Nụ hôn nồng cháy

Chuyến đi năm ngày đến Lạc Thành kết thúc, về đến nhà, Hứa Phương Phỉ mệt đến mức sắp tê liệt, vừa vào cửa đã cởi giày thể thao, không thèm thay dép đã trực tiếp ngã gục xuống ghế sofa.
Cô ôm gối không ngừng than thở, khóc huhu nói: “Mệt quá đi mệt quá đi, em không muốn đi du lịch vào mùa hè nữa đâu.”
Trịnh Tây Dã thay giày ở lối vào, xách vali vào nhà, đóng cửa lại. Sau đó anh cúi người, lấy ra từ trong tủ giày một đôi dép lê nữ màu trắng gạo, ngồi lên ghế sofa, tiện tay nhấc hai bàn chân trắng như tuyết của Hứa Phương Phỉ đặt lên đùi mình, xỏ dép vào cho cô.
Về điều này, cô gái nhỏ vẫn còn đang lẩm bẩm, buồn bã nói: “Mùa hè đi du lịch, ánh nắng vừa to vừa độc, khiến cả người mồ hôi đầm đìa, thậm chí lúc chụp ảnh cũng không thể mở mắt ra được. Em cảm thấy mặc Hán phục rất tốn công, cũng tốn công trang điểm rồi, chắc chắn chẳng có mấy tấm ảnh đẹp.”
Trịnh Tây Dã cong môi nhìn về phía cô, nói: “Ánh mặt trời mạnh nên có hơi chói nắng một chút. Nhưng nếu em nhìn nó ở một góc độ khác, mặt trời chói chang, ánh sáng rất đẹp. Trên đường về anh đã kiểm tra lại máy ảnh, mấy tấm ảnh của em đều rất đẹp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy câu này, tâm trạng đang chán nản của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng được giải toả phần nào.
Cô từ sofa ngồi thẳng người dậy, tư thế vô cùng tự nhiên mà leo lên đùi anh, dạng hai chân ra, ngồi thật vững, hai cánh tay giơ lên ôm lấy cổ anh, mặt đối mặt nhìn thẳng vào anh.
“Thật sao?” Hứa Phương Phỉ chớp chớp đôi mắt, có chút không tin: "Em còn tưởng rằng tất cả những bức ảnh đó đều bị hỏng rồi, đẹp sao?”
Nói chuyện vô căn cứ, mắt nhìn mới là thật.
Trịnh Tây Dã không thèm tranh cãi với cô, tiện tay lấy máy ảnh từ trong túi ra, cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay thao tác hai lần, chọn ra tất cả những bức ảnh được chụp trong mấy ngày qua, rồi sau đó đặt máy ảnh vào tay của cô.
Hứa Phương Phỉ nửa tin nửa ngờ, cầm lấy nhìn xem, đôi mắt đen trắng của cô ngay lập tức sáng lên rực rỡ.
Cô lần lượt xem từng cái từng bức ảnh trong máy ảnh, kinh ngạc vui vẻ nói: “Thực sự không tệ nha!”
Trong mấy ngày ở Lạc Thành, cô tổng cộng đã làm hai bộ trang điểm Hán phục, một bộ nhu quần nhà Đường, một bộ trang phục nhà Minh.
Trong ống kính máy ảnh của Trịnh Tây Dã, cô mặc bộ váy với nụ cười ngọt ngào, tinh nghịch dễ thương, trông giống một cô gái xuyên không đến nhà quan lại thời Đường phồn thịnh. Cô mặc một bộ Hán phục triều Minh, phong thái dịu dàng, hệt như những người khuê nữ thời nhà Minh đứng ở lầu các mong đợi.
Cùng một khuôn mặt, tạo hình lại khác nhau, các phong cách chụp hình cũng không giống nhau.
Đẹp đến mức ngỡ ngàng.
Lúc này, Trịnh Tây Dã ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên rồi. Vợ anh lớn lên xinh đẹp như vậy, chụp thế nào cũng đẹp hết.”
“Không.”
Hứa Phương Phỉ đặt máy ảnh lên trên bàn, lại ôm Trịnh Tây Dã, hôn thật mạnh vào má anh, cười cười: “Bởi vì kỹ năng chụp ảnh của anh tốt, anh biết sắp xếp khung cảnh, bố cục ảnh và hướng dẫn em tạo dáng.”

Nói đến đây, Hứa Phương Phỉ sau đó dường như đã nhận ra điều gì đó, hơi nghi ngờ nói: “Đúng rồi. Chồng ơi, anh là một người đàn ông, làm sao biết con gái mặc Hán phục, tư thế nào thì chụp ảnh đẹp?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nhướng mày, thản nhiên đáp: “Đưa em đi hưởng tuần trăng mật, mục đích của anh đương nhiên là làm cho em vui, tất nhiên anh phải chuẩn bị đầy đủ.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nói: “Em còn tưởng anh nói đang chuẩn bị công việc, chính là đặt phòng khách sạn và lên kế hoạch cho lộ trình tham quan, vậy những bức ảnh anh chỉ em cho em cách tạo dáng là anh đã học trước đó rồi?”
Trịnh Tây Dã: “Đúng vậy.”
Trịnh Tây Dã: “Là nhiếp ảnh gia hoàng tộc của em, mấy kỹ năng bình thường này còn không làm nổi, vậy thì không xứng với chức vị đó rồi.”
Hứa Phương Phỉ trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng: “Đồng chí Trịnh Tây Dã, gặp được anh, đúng thật là hạnh phúc lớn nhất của em.”
Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, nụ cười vừa lười biếng vừa lưu manh, thấp giọng nói: “Lần trước bảo em nói những lời khen ngợi hoa mỹ cho anh nghe, càng nói lại càng nghiện rồi? Em quên kết quả của việc trêu chọc người đàn ông của mình là như thế nào rồi à?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Nhớ lại ngày đầu tiên khi mới đến Lạc Thành: "bi kịch” do những lời khen hoa mỹ gây ra, gò má trắng nõn của Hứa Phương Phỉ lập tức xuất hiện những rặng mây đỏ, nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Cô không nhịn được nhéo tai anh, kéo mạnh một cái, thấp giọng trách mắng: “Anh còn có gan nhắc đến chuyện này? Anh đã phá hỏng lịch trình của ngày đầu tiên mất rồi!”
Khi ngày đầu tiên vừa mới đến Lạc Thành, bởi vì suy nghĩ nông nổi của đại lão này, bắt buộc phải nghe cô khen mình vài câu, với tinh thần sáng tạo của những bài văn hồi tiểu học, cô đã tặng anh vài đoạn văn ngẫu hứng.
Nào ngờ, những lời nói trong sáng ngây thơ chân thành ấy, không hiểu sao lại xúc động ấn vào công tắc đại lão không phải người.
Cả Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đều là những người có tính cách tổ chức và lên kế hoạch tốt, cũng có rất nhiều chiến lược cho chuyến du lịch tuần trăng mật của mình, bao gồm cả lịch trình hằng ngày, mấy giờ xuất phát, mấy giờ ăn cơm, đi những nơi nào, thời gian ở lại mỗi địa điểm là bao lâu, ba bữa chính và bữa ăn nhẹ thì ăn những gì, đều có lịch trình vô cùng chi tiết.
Nhờ sự táng tận lương tâm của đại lão Trịnh, ngày đầu tiên của tuần trăng mật ở Lạc Thành, hành trình đã bị gián đoạn hoàn toàn.
Suốt cả buổi chiều, cô bị anh bắt làm chuyện xấu, mãi không ra khỏi giường.
Thậm chí đến cả bữa tối, bọn họ cũng mua đồ ăn ở bên ngoài mang về khách sạn.
Cũng may Lạc Thành là một thành phố nhỏ, danh lam thắng cảnh tương đối tập trung, trì hoãn một ngày, dùng bốn ngày còn lại để tham quan, tuy rằng thời gian có eo hẹp, nhưng cũng không có hại gì.
Lúc này, nghe thấy linh hồn của Hứa Phương Phỉ đang chất vấn, kẻ đầu têu làm chuyện xấu phản ứng bình tĩnh đến mức khiến cô muốn chửi mắng.
Trịnh Tây Dã ôm lấy cô, khuôn mặt không chút thay đổi nói một câu: “Anh biết kiềm chế và sinh hoạt điều độ như vậy, em còn không biết xấu hổ nhắc tới làm gì?”

Hứa Phương Phỉ suýt chút nữa phun đầy máu vào mặt anh, trừng mắt nói: “Anh vậy mà gọi là ‘điều độ’?”
Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh: “Đương nhiên. Nếu như anh không điều độ, anh đã có thể phá hỏng toàn bộ chuyến du lịch năm ngày của em.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Trịnh Tây Dã cắn nhẹ một cái lên môi cô, nói: “Đồng chí nhóc con, đừng có yêu cầu cao đối với anh như vậy, em không phát hiện ra những kế hoạch anh làm trong chuyến du lịch, tất cả lộ trình ban đêm đều là ‘nghỉ ngơi’ sao?”
Hứa Phương Phỉ cau mày: “Là sao?”
Trịnh Tây Dã nói: “Có nghĩa là bản thân anh chẳng có hứng thú gì với du lịch, đối với cảnh đẹp không có hứng thú, đối với đồ ăn ngon không có hứng thú. Du lịch có ý nghĩa với anh là để khiến em vui vẻ.”
Hứa Phương Phỉ nghĩ trong lòng rằng não của cô trở nên đần độn rồi, phản ứng quá chậm chạp, hoặc khả năng tiếp thu của cô đang có vấn đề gì đó.
Có mối quan hệ logic nào giữa hai câu nói này không?
“Chồng à, nói thẳng ra, lời nói của anh thật sự khiến em rất cảm động, nhưng mà…”
Hứa Phương Phỉ nghiêng nghiêng đầu, vô cùng mơ màng, hỏi: “Chuyện này với kế hoạch của anh, có liên quan gì đến lộ trình buổi tối là ‘nghỉ ngơi’ không?”
“Ban ngày anh làm việc chăm chỉ, em nói gì anh làm cái đó, ban đêm anh nhận được phần thưởng của em là lẽ đương nhiên.” Trịnh Tây Dã bình tĩnh điềm đạm nói: "Ngày đầu tiên anh đã chi tiêu quá mức và sử dụng hết phần thưởng cho vài ngày ngày tiếp theo.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ bị sốc một lần nữa bởi những lý luận tự biện minh và tự bào chữa cho chính mình của Trịnh Tây Dã. Cô nhìn anh chằm chằm, nheo mắt lại thật sâu, nói: “Đồng chí Trịnh Tây Dã, anh đúng thật không phải con người.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày nhìn cô, cười thanh nhã dịu dàng: “Cảm ơn lời khen của vợ.”
“...”
Như thế nào được gọi là vô liêm sỉ? Đây chính là vô liêm sỉ.
Như thế nào được gọi là không bằng cầm thú? Đây chính là không bằng cầm thú.
Nói lý lẽ với tên lưu manh thối, kết quả làm bản thân tức chết.

Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, cô từ bỏ việc tranh cãi với Trịnh Tây Dã, vươn tay đẩy anh ra, nói: “Buông em ra.”
Nói xong, hai cánh tay của người đàn ông đang ôm lấy eo cô không hề cử động mà ngược lại còn siết chặt hơn mấy phần, một bộ dạng có đánh chết cũng không buông. Đầu anh vùi vào hõm cổ của cô, sống mũi cao áp sát vào làn da, khẽ ngửi nhẹ như có mùi gì đó.
Hơi thở ra trong trẻo và mát lạnh, phả vào cổ của cô.
Hứa Phương Phỉ bị anh trêu chọc khiến mặt ngày càng đỏ hơn, cô không thể thoát khỏi tên chó ngao hoang dã quá đáng này, có chút tinh thần nói: “Cả buổi sáng em đã ngồi trên ô tô và trên máy bay, cả người em đầy mồ hôi nên muốn đi tắm. Anh ôm em mà không thấy nóng sao?”
Anh vẫn dính sát người cô, mũi cọ tới cọ lui.
Khiến cho xương cổ cô có chút ngứa…
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã dừng lại hành động đang cọ đi cọ lại trên cổ cô, cơ thể cao lớn hơi nghiêng về phía trước, một tay ôm lấy cô, tay còn lại lấy điều khiển điều hòa từ xa trong ngăn kéo ra, bíp một tiếng, điều hòa trong phòng khách được mở lên.
Gió mát được thổi ra từ cửa gió của máy điều hòa, sau một lúc, nhiệt độ nóng nực trong nhà giảm dần.
Trịnh Tây Dã hơi ngẩng đầu lên, hôn lên dái tai của cô, dịu dàng hỏi: “Bây giờ có còn nóng nữa không?”
Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời: “Mát hơn nhiều rồi.”
Trịnh Tây Dã: “Vậy là được rồi.”
Hứa Phương Phỉ: “... Được rồi cái gì?”
Trịnh Tây Dã: “Chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Lỗ tai Hứa Phương Phỉ đỏ lên như màu hoa thạch lựu, cô nhéo cánh tay anh, không thể tin được: “Mấy ngày nghỉ đám cưới, chúng ta gần như ở bên nhau hai mươi tư giờ một ngày, anh còn chưa chán hay sao?”
“Chưa chán.”
Trịnh Tây Dã nói, hôn lên má trái của cô, rồi lại tiếp tục hôn má phải của cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Yêu em, không bao giờ anh có thể chán.”
Hứa Phương Phỉ bị nụ hôn của anh làm nóng bừng hai má, nhưng trong lòng lại ấm áp ngọt ngào như có mật chảy ra, cười trêu chọc: “Đội trưởng Trịnh thân mến, lão già anh dính lấy em như vậy, đợi đến khi hết thời gian nghỉ đám cưới anh trở về Tấn Châu, anh phải làm thế nào đây?”
Trịnh Tây Dã khẽ cau mày, nhéo cái tai nhỏ của cô như trừng phạt, thấp giọng không vui nói: “Em thiếu hôn hay là thiếu đòn? Hết chuyện để nói hay sao mà phải nói chuyện đó.”
Hứa Phương Phỉ cười khúc khích, cúi người hôn lên giữa trán anh, nhỏ giọng nói: “Em chỉ nói ra sự thật tiện thể cho anh toát mồ hôi chơi.”
Trịnh Tây Dã nheo mắt lại.
Trong thời gian nghỉ đám cưới, cô gái nhỏ này vừa ngoan vừa nhiệt tình, miệng ngọt như ăn kẹo mật ong, Trịnh Tây Dã cả ban ngày lẫn ban đêm đều rất hài lòng, vốn dĩ tâm trạng đang tốt vô cùng.
Đột nhiên nhắc đến việc kết thúc kỳ nghỉ gì đó.

Mặc dù, anh là một người quân nhân, việc bảo vệ gia đình và Tổ quốc là chuyện vô cùng vinh dự, phục vụ nhân dân là trách nhiệm không thể chối từ, trở lại chức vụ là điều đương nhiên, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa cục cưng quý giá của anh một lần nữa, Trịnh Tây Dã lập tức không vui.
Sinh lý không thoải mái, tâm lý cũng không thoải mái.
Điều làm anh khó chịu hơn nữa là, nhóc con này dường như không cảm thấy việc rời xa anh là một chuyện lớn gì, lại còn có thể cười híp mắt cười đùa với anh về chuyện này.
Trịnh Tây Dã càng nghĩ về điều đó càng đau khổ, càng nghĩ càng phiền muộn, anh nghiến răng, tàn nhẫn đánh một cái vào mông nhỏ của cô gái, hơi khó chịu: “Biết rõ anh luyến tiếc em, liền lấy anh ra mà trêu đùa. Hứa Phương Phỉ, anh phát hiện đồng chí em suy nghĩ có vấn đề, trước và sau đám cưới em có hai mặt.”
Tự nhiên lại chụp lên đầu cô một cái mũ lớn như vậy, Hứa Phương Phỉ bị anh làm cho ngẩn người.
Cô dở khóc dở cười, trả lời: “Sao em lại hai mặt?”
Đại lão lạnh lùng khịt mũi một cái, nói: “Trước khi kết hôn vì anh mà em vào Nanh Sói, vì anh đi Côn Lôn, anh đi đâu em đi theo đó, dính anh đến mức hận không thể trở thành thắt lưng buộc lên người anh. Em nhìn lại em bây giờ đi?”
Nói xong, đại lão gương mặt lạnh lùng kết luận: “Em không còn yêu anh như trước nữa.”
Hứa Phương Phỉ haha cười lớn khi nhìn thấy khuôn mặt như người phụ nữ bị bỏ rơi của Trịnh Tây Dã, hai tay ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh một cái thật mạnh, nói: “Lại nói linh tinh lại nói linh tinh. Tất nhiên là em vẫn yêu anh như lúc trước.”
Nụ hôn này, đã xóa tan hết những gì không vui của Trịnh Tây Dã.
Anh nhéo cằm cô và hơi nâng lên, mi mắt cụp xuống, khuôn mặt không cảm xúc nhìn cô chằm chằm, nhìn thẳng vào cô.
Cô gái nhỏ cong mày mỉm cười, đôi mắt trong veo, khuôn mặt đỏ hồng lên, giống như màu của quả chín. Cô không trốn cũng không né, cô để anh nhìn một cách ngượng ngùng và ngoan ngoãn.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã cúi đầu xuống, hôn thật mạnh lên môi cô, thì thầm hung dữ nói: “Ông đây thật sự không thích câu trả lời của em.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
“Em vẫn yêu anh như lúc trước.” Anh có chút tự giễu nhếch khóe môi: "Vậy sao em không thử đoán xem, bây giờ anh thấy thế nào về em.”
Nghe được lời nói của người đàn ông, không biết vì sao, hốc mắt Hứa Phương Phỉ lại trào ra nước mắt.
Cô lắc lắc đầu: "Em không đoán được.”
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại hôn cô, vừa nồng nhiệt vừa say đắm, vừa hoang dã vừa thâm tình, anh khàn giọng nói: “Nhóc con, anh càng ngày càng yêu em. Mỗi ngày anh lại càng yêu em hơn ngày hôm qua.”

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận