Nụ hôn nồng cháy

Trong lúc hốt hoảng, trái tim cô cũng đập thình thịch, loạn lạc không theo một quy luật gì, cả khuôn mặt vành tai và cần cổ đều bị nhiễm sắc đỏ.
Hứa Phương Phỉ ngửa đầu, nhìn khuôn mặt lạnh gần trong gang tấc, trái tim bối rối không thôi. Dường như cô có thể cảm nhận hơi thở mát lạnh phả ra từ trong xoang mũi của anh, quét lên mấy sợi tóc mái ngắn phủ trên vầng trán của cô...
So với sự bối rối hốt hoảng của cô gái, người đàn ông đang làm ra hành động thân mật với cô lại vô cùng ung dung thản nhiên. Sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt rất tập trung.
Rõ ràng thời gian còn chưa trôi qua được nửa phút nhưng lại giống như cả một thế kỷ đã trôi qua.
Chẳng bao lâu sau, năm ngón tay của Trịnh Tây Dã thả lỏng, cuối cùng cũng buông cái cằm của Hứa Phương Phỉ ra. Cô vội vàng lùi về phía sau hai bước, mặt đỏ tai hồng đứng đờ tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã đành phải giải thích: “Vừa rồi trên mặt em có dính vết bẩn.”
“... Ồ.”
Khuôn mặt nóng quá, trán nóng quá, tai cũng nóng. Hứa Phương Phỉ không cần soi gương cũng biết, toàn bộ phần cổ và đầu của cô chắc chắn đều đã đỏ bừng.
Nếu còn tiếp tục im lặng ở lại chỗ này với anh lâu thêm nữa, có lẽ nhịp tim của cô sẽ đập nhanh đến nỗi khiến cô lăn đùng ra chết ngất quá...
Nghĩ tới đây, đột nhiên Hứa Phương Phỉ giật mình tỉnh táo lại. Cô cầm lấy chiếc cốc giấy đặt trên mặt bàn, vội vàng để lại một câu: “Nước lạnh rồi, để em đi lấy cho anh thêm chút nước nóng.” Sau đó cô vùi đầu, chạy như bỏ trốn, lao vào trong nhà bếp.
Vặn mở vòi nước, dòng nước ào ào trút ra.
Hứa Phương Phỉ rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng thành công hạ xuống. Cô hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, quơ tay nhấc ấm nước sôi, lần nữa rót thêm nước nóng vào trong cốc.
Lúc rót nước xong xuôi, vừa bê cốc giấy quay đầu lại, một bóng dáng cao lớn đã lười biếng tựa vào bên khung cửa.
Không biết Trịnh Tây Dã đã theo cô tới phòng bếp từ khi nào, dáng đứng rất nhàn tản, đôi con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, cảm xúc trong mắt khó lòng nhìn rõ.
Hứa Phương Phỉ: “Anh... Anh muốn vào nhà vệ sinh hả?”
Một lát sau Trịnh Tây Dã mới lắc đầu, lạnh nhạt bảo: “Anh chuẩn bị đi nên định đến chào hỏi em một tiếng.”
“Đi?” Hứa Phương Phỉ thoáng cái đã hoảng hồn, nhíu chặt hàng lông mày hỏi lại: “Sao đột nhiên lại đi? Hôm nay đi luôn ạ?”
Trịnh Tây Dã: “...”
Trịnh Tây Dã: “Không phải việc dọn dẹp đã xong rồi à, anh định xuống tầng về phòng riêng của mình thôi. Nếu hôm nay không đi thì em muốn giữ anh ở lại nhà em qua đêm sao?”
“...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”

“...”
Trong khoảnh khắc này, Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống.
“Em còn tưởng rằng anh định rời khỏi Lăng Thành ngay ngày hôm nay.” Trái tim siết chặt đã buông lỏng, Hứa Phương Phỉ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô gượng cười, đưa chiếc cốc giấy trong tay đến cho anh: “Cảm ơn anh đã thu dọn hộ em, anh uống chút nước đi đã.”
Trịnh Tây Dã nhận lấy cốc nước, mí mắt cụp xuống, lẳng lặng nhìn cốc nước ấm đang bốc hơi này. Bỗng nhiên anh nhếch môi, lười biếng nói như đang tự lẩm bẩm: “Em không muốn anh đi đến thế cơ à.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Anh nâng mi mắt lên nhìn cô, cúi người áp sát lại, khóe miệng cong cong: “Nhóc con, em có muốn thương lượng gì với anh A Dã không?”
Hứa Phương Phỉ nhìn thẳng vào anh, lòng bàn tay của cô cũng nóng bừng lên, yết hầu khô khô chát chát: “Dạ?”
“Mặt trăng có thể chiếu sáng phương Nam cũng có thể chiếu sáng phương Bắc, có thể nhìn thấy em cũng có thể nhìn thấy được anh.” Hứa Phương Phỉ nghe thấy người đàn ông thì thầm bên tai mình, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Chờ đến khi em thi đại học xong, nếu như em vẫn còn nhớ tới anh thì lúc ấy em hãy nhìn lên trăng sáng đọc tên của anh một lần.”
 
Hứa Phương Phỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó mặt trăng sẽ nói cho anh nghe.” Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng cười nhạt: “Ở một nơi rất xa, có một cô gái tên Hứa Phương Phỉ đang nhớ tới anh.”
...
Trịnh Tây Dã ôm theo một thùng băng cassette rời đi.
Trước khi đi, anh nói với Hứa Phương Phỉ rằng anh sẽ mang thẳng hộp băng này tới cho người bạn đang sưu tầm băng nhạc của mình, đồng thời cũng sẽ ra sức đàm phán một mức giá tốt hộ cô.
Hứa Phương Phỉ vừa biết ơn lại vừa vui mừng, tâm trạng cả buổi chiều đều cực kỳ vui vẻ, thậm chí khi làm bài tập xác suất thống kê mà bình thường cô luôn ghét nhất, cô cũng không nhịn được vừa làm vừa cất giọng ngâm nga.
Chạng vạng tối, Kiều Tuệ Lan đóng cửa cửa hàng trở về nhà.
Hứa Phương Phỉ vội vàng chia sẻ niềm vui này với mẹ. Cô cười khanh khách kể: “Mẹ ơi, chẳng phải mẹ đã bảo con ở nhà dọn dẹp vứt hết số băng cassette ba để lại đi đó sao? Kết quả anh trai hàng xóm lại nói với con, những chiếc băng cassette kia rất có tiếng trong thị trường sưu tầm, có rất nhiều những nhà sưu tầm đang thu mua lại nó với giá rất cao!”
“Những hộp băng đó đều đã cũ rích cả rồi, còn rách nát nữa, vài hộp còn mất cả ảnh bìa.” Nét mặt Kiều Tuệ Lan nghi ngờ: “Sao có người nào thu mua nó được chứ, lại còn giá cao nữa?”
“Anh trai hàng xóm nói thế thật đấy mẹ.” Hứa Phương Phỉ chân thành nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi.” Thấy gương mặt con gái tỏ rõ nỗi lòng chờ mong, Kiều Tuệ Lan cũng không định giội nước lạnh cho con, bà chỉ cười cười, đáp qua loa: “Thế thì chúng ta cứ chờ đợi tin tốt từ anh hàng xóm đi nhé.”
Bữa tối hôm nay của hai mẹ con Kiều Tuệ Lan là cơm trộn trứng gà cà chua Hứa Phương Phỉ nấu. Cách làm món ăn đơn giản, sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ cần ngửi mùi hương cũng đã khiến người ta tràn đầy cảm giác thèm thuồng.
Giờ giấc ăn ba bữa cơm mỗi ngày của Hứa Phương Phỉ luôn cố định, hôm nay mẹ cô trở về muộn hơn nửa tiếng, bụng cô đã sớm đói đến độ ục ục kêu vang. Chẳng cần phải đợi Kiều Tuệ Lan thúc giục mình, cô đã vui vẻ tự chạy đi rửa tay, chuẩn bị ngồi xuống dùng bữa.

“Phỉ Phỉ, ông ngoại đã ăn cơm chưa con?” Kiều Tuệ Lan rửa tay xong, cầm lấy cái muôi xúc cơm trong nồi ra, lên tiếng hỏi.
Hứa Phương Phỉ đáp: “Dạ rồi ạ, con vừa nấu xong cơm đã mang đến cho ông ngoại ăn luôn.”
Nghe cô nói vậy, Kiều Tuệ Lan lấy hai cái bát, nâng nồi sắt lên, trút hết số cơm trong nồi vào bát.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Kiều Tuệ Lan buông nồi xuống, rửa sạch nước canh dính trên tay, miệng gọi: “Phỉ Phỉ, con ra ngoài xem ai đang gõ cửa thế.”
“Vâng.”
Lòng Hứa Phương Phỉ cảm thấy mơ hồ bất an, sợ người tới lại là ông anh họ quỷ hút máu Hứa Chí Kiệt đến để đòi hỏi xin tiền của mẹ cô. Ai ngờ, khi cô đi ra đến cửa, nhìn qua mắt mèo, lại thấy người đang đứng ở bên ngoài căn nhà của mình là một người phụ nữ.
Nước da vàng vọt xanh xao, gầy yếu mỏng manh, đang mặc trên người một chiếc áo phông cổ tròn màu đỏ, xương quai xanh nơi cổ áo nổi lên cực kỳ rõ ràng, cao nhọn khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Hứa Phương Phỉ nhìn thấy, giật nảy mình, sau đó cô mới nhận ra người tới là hàng xóm mới đang sống ở dưới tầng một.
Trong đầu vô thức vang lên giọng nói của Trịnh Tây Dã.
“Người nghiện ma túy, nhà nào mà chẳng chỉ còn lại bốn bức tường.”
“...” Hứa Phương Phỉ cầm tay nắm cửa, do dự một lúc lâu vẫn chưa chịu mở cửa ra.
Tiếng gõ cửa kéo dài liên tiếp không ngừng, cộc cộc cộc cộc.
Lúc này, Kiều Tuệ Lan bê hai bát cơm đi ra, đặt lên bàn. Thấy con gái đứng ở cửa mãi mà không làm ra hành động gì, bà nghi ngờ bước tới nhìn, thấy người đến là bà mẹ đơn thân ở dưới tầng một nên tiện tay kéo mở cửa ra.
Bà mẹ đơn thân kia đứng ở trước cửa, sắc mặt lúng túng mà thấp thỏm.
Hứa Phương Phỉ đang định tùy tiện nói câu gì đó đuổi bà ta đi, ai ngờ, không đợi cô kịp mở miệng thì một cái đầu nhỏ bỗng nhiên ngó ra từ đằng sau lưng người phụ nữ, hai đôi mắt thật to trên gương mặt nhỏ gầy gò trông không khác gì một chú nai con đang ngây ngô sợ hãi nhìn cô.
Hứa Phương Phỉ không thể nói ra được lời nào.
Kiều Tuệ Lan là người mở miệng trước, bà dịu dàng cười hỏi: “Sao thế?”
“Chị à, ngại quá, em lại đến quấy rầy gia đình mình rồi.” Dường như bà mẹ đơn thân rất khó mở lời, bà ta chần chừ một lúc mới nói tiếp: “Con gái em ngửi thấy mùi thơm từ bên nhà chị, nói con bé muốn ăn trứng cà chua. Chị à, chị có thể nào...”
Người phụ nữ còn chưa dứt lời, Kiều Tuệ Lan đã hiểu được ý định đến nhà của đối phương. Bà quay người đi đến trước bàn cơm, đổ hai bát cơm trộn trứng cà chua vào trong cùng một bát, vòng trở lại cửa.

“Đây.” Kiều Tuệ Lan đưa bát cơm ra: “Em cầm về ăn đi.”
“Không cần đâu, không cần đâu chị, chỗ này nhiều quá rồi.” Bà mẹ đơn thân vội vàng xua tay: “Chị ơi, chị chỉ cần cho chúng em một bát nho nhỏ là được rồi, con gái em không ăn được nhiều như thế.”
Cơm trứng cà chua rắc hành lá, mùi thơm nức mũi, cô bé con trông mong nhìn nó, nuốt nước miếng.
Cảm xúc trong lòng Hứa Phương Phỉ đắng cay đủ cả, cô nhận lấy bát cơm từ Kiều Tuệ Lan, nhét thẳng vào tay bà mẹ đơn thân.
“Cô cứ cầm về đi ạ.” Ánh mắt Hứa Phương Phỉ phức tạp, cô nhìn bà mẹ đơn thân nói: “Cơ thể cô bé còn đang trong thời kỳ phát triển, nên ăn nhiều một chút thì mới đủ dinh dưỡng.”
Bà mẹ đơn thân chần chừ mãi mới gật đầu: “Cảm ơn.” Nói xong, bà ta dắt con gái quay người xuống tầng.
Đi chưa được mấy bước, cô bé con đột nhiên quay đầu lại, gọi Hứa Phương Phỉ: “Em tên là Lý Tiểu Huyên. Chị ơi, chị tên là gì vậy?”
Cô bé con nho nhỏ mới mấy tuổi đầu, tiếng nói ngọt ngào không khác gì kẹo mạch nha, ngọt ngào ùa cả vào trái tim người khác.
Hứa Phương Phỉ dịu dàng trả lời: “Chị tên là Hứa Phương Phỉ.”
Cô bé con rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt tươi cười hiếm khi trông thấy, vừa xán lạn lại ngây thơ: “Chị Phỉ Phỉ ơi, chị thật tốt! Tiểu Huyên thích chị!”
Lời tỏ tình bất ngờ của cô bé làm cho Hứa Phương Phỉ nở nụ cười, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô bé: “Được rồi, em mau về nhà với mẹ đi.”
Cô bé con đi một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không rời bỏ đi.
...
Ngày hôm sau, một trận mưa to đổ xuống Lăng Thành. Mưa rơi như trút nước không khác gì bầu trời trên kia đã thủng ra một cái lỗ to, thần tiên trên trời đứng phía sau màn trời, cầm cái gáo hung hăng tạt nước xuống nhân gian. Từ thành Nam đến thành Bắc, cả tòa thành đều bị cơn mưa  gột rửa sạch sẽ.
Trời đã tối muộn mà cơn mưa vẫn đang tùy tiện cọ rửa khắp thế gian, bên ngoài tòa nhà giảng dạy như đã biến thành động Thủy Liêm (1), những hạt mưa liên tiếp rơi xuống gắn kết thành dòng, trượt xuống khỏi mái hiên, bên ngoài cửa sổ cũng là một màn nước chảy xuôi liên miên mãi chẳng dứt.
(1) Động Thủy Liêm: đại bản doanh của Tôn Ngộ Không tại Hoa Quả Sơn trong phim Tây Du Ký.
Trong thời tiết như thế này, sự chú ý của nhóm học sinh đã bị cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, một đám hết châu đầu ghé tai lại nhìn đông ngó tây.
Giáo viên môn Tiếng Anh thấy vậy, giận dữ cầm thước dạy học gõ thẳng lên bảng đen, trách mắng: “Các em đều đã là học sinh lớp 12, bên ngoài trời đổ mưa thôi thì có gì hay để thảo luận? Chú ý tập trung vào bài đi, chút nữa nộp hết bài lên đây tôi kiểm tra, tôi sẽ lần lượt chấm cho từng em một!”
Nghe đến chuyện phải nộp bài lên chấm điểm, trong phòng học lập tức vang lên một trận oán than.
Đám học sinh nói mát vài lời, cuối cùng vẫn phải vùi đầu chạy đua cho kịp tiến độ.
Tiết tự học tối môn Tiếng Anh nhanh chóng kết thúc.
Sau khi nộp bài lên, Hứa Phương Phỉ đeo cặp sách rời khỏi chỗ ngồi. Cô vừa mới ngẩng đầu lên một cái đã trông thấy Dương Lộ đang đi về phía mình.
Dương Lộ nói: “Bên ngoài trời mưa to như thế, nhóm học sinh trong mười thứ hạng đầu các cậu sẽ không phải ở lại trường nghe giảng bài thi thêm nữa đâu nhỉ?”
“Vừa rồi tớ đã hỏi qua, hình như không cần phải ở lại.” Hứa Phương Phỉ trả lời.
“Thế thì tốt quá.” Dương Lộ vươn tay kéo cánh tay Hứa Phương Phỉ, nói: “Hôm nay trời mưa to nên mẹ tớ lái xe đến đón, vừa lúc cậu có thể về cùng tớ rồi.”
Hứa Phương Phỉ vốn không định làm phiền mẹ Dương Lộ, nhưng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, cô vẫn đành phải mặt dày gật gật đầu, cười nói: “Ừ, cảm ơn cậu.”

Dương Lộ giả bộ đánh cô: “Cảm ơn cái đầu cậu ấy, sao lại còn khách khí với tớ thế hả.”
Hai cô gái nhỏ mỗi người một chiếc ô, cười cười nói nói đi ra khỏi cổng trường.
Lúc này, không biết Dương Lộ nhìn thấy cái gì mà bỗng kinh ngạc ồ lên một tiếng, khẽ giật tay áo Hứa Phương Phỉ, giơ tay lên chỉ: “Hứa Phương Phỉ, cậu mau nhìn kìa!”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy khó hiểu, lần theo ngón tay Dương Lộ nhìn sang. Chỉ thấy trong màn mưa triền miên, một chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen đang yên lặng dừng ở ven đường.
Trong trường trung học Lăng Thành, học sinh có hoàn cảnh nghèo khó như Hứa Phương Phỉ chiếm số lượng rất ít, học sinh có điều kiện gia đình tốt như Dương Lộ không hề thiếu, cho nên chuyện xe sang xuất hiện ở đây không phải chuyện hiếm gặp.
Thứ hiếm gặp chính là người đàn ông cao lớn cầm chiếc ô màu đen, mặc áo sơ mi màu đen đang đứng bên cạnh xe. Ánh sáng đèn đường chiếu xuống mờ tối nhưng vẫn không hề ảnh hưởng chút gì tới dung mạo nổi trội, khí chất có một không hai của anh.
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt người đàn ông không rời ra dù chỉ một giây phút, khẽ ngoắc tay về phía cô.
Hứa Phương Phỉ: “...”
“Anh ấy tới đón cậu à?” Dương Lộ ngơ ngác hỏi.
“Có lẽ... vậy nhỉ?”
Vài phút sau, Dương Lộ vẫy vẫy tay, bỏ đi không mang theo một áng mây nào, Hứa Phương Phỉ lẻ loi một mình đi về phía chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen.
Thấy cô đến gần, đầu tiên Trịnh Tây Dã đánh giá cô vài lượt, sau khi xác nhận cô không bị nước mưa làm ướt, anh lập tức xoay người mở ghế lái phụ cho cô, che ô trên đỉnh đầu cô, nói: “Lên xe đi.”
Trời mưa to, đương nhiên có muốn nói chuyện gì cũng không thể nói trong mưa được. Hứa Phương Phỉ gật gật đầu, đáp vâng, cụp ô chuẩn bị ngồi vào trong xe.
Nhưng khi nhìn lướt qua bên trong thoáng thấy thứ gì đó, cơ thể cô hơi cứng đờ lại. Cô tạm dừng một chút, sau đó vẫn kiên trì bước lên xe.
Trịnh Tây Dã cũng theo sát phía sau, ngồi vào trong xe.
Thân thể nhỏ nhắn của Hứa Phương Phỉ nép sát vào cạnh cửa, cẩn thận từng li từng tí để không ngồi đè lên món đồ đặt trên chỗ ngồi. Mấy giây sau, cuối cùng cô cũng không nhịn được, nâng đầu ngón tay chọc chọc vào khoảng không bên cạnh, hơi lúng túng lên tiếng hỏi: “Một bó Dạ Lan Hương lớn xinh đẹp như thế này, anh chuẩn bị mang đi tặng ai đó đấy hả?”
“Ừ.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã vẫn như lúc bình thường, anh nghiêng mặt nhìn về phía cô, nói: “Tặng cho em đấy, ngoan ngoãn ôm cho chặt.”
Hứa Phương Phỉ: “?”!

Dã Dã: Nghẹn muốn hỏng rồi nhưng vẫn còn thôi thóp T T
Tác giả: Phần nãy vẫn còn một tình tiết chưa xong, chờ sau khi thoát kiếp trai tân sẽ cho con mỗi ngày đều ăn thịt, ngoan.
Hoa Hoa:... ???

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận