Đài Nam
Một cô gái tóc vàng tay cầm điện thoại, vẻ mặt kinh hoảng, chạy như điên ra ngoài phòng, muốn cầu cứu người khác, mà cha mẹ cô gái trở về từ bên ngoài, đang chuẩn bị muốn vào nhà, cô bé kia thấy được cha mẹ của mình rất mừng rỡ vội vàng chạy đến. Đột nhiên, một người mang mặt nạ quỷ cầm con dao, bịt miệng cô gái lại, thuận thế dùng lực đâm xuống người cô, cô gái kia cứ như vậy mà ngã xuống, nước mắt rơi đầy mặt bị kéo đi trong bóng dêm. . . . . .
Một hồi chuông chói tai vang lên, tràn ngập khắp căn phòng, vậy mà thiếu nữ ngồi ở trước TV hoàn toàn không để ý tới, vẫn chăm chú nhìn vừa tháo thắt lưng, nghĩ thầm nếu như người nọ nhấn lâu như vậy sẽ biết khó mà lùi.
Người nhấn chuông giống như biết chủ nhân của căn phòng ở đây, không từ bỏ ý định tiếp tục nhấn như cũ, tiếng chuông liên tiếp vang lên, cho đến khi rốt cuộc cô gái không chịu nổi sự ảnh hưởng từ tiếng chuông khi cô xem phim, mới dùng sức ấn nút tạm ngừng, rời khỏi chiếc chăn ấm áp, đùng đùng tức giận chạy đi mở cửa.
"Úc Mẫn, tớ cảnh cáo cậu, nếu lần sau cậu tới nhà tớ thì nhớ mang theo chìa khóa, cẩn thận tớ nhốt cậu ở bên ngoài, cho muỗi đốt cậu." Chỉ Dung tức giận trợn trừng mắt nhìn một đống “đồ vật” ngoài cửa.
Nói đó là đồ cũng không quá đáng, bởi vì tầng tầng quần áo bọc lấy thân hình xinh xắn của cô gái đứng ngoài phòng chỉ chừa lại khuôn mặt và mái tóc dài, nếu không nhìn kỹ còn làm cho người ta tưởng là một đống đồ có thể biết di chuyển!
"Mỗi lần đều đợi tớ xem đến thời khắc khẩn trương nhất của phim kinh dị thì đến ầm ĩ tớ, thật vất vả mới tạo nên được không khí khẩn nhưng toàn bộ đã biến mất. Huống chi cũng không phải tớ không đưa chìa khóa cho cậu, cậu lại còn muốn làm phiền tớ mở cửa.”
“Cậu nói, cậu bồi thường cho tớ thế nào?" Chỉ Dung nhìn chằm chằm người toàn thân được bọc bởi quần áo nặng nề, giống như muốn đi đến Bắc Cực, lời nói liên tiếp không ngừng nghỉ liên tục công kích về phía cô gái kia, mà một câu cuối cùng chính là uy hiếp. Cô không cần nhìn cũng biết người tới là người nào, bởi vì người không thức thời như vậy chỉ có một mà thôi.
Làm ơn, nếu quả thật muốn tạo ra không khí ghê rợn như trong lời nói, cũng sẽ không chọn xem phim vào lúc giữa trưa, thật là khéo, nếu thật muốn có không khí thì phải chọn thời gian nửa đêm mới tốt nhất. Tuy rằng Úc Mẫn nghĩ như vậy, nhưng cô sẽ không ngu ngốc nói ra tiếng lòng, miệng tự nhiên nói lời nịnh hót——
"Chỉ Dung, Tiểu Dung Dung tốt nhất của tớ, không nên tức giận nha, không phải tớ cố ý không mang theo. Cậu nhìn mắt tớ thâm rõ đi, tớ một đêm không ngủ đó! Cậu nhìn tớ không sợ gió lạnh rét mệt mỏi vất vả chạy tới, vẫn không quên mang bánh bao và xíu mại loại cao cấp mà cậu thích nhất này, đại nhân đại lượng, tha thứ cô gái nhỏ là tớ đây một lần đi! Hơn nữa bên ngoài lạnh như thế, cậu nhẫn tâm nhìn tớ chịu rét bên ngoài sao? Cậu xem, mặt tớ lạnh đến đông cứng rồi."
Tô Mẫn Úc vung vẩy túi trong tay, giả bộ đáng thương nhìn Bạch Chỉ Dung, khóe miệng tươi cười, mái tóc trên đầu bay bay lung tung, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên viết rõ ràng cầu xin.
Lúc này Chỉ Dung mới chú ý tới bộ dạng bừa bãi của Tô Úc Mẫn, thật giống nữ chính trong Cô gái điên mười tám năm. Lúc này một cơn gió lạnh thổi tới, Bạch Chỉ Dung không nhịn được run rẩy, di chuyển thân thể cô sang một bên, để cho Úc Mẫn đi vào, nhưng chủ yếu nhất vẫn là cống phẩm trong tay cô bạn.
"Thôi, đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, vào đi."
Bạch Chỉ Dung để Tô Úc Mẫn vào nhà xong, cầm lược đưa cho cô bạn sửa sang lại mái tóc như cô nàng điên khùng, còn chính mình thì đến phòng bếp pha trà.
Lúc Úc Mẫn vào cửa nghĩ thầm: May mà mình có mua đồ, nếu không có thể thật sự bị nhốt ở bên ngoài hứng gió Bắc, chỉ là. . . . . . Mình là tiểu nhân sao? Trên đời… có tiểu nhân đáng yêu vậy ư, đúng là không có mắt nhìn mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...