Nụ hôn nồng cháy

Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ đều có mười ngày nghỉ kết hôn, sau khi kết thúc đám cưới, hai người đầu tiên đến nghĩa trang liệt sĩ để bày tỏ lòng nhớ nhung với mẹ Trịnh, Biên Tuyết My, sau đó theo như kế hoạch đã định của bọn họ, đi một chuyến đến Hạ Thành.
Thành phố ven biển phồn hoa, đang là giữa hè, ánh mặt trời không thể nào dùng từ “rực rỡ” mà miêu tả, tràn đầy nhiệt huyết, đặc biệt nóng bức.
Đôi vợ chồng trẻ đã bay đến Hạ Thành vào đêm hôm trước, nghỉ ngơi tại khách sạn qua đêm và dự định sẽ đến bệnh viện thăm ba Trịnh là Trịnh Vệ Quốc vào sáng hôm sau.
Vào buổi sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, tia ánh sáng từ sau những đám mây, len qua tấm rèm cửa khép hờ của dãy phòng khách sạn, ung dung chiếu vào chiếc giường ở trong phòng ngủ.
Hôm qua hai bọn họ điên loan đảo phượng đến nửa đêm, lúc làm xong, Hứa Phương Phỉ mệt đến mức không mở nổi mắt, cô nằm trên người Trịnh Tây Dã và từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này trời đã sáng tỏ, tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, đánh thức Hứa Phương Phỉ khỏi giấc mộng đẹp.
Mí mặt nặng tựa ngàn cân, chân tay bủn rủn không có sức lực.
Hứa Phương Phỉ vẫn còn mơ màng, hơi nhíu mày lại, không mở mắt, một cánh tay trần thò ra từ dưới chăn, mò mẫm tìm kiếm, muốn tắt đi tiếng đồng hồ báo thức ồn ào.
Cô còn chưa kịp chạm tay vào chiếc điện thoại, nhạc chuông đánh thức giấc ngủ bỗng nhiên đột ngột dừng lại.
Tiếng ồn biến mất, thế giới trở lại vẻ thanh tịnh.
Nửa mê nửa tỉnh, Hứa Phương Phỉ hài lòng cong môi, gối đầu lên chiếc gối, chuẩn bị tiếp tục giấc ngủ của cô ấy.
Nhưng mà, vào lúc này, “chiếc gối lớn” dẻo dai, rắn chắc, phóng khoáng, thoải mái dưới người cô đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời có hành động - hai bàn tay to trượt xuống, nhéo nhéo vòng eo thon thả của cô, dùng sức rất nhẹ nhàng, dễ dàng nâng cả cơ thể cô lên.
Vì hành động này, Hứa Phương Phỉ cau mày, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ mở mí mắt lên.
Mở đôi mắt ra, khuôn mặt của Trịnh Tây Dã hiện lên trong tầm mắt, đôi mắt đen của anh rực lửa, nụ cười như có như không. Không biết đã tỉnh dậy bao lâu rồi.
Hứa Phương Phỉ: “.’
Anh nhéo má cô, dịu dàng nói: “Nắng chiếu đến mông rồi, chú heo con còn chưa chuẩn bị dậy đi?”
Hứa Phương Phỉ uất ức rên rỉ một tiếng, cô lại vùi đầu vào lòng anh, theo thói quen gò má dán vào ngực anh, dụi dụi người. Cô càu nhàu phàn nàn với anh: “Buồn ngủ quá đi. Em cảm thấy mình bị thiếu ngủ trầm trọng, nếu mà dậy bây giờ, em có thể đứng dựa vào tường mà ngủ mất.”
Trịnh Tây Dã nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên má cô: “Vất vả rồi.”
Hứa Phương Phỉ khịt mũi hai lần, tiếp tục nằm ngủ trên lồng ngực anh.
Trịnh Tây Dã nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, dáng vẻ rất mảnh mai yếu ớt. Anh cụp mắt suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: “Vậy em ngủ thêm một lát đi, buổi chiều chúng ta ra ngoài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô gái nhỏ nhắm mắt bình tĩnh lại, dường như đang suy nghĩ về tính khả thi của lời đề nghị này.
Một lúc sau, cô chống người dậy ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt nói: “Không cần đâu, có ép buộc em thì em cũng phải dậy.”
Vừa nói xong, cô liền ngáp một cái thật lớn.
Cô gái há miệng thành hình chữ “O”, thậm chí ngay cả cổ họng hồng hào cũng nhìn thấy rõ ràng. Trịnh Tây Dã thấy vậy, vừa đau lòng vừa buồn cười, nhẹ nhàng nói: “Nhìn em buồn ngủ kìa. Người làm việc hết sức là anh, nếu mệt thì anh là người mệt mới đúng, vì sao mỗi lần hai chúng ta làm, em ngược lại trông giống như vác quả tạ đi bộ mười cây số vậy.”
“...”
Hứa Phương Phỉ muốn trợn tròn mắt. Mặt cô đỏ lên, giơ tay định đánh anh, trách mắng: “Biết em mệt mà anh còn không chịu kiềm chế lại, Trịnh Tây Dã, anh có còn tình người không?”
“Vốn dĩ anh có thể làm một ngày ba lần, bây giờ kiềm chế lắm mới có thể ăn một bữa đêm.” Giọng điệu của Trịnh Tây Dã, nghe có vẻ vừa nhàn rỗi vừa thờ ơ: “Đồng chí Tiểu Hứa, em suy nghĩ kĩ đi. Anh còn chưa đủ tình người hay sao?”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ chịu thua, bái phục anh sát đất.
Đã từng thấy những người da mặt dày, nhưng chưng từng thấy ai da mặt dày hơn vị đại lão này, đã không biết xấu hổ rồi lại còn tự hào, rốt cục đây là thể loại lưu manh khốn nạn gì thế!
Hứa Phương Phỉ đột nhiên phát hiện ra rằng, thì ra hồi đó Dương Lộ là một nhà tiên tri, biệt danh “Porsche thế giới” mà người bạn thân của cô tình cờ đặt cho Trịnh Tây Dã thực sự rất phù hợp với vị trí hiện tại của cha nội này - trang bị hạng nhất, tốc độ nhanh.
Hứa Phương Phỉ không muốn nói chuyện với Trịnh Tây Dã nữa, cô khẽ cử động cơ thể, muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Tuy nhiên khi cô vừa di chuyển, vòng eo đang đặt quanh eo cô bỗng dưng siết chặt lại.
Không cường điệu chút nào, ngay lúc này Hứa Phương Phỉ sợ đến mức con ngươi run lên. Cô đỏ mặt, kinh hãi ngước mắt lên nhìn anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Buổi sáng còn phải đi thăm ba nữa, anh đứng đắn một chút, không được lộn xộn.”
Trịnh Tây Dã nghe xong, lông mày nhướng lên cao, chậm rãi nói: “Được đấy, nhóc con, quả nhiên người lớn rồi lòng can đảm cũng lớn lên nhỉ. Dám uy hiếp anh à?”
Hứa Phương Phỉ dùng ngón tay véo má anh, sau đó tách cánh tay anh ra: “Buông.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh, anh không những không thả cánh tay của mình ra mà còn siết chặt vòng tay hơn nữa.
Hứa Phương Phỉ giãy giụa cả nửa ngày cũng không thoát ra được, đành phải ôm lấy cổ anh lần nữa, thay đổi sự cứng rắn thành vẻ làm nũng, dịu dàng nói: “Ngoan nào ngoan nào, thả ra đi. Chúng ta mà còn nghịch thêm lúc nữa, đến khi ra ngoài được cũng đã buổi trưa rồi.”
Trịnh Tây Dã khịt mũi, nhéo cằm cô, nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi của cô, lạnh nhạt nói: “Đã hôn chào buổi sáng chưa, mà đã muốn dậy rồi?”
Gò má của Hứa Phương Phỉ càng nóng hơn, cô im lặng không nói gì, chỉ có thể cúi người hôn lên môi anh, nói: “Chào buổi sáng chồng yêu.”
Trịnh Tây Dã trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái, ánh mắt nhu hòa, nhưng giọng nói vẫn ngứa đòn như cũ, vừa lười biếng vừa lưu manh: “Không hôn đủ cũng không cho dậy.”

“...” Thật muốn chửi bới.
Hứa Phương Phỉ nheo mắt lại, lắc lắc cổ tay, cố nén tức giận chửi thề muốn đánh vào cái đầu chó của anh, cong môi, nở một nụ cười, rất phối hợp mà hôn lần thứ hai, lần thứ ba…
Sau khi kết thúc mười nụ hôn chào buổi sáng, đại lão Trịnh cuối cùng cũng hài lòng mà cong môi, tâm trạng vui vẻ, anh buông cánh tay đang ôm eo của Hứa Phương Phỉ ra.
Hứa Phương Phỉ như được ân xá, Hứa Phương Phỉ không dám chậm trễ, vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần lao vào phòng tắm.
Trịnh Tây Dã gác một tay ra sau gáy, nhìn thấy cô gái nhỏ không đi dép, anh khẽ cau mày, quay người bước xuống giường, cúi người xuống nhặt đôi dép dùng một lần trên mặt đất rồi đi theo cô đến cửa phòng tắm.
Bên trong phòng tắm.
Hứa Phương Phỉ không đóng chặt cửa, cô đang ngồi trên bồn cầu chuẩn bị đi tè, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ngoài cửa. Cô ngẩn người chết lặng, sợ tới mức nghẹn ngào.
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi cô giơ chân đá vào cánh cửa, định đóng chặt cửa lại.
Nào ngờ, khi cánh cửa chuẩn bị đóng, Trịnh Tây Dã đã đưa tay ra chặn lại.
Bởi vì vừa mới ngủ dậy, trong mắt anh vẫn còn chút mệt mỏi lười biếng, một tay cầm đôi dép lê, bộ dạng uể oải đứng dựa vào tường, mái tóc hơi rũ xuống trán, đôi mắt đen yên tĩnh, trông vô cùng lưu manh.
Anh nói: “Dép cũng không đi, sáng sớm để chân trần chạy lung tung cái gì, bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng, vất vả dùng chiếc váy ngủ ngắn để che đi cơ thể của mình, mặt đỏ tai hồng nói: “Trời mùa hè nhiệt độ cao như vậy, làm sao có thể cảm lạnh được.”
Cô nói xong, dừng lại, thấy tên khốn nạn này không có ý định sẽ tránh đi, cô thúc giục: “Anh đóng cửa lại đi, nhanh lên.”
Trịnh Tây Dã mặc kệ lời cô nói, đôi chân dài thẳng tắp bước vào, không quan tâm cô có đang ngồi trên bồn cầu hay không, anh uốn cong đầu gối phải nửa quỳ xuống, véo mắt cá chân của cô, đặt đôi chân trần lên đùi mình và đeo dép vào cho cô.
Chân trái đeo xong, rồi lại đến chân phải.
Có trời mới biết, Hứa Phương Phỉ lúc này hận không thể hai mắt biến thành màu đen rồi ngất xỉu đi. Cô sắp phát điên rồi, muốn khóc mà không khóc nổi nói: “Xin hỏi vị thủ trưởng này, đôi dép này là không thể không đi sao? Cứ nhất định phải đeo lúc em đang đi vệ sinh à?”
Trịnh Tây Dã giúp cô đi dép xong, sau đó nhướng mày lười biếng nhìn cô: “Vợ chồng già cả rồi, anh nhìn em đi vệ sinh thì có làm sao?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh: “Có nơi nào của em mà anh không quen thuộc đâu.”
Hứa Phương Phỉ: “...?”

Trịnh Tây Dã: “Khi anh tắm trước mặt anh không hề có chút áp lực nào. Thấy người giỏi hoàn thiện bản thân, em không cảm thấy mình nên học hỏi anh sao?”
Hứa Phương Phỉ: “...???”
Không phải.
Có cần chút mặt mũi đi được không.
Có thể làm người được không.
Sau một số lời nhận xét này, Hứa Phương Phỉ đã hoàn toàn phát điên, trong tư thế giữa hai người, cô bay lên đá một cước vào gương mặt đẹp trai như hoa như ngọc kia, phẫn nộ mắng: “Em học anh cái đầu quỷ ấy! Ra ngoài.”

Khoảng mười giờ sáng, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đi đến khoa thần kinh bệnh viện ở Hạ Thành.
Đây là lần thứ hai Hứa Phương Phỉ đến thăm Trịnh Vệ Quốc.
Lần đầu tiên cô đến đây là một tháng trước khi đám cưới của cô với Trịnh Tây Dã diễn ra.
Khi đó bọn họ vừa phải chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi đám cưới, vừa bận công việc, chân hầu như không chạm đất. Trịnh Tây Dã sợ Hứa Phương Phỉ chạy đi chạy lại mệt mỏi, muốn đợi sau đám cưới sẽ đưa Hứa Phương Phỉ đi Hạ Thành thăm ba đang nằm trên giường bệnh.
Nhưng đề xuất này đã bị Hứa Phương Phỉ từ chối.
Trong suy nghĩ của Hứa Phương Phỉ, mặc dù ba Trịnh nằm thực vật quanh năm, nhưng thân là con cái thế hệ sau, sự lễ phép cơ bản nhất tuyệt đối không được thiếu. Lần đầu tiên đến Hạ Thành, cô không chỉ mang lá bùa cầu sức khoẻ mà mẹ cô đã xin trong đền thờ tặng cho ba Trịnh, mà ngay cả người dì chăm sóc cho ba Trịnh cũng nhận được một món quà nhỏ do cô chuẩn bị.
Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Trọng phòng bệnh, không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn, nằm yên lặng trên chiếc giường bệnh màu trắng, cây kim tiêm gắn vào mu bàn tay phải, dung dịch dinh dưỡng nhỏ giọt đều đặn trong túi treo và được đưa vào mạch máu qua lỗ kim.
Hứa Phương Phỉ đặt quà và hoa tươi lên đầu giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái gầy guộc tái nhợt của ba Trịnh, nhẹ nhàng gọi: “Ba ơi, con là Phỉ Phỉ, con và A Dã đến thăm ba đây.”
Sau khi lời nói rơi xuống đất, Trịnh Vệ Quốc vẫn như cũ không trả lời.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ hiện lên một tia u sầu.
Trịnh Tây Dã nhìn thấy cô khom lưng, lo lắng cô đang gắng sức, thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh qua, nói: “Ngồi đi.”
Hứa Phương Phỉ ngồi xuống, nắm lấy tay ba Trịnh, tiếp tục nói chuyện với ông.
Khóe miệng cô nở một nụ cười nhẹ: “Ba, đám cưới của con và A Dã rất náo nhiệt, cũng rất tốt đẹp, tuy ba không thể đến đó được nhưng chúng con đã chụp ảnh cho toàn bộ đám cưới. Đợi sau này ba tỉnh lại rồi, chúng con sẽ đưa cho ba xem.”
“Hai ngày trước, con với A Dã đã đi đến nghĩa trang liệt sĩ để thăm mẹ. Hai cây tùng bách bên mộ ngày càng cao lớn, ngày càng tốt tươi, một màu xanh mơn mởn. Người bảo vệ lăng mộ ở nghĩa trang nói với chúng con, những cây bách bên cạnh mộ tổ tiên mà tươi tốt, thì có ngụ ý chúc phúc cho con cháu sau này.”
Nói đến đây, Hứa Phương Phỉ dường như có chút mất mát, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài một cái.

Trịnh Tây Dã thấy vậy, đưa tay nhẹ nắm lấy vai cô, quan tâm hỏi: “Nhóc con, em làm sao vậy?”
“Em đang suy nghĩ, cũng không biết ba có nghe được không.” Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Trịnh Tây Dã, lộ ra một chút lo lắng: “Nếu như ba nghe được, có phải sẽ cảm thấy em nói nhiều, nghĩ em ồn ào không?”
Trịnh Tây Dã cười nhẹ một cái, mu bàn tay vuốt ve vành tai của cô, dịu dàng nói: “Nói lung tung. Em là mặt trời nhỏ của gia đình chúng ta, ấm áp tươi sáng, chiếu rọi lung linh, ba mẹ của anh đương nhiên cũng sẽ yêu em như anh.”
Bọn họ ở lại bệnh viện hơn nửa giờ, rồi đến gặp bác sĩ để hiểu rõ hơn về bệnh tình hiện tại của ba Trịnh, rồi rời đi.
Sau khi Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ rời đi, dì y tá đã điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt cho Trịnh Vệ Quốc, rồi cầm ấm đi lấy nước nóng.
Trên giường bệnh, Trịnh Vệ Quốc đang nhắm mắt lại, sắc mặt trầm lặng, ngón trỏ của bàn tay trái vốn đang đặt bên cạnh đột nhiên khẽ giật giật, không thể nào nhận ra.

Hạ Thành gần biển, phong cảnh bốn mùa đẹp như tranh vẽ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đi ăn một bữa trưa đơn giản, sau đó đi đến bờ biển, nắm tay nhau, gió biển thổi, lắng nghe tiếng sóng, cùng nhau đi dạo trên biển.
Gió biển thổi bay tóc của Hứa Phương Phỉ, cô ngược gió đi về phía trước, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cụp mắt xuống, cúi đầu cười khẽ.
Trịnh Tây Dã nhìn cô, đầu ngón tay dùng lực, siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của cô, hỏi: “Nghĩ đến cái gì mà cười vui như vậy?”
Hứa Phương Phỉ: “Chỉ là em đột nhiên nghĩ, nếu năm đó anh chọn địa điểm ở Lăng Thành không phải phố Hỉ Vượng, nếu em không vô tình để quên thẻ học sinh trước cổng 3206, có phải chúng ta cả đời này cũng sẽ không quen biết không.”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Đó là định mệnh do duyên số quyết định, vòng đi vòng lại, thể nào cũng sẽ gặp được nhau.”
“Vậy nếu như,” Hứa Phương Phỉ đột nhiên nhìn về phía anh: “Mẹ em không phải là một người lý trí, không đồng ý để chúng ta ở bên nhau, anh sẽ làm thế nào?”
Trịnh Tây Dã im lặng trong vài giây, trả lời: “Anh sẽ cầu xin mẹ của em, cầu xin chân thành nhất, bà sẽ cảm động và hiểu điều đó thôi.”
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt: “Nếu như bà vẫn không đồng ý thì sao?”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Vậy thì anh sẽ điều động tất cả những người tinh nhuệ trong Nanh Sói và canh gác ở trước cửa nhà em hai tư giờ mỗi ngày, đứng cho đến khi bà đồng ý mới thôi. Nếu không đồng ý, anh sẽ trực tiếp cướp người.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ không khỏi bật cười: “Đồng chí Trịnh Tây Dã, anh biết không, trước khi quen biết anh, em vẫn luôn nghĩ rằng những người quân nhân rất trang trọng nghiêm túc.”
Trịnh Tây Dã nhướng đôi lông mày, nói: “Đương nhiên anh rất nghiêm túc.”
Cô ngạc nhiên.
Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào cô, đáp: “Trên thế giới này, không có một sức mạnh nào có thể ngăn anh chạy về phía em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận