Editor: Tinh Linh Tuyết
Sau khi sắp xếp xong cảm xúc, dọn xong mấy ly cà phê trên bàn, Chân Điềm Mật bận rộn bổ sung thêm bánh ngọt vào trong tủ lạnh thủy tinh trong suốt, quay đầu lại đi vào phòng bếp kiểm tra tình hình chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn tối, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Chân Điềm Mật lại quay trở lại quầy rượu, chờ thực khách tới ăn tối.
"Cậu đang bận sao?" Đã tới giờ cơm tối, vị khách tới cửa đầu tiên là Vu Tuấn.
"Vu Tuấn, sao cậu tan việc sớm vậy?" Chân Điềm Mật kinh ngạc nhìn Vu Tuấn.
Ngũ quan của anh và Vu Phạm có chút giống nhau, chỉ là có phần nhã nhặn hơn rất nhiều, giữa hai lông mày cũng có thêm vài phần hậm hực. Vóc người của anh thuộc về loại thon dài, mái tóc ngắn được cắt sửa chỉnh tề và ôm sát khuôn mặt, làm cho người ta có cảm giác anh là người nghiêm túc kỹ lưỡng, hơn nữa anh còn chuộng mặc áo sơ mi trắng như tuyết được là ủi cẩn thận, ba cái loại tây trang càng làm tôn thêm vẻ ngoài xuất sắc của anh.
Anh là một tinh anh kiệt xuất có địa vị xã hội, cũng là một người đàn ông chuẩn mực, không thô lỗ mạnh mẽ như Vu Phạm, tính tình thẳng thắn không chịu gò bó, tính tình của hai anh em hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn khác nhau, mỗi người đều có phẩm chất riêng.
"Ừ, hôm nay mình được tan việc sớm hơn bình thường một giờ." Anh thân là chủ quản cao cấp của công ty, thời gian đi làm là tự mình sắp xếp, trong ngành không ai dám kiểm tra chuyên cần của anh.
"Buổi tối có hẹn sao?" Chân Điềm Mật nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì dáng vẻ của Vu Tuấn cũng khôi ngô tuấn tú, vóc người cao lớn, sự nghiệp lại rất thành công, đàn ông giống như anh được rất nhiều phụ nữ theo đuổi.
"Không phải vậy." Vu Tuấn lắc đầu một cái."Mình tới tìm cậu để lấy hạt cà phê, bọn mình sắp đi Nam Đầu một chuyến, ngoại trừ muốn thuận tiện mang hạt cà phê tới cho anh mình, mặt khác. . . . . ."
"Mặt khác? Còn cần gì khác sao?" Vu Tuấn đột nhiên nhắc tới Vu Phạm, khiến cho tâm trạng của Chân Điềm Mật thật vất vả mới được khôi phục như cũ giờ lại chìm xuống tận đáy cốc.
Cô đi tới bên cạnh lấy hạt cà phê bỏ vào trong túi giấy chống ẩm, cố sức giả bộ không bị ảnh hưởng.
"Anh mình ngoại trừ muốn mình mang cà phê tới giúp anh ấy ngoài ra còn ——" Cánh môi của Vu Tuấn đột nhiên nhếch lên bật ra một tiếng cười giả tạo."Anh ấy còn đặc biệt muốn mình chở cậu đi cùng! Anh ấy nói khoảng thời gian này rất bận, vẫn chưa có thời gian rảnh để lên Đài Bắc tìm cậu, cho nên anh ấy mới muốn mình thuận đường tới đây chở cậu lên đó. Điềm Mật, chắc là câu đi được đúng không?"
Anh - một nhân tài của xã hội lại bị phái tới đây làm tài xế .
"Hả?" Nghe Vu Tuấn nhắc tới chuyện này, Chân Điềm Mật đột nhiên buông lỏng tay, khiến cho toàn bộ hạt cà phê rơi đầy trên mặt đất.
Thấy một mảnh hỗn loạn trên mặt đất, cô vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn, nhặt hạt cà phê.
"Sao lại làm rơi hết ra đầy mặt đất rồi?" Vu Tuấn vội vàng chạy vào trong quầy bar giúp cô nhặt một tay, một đôi mắt thông minh lanh lợi âm thầm quan sát người ngồi xổm ở bên cạnh, sắc mặt của Chân Điềm Mật hình như không đúng lắm lại còn giả bộ như không có chuyện gì."Điềm Mật, cậu làm sao vậy? Chắc không phải là cậu cãi nhau với anh mình đấy chứ?"
"Không có, không thể nào, bọn mình rất tốt, đâu có cãi nhau đâu chứ?" Chân Điềm Mật né tránh đôi mắt thông minh lanh lợi kia của Vu Tuấn.
"Vậy cậu. . . . . ."
"Vu Tuấn, ngày mai mình phải nhập vào một lượng lớn hạt cà phê, mình phải đích thân kiểm tra, cho nên mới không có thời gian rảnh để đi Nam Đầu với cậu! Làm phiền cậu giúp mình nói với anh cậu một tiếng được không?"
Chân Điềm Mật cố gắng nói chuyện tự nhiên làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô không muốn trong lúc Vu Phạm đang qua lại với người con gái khác, lại tham gia vào một chân.
Cô không muốn dính vào câu chuyện tình yêu tay ba này, đối với đoạn tình cảm cùng với Vu Phạm, cô rất muốn buông tay bỏ qua, nhưng trái tim lại không ngừng giãy giụa .
"Bảo mình chuyển lời giúp? ! Không cần ~~ mình sợ mình sẽ bị anh ấy lấy lý do làm việc không hiệu quả quần ẩu mình một trận mất thôi !"
Mấy ngày nay anh đã bị điện thoại của anh cả Vu Phạm quấy rầy rất nghiêm trọng rồi, nói nào là anh ấy cảm thấy thời gian gần đây Chân Điềm Mật rất lạnh nhạt với anh ấy, mỗi lần nói điện thoại đều không hăng say, còn thường xuyên vội vàng cúp điện thoại, hơn nữa lại không chủ động gọi điện thoại cho anh ấy, giống hệt như đã quên mất một người như anh ấy.
Những câu than phiền oán trách như thế, mấy ngày nay Vu Tuấn đã nghe nhiều đến mức cực kỳ chán ghét rồi, cho nên mới bị ép đến nỗi hôm nay phải tới đây một chuyến.
"Anh ấy sẽ không làm như vậy, Vu Phạm cũng không phải là phần tử bạo lực." Chân Điềm Mật không tự chủ nói giúp cho Vu Phạm, bởi vì Vu Phạm trong suy nghĩ của cô, ngoại trừ lần đầu gặp mặt có xuất hiện khuynh hướng bạo lực, về sau lúc qua lại với cô biểu hiện của anh lại vô cùng dịu dàng.
"Anh ấy là anh mình, mình phải hiểu rõ anh ấy hơn bất kỳ kẻ nào chứ đúng không?" Vu Tuấn nhướng lông mày lên cao, khóe miệng lại nhếch lên theo thói quen tạo thành nụ cười giả tạo.
"Ừ, cậu nói cũng đúng, dường như mình cũng không phải là thật sự hiểu rõ Vu Phạm. . . . . ." Lời nói của Vu Tuấn khiến cho Chân Điềm Mật có phần hơi lúng túng.
Vu Tuấn nói không sai, câu ấy quả thật là hiểu rõ Vu Phạm hơn cô rất nhiều, cô và Vu Phạm chỉ mới qua lại mấy tháng mà thôi, dựa vào cái gì mà nói cô hiểu rõ anh ấy chứ?
Nghĩ đến đây, Chân Điềm Mật lại trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ rầu rĩ không vui, ánh mắt ảm đạm.
Tầm mặt của Vu Tuấn lại rơi vào trên người cô, cảm giác sắc bén và mạnh mẽ khiến cho anh phát hiện, Chân Điềm Mật dường như đang né tránh điều gì đó?
"Điềm Mật, cậu thật sự không có thời gian rảnh sao?" Giúp cô nhặt hết hạt cà phê, anh đứng dậy theo Chân Điềm Mật, đứng ở bên cạnh cô kéo kéo góc áo tây trang bằng vải thun, hỏi lại lần nữa.
"Mình. . . . . ." Né tránh ánh mắt tìm tòi của Vu Tuấn, cô đặt hạt cà phê bị bẩn sang một bên, lại tiếp tục giả bộ cân một túi hạt cà phê khác."Mình bận, cậu tự cầm hạt cà phê tới đó đi."
Cầm hai túi cà phê được đóng gói cẩn thận, cô nhanh chóng đưa cho Vu Tuấn.
Bị cô từ chối hai lần, Vu Tuấn cũng không tiện miễn cưỡng nữa, nhận lấy hạt cà phê, muốn lấy tiền trả tiền hạt cà phê thì Chân Điềm Mật lại lắc đầu không nhận.
"Vậy thì cảm ơn." Nói câu cảm ơn đơn giản, bóng dáng nhã nhặn tự nhiên đi ra cửa, đẩy cửa kiếng ra, chiếc chuông trên cửa lại phát ra tiếng vang thanh thúy, anh nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.
Vu Tuấn đã không còn ý định đến Nam Đầu nữa rồi, bởi vì anh cũng không cho rằng anh cả muốn nhìn thấy anh, cũng không hề nôn nóng muốn nhanh chóng có được hai cân cà phê này, cái anh cả thật sự muốn là gặp được người ở trong quà cà phê, chính là cái cô gái nhỏ đang ngẩn người làm tổ ở trong quầy bar.
Anh ngồi ở trên xe, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn Chân Điềm Mật, đồng thời lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại cho anh cả Vu Phạm.
Sau khi người ở đầu dây bên kia nghe hết lời của anh, lập tức giận dữ mắng anh.
"Anh cả, em đề nghị anh tự mình đến đây một chuyến đi, nếu không sợ rằng. . . . . ." Không phải anh muốn quạ đen, dựa vào linh cảm sắc bén và sự thông minh lanh lợi của mình, anh có thể đoán được, trái tim của Chân Điềm Mật đã từ từ tách ra khỏi người anh cả.
Hơn nữa từ khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của cô cũng có thể thấy được, cô đã hết sức đấu tranh giãy giụa đối với cái quyết định này của mình.
"Sợ rằng? Em nhìn thấy cô ấy và người đàn ông khác ở cùng một chỗ sao? !" Vu Phạm ở đầu dây bên kia, giọng nói căng thẳng, để lộ một tia lo sợ không yên.
"Nhìn thì không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà. . . . . ."
"Em nói chuyện rõ ràng dứt khoát một chút cho anh ——" một tiếng gầm gừ truyền tới.
Vu Tuấn nhanh chóng đưa điện thoại di động cách xa tai, đợi sau khi tiếng gầm gừ biến mất mới đem điện thoại di động dời về bên tai."Chỉ là theo em quan sát, cô ấy có chuyện giấu trong lòng, mà chuyện này tuyệt đối có quan hệ với anh."
"Vu Tuấn, em nói câu này chẳng khác gì chưa nói." Anh đã sớm đoán ra Chân Điềm Mật có chuyện giấu trong lòng, còn cần nó nhiều chuyện sao!
"A, thật sao? Được rồi, vậy coi như là em nhiều chuyện." Vu Tuấn cười cười.
Tiếng cười của Vu Tuấn khiến cho Vu Phạm cảm thấy vô cùng tức giận.
"Em cười rất vui vẻ đúng không?" Hiện tại anh đang đồng thời bị công việc và chuyện phụ nữ quấy nhiễu, người này lại còn có thể cười được? !
"Em ——" Vu Tuấn đang muốn đáp lời, kết quả lại liếc thấy có một khách nam vừa mới bước vào cửa, vẻ mặt kích động vòng qua quầy bar ôm chầm lấy Chân Điềm Mật."Đợi đã nào...!" Dáng vẻ kia giống như cực kỳ kích động và phấn khởi.
"Đáng chết, em lại có chuyện gì chưa nói?"
"Cái đó, hiện tại chuyện em muốn nói quả thật là hết sức đáng chết ——" Vu Tuấn nhìn vào trong quán, phát ra một tiếng tiếc hận giống như tình hình cực kỳ thê thảm.
"Cuối cùng là chuyện gì?" Vu Phạm cắn răng gầm khẽ, anh vừa tức vừa giận đi qua đi lại ở phòng khách, sắp giẫm thủng mấy lỗ trên sàn nhà bằng gỗ thô rồi.
Đời này anh hận nhất là có người nói chuyện không rõ ràng không dứt khoát với anh, nếu như bây giờ Vu Tuấn đứng ở trước mặt anh, nhất định anh sẽ cầm dao điêu khắc khắc mấy đường lên khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của nó!
"Anh, chuyện hiện tại em muốn nói, anh tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý trước thật tốt."
"Nhanh, nói!" Vu Phạm cũng sắp cắn nát hàm răng rồi.
"Anh cả, em nhìn thấy Điềm Mật đang thân mật ôm chặt một người đàn ông mập ở trong quầy bar. . . . . ." Trước khi Vu Phạm cắn nát hàm răng, Vu Tuấn đã kịp thời yếu ớt nói cho anh biết tình hình thực thế đang diễn ra ở hiện trường.
"Đáng chết ——" Phản ứng của Vu Phạm sau khi nghe xong là dùng sức ném rơi điện thoại di động.
Điện thoại di động đập mạnh vào sàn nhà bằng gỗ thô, vỏ cứng màu bạc của thân máy vỡ tan bay ra khắp nơi, chiếc điện thoại di động vốn dĩ còn có thể duy trì tuổi thọ thêm mấy năm nữa, vào giờ phút này đã kết thúc sinh mạng trước thời hạn.
Aiz, thảm rồi!
"Học, học trưởng? !"
Hôm nay bị làm sao vậy? Thực khách tới quán thế nhưng lại liên tục là những người khiến cho cô phải hao tổn tâm trí? !
Đầu tiên là Vệ Xảo Phân, rồi sau đó là Vu Tuấn, rồi lại tới cái người đã nhiều năm không gặp, mối tình đầu trước kia đã từng làm tổn thương tình cảm của cô —— La Trì Tư.
Mà hiển nhiên học trưởng đẹp trai tuấn tú nổi tiếng toàn trường năm đó, giờ đã không còn dáng vẻ đẹp trai của năm đó, ngay cả vóc người cũng bị biến dạng hoàn toàn rồi.
Chân Điềm Mật phải trừng lớn mắt, nhìn thật lâu mới nhận ra anh .
"Điềm Mật? Em thật sự là Điềm Mật sao? ! Thật tốt quá, chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại!" Nhiều năm qua vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, người con gái khiến cho anh cảm thấy mắc nợ khó có thể quên được, giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, khiến cho La Trì Tư cảm thấy vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Anh chạy vào trong quầy bar dừng lại trước mặt cô, không kìm lòng được ôm chầm lấy Chân Điềm Mật còn chưa kịp phản ứng.
"Khụ, khụ ——" Chân Điềm Mật bị La Trì Tư với vóc người to con dùng sức ôm chặt, trong lúc nhất thời không khí ở lồng ngực bị đè nén không đi ra được, có chút thở không nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ nhắn ho mạnh.
Ông trời ~~ mới có mấy năm thôi, học trưởng anh tuấn cao gầy của năm đó bây giờ sao lại giống hệt như bóng hơi, hoàn toàn biến thành tròn vo rồi hả? Nếu như anh ấy còn không buông tay, sợ rằng cô sẽ bị siết đến tắt thở mất thôi.
"Này, vị tiên sinh này, làm phiền anh thả cô chủ của chúng tôi ra được không? Cô ấy sắp bị anh đè bẹp rồi. . . . . ." Tiểu Mễ đang ở ngoài phục vụ, vội vàng xông lại giải cứu cô chủ, dùng tất cả vốn liếng muốn kéo La Trì Tư ra.
"Cái đó, cái đó ~~ thật sự xin lỗi!" La Trì Tư ngượng ngùng buông Chân Điềm Mật ra.
Chân Điềm Mật xụi chân ngồi xổm xuống, tay nắm chặt vạt áo sơ mi thở mạnh, La Trì Tư thấy thế, liền tốt bụng dùng bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ vào lưng của Chân Điềm Mật.
Cái vỗ này vừa hạ xuống càng làm hỏng chuyện! Chân Điềm Mật không chịu nổi lực bàn tay của anh thiếu chút nữa là té nhào xuống mặt đất, nếu không phải là Tiểu Mễ nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo cô lại, thì thật sự cô sẽ ngã rất khó coi.
Nhìn thấy tình huống hỗn loạn này, La Trì Tư càng thêm lúng túng, đưa tay gãi gãi đầu không phải biết phải làm sao.
"Làm ơn ~~ vị tiên sinh này, mời anh bước ra khỏi quầy bar trước được không?" Tiểu Mễ quay đầu lại thưởng cho La Trì Tư một cái nhìn xem thường, tuyên bố rõ ràng cho anh biết, nơi này vì có anh xông vào mà trở nên có vẻ chật chội.
La Trì Tư nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng mà vẻ mặt của anh vẫn còn rất kích động, bộ dáng lộ rõ muốn từ từ ôn chuyện cũ thật tốt với Chân Điềm Mật.
Chân Điềm Mật nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Mễ, hít thở dễ dàng hơn, uống một ngụm nước ấm, một lát sau mới ngồi trở lại trên chiếc ghế tròn ở quầy bar nghỉ ngơi.
La Trì Tư vội vàng quay trở lại trước mặt cô, cách một quầy bar sốt ruột nhìn cô. "Điềm Mật, anh vẫn muốn nói xin lỗi với em, những năm gần đây vẫn chưa cơ hội nói ra khỏi miệng, bây giờ rốt cuộc cũng gặp lại, anh ——"
Chân Điềm Mật nhấc cánh tay nhỏ nhắn trắng mịm lên, yếu ớt lắc lắc vài cái với La Trì Tư."Học trưởng, chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi, anh không cần phải nói xin lỗi với em nữa đâu."
"Không, câu xin lỗi này không nói ra, anh sẽ áy náy cả một đời!" La Trì Tư thế nhưng lại tương đối kiên trì, vẻ mặt xúc động phẫn nộ đến đáng yêu.
Chân Điềm Mật bình tĩnh nhìn khuôn mặt tròn vo như một cái vòng lớn, tay đỡ cằm, đáy lòng không khỏi phì cười.
Năm đó nếu như cô biết học trưởng anh tuấn cao gầy lúc đó vài năm sau sẽ biến thành dáng người mập mạp như thế này, cũng sẽ không đau lòng khổ sở vì bị anh phản bội nhỉ? !
"Điềm Mật, em đang cười cái gì vậy?" La Trì Tư bởi vì quanh năm nghiên cứu tâm lý học thiếu vận động cho nên mới phát tướng, khó hiểu nhìn Chân Điềm Mật vẫn xinh đẹp ngọt ngào như xưa.
"Em. . . . . ." Nhìn vẻ mặt bối rối của La Trì Tư, Chân Điềm Mật đột nhiên phát hiện đoạn tình cảm đau thương trước kia luôn canh cánh ở trong lòng cô, giống như trong nháy mắt được đền bù lại, hoàn toàn biến mất không thấy tung tích. "Học trưởng, em rất vui vì được gặp lại anh. Thật đấy, em thật sự vô cùng vui mừng khi có thể nghe chính miệng anh nói ra câu xin lỗi này." Chân Điềm Mật vui vẻ nói với La Trì Tư.
La Trì Tư đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cũng ý thức được là cô đã thật lòng tha thứ cho mình."Điềm Mật, cám ơn em! Anh cũng vậy, anh thật sự rất vui mừng khi có thể nhận được sự tha thứ của em. . . . . . Bà xã của anh nhất định cũng sẽ rất vui mứng, trước kia lúc anh nhắc tới việc anh từng làm tổn thương tình cảm của một học muội thì cô ấy đã rất tức giận với anh!"
"Học trưởng, anh kết hôn rồi sao?" Chân Điềm Mật cảm thấy thật bất ngờ.
"Đúng vậy! Anh đã kết hôn được một năm rồi, bà xã của anh cũng học tâm lý học, bây giờ cô ấy là đồng nghiệp cùng làm việc trong phòng nghiên cứu của anh." Nói tới bà xã, trên khuôn mặt tròn vo của La Trì Tư hiện lên một tia hạnh phúc.
"Tuyệt quá, em nghĩ học trưởng có thể làm chung lĩnh vực công việc với người con gái mình yêu, thật sự là rất hạnh phúc!" Chân Điềm Mật vừa yêu thích vừa ngưỡng mộ nhìn La Trì Tư, đồng thời trong lòng cũng nhớ tới hình ảnh Vu Phạm và "Cốc" vui vẻ đứng chung một chỗ ở hành lang nghệ thuật, say sưa nói về nghệ thuật sáng tác.
Thật sự là nhìn bọn họ rất xứng đôi. . . . . . Cho dù là công việc hay là ngoại hình thì cũng đều cực kỳ xứng đôi.
Nghĩ tới điều này, Chân Điềm Mật liền có quyết định cho sự đấu tranh trong lòng suốt cả tháng nay của mình.
Cô quyết định rút lui khỏi đoạn tình cảm này, trước khi Vu Phạm còn chưa nói lời chia tay, cô sẽ chủ động rời đi trước!
"Học trưởng, khách quý của anh lại đến thăm nữa đấy, cô ấy đang đợi anh ở phòng tiếp khách. . . . . ." Liễu Chức Nhân nhanh nhẹn đi tới biệt thự gỗ của Vu Phạm, lúc cô bước vào phòng khách không cẩn thận giẫm lên xác điện thoại bị ném vỡ bay tứ phía, dưới lòng bàn chân phát ra những tiếp rắc rắc."Ở đây vừa mới xảy ra bạo động sao?"
Cô kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn lướt qua, nhỏ giọng hét một tiếng, thân thể mảnh khảnh thức thời đi ra đợi ở trước cửa, không dám tới gần Vu Phạm đang nổi giận đùng đùng.
"Hiện tại anh thật sự rất phiền, em đi chào hỏi cô ấy là được rồi." Vu Phạm dùng bàn tay to lớn cào nhẹ mái tóc lộn xộn của mình, khuôn mặt ngăm đen của anh ngoại trừ lo lắng còn có vài phần điên cuồng, rối bời.
"Thật sự muốn để cho em đi chào hỏi cô ấy sao? Vị khách quý kia chính là Cầu Y Ti đó! Không phải anh rất hăng hái muốn lập kế hoạch hợp tác với cô ấy, tính đợi sang năm cùng nhau tới Newyork liên kết triển lãm sao?" Cầu Y Ti trong miệng Liễu Chức Nhân, chính là "Cốc". "Em còn tưởng rằng, hiện tại, trong mắt, trong lòng anh đều chỉ có sự tồn tại của Cầu Y Ti, còn về phần những người khác đều đã bị anh quên sạch rồi chứ!"
Nhà nghệ thuật mới nổi gốc Hoa quốc tịch Mỹ này, là một mỹ nữ gợi cảm phóng khoáng, lại còn là một người phụ nữ có dã tâm, muốn bắt được Vu Phạm vào trong lòng bàn tay mình.
"Chức Nhân, giọng điệu của em rất kỳ quái. . . . . . Em đang ám chỉ cái gì vậy?" Lại thêm một người nói chuyện không rõ ràng không rành mạch.
Con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng của Vu Phạm quét về phía Liễu Chức Nhân, nhiệt độ trong phòng nháy mắt đã giảm xuống vài độ.
Đổi thành người khác, có lẽ đã lạnh run đến mức nổi da gà, nhưng Liễu Chức Nhân đã sớm luyện thành công phu mình đồng da sắt, căn bản là không hề sợ hãi trước ánh mắt lạnh lẽo này của Vu Phạm, cũng không hề sợ hãi trước sắc mặt hung ác nham nhiểm của anh.
"Có sao?" Liễu Chức Nhân cũng không muốn thừa nhận.
"Em có." Anh giận dữ trừng mắt, sau đó đi về phía đối diện với cô, bàn chân to lớn giẫm lên những mảnh vỡ đáng thương kia. Aiz, chúng lập tức nạt vụn đến mức thê thảm không nỡ nhìn."Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
Có lời gì thì mau nói! Hiện tại anh đang bị ghen tuông công tâm, cũng sắp muốn hộc máu luôn rồi, không rảnh rỗi tiêu hao thêm thời gian với cái người phụ nữ thông minh này đâu.
"Thật sự muốn em nói ra sao?" Nhìn Vu Phạm, Liễu Chức Nhân to gan trả lời.
"Không nói thì cút ngay ra ngoài." Vu Phạm tức đến mức khóe mắt và khóe miệng đều co giật.
"A, vậy em cút đi đây." Ai ngờ Liễu Chức Nhân căn bản là không hề để ý tới uy hiếp của anh, lập tức quay đầu đi ra ngoài. "Dù sao cái em muốn nói cũng chính là chuyện của Điềm Mật, có lẽ bây giờ anh cũng nghe không lọt tai đâu. Bây giờ trong lòng anh chỉ có Cầu Y Ti, đâu còn để ý tới Điềm Mật. . . . . ." Có người mới liền quên người cũ!
Bước chân nhẹ nhàng lướt qua, cái miệng của cô cũng không rảnh rỗi, hiếm khi lại nhiều lời nhắc đi nhắc lại một chuỗi dài.
Một trận gió lớn từ phía sau quét tới, bàn tay to lớn của Vu Phạm nắm chặt bả vai của Liễu Chức Nhân, tựa như gió lốc vượt lên ngăn cản trước mặt cô.
"Tại sao em lại nhắc tới Điềm Mật? ‘ Cốc ’ và Điềm Mật thì có cái quan hệ quỷ gì?" Khuôn mặt anh tuấn tiến tới gần, hơi thở thịnh nộ của anh phả lên khuôn mặt của Liễu Chức Nhân.
Liễu Chức Nhân hiếm khi lại lộ ra cười ngọt ngào như lúc này. "Bọn họ đúng là không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà. . . . . ." Nếu như anh có thể tự hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, thì cô cũng không cần phải nhiều chuyện.
Nói quá nhiều, thật sự sẽ rất chua miệng đấy!
"Em ——" Vu Phạm hung dữ trừng mắt nhìn nụ cười của Liễu Chức Nhân, hiện tại anh thật sự không tâm tình chơi trò đánh đố với cô!
Nụ cười của Liễu Chức Nhân ở dưới con mắt giận dữ trừng lớn của Vu Phạm đành phải tạm thời thu lại.
"Được được được, em nói rõ ràng là được chứ gì." Cái đầu của gười đàn ông này ngoại trừ chứa mấy cái cọc gỗ ra thì chẳng chứa nổi cái gì nữa."Em cho anh biết, ngay từ lúc anh bỏ mặc Điềm Mật một mình ở hành lang nghệ thuật đã là anh không đúng rồi, trong lòng Điềm Mật sẽ rất để ý, chỉ là ngoài miệng không nhắc tới mà thôi. Hơn nữa, khoảng thời gian gần đây anh và Cầu Y Ti thân thiết với nhau như vậy sẽ khiến cho Điềm Mật không vừa lòng, cộng thêm Cầu Y Ti còn có tình ý với anh, nhất định quấn quít lấy anh muốn biến anh trở thành người đàn ông của cô ta, cho nên em mới có thể nói Điềm Mật và Cầu Y Ti có dính líu tới nhau!"
Sau khi thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, khái quát, Liễu Chức Nhân nhìn sắc mặt của Vu Phạm lần lượt thay đổi từ xanh sang trắng, dư quang còn sót lại ở khóe mắt liếc thấy một bóng người mảnh khảnh, cao gầy đang đứng ở đằng sau cái bình phong che cửa ngay phía sau lưng Vu Phạm, cách chỗ này không xa.
Cầu Y Ti không đợi nổi nên vội tới tìm Vu Phạm sao?
Trong lòng Liễu Chức Nhân tràn đầy tò mò, không biết rốt cuộc Vu Phạm sẽ lựa chọn Chân Điềm Mật hay là cô ta đây?
Sắc mặt Vu Phạm thâm trầm nhìn Liễu Chức Nhân, mím môi trầm mặc một lúc lâu.
Trong lòng anh không ngừng nghĩ lại những chuyện theo như lời nói của Liễu Chức Nhân, nghĩ tới khoảng thời gian này bởi vì lý tưởng sáng tác hợp nhau cho nên hai người thường xuyên trao đổi, bàn bạc, hỗ trợ lẫn nhau, nghĩ tới thái độ thân thiện, không ngại cực khổ thường xuyên lên núi thăm anh của Cầu Y Ti.
Anh không phải là không nhận ra, anh cũng biết Cầu Y Ti thường xuyên trong lúc vô ý tiết lộ một chút tâm ý, nhưng anh vẫn luôn khéo léo bỏ qua không dấu vết, bởi vì anh hoàn toàn không có một chút tình cảm nam nữ nào với Cầu Y Ti cả, có cũng chỉ là sự tán thưởng trong lĩnh vực sáng tác mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Liễu Chức Nhân rồi.
Nếu như thái độ tán thưởng của anh làm cho Cầu Y Ti sinh ra những hiểu lầm và ý đồ không đáng có, như vậy anh nên quả quyết dừng lại kế hoạch hợp tác liên kết triển lãm lần này.
"Học trưởng, rốt cuộc trong lòng anh yêu Cầu Y Ti hay là Điềm Mật?" Không chịu nổi sự trầm mặc của Vu Phạm, Liễu Chức Nhân có hơi mất kiên nhẫn đành lên tiếng hỏi.
"Anh chỉ đơn thuần là tán thưởng khả năng sáng tác của Cầu Y Ti, tuyệt đối không thể nào sinh ra tình cảm với cô ấy, cô ấy không phải là người phụ nữ anh muốn." Vu Phạm nhìn Liễu Chức Nhân, vẻ mặt giống như đột nhiên bừng tỉnh, không còn âm u, bừng bừng tức giận nữa."Anh nghĩ anh đã khiến cho Cầu Y Ti hiểu lầm rồi, em mau chóng giúp anh giải quyết chuyện này đi, lập tức thông báo cho cô ấy ngừng hẳn mọi hoạt động trong kế hoạch liên kết triểu lãm."
Lúc Vu Phạm nói lời này, hoàn toàn không phát hiện bóng người núp ở phía sau anh cách đó không xa, giống như nhận được đả kích lớn, toàn thân cứng ngắc y hệt pho tượng.
"Đây là quyết định của anh sao, sẽ không hối hận chứ?" Khóe miệng của Liễu Chức Nhân ngậm cười.
"Tuyệt đối không." Giọng điệu của Vu Phạm cực kỳ kiên định.
Lúc anh vừa dứt lời thì bóng người nhỏ nhắn gợi cảm kia cũng xoay người chạy mất, lưu lại vết chân đau lòng trên sàn nhà.
Nhưng mà Vu Phạm vẫn không hề phát hiện ra điểm khác thường đó, bởi vì hiện tại vào giờ phút này toàn bộ tâm tư của anh đang bị một chuyện khác quấy nhiễu.
"Học trưởng, em lập tức đi giải quyết chuyện này." Liễu Chức Nhân đủ thông minh, trước khi Vu Phạm còn muốn mở miệng nói tiếp, cô đã lướt qua anh làm bộ như muốn đi.
"Đừng vội đi, anh còn có chuyện muốn hỏi em." Vu Phạm cười lạnh kéo cô quay lại, khuôn mặt anh tuấn lại cúi xuống gần cô một lần nữa, hơi thở nguy hiểm, hung dữ lại phả lên mặt cô.
"Học, học trưởng, anh còn muốn hỏi chuyện gì?" Ôi, cô rất sợ chết đây! Liễu Chức Nhân giả bộ phát run vì sợ hãi.
Sắc mặt của Vu Phạm lại trầm xuống lần nữa, ánh mắt hung dữ, nguy hiểm nhìn về phía khuôn mặt cổ điển của Liễu Chức Nhân."Em nói cho anh biết, tại sao Điềm Mật lại biết chuyện anh và Cầu Y Ti hợp tác ăn ý? Là ai nói với cô ấy vậy?"
"Là em nói đấy! Mỗi lần em và Điềm Mật nói chuyện điện thoại thì đều sẽ tán gẫu một chút chuyện không liên quan. Em nghĩ Cầu Y Ti tới chơi cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, cho nên mới hàn huyên một chút với cô ấy!" Khẽ nhún vai một cái, cô nói giống như đây là chuyện đương nhiên.
"Liễu, Chức, Nhân ——" Vu Phạm nghiến răng nhìn Liễu Chức Nhân, thật muốn lỡ tay bóp chết cái suy nghĩ trong đầu cô.
"Em phải đi thông báo dừng kế hoạch liên kết triển lãm với Cầu Y Ti. Học trưởng, em đang vội! Bai ~~" thừa dịp trước khi còn chưa bị bóp chết, cô vội vàng nhấc váy dài lên, khéo léo chạy mất.
Sau khi Liễu Chức Nhân chạy mất, Vu Phạm cũng sải bước dài bắt đầu chạy như điên, nhưng không phải là anh muốn đuổi theo bắt Liễu Chức Nhân lại để hành hung, mà là chạy theo hướng ngược lại đi vào nhà lấy chìa khóa xe.
Anh tính chạy xe suốt đêm lên Đài Bắc, ngoài trừ muốn tìm Điềm Mật yêu dấu của anh để giáp mặt giải thích rõ ràng mọi chuyện, mặt khác anh còn muốn đá văng cái tên mập dám to gan ôm ấp cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...