Nụ hôn nồng cháy

Sau khi điện thoại được kết nối, Trịnh Tây Dã lại một lần nữa bị mất tin tức. Hứa Phương Phỉ ở nhà cho tới hết kỳ nghỉ hè, sau khi cùng Giang Tự giải quyết hết những việc linh tinh trong nhà giúp mẹ, cô lại xách hành lý quay lại Vân Thành.
Cuộc sống đại học sắp kết thúc, cũng giống như hồi cấp ba, đại đa số sinh viên năm tư của trường đại học cũng cần phải rời trường học, tiến vào đơn vị thực tập, áp dụng linh loạt các tri thức học được trong trường đại học vào công việc.
Các đơn vị thực tập của sinh viên đều được trường học thống nhất rồi phân chia.
Sáu cô gái phòng 307, Khúc Tất Trác Mã được phân đến Sơn Tây, Lương Tuyết với Lý Vi tới Cẩm Thành, Ngụy Hoa đến Kinh Lĩnh, Trương Vân Tiệp được phân đến Lhasa, chỉ có một mình Hứa Phương Phỉ được ở lại Vân Thành.
Năm cuối đại học, các cô gái đã được vận mệnh định sẵn là mỗi người một nơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm trước khi rời đi, cũng là một ngày trước khi về trường của kì nghỉ hè năm ba đại học, Trương Vân Tiệp gửi một tin nhắn vào trong nhóm wechat, tổ chức cho mọi người cùng ăn lẩu.
Ở chung mấy năm trời, sáu cô gái đã sớm trở nên thân thiết, quan hệ với nhau cũng tốt giống như chị em ruột thịt.
Bây giờ sắp phải tách ra, Lương Tuyết đa sầu đa cảm gắp một miếng xách bò đưa lên miệng. Nhai nhai rồi đột nhiên từng hạt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ấy ôm lấy Hứa Phương Phỉ, khóc nấc lên không ngừng.
Hạt dẻ cười Khúc Tất Trác Mã trợn mắt, cố ý kinh ngạc: “Sao thế Lương Tuyết, xách bò mắc vào răng làm cậu khóc luôn à?”
“Cậu biến đi!” Lương Tuyết bị cô ấy chọc cho thốt ra một câu. Ai có dè cứ khóc rồi lại cười càng khiến cho tâm trạng của mọi người càng thêm nặng nề.
Hứa Phương Phỉ không nỡ, cô cũng rất buồn bã, chỉ có thể vừa vỗ vai Lương Tuyết rồi nhẹ giọng an ủi, vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Thấy cảnh này, đến cả Trương Vân Tiếp từ trước tới giờ đều có tính cách mạnh mẽ cũng cảm thấy xúc động. Cô ấy lấy khăn giấy ra xì mũi, cầm ly nước cam trên bàn rồi nâng ly: “Các đồng chí, chúc cho từ nay về sau, chúng ta đều có thể ở trên cương vị của bản thân mà tỏa sáng, thực hiện hoài bão của mình! Tiền đồ như gấm, không quên sơ tâm, khắc ghi sứ mệnh!”
Các cô gái nâng ly, cụng ly rồi hô lớn: “Tiền đồ như gấm, không quên sơ tâm, khắc ghi sứ mệnh!”
Ăn xong bữa cơm này, khai giảng chưa được mấy ngày, cả khóa năm tư gần như đều đi hết.
Đơn vị thực tập của Hứa Phương Phỉ ở Vân Thành, do đó cô gần như là người cuối cùng rời trường học.
Kéo va li hành lý, chậm rãi rời khỏi khu ký túc xá nữ, cô còn nghe loáng thoáng thấy tiếng hô khẩu hiệu truyền đến từ phía sân thể dục.
Hứa Phương Phỉ ngước mắt nhìn qua, bị ánh mặt trời phản chiếu khiến cô híp mắt lại.
Cùng là cuối tháng Tám, cùng là ánh mặt trời diễm lệ và gió thu thổi, tân binh năm nhất đã nhập học, từng gương mặt dưới chiếc mũ quân đội đều non nớt, trong lòng ôm theo hoài bão, nhiệt huyết bừng bừng, giống như các cô năm đó.
Ngẩn ngơ một lúc, Hứa Phương Phỉ thu tầm mắt lại, quay người bước từng bước rời đi.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đơn vị thực tập của Hứa Phương Phỉ nằm ở phía đông Vân Thành, cách Công nghiệp Vân Thành chỉ có mười trạm tàu điện ngầm. Vì vậy, từ lúc Hứa Phương Phỉ rời trường, cho đến khi đến đơn vị thực tập báo cáo cũng chỉ cần chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Đây là một sở nghiên cứu thuộc quân khu Vân Thành, có cái tên khác dùng để đối ngoại là Viện mười bảy.
Hứa Phương Phỉ tốt nghiệp chuyên ngành thông tin, theo phân công chức năng của các phòng khoa phụ trách, cô được phân vào bộ phận số bốn. Trưởng khoa khoa bộ phận số bốn là Trâu Đại Trạch, một ông chú đã gần năm mươi tuổi, cái bụng mập mập, cái đầu tròn tròn, bình thường luôn mặc quân trang chỉnh tề, cầm theo cái bình giữ nhiệt có in hình nhân vật hoạt hình do con gái tặng, gặp ai cũng tươi cười vui vẻ giống như Phật Di Lặc.
Trước khi Hứa Phương Phỉ vào bộ phận, Trâu Đại Trạch đã cẩn thận kiểm tra tất cả hồ sơ và thông tin của cô, phát hiện ra cô gái nhỏ này không chỉ xinh đẹp ngoan ngoãn mà tất cả thành tích thi cử của các môn trong trường học cũng đều thuộc dạng xuất sắc, dùng tiếng lóng bây giờ mà nói thì là “rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc nhưng lại cứ thích dùng tài hoa”.
Trưởng khoa Trâu với chính ủy Phùng Tuấn Liên đã từng nói chuyện, hai người bọn họ đều vô cùng hy vọng về người thực tập sinh này.
Được khoảng một tuần, sau khi Hứa Phương Phỉ đến đơn vị công tác, hai vị lãnh đạo này lại càng hài lòng với cô hơn.
Cô gái nhỏ này thực sự rất hiếu học, cần cù chịu khó, tất cả công việt cô biết, cô nhất định sẽ hoàn thành đến đảm bảo cả chất lượng và số lượng. Đối với những điều mới mẻ còn chưa biết, cô cũng có thể tìm mọi cách khắc phục khó khăn trong thời gian ngắn ngủi.
Hôm nay là ngày thứ tám Hứa Phương Phỉ đến đơn vị thực tập.
Trùng hợp hôm nay là thứ sáu cuối tuần, các cán bộ đã kết hôn trong bộ phận chỉ cần là người có nhà ở Vân Thành thì đều rời khỏi quân doanh quay về nhà. Ở lại đơn vị chỉ còn lại chiến sĩ, cán bộ độc thân, cùng với các cán bộ đã kết hôn nhưng ở khác khu vực với nửa còn lại.
Hứa Phương Phỉ ăn cơm ở nhà ăn xong, trên đường đi về kí túc xá, phía sau đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Hứa Phương Phỉ!”
Hứa Phương Phỉ dừng chân, quay người qua.
Người gọi tên cô là chính ủy bộ phận của bộ phận số bốn Phùng Tuấn Liên, một nữ trung tá ba mươi mấy tuổi, tóc dài búi gọn trong mũ quân trang, khí chất trong nét giỏi giang còn toát ra vẻ uyển chuyển.
Hứa Phương Phỉ chào hỏi: “Chào chính ủy.”

Phùng Tuấn Liên nói: “Khoảng thời gian trước, viện chúng ta có hợp tác với bên đại đội Nanh sói, muốn cùng nhau nghiên cứu một phần mềm ngăn chặn trong quân sự. Trong đó có một hạng mục chúng ta giao cho đơn vị gọi là “khoa học công nghệ Tân Tú”, gần đây bên đó gặp một chút vấn đề, cần chúng ta và đại đội Nanh Sói phái người đến giúp đỡ xử lý.”
Lúc nghe thấy hai chữ “Nanh Sói”, ánh mắt Hứa Phương Phỉ hơi thay đổi. Cô lặng lẽ tiếp tục nghiêm túc nghe Phùng Tuấn Liên nói.
Phùng Tuấn Liên nói tiếp: “Chị với viện trưởng Trâu đã thương lượng rồi, muốn cử em với Đậu Hoán đi. Đậu Hoán là người cũ trong viện chúng ta, kỹ thuật đứng đầu, em đi cùng với Đậu Hoán vừa hay cũng có thể học được nhiều thứ.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Chính ủy, ý của chị em hiểu rồi ạ. Xin hỏi lúc nào thì xuất phát ạ?”
Phùng Tuấn Liên nói: “Càng nhanh càng tốt. Hành trình cụ thể, em nghe đồng chí Đậu Hoán sắp xếp nhé.”
Hứa Phương Phỉ giơ tay hành quân lễ: “Rõ!”
Sáng hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Viện mười bảy đã sắp xếp xe quân dụng đưa hai vị đồng chí đi công tác đến sân bay Vân Thành.
Đậu Hoán là người có kỹ thuật cốt cán điển hình, bình thường rất hướng nội, không giỏi giao tiếp. Hứa Phương Phỉ đã đến Viện mười bảy vài ngày rồi mà không có cơ hội nói chuyện với người tài giỏi này.
Nhưng trên đường đến sân bay, Đậu Hoán lại chủ động nói cụ thể chi tiết hạng mục với Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ vội vàng lấy sổ ghi chép với bút ra, cô ghi chép lại chi tiết hết mức có thể, gặp chỗ nào không hiểu, cô tranh thủ kịp thời hỏi luôn tiền bối bên cạnh.
Đậu Hoán cũng kiên nhẫn giảng giải.
Trải qua chuyến bay ba tiếng đồng hồ, khoảng mười một rưỡi trưa, Hứa Phương Phỉ với Đậu Hoán cũng đến đích... Hề Hải.
Hề Hải là một thành phố ven biển nhưng nó không lãng mạn như Hạ Thành, cũng không hiện đại, thời thượng như Thâm Thành. Diện tích Hề Hải chỉ có vỏn vẹn ba nghìn ki lô mét vuông, nhân khẩu thường chú cũng chỉ có hơn một triệu người, nhịp sống chậm rãi nhàn nhã, không thích hợp với những ông vua liều mạng làm việc, nhưng lại thích hợp với người nghỉ ngơi du lịch.
Máy bay hạ cánh, Hứa Phương Phỉ đi đến nhà vệ sinh một chuyến.
Tối qua lúc ở ký túc, cô đã gọi video cho mẹ, mẹ còn cố ý dặn dò, cô là người của quân đội, lúc đi ra ngoài chính là hình tượng đại diện cho cả một đơn vị. Đến công ty kia công tác, vì thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối không thể ăn mặc giản dị như bình thường lúc đi làm.
Mẹ bảo cô ăn diện, trang điểm đơn giản.
Vì thế Hứa Phương Phỉ mới cố tình mặc chiếc váy nhạt màu mới mua tháng trước, cô còn vẽ lông mày, bôi son.
Từ năm ba đến nay, yêu cầu của trường học đối với kiểu tóc của học viên nữ cũng buông lỏng hơn không ít, đã một năm rồi Hứa Phương Phỉ chưa cắt tóc, nó đã dài qua vai, đen bóng dày dặn, mang theo độ quăn tự nhiên, nhìn cực kỳ có nét cổ đại, cũng rất phong tình.
Ngũ quan cô vốn đã kiều diễm rực rỡ, bình thường không trang điểm đã đẹp đến hút mắt. Gương mặt trắng như tuyết điểm xuyết thêm sắc màu, phối cùng với mái tóc đen, cô giống như bước ra từ trong phim điện ảnh Hồng Kông từ thế kỷ trước.
Là bên B, công ty địa phương đã phái hai nhân viên đến sân bay đón hai vị bên A của Viện mười bảy.
Lúc nhìn thấy Hứa Phương Phỉ, ba người quản lý cấp cao đến đón người đều ngơ ngác, họ đã bị làm cho kinh ngạc đến không rời mắt.
Cuối cùng, vẫn là Hứa Phương Phỉ tự nhiên, hào phóng cười với ba người, rồi chủ động đưa tay ra giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là Hứa Phương Phỉ, đây là đồng nghiệp của tôi, Đậu Hoán, anh Đậu.”
Lúc này ba người quản lý cấp cao kia mới như tỉnh mộng, họ vội vàng bắt tay với cô, sau đó dẫn hai cán bộ công tác ra khỏi sân bay.
Năm người ngồi lên một chiếc xe thương vụ bảy chỗ chạy băng băng đến trụ sở của công ty khoa học kỹ thuật Tân Tú.
Trên đường, cuối cùng Đậu Hoán cũng khép lại tập tài liệu đã nhìn dọc đường, anh ấy hỏi: “Lần này chủ yếu là một đơn vị khác dẫn đầu, chúng tôi chỉ hỗ trợ. Rất nhiều yêu cầu còn cần bên kia đề cập đến.”
Hứa Phương Phỉ không nói chuyện.
Lúc trước Đậu Hoán đã nói tường tận cho cô rồi, thực ra phần mềm ngăn chặn lần này chủ yếu là nghiên cứu cho đại đội Nanh Sói, Viện mười bảy chỉ là cấp trên tìm đến để giúp đỡ Nanh Sói thôi. Do đó đại đội Nanh Sói mới thực sự là bên B, là lão đại đứng đầu.
Vì tổ chức đó thực sự quá bí ẩn, không thể để lộ quá nhiều tin tức ra ngoài nên lúc kết nối với công ty địa phương, đến cả hai chữ “Nanh Sói” cũng tuyệt đối không được nhắc đến.
Đậu Hoán lại nói tiếp: “Đồng chí của đơn vị khác chắc là chiều nay mới đến được.”
Tổng giám đốc Lương của khoa học kỹ thuật Tân Tú nghĩ một lát rồi nói: “Vậy anh Đậu, cô Hứa, hai người xem xem dù sao thì hôm nay cũng là thứ bảy, chi bằng tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm, ngày mai mọi người cứ nghỉ ngơi một ngày, thứ hai chúng ta mới chính thức bắt đầu công việc?”
Một vị quản lý cấp cao khác cũng kịp thời tiếp lời, cười khan: “Chủ yếu là tuần này công ty chúng tôi nghỉ hai ngày cuối tuần, trước đó vì để đuổi kịp tiến độ hạng mục, mọi người làm không ngừng nghỉ, đã ba tháng trời tăng ca liên tục. Không dễ dàng gì mới được nghỉ hai ngày, bây giờ lại gọi các nhân viên quay lại, chúng tôi thực sự không làm nổi.”
Đậu Hoán nghĩ một lát: “Chúng tôi không sao, chủ yếu là còn phải trưng cầu ý kiến của đồng chí của đơn vị kia.”

Quả nhiên, bên B ở trên toàn thế giới này, đều giống như được rập khuôn sản xuất hàng loạt vậy, luôn được đối xử cực kỳ chu đáo.
Dù cho Hứa Phương Phỉ với Đậu Hoán đã năm lần bảy lượt từ chối thì tổng giám đốc Lương vẫn cho nhân viên bên A đặt cho bọn họ một khách sạn năm sao gần công ty khoa học kỹ thuật Tân Tú.

Hôm nay vừa sáng sớm đã phải dậy, trên máy bay lại lắc lư ba tiếng đồng hồ, Hứa Phương Phỉ vừa buồn ngủ vừa mệt.
Lúc ăn cơm trưa trong khách sạn, cô miễn cưỡng vực lại tinh thần, qua quýt nhét vài miếng đồ ăn vào miệng, sau đó cô vẫy tay chào mọi người rồi lên lầu, quay về phòng mình.
Đá bay đôi giày da nhỏ, cô vùi đầu ngủ một giấc say sưa.
Không biết đã ngủ được bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tinh tinh, tinh tinh lôi cô gái tỉnh dậy từ trong mộng.
Hứa Phương Phỉ dụi mắt, mơ màng lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, nhìn qua, là điện thoại do Đậu Hoán gọi đến.
Cô vội nghe máy: “Alo, anh Hoán. Sao thế ạ?”
Đậu Hoán nói: “Tiểu Hứa à, người của đơn vị bên kia đến rồi, tổng giám đốc Lương bọn họ gọi chúng ta cùng đến dùng bữa. Địa chỉ gửi vào wechat của em rồi, em mau đến đây đi!”
“Dạ, vâng ạ.” Hứa Phương Phỉ cúp máy.
Đứng dậy khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, trang điểm đơn giản trước gương, mang giày da nhỏ vào rồi ra ngoài.
Khoa học kỹ thuật Tân Thú đặt cho mấy người Hứa Phương Phỉ mỗi người một phòng đơn lớn, đều ở tầng mười sáu. Vì để người đại diện bên B thuận tiện dùng bữa, địa điểm của bữa ăn cũng chọn trực tiếp trong khách sạn này, phòng “Kiêm Hà” ở tầng bảy.
Hứa Phương Phỉ đi đến cửa phòng theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ liếc qua thôi, con ngươi Hứa Phương Phỉ đã hoàn toàn co lại.
Nhã gian của khách sạn năm sao, không nghi ngờ gì là gian phòng theo phong cách cổ xưa nguy nga lộng lẫy, nhưng dù cho là chiếc đèn cung điện sừng dê cổ trên đầu hay là bức bình phong bích ngọc tứ quân tử ở lối vào cũng đều không sánh được với người trước mắt.
Tình hình này, cảnh tượng này, Hứa Phương Phỉ bất giác nhớ lại quyển tiểu thuyết ngôn tình Dương Lộ chia sẻ với cô vào năm lớp mười một.
Trong cuốn chuyện máu chó rung động đến tâm can ấy, gặp nhau trong cảnh tượng như thế này đều là tổng giám đốc bá đạo mặc tây trang, đi giày da bóng loáng, phía bên ngoài, dừng trên đường băng còn có một chiếc trực thăng tư nhân.
Nhưng lúc này người ở vị trí chính, ăn mặc vô cùng thoải mái, chiếc áo khoác sẫm màu đơn giản bọc lấy cơ thể cao lớn đĩnh đạc. Da anh trắng lạnh, mặt mày cũng lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn người ta chỉ thấy ba phần nghiêm khắc, không có một chút gợn sóng.
Năm tháng trôi qua cơ thể anh chỉ để lại một dấu vết duy nhất đó là khí chất trầm ổn, nội liễm, tự tại ung dung.
Gần như trong khoảnh khắc Hứa Phương Phỉ bước vào trong phòng, người kia cũng ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt đứng im tại chỗ.
Trong giây phút ấy, cô cho rằng bản thân mình đang nằm mơ.
Vẫn là Đậu Hoán gọi cô trước, anh ấy nhỏ tiếng nhắc nhở cô: “Tiểu Hứa, em còn ngây ra đó làm gì? Mau vào đây nào!”
“... Dạ.” Hứa Phương Phỉ hồi thần, lúc này mới thẫn thờ đi đến vị trí trống cạnh Đậu Hoán rồi ngồi xuống.
Bàn tròn lớn cho mười lăm người, ngoại trừ Hứa Phương Phỉ với Đậu Hoán của Viện mười bảy và vài vị quản lý cấp cao của khoa học kỹ thuật Tân Tú ra thì đều là cán bộ công tác đại đội Nanh Sói phái đến.
Chỉ có một người.
Mười ngón tay Hứa Phương Phỉ khẽ run rẩy, cô cầm ly trà uống nước, nước trong cốc không ngừng dập dờn.
Thành thật mà nói, bây giờ Hứa Phương Phỉ rất hoảng loạn.
Lúc nghỉ hè, cô nhận cuộc điện thoại đầu tiên của anh trong suốt mấy năm trời, rõ ràng anh nói là cuối năm thì nhiệm vụ mới kết thúc. Thế thì nhân vật đang xuất hiện trong nhã gian này rồi, được tất cả mọi người ưu ái này, là ai đây?
Lúc này, Đậu Hoán ghé lại gần tai Hứa Phương Phỉ, dùng âm lượng nhỏ nhất để giới thiệu với cô: “Đây là đội trưởng của đại đội Nanh Sói, trung tá Trịnh Tây Dã. Anh ấy còn chưa đến ba mươi tuổi đã dựa vào chiến công mà được tăng quân hàm trước hai lần, là lão đại của Nanh Sói.”
Sau vài giây, Hứa Phương Phỉ nghe thấy giọng nói tẻ nhạt của mình vang lên, cô đáp lời: “Ồ.”
Mặc dù Đậu Hoán là người hướng nội, nhưng cũng là người cực kỳ sẵn lòng giúp đỡ người mới. Anh ấy có ý tốt: “Em vừa mới thực tập, có thể quen biết nhiều nhân vật lớn như thế này cũng là một chuyện tốt. Đợi lát nữa anh đi kính trà đội trưởng Trịnh, em cũng đi cùng đi!”
Hứa Phương Phỉ nghe xong thì cảm thấy sầu não, cô không biết mình phải nên nói gì, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu: “Vâng, anh Hoán.”
Khoa học kỹ thuật Tân Tú là một công ty mới, người sáng lập có thể khiến cho một doanh nghiệp nhỏ trở nên mạnh mẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên đều là người tài giỏi cả. Bọn họ thường hợp tác với hệ thống quân đội, cảnh sát, ký kết hợp đồng bảo mật để giúp đỡ khai thác phần mềm mới. Mặc dù không biết thân phận thực sự của Trịnh Tây Dã, nhưng chỉ dựa vào khí chất, phong thái, họ cũng biết chắc chắn anh không phải người tầm thường.
Lại nhìn thái độ của Đậu Hoán với Hứa Phương Phỉ dành cho Trịnh Tây Dã, cái ý nghĩ đó lại càng thêm chắc chắn.
“Nào, đội trưởng Trịnh!” Tổng giám đốc Lương bưng hai ly rượu trắng đứng dậy rồi nói: “Tôi kính anh một ly! Vấn đề hạng mục lần này gặp phải còn hy vọng anh phải tốn nhiều tâm tư! Mong anh chỉ dẫn cho chúng tôi nhiều hơn!”

Nói xong, anh ta đưa ly rượu đến trước mặt Trịnh Tây Dã.
Mặt Trịnh Tây Dã toàn vẻ xa cách, anh lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Lương, trên người tôi còn có công việc, bữa ăn hôm nay là vì thịnh tình nên khó lòng từ chối, rượu thì không thể uống được.”
Tổng giám đốc Lương nghe thế thì sửng sốt, cười khan rồi đặt ly rượu xuống, vội vàng gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai bình nước dừa tươi.
Nửa trước bữa cơm vẫn luôn là bên A tranh nhau kính Trịnh Tây Dã nước dừa.
Hứa Phương Phỉ với Đậu Hoán thỉnh thoảng cũng bị kính.
Cuối cùng, bữa ăn sắp kết thúc, Đậu Hoán mới bưng nước dừa trên bàn lên, nhìn Hứa Phương Phỉ một cái rồi nhỏ giọng ám thị: “Hứa Phương Phỉ.”
Đồng chí quân nhân Tiểu Hứa trong nháy mắt, theo phản xạ có điều kiện mà bưng nước dừa rồi đứng phắt dậy.
Đậu Hoán: “Đi thôi!”
Hứa Phương Phỉ: “Vâng!”
Hai người một trước một sau đến gần vị trí chính, đứng bên cạnh Trịnh Tây Dã.
Khóe mắt Trịnh Tây Dã liếc qua hai người, anh cũng bưng nước dừa rồi đứng dậy. Dáng người anh cao lớn, khí chất lạnh lùng, lúc đứng lên giống như một cây bạch dương trên sa mạc Gobi.
Đậu Hoán cười nói: “Đội trưởng Trịnh, nghe danh đã lâu, tôi là Đậu Hoán của Viện mười bảy. Đây là học viên thực tập năm nay mới đến Viện của chúng tôi, tốt nghiệp công nghiệp Vân Thành, tên là Hứa Phương Phỉ.”
Trái tim trong lồng ngực Hứa Phương Phỉ đập nhanh đến mức mặt cô đỏ tới tận mang tai, không biết phải làm thế nào. Cô chỉ có thể căng da đầu bước lên vài bước, đưa nước dừa lên trước rồi nói: “Chào đội trưởng Trịnh.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã vẫn rất bình thản, anh cụp mắt nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.
Trải qua sự gột rửa của thời gian, cô gái nhỏ đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Hai má phúng phính vẫn còn, nhưng nét đơn thuần trên gương mặt rõ ràng đã biến mất. Đôi mày tinh tế, đôi mắt lanh lợi, trộn lẫn với cảm giác căng mọng của làn da trắng nõn. Cái loại khí chất mềm mại, quyến rũ từ trong xương cốt phát ra càng trở nên mạnh mẽ, đẹp mà không mê hoặc, quyến rũ tự nhiên.
Ngón trỏ của tay phải đột nhiên giật giật. Bất thình lình, anh nói: “Tháng sáu sang năm tốt nghiệp nhỉ?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Vâng ạ.”
Tầm mắt Trịnh Tây Dã đánh giá cô, anh nói: “Có phải em... lại mập lên một chút không?”
Hứa Phương Phỉ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi đưa tay véo gương mặt mập mạp của mình trong vô thức, cô nhíu mày: “Em béo lên sao?”
Lẽ nào gần đây ăn nhiều quá à?
A, thật là sầu quá đi!
Tất cả đều là do nhân viên nhà bếp của Viện mười bảy nấu cơm ngon như thế! Lần đầu tiên gặp nhau sau bao lâu xa cách, ấn tượng của anh với cô vậy mà lại là chuyện trông cô đã béo lên...
Trong đầu Hứa Phương Phỉ rối rắm suy nghĩ.
Đậu Hoán bên cạnh thì nghi hoặc, ánh mắt đảo qua Trịnh Tây Dã với Hứa Phương Phỉ một vòng, anh ấy khó hiểu: “Đội trưởng Trịnh, anh với Tiểu Hứa quen nhau từ trước à?”
Trịnh Tây Dã cười nhạt: “Trước đây tôi làm chính trị viên ở Công nghiệp Vân Thành, cô ấy do tôi dạy dỗ.”
“Ồ, vậy thì trùng hợp quá!” Đậu Hoán cười ha hả.
Hai người lại nói thêm vài câu.
Không lâu sau, Hứa Phương Phỉ theo sau Đậu Hoán về chỗ ngồi.
Ăn xong bữa tối, cho đến khi đờ dẫn quay về phòng khách sạn, nằm trên giường rồi, đầu óc Hứa Phương Phỉ vẫn còn mơ màng.
Đèn cô cũng lười bật lên, trong đêm tối, cô nhìn chằm chằm trần nhà rồi ngây ngốc.
Gặp lại Trịnh Tây Dã sau bao lâu xa cách, không hề điên cuồng, lâm li, cũng không hề kích thích lòng người như trong tưởng tượng của cô.
Vừa rồi ở trên bàn ăn, ánh mắt anh nhìn cô rất bình tĩnh, lạnh nhạt, không chút gợn sóng, giống như quãng thời gian dài đằng đẵng mỗi người một phương trời trước đây chẳng đáng nhắc đến.
Hình như anh... không nhớ cô nhiều lắm.
Ít nhất, phản ứng của anh cũng bình thản như thế.
Sự mất mát cuốn trôi đi niềm vui sướng và sự kinh ngạc khi gặp lại, Hứa Phương Phỉ thở dài, thuận tay giơ điện thoại lên cao, mở khóa.
Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại trở thành nguồn sáng duy nhất, cô có hơi buồn bã, nhàm chán mở vòng bạn bè trên wechat, đột nhiên, một tin nhắn mới nhảy ra.
Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng lên... là do Trịnh Tây Dã gửi đến sao?
Trong lòng dâng lên niềm mong đợi nhỏ bé, cô ấn mở hộp thoại tin nhắn, sau đó thất vọng gõ má.
Người gửi tin nhắn là Dương Lộ. Hứa Phương Phỉ mở ra.
Dương Lộ: [A a a tớ tức chết mất! Chị em, bây giờ tớ sắp tức đến tắc thở rồi!]

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, gửi tin trả lời: [Xảy ra chuyện gì thế?]
Dương Lộ:[Giang Nguyên là đồ chó! Trước đây không phải tớ nói với cậu chuyện anh ta dắt em gái chơi game sao! Tớ bảo anh ta xóa cô gái ấy đi, lúc đó thì anh ta xóa thật rồi. Kết quả vừa nãy tớ xem anh ta chơi game, lại có con bé đó!!!]
Hứa Phương Phỉ: ???
Hứa Phương Phỉ:[ ... Đợi đã chị em. Không phải tháng trước cậu chia tay với Giang Nguyên rồi sao? Cậu còn thề cậu mà quay lại với anh ta nữa thì sẽ béo lên mười cân.]
Dương Lộ: [Cười khóc] [Bây giờ tớ chia tay! Lập tức chia tay! Lần này chắc chắn không làm lành nữa!]
Hứa Phương Phỉ: ...
Dương Lộ: [Hu hu, tớ không nói với cậu nữa, đồ đàn ông chó kia gọi điện cho tớ, tớ nghe điện thoại trước đã! Thơm thơm!]
“...”
Hứa Phương Phỉ đen mắt, hết sức cạn lời, cô lặng lẽ tắt màn hình điện thoại rồi ném ra.
Trong ký ức, ba năm Dương Lộ với Giang Nguyên qua lại, không phải là đang quậy phá chia tay thì là đang trên đường quậy để chia tay. Sau thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt ngắn ngủi, lãng tử Giang Nguyên bản tính khó dời, hôm nay bị Dương Lộ bắt được dẫn theo em gái chơi game, ngày mai lại bị Dương Lộ phát hiện đang trò chuyện, tương tác với em gái nóng bỏng trên mạng. Mà lần nào, Dương Lộ cũng cãi nhau đòi chia tay, sau đó cô ấy lại được mấy lời ngon tiếng ngọt của Giang Nguyên dỗ dành.
Chuyện giống như hôm nay, Hứa Phương Phỉ sớm đã chẳng còn lạ nữa.
Bình thường cô hay lo lắng cho Dương Lộ.
Mặc dù Hứa Phương Phỉ chưa từng yêu đương, nhưng cô nhìn ra được, trong tình yêu của Dương Lộ, cô ấy thích Giang Nguyên nhiều hơn Giang Nguyên thích cô ấy nhiều lắm. Vì Giang Nguyên, thiếu nữ đã từng tự tin, kiêu ngạo, rực rỡ xán lạn trở nên lo được lo mất, lại còn đa nghi, hoàn toàn mất đi cái tôi.
Nhớ đến bạn bè si tình, đầu óc Hứa Phương Phỉ to ra, tâm trạng âm u nhiều mây của cô bỗng chốc biến thành mưa to.
Cô nằm ra giường, vùi mặt vào trong ổ chăn mềm mại.
Thế nên, rốt cuộc thì có cần chủ động gửi tin nhắn cho anh không đây? Xa nhau lâu như thế mới gặp lại, chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, nói hai câu thôi sao?
Trong lòng Hứa Phương Phỉ giao chiến không thôi. Chính vào lúc cô cầm điện thoại lên, do dự có nên ấn vào bầu trời đêm im lặng đã mấy trăm ngày không thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên...
Cộc cộc.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, nhìn qua thời gian trên màn hình điện thoại, đã mười rưỡi tối rồi. Muộn như thế còn ai đến gõ cửa nhỉ?
Hứa Phương Phỉ ngồi trên giường bất động.
Tiếng gõ cửa lại truyền đến: cộc cộc.
“...” Hứa Phương Phỉ nghi ngờ đứng dậy, cô xỏ dép dùng một lần rồi ra cửa phòng, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi ai đấy ạ?”
Bên ngoài không có tiếng người.
Hứa Phương Phỉ mê mang xoay khóa cửa, kéo cửa phòng ra.
Bên ngoài hành lang có đèn, đèn rất sáng. Ngay khi cửa mở ra, đôi mắt ở trong bóng tối trong khoảng thời gian dài của Hứa Phương Phỉ bị ánh sáng kích thích, cô quay đầu đi trong vô thức.
Khóe mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa, cô sửng sốt, miệng mấp máy mà không phát ra tiếng, cái cằm nhỏ bị ngón tay thon dài miết mạnh.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc.
Người đàn ông từ trên cao nhìn cô chăm chú, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt có sự u tối lưu động.
Hai giây sau, anh đột nhiên có động tác, anh miết cằm nhỏ của Hứa Phương Phỉ, đẩy người vào phòng rồi bản thân cũng vào theo, chân dài đá về sau đóng chặt cửa phòng lại.
Ánh sáng bị ngăn cách, trong phòng lại tối đen lần nữa.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tim Hứa Phương Phỉ đập như sấm rền, không biết anh muốn làm gì, cô đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối, người đàn ông hơi cúi người, ngón tay thô ráp xoa cái cằm mềm mại của cô, một cánh tay khác vòng qua khuỷu chân rồi ôm cô lên, một câu không nói mà trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Xung quanh tối đen như mực, yên tĩnh, trong không khí chỉ còn tiếng thở nặng nề của người đàn ông.
“Chính trị viên...”
Hứa Phương Phỉ bị dọa sợ hoàn toàn, cô vô thức hô lên một câu, hai bàn tay nhỏ trắng trẻo lần xuống ôm cổ anh.
Nghe thấy con mèo nhỏ trong lòng thút thít, đáy mắt Trịnh Tây Dã đen lại, một chân anh đá mở cửa nhà vệ sinh, thả cô gái nhỏ trong lòng lên bệ rửa mặt, kéo cổ cô xuống rồi hung hăng hôn.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui