Nụ hôn nồng cháy

Hứa Phương Phỉ thề, đây là yêu cầu kỳ cục nhất mà cô từng nghe trong suốt mười tám năm cuộc đời mình.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn và biểu cảm tự nhiên bình tĩnh trên mặt Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ lâm vào trầm mặc. Cô nghĩ thầm, sao trước kia mình không phát hiện, hóa ra người này còn có một mặt kỳ quái như thế này cơ chứ?
Đã từng thấy người ngứa đòn, nhưng chưa từng thấy người nào lại muốn bị cắn như thế. Cô cũng có phải là cún con hay mèo con gì đâu? Vô duyên vô cớ, cắn anh để làm gì?
Sau khi im lặng mấy giây, tay phải đang xoa bóp đầu của Hứa Phương Phỉ rũ xuống. Lúc cô mở miệng nói chuyện, ngữ điệu có pha chút bất đắc dĩ, rầu rĩ nói: "Trông anh thế chắc là không sao rồi. Em còn phải đi mua nước tương cho mẹ. Em đi trước đây!"
Nói rồi, cô không nói nhảm thêm với anh nữa, cẩn thận thu điện thoại cất đàng hoàng vào trong túi rồi xoay người, tiếp tục xuống lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới vừa bước được hai bước, người ở sau lưng nọ lại đột nhiên lên tiếng, gọi cô đứng lại lần nữa.
Trịnh Tây Dã nói: "Hứa Phương Phỉ."
Âm sắc trầm thấp cực kỳ rõ ràng chui vào trong tai Hứa Phương Phỉ. Ánh mắt cô hơi lóe, bước chân cũng bất tri bất giác dừng lại.
Trong trí nhớ của cô, anh vẫn luôn gọi cô là nhóc con, bé học sinh… Đủ các kiểu xưng hô hoa hòe lòe loẹt, nhưng lại rất hiếm khi gọi cả họ và tên của cô.
Vừa rồi anh gọi cô là "Hứa Phương Phỉ", không lớn tiếng nhưng khoảng nghỉ giữa ba âm tiết rất độc đáo, nghe vào tai không nhanh không chậm mà lại có cảm giác nghiền ngẫm, thân mật và mập mờ.
Hóa ra, tên cô do anh đọc là như thế…
Trong lúc Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn, Trịnh Tây Dã ở bên kia cũng đã sải đôi chân dài bước xuống cầu thang, dừng ở bậc thang ngay phía trên cô.
Vóc dáng và hình thể của hai người vốn đã chênh lệch rất rõ ràng, thêm độ cao của bậc thang dưới chân Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không thể không ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào ánh mắt nhìn từ trên cao xuống của anh.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Anh còn có chuyện gì nữa?"
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Hình như dạo gần đây em không đi học. Được nghỉ à?"
Hứa Phương Phỉ gật gật đầu, đáp: "Vâng, giờ còn đang nghỉ hè. Phải đến cuối tháng tám mới khai giảng."
Trịnh Tây Dã lại hỏi: "Bình thường buổi chiều em hay làm gì?"
"Hửm?"
Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi thế, theo bản năng trung thực trả lời: "Bình thường buổi chiều em đều ở nhà đọc sách làm bài tập, nếu học mệt rồi thì dùng di động nghe nhạc một lát."
Trịnh Tây Dã cong khóe miệng một chút, nhận xét: "Quả nhiên rất ngoan nhỉ!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ cho đến lớn, những lời khen ngợi đến từ thầy cô hoặc người lớn mà cô nghe thấy nhiều nhất chỉ có một từ, "ngoan". Nhưng không hiểu tại sao, sau khi nghe anh dùng từ không biết đã nghe đi nghe lại bao nhiêu nghìn lần đó để khen ngợi cô, Hứa Phương Phỉ lại cảm thấy quá ngượng ngùng, thậm chí còn không nhịn được mà đỏ mặt.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, ngoan ngoãn khẽ đáp: "Đến lúc khai giảng thì em đã lên lớp mười hai rồi, phải càng nỗ lực hơn mới đúng."
Hành lang yên tĩnh, ánh chiều tà mà hoàng hôn chiếu vào mờ nhạt ấm áp, Trịnh Tây Dã thấy cả người thiếu nữ giống như đang tắm trong ánh sáng đó. Làn da trắng nõn của cô vô cùng mịn màng, trong sáng đến mức gần như là trong suốt. Vòng sáng nọ bao lấy cô, phác họa thành một lớp nhũ bóng mềm mại trên khuôn mặt cô. Đôi má cô ửng hồng xinh xắn, hàng mi buông xuống đen dày và hơi cong vút giống như lông chim mềm mại, khi cô liên tục chớp mắt, những sợi lông mi đó vỗ đến nỗi khiến lòng bàn tay anh chợt dâng lên cảm giác tê dại cực nhỏ.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã hơi trầm xuống, ngừng lại một lát rồi nói: "Buổi chiều ngày mai em hãy cho mình nghỉ một hôm coi như thả lỏng. Anh đưa em đi xem triển lãm."
Hứa Phương Phỉ nghe thế, vèo một cái, cô nâng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn ngập kinh ngạc.
Cô ậm ừ nửa giây, hỏi: "Triển lãm gì vậy ạ?"
"Anh có một người bạn nữ là họa sĩ, ngày mai tổ chức triển lãm tranh cá nhân ở Cung văn hóa. Cô ấy cho anh hai vé." Trịnh Tây Dã đáp.
Hứa Phương Phỉ vẫn cảm thấy nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Có hai vé, vậy anh có thể đi xem cùng với một người bạn khác của anh mà? Tại sao lại muốn đưa em đi?"
Trịnh Tây Dã hờ hững đáp: "Là vì anh chỉ muốn đi với em."
Hứa Phương Phỉ: "…"
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn cô, tâm bình khí hòa hỏi: "Em thì sao? Có muốn đi xem triển lãm với anh không?"
Hứa Phương Phỉ ngớ người đứng đực ra tại chỗ. Trong lồng ngực cô, nhịp tim đột nhiên trở nên mất trật tự, trái tim gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Một lúc lâu sau, cô mới kiềm chế được cảm xúc đó xuống, nhẹ nhàng gật đầu. Hứa Phương Phỉ chần chừ hai giây rồi lại hỏi: "Ngày mai mấy giờ, địa chỉ cụ thể ở đâu ạ?"
"Hai giờ chiều mai em cứ đứng ở trước cổng tiểu khu chờ anh." Trịnh Tây Dã nói. "Anh đưa em đến đó."

Sau khi từ quầy bán quà vặt dưới lầu về nhà, Hứa Phương Phỉ đi vào bếp, đặt hắc xì dầu lên bệ bếp. Khóe miệng cô vẫn còn vương ý cười mà chính cô cũng không nhận thấy được. Cô nói với Kiều Tuệ Lan đang xắt rau: "Mẹ, con mua nước tương về rồi ạ."
Kiều Tuệ Lan nghe ra được sự sung sướng trong giọng nói của con gái, không khỏi xoay đầu lại liếc mắt nhìn con gái một cái. Thấy khuôn mặt ửng hồng và ý cười nhạt ngọt ngào của con nhóc kia, Kiều Tuệ Lan có hơi nghi hoặc, hỏi: "Gặp phải chuyện tốt gì thế hửm? Tiệm tạp hóa của ông Trần bán phá giá quy mô lớn à? Hay là con mua nước tương trúng thưởng?"
Hứa Phương Phỉ chẳng hiểu ra sao: "Mẹ, bán phá giá quy mô lớn với trúng thưởng gì ạ? Đâu có đâu."
Kiều Tuệ Lan kề sát vào cô hơn một chút, tỉ mỉ đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt cô, hỏi: "Thế sao con cứ luôn cười hì hì vui vẻ thế chứ? Mẹ còn tưởng rằng con bị một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng cơ đấy."
"Con… Chẳng phải con vẫn thường xuyên cười hì hì sao?" Hứa Phương Phỉ chột dạ hắng hắng giọng, sau đó cố ý cau mày nhíu mũi, giả làm mặt quỷ, nói: "Không cười thì chẳng lẽ còn mặt như đưa đám sao ạ."
Kiều Tuệ Lan thấy cả khuôn mặt cô đã nhăn nhúm lại như cái bánh bao, bị cô chọc đến nỗi phụt cười thành tiếng, nói: "Được rồi được rồi, mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
Hứa Phương Phỉ đúng lúc đang đói bụng, ngửi mùi thức ăn thơm phức mà bụng kêu vang. Cô ló đầu ra, nhìn quanh quất trong nồi, hỏi: "Tối nay chúng ta ăn gì thế ạ?"
"Mấy hôm trước sạp cá ở chợ bán thức ăn tổ chức khuyến mãi, xử lý tôm nõn với giá đặc biệt." Kiều Tuệ Lan nói. "Mẹ mua một ít, tối nay nấu canh cà chua trứng gà, thêm tôm nõn cho ông ngoại và con ăn."
Nhìn tôm nõn và cà chua đỏ sôi sùng sục trong nồi, Hứa Phương Phỉ đột nhiên nhớ đến bữa cơm mà Trịnh Tây Dã đã mời cô ăn hôm nọ. Khi đó cũng có một món làm từ tôm gọi là tôm đỏ luộc. Mấy con tôm đó cả người có màu đỏ, đầu rất lớn, giá của một phần như thế tận mấy trăm tệ.
Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ hỏi theo bản năng: "Mẹ này, chắc là tôm đắt lắm phải không ạ?"
"Tôm tươi thì đắt nhưng tôm mà mẹ mua là tôm nõn đông lạnh, lại còn bán với giá khuyến mãi, thỉnh thoảng ăn vài lần thì vẫn ăn được. Con đi học cần phải dùng não rất nhiều, cần phải bổ sung dinh dưỡng cho con." Kiều Tuệ Lan cong cong khóe miệng cười, ánh mắt yêu thương nhìn Hứa Phương Phỉ, dịu dàng nói: "Phỉ Phỉ à, giờ nhiệm vụ hàng đầu của con là học tập, phải tập trung hết sức, trong lòng không được có những thứ khác. Những chuyện trong nhà con không cần phải xen vào, có mẹ lo."
Hứa Phương Phỉ giật giật môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chưa nói lời nào.
Cô im lặng vặn vòi nước, rửa sạch tay rồi xoay người rời khỏi phòng bếp.
Tôm nõn đông lạnh giá rẻ hơn rất nhiều so với tôm đỏ tươi sống, hương vị cũng hoàn toàn không thể so sánh được, nhưng đêm nay, Hứa Phương Phỉ ăn canh tôm nõn mà mẹ nấu lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. Trong lòng cô, chén canh tôm nõn này thắng hết tất cả những sơn hào hải vị trên thế giới này.
Sau khi cơm nước xong, Hứa Phương Phỉ chủ động nhận lấy trách nhiệm rửa chén bát, Kiều Tuệ Lan thấy không thể lay chuyển được con gái nên đành phải nghe theo cô nhóc, còn bà thì vào phòng ông ngoại, bắt đầu giúp ông cụ xoay người mát xa.
"Ba, lực như thế này được chưa ạ?"
"Được rồi, được rồi." Ông ngoại ho khan hai tiếng, đột nhiên hỏi: "Tuệ Lan, Phỉ Phỉ khai giảng là lên lớp mười hai rồi đúng không?"
Kiều Tuệ Lan thuần thục xoa bóp tứ chi cho ông cụ để giúp cho máu lưu thông, chẳng mấy chốc mà trên trán bà đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Bà đáp: "Vâng ạ."
Ông ngoại im lặng một lát rồi lại nói: "Con xem lúc nào có thời gian, đi về quê một chuyến, đến chỗ tín dụng nông thôn của xã rút năm nghìn tệ mà ba gửi tiết kiệm ở đó ra."
Kiều Tuệ Lan hoang mang: "Lấy tiền kia để làm gì ạ?"
"Tháng sáu năm sau Phỉ Phỉ phải thi đại học rồi, đến khi đó ba đóng học phí năm đầu tiên cho nó." Ông ngoại nói. "Chuyện này cứ quyết định như thế đi!"
"Quyết định cái gì chứ?" Kiều Tuệ Lan cau chặt mày. "Đó là tiền dưỡng lão mà ba dành dụm cả đời, động đến được hay sao?"
"Không động đến khoản tiền kia thì con kiếm ở đâu ra tiền cho Phỉ Phỉ đóng học phí?" Nói tới đây, trên khuôn mặt già nua mệt mỏi của ông ngoại xuất hiện vẻ lo lắng: "Học phí môn toán con còn có thể nghĩ cách mượn được, nhưng đến khi nó đi nơi khác rồi, mỗi tháng phải ăn cơm và còn phải sống nữa. Lúc đó, con cũng phải xoay sở sinh hoạt phí cho nó đúng không? Đường còn dài, ai cũng không dễ dàng mà!"
Kiều Tuệ Lan cúi đầu, không biểu hiện cảm xúc gì, nói: "Vẫn còn sớm lắm ạ, ba cứ yên tâm dưỡng bệnh của ba đi, những việc khác ba không cần phải nhọc lòng."
"Ba có thể không nhọc lòng được à?" Ông ngoại nặng nề thở ra một hơi. "Con đau lòng con gái con, ba cũng đau lòng con gái ba."
Động tác mát xa cho ông ngoại của Kiều Tuệ Lan đột nhiên khựng lại. Sau một lúc lâu, bà nói nói: "Ba, tóm lại lần này ba phải nghe lời con! Cho dù là con có phải đi bán máu hay bán thận đi nữa thì cũng kiên quyết không đụng đến tiền dưỡng lão của ba."
Hai người ba một câu con một câu tranh luận không thôi, vẫn chưa phát hiện ra bóng người mảnh mai ở ngoài cửa kia.
Hứa Phương Phỉ đứng ở ngoài phòng, lặng lẽ nghe hai người thân nhất hao tổn tâm trí mà nảy sinh tranh chấp vì học phí tương lai của mình, trong lòng cô phức tạp rối ren. Một cảm giác khó chịu giống như nuốt phải một cái gan rắn, môi răng và đầu lưỡi của cô tràn ngập vị đắng nhè nhẹ.
Trở về phòng, Hứa Phương Phỉ trở tay đóng cửa phòng lại, dựa lưng lên, ngẩn ngơ trong bóng đêm.
Thật lâu sau, cô nâng hai tay lên vuốt mặt một cái thật mạnh, xoay người bước trở lại ra ngoài.

Kiều Tuệ Lan đã mát xa cho ông ngoại của cô xong. Bà đang ngồi trên sô pha, cầm một cây bút ghi chép vào sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, ngòi bút trong tay bà ngừng lại, bà ngẩng đầu lên.
"Mẹ." Hứa Phương Phỉ nói. "Mẹ có cảm thấy thật rời của bác cả gái thật ra rất hợp lý không?"
Kiều Tuệ Lan nghe thế, chậm rãi buông bút trong tay xuống. Thần sắc giữa mày bà đột nhiên trở nên hơi phức tạp. Bà bình tĩnh nhìn đứa con gái cách đó không xa, một hồi lâu sau mới vẫy tay nói: "Phỉ Phỉ, đến đây."
Hứa Phương Phỉ đi qua, nắm lấy tay mẹ, ngồi xuống ở bên cạnh bà. 
Bên tai thiếu nữ rũ xuống bài sợi tóc mái mềm mại, trong mắt Kiều Tuệ Lan tràn ngập trìu mến, thay cô vén những sợi tóc đó ra sau tai, bà nhẹ giọng nói: "Đối với nhà chúng ta, trường quân đội là sự lựa chọn tối ưu, nhưng đối với riêng con thì sao?"
Hứa Phương Phỉ ngẩn ngơ.
Kiều Tuệ Lan nói: "Mẹ biết con hiểu chuyện. Con đăng ký vào trường quân đội là vì để tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn cho cả nhà. Nhưng mà Phỉ Phỉ ạ, mẹ đã hỏi thăm rồi, học trường quân đội rất khổ, toàn bộ đều là hình thức quản lý khép kín, phải thức khuya dậy sớm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, không thích hợp cho con gái."
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, không đồng ý: "Chuyện mà con trai có thể làm, con gái cũng làm được. Con trai có thể chịu khổ, tại sao con gái lại không thể chứ?"
Kiều Tuệ Lan không tán thành chuyện con gái đăng ký thi trường quân đội thật ra chỉ đơn giản là vì sợ cô phải chịu vất vả và khổ sở. Nhưng bất đắc dĩ trình độ văn hóa của bà không cao, cũng không biết cách ăn nói, không thể đưa ra được một lý do từ chối nào càng hợp lý hơn để khuyên được Hứa Phương Phỉ, đề tài này chỉ đành phải tạm gác lại.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Phương Phỉ vừa thức dậy đã nói với Kiều Tuệ Lan về chuyện buổi chiều mình muốn đi chơi.
Kiều Tuệ Lan đang khom lưng ngồi xổm thay giày, thuận miệng hỏi: "Đi đâu thế?"
Hứa Phương Phỉ cũng không giấu giếm, một năm một mười trả lời Kiều Tuệ Lan: "Anh hàng xóm kia nói anh ấy có hai tấm vé đi xem triển lãm tranh, có thể đưa con đi xem."
Kiều Tuệ Lan nhất thời không nhớ ra, hỏi lại: "Anh hàng xóm nào cơ?"
"Chính là cái người đã giúp chúng ta sửa đường ống nước ấy ạ."
"À, cái cậu ở nhà số 3206." Người trẻ tuổi ở dưới lầu kia nhiệt tình và hiền lành, đã từng giúp đỡ hai mẹ con Kiều Tuệ Lan không ít lần, ấn tượng của Kiều Tuệ Lan đối với anh vẫn luôn không tệ. Bà gật gật đầu, cười nói: "Đi đi, nhớ về trước giờ cơm tối đấy."
Sau khi cho ông ngoại ăn cơm trưa xong, Hứa Phương Phỉ rửa chén rồi dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, lúc bước ra xem giờ thì đã thấy hơn một giờ chiều rồi. Cô không dám trì hoãn thêm nữa, lau khô hai tay, về phòng cởi áo ngủ, thay một chiếc áo ngắn tay và một cái quần jean.
Sau khi thay quần áo xong, cô soi gương.
Cô gái ở trong gương có một khuôn mặt trắng nõn xinh xắn khiến người ta nhìn vào có cảm giác thoải mái. Nhưng có lẽ là vì tối hôm qua cô ngủ không ngon giấc nên quầng thâm mắt như ẩn như hiện ở bên dưới mí mắt, cả người trông có vẻ hơi ủ rũ. 
Hứa Phương Phỉ trừng mắt nhìn vào gương một lát. Cô lấy một sợi dây buộc tóc, túm mái tóc dài và dày của mình lại với nhau, cột thành một cái bím tóc đuôi gà ở sau đầu.
Đến khi soi gương lại, quả nhiên trông cô đã thoải mái, trong trẻo và năng động hơn rất nhiều.
Cô vừa lòng cười cười với chính mình.

Ở gần cổng lớn của khu số Chín phố Hỉ Vượng có một ông cụ ngồi ở quầy thu ngân trong tiệm tạp hóa nhà mình, đang nhắm mắt phơi nắng, trông rất vui vẻ thoải mái.
Trịnh Tây Dã đúng lúc bước đến đằng trước tiệm tạp hóa này, mở hộp thuốc ra nhìn, đúng thật là chẳng còn điếu nào. Anh xoay người đi vào tiệm tạp hóa, chưa chờ anh nói chuyện, ông cụ ở quầy thu ngân đã lên tiếng trước.
Ông cụ cũng không mở mắt, nói: "Thuốc lá chưa nhập hàng, nhiều loại đã hết rồi."
Trịnh Tây Dã quét mắt nhìn kệ trưng bày thuốc lá đã trống không đến tám mươi phần trăm, hỏi: "Còn loại nào ạ?"
"Chỉ còn Ngọc Khê và Hoàng Hạc Lâu thôi."
"Lấy một gói Hoàng Hạc Lâu."
Lúc này ông cụ mới không tình nguyện cho lắm mà xốc mí mắt lên, lấy một gói Hoàng Hạc Lâu ở trên kệ thuốc lá, giơ tay ném cho Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã bắt lấy gói thuốc, đưa tiền rồi xoay người đi.
Vừa mới ra giữa trưa không lâu, phần lớn cư dân ở xung quanh đều trốn ở trong nhà ngủ trưa, đường phố cũ nát náo nhiệt của ngày thường lạnh lẽo, đến cả tiếng chửi bậy của hàng xóm láng giềng cũng biến mất. Chỉ còn lại ông mặt trời nóng rát treo trên đỉnh đầu, nắng nóng đến nỗi khiến cả người đều đổ lười, giống như chẳng có sức để làm cái gì cả.

Trịnh Tây Dã lười biếng đứng tựa vào cửa xe, ném một điếu thuốc vào miệng, đang định híp mắt châm thuốc thì bên khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng trắng sữa tươi mát.
Động tác của anh dừng lại, nghiêng đầu, tầm mắt thong thả nhìn thẳng qua.
Trong khu số Chín, một cô gái nhỏ đeo một chiếc túi quai chéo, cột tóc đuôi gà đang không nhanh không chậm mà bước tới. Hôm nay cô không mặc váy mà đổi thành một chiếc áo trắng ngắn tay và một chiếc quần short năm phân. Gấu quần vừa vặn ngang đầu gối cô, để lộ ra đôi chân nhỏ cân xứng, thon nhưng không gầy, màu sắc còn bóng loáng và trắng muốt như sữa hơn so với màu của chiếc áo mà cô đang mặc.
Trịnh Tây Dã lặng im vài giây, bỏ điếu thuốc chưa châm lửa còn đang ngậm ở trên miệng xuống.
"Anh hẹn gặp em lúc hai giờ, giờ mới một giờ năm mươi thôi." Trịnh Tây Dã liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhẹ nhàng nhấc mi, ánh mắt quay lại trên người cô gái. "Sớm thế?"
Ngón tay Hứa Phương Phỉ nắm lấy quai đeo của túi xách, nói: "Em ở nhà không có chuyện gì làm nên xuống đây."
Cô ngước mắt lên nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Anh thì sao, sao anh cũng xuống sớm thế?"
"Hết thuốc lá rồi, anh xuống mua thuốc." Trịnh Tây Dã hờ hững nói. "Hút một điếu mất ba phút, chờ cho mùi khói thuốc tan hoàn toàn lại cần năm phút, nên anh xuống trước, để khỏi khiến cho mùi thuốc lá trên người ám khói sang em."
Anh vừa mới nói dứt lời, Hứa Phương Phỉ đã trợn mắt há hốc mồm.
Trong tay Trịnh Tây Dã vẫn còn cầm điếu Hoàng Hạc Lâu kia, năm ngón tay thon dài cực kỳ tùy ý thưởng thức nó một lát rồi bỏ lại trong hộp thuốc: "Chỉ là không ngờ em cũng xuống trước giờ."
Hứa Phương Phỉ thật sự không ngờ rằng lý do mà người đàn ông xuất hiện sớm ở nơi này sẽ là như thế.
Thế mà lại còn sợ sau khi hút thuốc xong, mùi thuốc chưa kịp tản đi hết sẽ ám sang cô nữa…
Trái tim cô chẳng hiểu sao lại thấy ấm áp, lỗ tai lại hơi nóng lên.
Hai má Hứa Phương Phỉ ửng hồng, mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Nếu bây giờ anh muốn hút thuốc thì em có thể lánh xa một chút, chờ anh hút xong rồi đến."
"Không cần." Trước đó lên cơn nghiện thuốc, kết quả vừa nhìn thấy cô, Trịnh Tây Dã lại cảm thấy hình như mình cũng không muốn hút như thế.
Anh mở cửa xe bên ghế phó lái cho cô, cũng không nói lời nào, chỉ là cực kỳ bình tĩnh mà liếc nhìn cô một cái.
Hứa Phương Phỉ đã đọc hiểu được ánh mắt này, vội vàng bước sang, ngoan ngoãn khom lưng ngồi vào trong xe.
Trịnh Tây Dã bước đến một bên khác, cũng lên xe.
Nhưng sau khi anh lên xe lại không có động tác gì kế tiếp, không nói lời nào, cũng không lái xe mà chỉ ngồi trên ghế, nghiêng đầu, mí mắt hơi rũ xuống, im lặng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Hứa Phương Phỉ vốn đang có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà mạnh mẽ giữ bình tĩnh. Nhưng lúc này cô bị Trịnh Tây Dã nhìn một chốc một cách trắng trợn không e dè như thế, rốt cuộc vẫn là không giữ bình tĩnh được.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, thẹn thùng hỏi: "Anh luôn nhìn em mãi như thế làm gì?"
Trịnh Tây Dã nói: "Lần trước lúc em ngồi xe của anh, anh đã dạy em gì rồi?"
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra.
Trịnh Tây Dã nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tràn ngập mơ hồ của cô, không nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúi xuống, ngả người kề sát về phía cô, kéo dây an toàn ở phía trên ghế vòng qua trước người cô, cài lại.
Cả người Hứa Phương Phỉ gần như là dính sát vào lưng ghế của chiếc ghế mà cô đang ngồi, mặt đỏ tai hồng, nhịp tim đập hỗn loạn, ngớ người nhìn tất cả mọi động tác của Trịnh Tây Dã.
Sau khi giúp cô thắt dây an toàn xong, cơ thể cao lớn của anh rút về trên chỗ ngồi của chính mình.
"… Thật ngại quá." Cô gái nhỏ cắn cắn cánh môi, ngón tay của bàn tay trái vô thức sờ sờ bụng ngón tay cái của bàn tay phải, nặn ra mấy chữ. "Em lại quên rồi."
"Không sao."
Trịnh Tây Dã thu hết động tác nhỏ này của Hứa Phương Phỉ vào trong đáy mắt, giống như đã chú ý đến điều gì đó mà hơi cau mày lại. Một lát sau, anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe.
Chiếc ô tô chạy khỏi phố Hỉ Vượng, đích đến là cung văn hóa của Lăng Thành, thời gian chạy khoảng đâu đó hai mươi phút.
Sau khi đi được vài phút, bên trong xe im ắng đến mức không có tiếng động gì, vẫn không có ai nói với ai lời nào cả.
Sự im lặng đó khiến cho Hứa Phương Phỉ vốn đã hồi hộp càng bất an hơn. Cô hắng hắng giọng, mãi một lúc sau mới lấy hết can đảm hỏi: "Phải rồi, lần trước em nghe anh nhắc đến trường quân đội. Anh có biết các thông tin liên quan không ạ?"
Trịnh Tây Dã lái xe, cực kỳ tự nhiên đáp: "Biết chút ít tin vỉa hè."
Hứa Phương Phỉ: "À."
Trịnh Tây Dã liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Tại sao em lại muốn đăng ký vào trường quân đội?"
"Em nghe bác cả gái của em nói trường quân đội miễn phí toàn bộ học phí, tiền sinh hoạt mỗi tháng của học viên cũng do nhà nước trợ cấp." Nói đến đây, đầu Hứa Phương Phỉ rũ xuống vài phần, giọng nói cũng nhỏ theo. "Điều kiện của nhà em không được tốt cho lắm, em không muốn mẹ em quá vất vả."
Nghe thế, Trịnh Tây Dã không rõ ý vị mà cong khóe môi, bình tĩnh nói: "Trong số mấy khóa học viên ghi danh vào trường quân đội đúng thật là có không ít người đều có suy nghĩ này. Lý do rất thường thấy, cũng rất hợp lý."
Hứa Phương Phỉ nhìn về phía góc nghiêng lạnh lùng đẹp trai của người đàn ông trẻ tuổi, nhất thời không biết phải nên nói gì.
Trịnh Tây Dã lại nói: "Nhưng em chỉ biết học phí của trường quân đội đều được miễn, cũng trợ cấp sinh hoạt phí, nhưng liệu em có nghĩ đến tại sao nhà nước lại phải trợ cấp cho học viên trường quân đội không?"

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lát, đáp: "Em biết, bởi vì những người lính thật sự rất cao cả."
Một cô gái nhỏ mười tám tuổi, thế giới nội tâm đơn giản lại tốt đẹp, cũng quá theo chủ nghĩa lý tưởng, chỉ nhìn được một góc bề nổi của mọi chuyện. Trịnh Tây Dã nghe thế, nhạt nhẽo cười một tiếng, thần sắc ôn hòa nói: "Làm lính có cao cả hay không anh không biết, nhưng khổ thì thật sự rất khổ. Không chỉ đơn giản là khổ về mặt thân thể, kiệt sức, bị thương hay đổ máu chỉ là những chuyện cơ bản thường ngày, sự thử thách và mài giũa về mặt tâm lý mới là dày vò nhất." 
Hứa Phương Phỉ nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu, không nói gì.
"Mặc vào bộ đồng phục quân đội kia rồi thì đồng nghĩa với việc em đã gánh trách nhiệm bảo vệ quốc gia lên vai, không thể chùn bước, không được từ bỏ, cúc cung tận tụy, da ngựa bọc thây." Trịnh Tây Dã nhìn thẳng về phía trước, từng câu từng chữ nhẹ nhàng chậm rãi mà hữu lực: "Anh kiến nghị, trước khi em đưa ra quyết định thì phải thận trọng cân nhắc. Em là một cô gái, không cần phải chọn gánh vác gánh nặng như thế!"
Hứa Phương Phỉ vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú Trịnh Tây Dã.
Khi đó, cô của thời niên thiếu vẫn chưa hiểu được sự lạnh lùng, u ám và sóng to gió lớn ở nơi sâu trong đáy mắt của người đàn ông đó. Những từ như "không thể chùn bước, không được từ bỏ, cúc cung tận tụy, da ngựa bọc thây" mà anh nói đến tột cùng là có ý nghĩa gì, cô nghe đến cũng thấy mơ màng hồ đồ. 
Điều mà Hứa Phương Phỉ không biết, chính những điều mà cô cái hiểu cái không đó, ở những năm tháng sau này, đã hoàn toàn thấm vào trong máu cô. Nó lan tràn ở trong tâm khảm của cô, tỏa khắp, rồi đọng lại, hòa làm một với sinh mệnh của cô, bầu bạn với cô cả đời.
Trịnh Tây Dã nói hết lời, trong xe lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Hứa Phương Phỉ giống như mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đáp: "Vâng ạ. Em sẽ nghiêm túc suy xét lại."
Trịnh Tây Dã không lên tiếng nữa. Ánh mắt anh lười nhác nhìn liếc ra ngoài cửa sổ như đang lang thang không có mục tiêu, không bao lâu sau, chiếc xe việt dã màu đen đã dừng lại ở bên vệ đường.
"Chờ anh một lát!"
Sau khi để lại những lời này, anh để Hứa Phương Phỉ ngồi trên ghế phó lái, một mình mở cửa xe bước xuống.
Hứa Phương Phỉ không hiểu ra sao. Cô không biết anh muốn làm gì, ghé vào cửa sổ xe nhìn quanh quất ra bên ngoài, nhìn thấy anh đi vào một cửa hàng ở bên đường.
Tầm mắt Hứa Phương Phỉ dời lên trên một chút, nhìn về phía biển hiệu của cửa hàng:
[Nhà thuốc lớn Hòa Bình]
Trong lòng cô sinh ra cảm giác khó hiểu, nhưng cô vẫn tiếp tục ngoan ngoãn ngồi chờ trong xe.
Vài phút sau, Trịnh Tây Dã đã quay lại, trong tay anh còn cầm theo một chiếc túi ni lông màu trắng, không biết là trong đó có chứa cái gì.
Hứa Phương Phỉ có hơi lo lắng hỏi: "Anh đến nhà thuốc để mua thuốc sao? Có chỗ nào không khỏe ạ?"
Trịnh Tây Dã không trả lời. Chỉ thấy anh trở tay đóng cửa xe, sau đó rũ mi xuống, lấy một hộp từ trong túi ni lông ra…
Hửm?
Băng keo cá nhân Vân Nam Bạch Dược?
Hứa Phương Phỉ nghi ngờ chớp chớp mắt.
Trịnh Tây Dã xé mở lớp vỏ của băng keo cá nhân rồi quay đầu lại nhìn cô, nói: "Đưa tay cho anh."
Hứa Phương Phỉ: ?
Hứa Phương Phỉ không biết anh muốn làm gì, mờ mịt vươn tay trái ra.
Trịnh Tây Dã nói: "Tay kia kìa."
Cô rụt tay trái lại, đổi một tay khác với sang.
Trịnh Tây Dã rũ mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn của cô gái, động tác dịu dàng, thần sắc cũng cực kỳ chăm chú. Sau đó, anh nhẹ nhàng quấn băng keo cá nhân xung quanh ngón cái đáng yêu xinh xắn kia.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ đột nhiên lóe lên, ngay sau đó, cả khuôn mặt lập tức đỏ chót một cách dễ như trở bàn tay. 
Giữa trưa hôm nay lúc rửa chén cô không cẩn thận, cọng cước của miếng rửa chén đã quẹt qua ngón cái của bàn tay phải cô, tạo thành một vết thương. Một vết thương nhỏ xíu không đáng chú ý như thế mà anh lại phát hiện ra được?
"Tại sao bị thương mà lại không biết đường tự xử lý một chút thế?" Lòng bàn tay Trịnh Tây Dã như có như không mà cọ xát với đầu ngón tay mảnh dẻ quấn băng keo cá nhân đó, nâng mí mắt lên nhìn cô, giọng điệu cực bình tĩnh: "Để lại để khiến anh đau lòng à?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dã Dã: Bà xã nhóc con thật đáng yêu hi hi  (#^.^#).
Hoa Hoa:  (#^.^#).
Dã Dã: Sớm muộn gì cũng bị mình hôn chết cho xem hi hi  (#^.^#).
Hoa Hoa: … - - 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận