏa mãn.
Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng vỗ bả vai anh, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, ngày mai còn phải làm việc, anh mau về phòng đi.”
Trịnh Tây Dã không nói gì, đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, cắn lên đầu mũi của cô.
Không đau chút nào, nhưng Hứa Phương Phỉ lại không ngờ tới, kêu ra âm thanh nho nhỏ: “Á.”
Môi người đàn ông dán sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn không rõ chữ, dịu dàng đáp: “Thật muốn một miếng ăn hết người em.”

Đêm nay, khi Trịnh Tây Dã rời khỏi phòng Hứa Phương Phỉ, cũng đã hơn mười giờ tối.
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, hai mắt long lanh,ôm gối một lúc lâu mới có sức lực đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô nhìn vào gương.
Cô gái trong gương có đôi gò má hồng hào, mắt to tròn long lanh, miệng hơi sưng đỏ, bộ dạng giống như vừa được yêu thương vừa bị bắt nạt, thật sự thu hút trí tưởng tượng của người ta.
Cô xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường, vội mở vòi nước, dùng hai tay vốc một ít nước trong vắt hất lên mặt, hất qua hất lại.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ của cái đầu rốt cục cũng hạ xuống.
Hứa Phương Phỉ dùng khăn bông lau sạch những giọt nước, soi gương cẩn thận rồi chải đầu, sau khi chắc chắn rằng mọi việc đã ổn thoả, cô mới bước ra khỏi phòng đi đưa hoa quả cho đồng nghiệp Đậu Hoán.
Sau khi về phòng và nằm xuống, cuối cùng cô cũng có thời gian để dùng điện thoại.
Mở hộp tin nhắn Wechat ra, có yêu cầu lời mời kết bạn mới.
Hứa Phương Phỉ ban đầu không nhận ra, tuỳ tiện nhấn vào, nhìn thấy tài khoản đã gửi lời mời, ảnh đại diện là bìa một quyển sách, trên đó viết mấy chữ to: [Lý tưởng quốc gia], tác giả: Plato, phiên bản kỷ niệm.
Ghi chú trên lời mời kết bạn có viết: Bạn học trường Nhất Trung Lăng Thành, Triệu Thư Dật.
Ngay lập tức, Hứa Phương Phỉ đã nhíu mày buồn rầu.
Về mặt lý thuyết, không có gì sai khi một người bạn học cấp ba cũ gửi lời mời kết bạn Wechat, về tình về lý là lẽ đương nhiên.
Nhưng vấn đề ở chỗ là, người bạn học cũ này là người đã từng thích cô.
Cái vấn đề này khiến toàn bộ mọi chuyện trở nên khó xử.
Từ thái độ của Trịnh Tây Dã đối với Triệu Thư Dật ngày hôm nay, rõ ràng là Trịnh Tây Dã không thích Triệu Thư Dật, thậm chí còn rất ghét cậu ấy.
Đồng ý lời mời kết bạn, bạn trai cô chắc chắn sẽ không vui. Nhưng làm lơ lời mời của bạn bè thì sẽ làm tổn thương thể diện của bạn học cũ. Trước mắt có hai con đường, phải đi như thế nào đây?
Hứa Phương Phỉ sờ cằm suy nghĩ hai giây, cuối cùng đầu ngón tay khẽ rung lên một cái, lướt qua lựa chọn “đồng ý” trên lời mời kết bạn, rồi nhấn vào “bỏ qua” ở phía bên cạnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận