Hội diễn văn nghệ chào mừng Nguyên Đán do hội học sinh của trường tổ chức, sân khấu treo đầy những sợi dây màu sắc rực rỡ được dày công sắp xếp, phần dưới dùng chỉ màu trắng buộc nhiều quả bóng nhỏ có màu sắc khác nhau, hơi để ý một chút, sẽ phát hiện màu sắc của những quả bóng nhỏ này được sắp xếp theo thứ tự "Đỏ cam vàng lục lam chàm tím", hơn nữa về cơ bản là cùng một độ cao, có thể thấy được dụng tâm tinh tế của người tổ chức lần này.
Mộc Tử Mạt tìm một vị trí sát góc ngồi xuống, nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc.
Hôm nay trường học đặc biệt cho phép nghỉ, phần lớn đồng học lớp mười hai giống như tù nhân được đặc xá trở về nhà, hơn nữa cuộc thi cuối kỳ sắp tới, có phần nhàn hạ thoải mái kia để thưởng thức hội diễn văn nghệ chào mừng Nguyên Đán thật đúng là không nhiều lắm.
Cả hội trường đều là thiên hạ của các bạn học lớp 10, lớp 11. Từng cái khuôn mặt non nớt kia, mặc dù thời gian chỉ có cách một hai năm ngắn ngủn, nhưng không biết có phải là không có áp lực thi vào trường cao đẳng hay không, mà tràn đầy ngây thơ trẻ trung sinh động, lấp lánh rung động lòng người.
Ánh đèn trên sân khấu, không khí mỏng manh nhiễm màu sắc sôi động, ánh sáng biển cả, đan xen ánh đèn màu xanh màu đỏ, khiến người ta không tự chủ mà đánh thức tế bào cảm xúc mãnh liệt đang ngủ say.
Đây là một bữa tiệc của tuổi trẻ, đây là một khởi đầu của ngày mai, đây là một buổi tối thuộc về bọn họ, mặc sức tha hồ vui chơi, tuổi trẻ tùy ý.
Mộc Tử Mạt ngồi ở trong góc, bên cạnh treo một chiếc đèn an toàn, từ trong túi xách lấy ra quyển truyện cười vừa mượn của Tiền Thiên Thiên, bắt đầu đọc ngay dưới ánh đèn vàng.
Chỗ ngồi trước mặt cũng ngồi đầy, biển người bắt đầu trào về phía sau, không lâu, chỗ ngồi phía sau cũng ngồi đầy, còn có rất nhiều đồng học đứng ở trong hành lang, trong miệng oán trách "Nếu là đến sớm một chút giành chỗ thì tốt rồi", nhưng trên mặt lại mang theo hưng phấn không che giấu được.
Mộc Tử Mạt khẽ mỉm cười, trong lòng âm thầm suy nghĩ, học muội ngây ngô như vậy nhất định là lớp mười, bởi vì là lần đầu tiên, cho nên vẫn ôm ý tưởng mong đợi nào đó.
Giống như cô bây giờ, từ lâu đã không còn phần mơ hồ mong đợi như lúc trước nữa. Người không ngừng lớn lên, tăng lên chính là tuổi tác và kinh nghiệm, bỏ lỡ cũng không phải là số lượng thời gian nhiều hay ít, mà là số lượng thời gian mong đợi trong tổng số lượng thời gian đã bỏ lỡ kia.
Người chủ trì lên sân khấu giới thiệu chương trình, hội diễn văn nghệ mới chính thức tuyên bố bắt đầu. Tiết mục thứ nhất là màn trình diễn Hip-hop của đội Hip-hop trong trường học, Mộc Tử Mạt cảm giác ở phương diện này mình theo không kịp Mộc Tử Ngôn, đối với Hip-hop cô không ham thích lắm, cảm thấy loại vũ điệu đi kèm với kim loại nặng lay động này, lỗ tai con người sẽ bị chấn động mơ hồ đau nhức, trái tim cũng sẽ không khỏi đập nhiều thêm mấy nhịp.
Mộc Tử Ngôn thì không giống như cô, ở tuổi trẻ nổi loạn nhất của cô ấy, đối với loại vũ điệu tuổi trẻ này có kích động thật lớn, không chỉ có bái sư luyện vũ đạo, cả người dập đầu chấn thương, thậm chí trong tủ treo quần áo cũng chất đầy đầu lâu, Vampire và các loại quần áo quái dị.
Mộc Tử Mạt vẫn cảm thấy đọc chuyện cười trên quyển truyện cười có vẻ tốt hơn, vừa lúc cô nhìn thấy một chuyện cười rất hay, liền không nhịn được bật cười.
Vốn là, tận lực đè thấp tiếng cười ở trong hội trường đầy tiếng hoan hô không ngừng chắc là sẽ không gây ra chú ý, nhưng mà Mộc Tử Mạt lại rõ ràng nghe được một giọng nói quen thuộc từ bên tai truyền đến, mang theo một chút hài hước, "Thật sự rất buồn cười sao?"
Mộc Tử Mạt gần như theo bản năng liền quay đầu, từng điểm từng điểm, từ từ nhìn vào một đôi mắt trong suốt nhưng mang theo nụ cười mơ hồ, vẻ mặt kinh ngạc vốn là màu lót sinh động mà khắc ở trên mặt cô, người nói chuyện trong nháy mắt cũng hoảng hốt.
Mộc Tử Mạt thất thần nhìn Cố Tính ngồi ở bên cạnh mình từ lúc nào không biết, khi nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của mình trong con mắt thăm thẳm của anh, đây nhất định là ảo giác của cô, cô thế nào lại cảm thấy gò má của mình rõ ràng hiện lên một tia đỏ ửng không thể tưởng tượng nổi?
Ý thức được mình thất lễ, Mộc Tử Mạt qua loa gật đầu một cái, sau đó cực kỳ mất tự nhiên mà quay đầu đi, âm thầm cắn cắn đầu lưỡi, vốn là tay cầm sách do dự muốn sờ sờ gò má của mình hay không, nhất định rất nóng!
Cố Tính cúi đầu cười, âm thanh không lớn, nhưng mà Mộc Tử Mạt lại nghe được hết sức rõ ràng, bởi vì anh cách gần cô như vậy, hơi thở ấm áp của anh đang ở xung quanh cô, cô thậm chí có thể nhìn thấy lông mi đen và dày của anh, cô mới vừa tắm xong còn chưa buộc lại tóc dài thậm chí còn xẹt qua cổ của anh, cô gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình càng ngày càng dồn dập. . . . . .
Trên sân khấu đang biểu diễn cái gì, cô không nhìn thấy được, người xung quanh đang nói thì thầm gì đó, cô cũng không nghe được, cả linh hồn của cô đã bị người bên cạnh lấy đi, cô chỉ nghe thấy hô hấp mỏng manh của mình.
Cô cả đời này, chưa từng có giờ phút nào giống như lúc này, thời khắc hoảng hốt lo sợ, bởi vì anh, như có như không ám hiệu nào đó.
Nghe Triệu Viện Viện nói, anh chưa bao giờ thân thiết với nữ sinh, cho dù là trong lớp mình, cũng trước sau duy trì khoảng cách lễ độ xa lánh, nhưng là bây giờ, thế nhưng anh lại cách gần cô như vậy.
Nhớ tới trước kia cùng anh chung đụng từng chút một, mặc dù cũng không nhiều, nhưng anh đối với cô hình như chính là đặc biệt, anh sẽ cười với cô, mặc dù chỉ là nhàn nhạt, lại giống như mang theo gió xuân ấm áp, anh sẽ xách túi giúp cô, cho dù cái túi đó bé nhỏ không đáng kể, anh sẽ dạy cô làm đề toán học, nghiêm túc chỉ ra từng cái sai lầm giúp cô, anh dẫn cô đi tham gia hội nghị khen thưởng của mình, sau đó đi xem người máy. . . . . . Cô chính là ở một lần nhìn thấy anh ưu tú như vậy, hoàn toàn chặt đứt tất cả niệm tưởng của mình đã từng đối với anh.
Nhiều hình ảnh từ trong mắt thoáng qua như vậy, Mộc Tử Mạt cảm thấy vật gì đó cũng sắp muốn miêu tả sinh động, nhưng không cách nào đuổi theo những suy nghĩ hỗn loạn trên, tay cầm sách khẽ mở ra, đúng như trái tim của cô giờ phút này vẫn chưa quyết định được.
Đột nhiên, cả hội trường tối sầm, toàn thân Mộc Tử Mạt cứng đờ, sau đó run rẩy, cô cảm thấy từng trận hít thở không thông, đen tối như đáy sâu của hồ nước tưởng như tràn tới phía cô, sách rơi xuống đất lúc nào chẳng biết, đôi tay của cô nắm chặt, đốt ngón tay mảnh khảnh có chút trắng bệch mang theo run rẩy không cách nào khống chế.
Chẳng biết lúc nào, bàn tay mang theo nhàn nhạt ấm áp nhẹ nhàng giữ lại tay của cô, Mộc Tử Mạt ngẩn ra, sau đó cầm thật chặt tay của anh. Giờ phút này, ở nơi này cô hoàn toàn không biết thế giới đen tối, cô giao cho anh sự tin tưởng tuyệt đối.
Trên sân khấu người chủ trì nói rõ nguyên nhân và xin lỗi mọi người, bởi vì sử dụng thiết bị âm hưởng công suấ lớn, dẫn đến cầu chì bị cháy, bởi vì kì nghỉ, cửa chính của bộ phận hậu cầu sửa chữa trường học đã đóng chặt, đành phải tiếc nuối tuyên bố hội diễn văn nghệ chấm dứt, tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài.
Hội trường nhất thời trở nên rất loạn, tiếng nghị Lưu Mật Nhiận nổi lên bốn phía, còn có tiếng kêu sợ hãi của một vài nữ sinh, trong cơn hoảng hốt Mộc Tử Mạt nghe thấy giọng nói của Mộc Tử Ngôn, cô ấy ở chỗ cách rất xa gọi “ Thiểu Thiểu, chị đang ở đâu?”, chỉ tiếc, trong chốc lát liền bị những âm thanh khác bao phỉ.
“ Đừng sợ.” Giọng nam bình tĩnh mà trầm thấp khiến lòng của Mộc Tử Mạt thoáng yên tĩnh trở lại, “ Đi theo tớ…tớ dẫn cậu đi ra ngoài.”
Mộc Tử Mạt không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cô biết giờ phút này trên mặt của anh nhất định không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, bởi vì âm thanh của anh đúng là dịu dàng như vậy.
Thì ra trên cái thế giới này, thật sự sẽ có một người như vậy, sự xuất hiện của anh ấy, sẽ để cho bạn không khỏi an lòng.
Tay của Mộc Tử Mạt bị anh cầm ngược ở trong tay từ lúc nào không biết, ở trong bóng tối, cô đi theo anh khó khăn xuyên qua ở trong đám người, đường đi cũng không hết sức rộng, người đi lại cũng rất nhiều, nhưng không ai có thể đụng phải cô bởi vì người bên cạnh vẫn nghiêng nửa người bảo hộ ở bên cạnh cô.
Nắm tay của cô dần dân gia tăng lực độ, dường như không tiếng động khích lệ cô, tâm tình của Mộc Tử Mạt thoáng bình phục, đát lòng tràn ra một loại tình cảm phức tạp không cách nào nói nên lời, anh nói cho cô biết “ Đừng sợ,tớ sẽ mang cậu đi ra ngoài”, là anh cẩn thận che chở cô như vậy.
Anh có lẽ không biết, hành động như vậy của anh làm cho cô rung động và cảm động bao nhiêu, nếu như giờ phút này trong bóng tối chỉ có một mình cô, chỉ có một mình cô, cô không cách nào tưởng tượng mình….
Cuộc sống có bao nhiêu cái thời khắc, bạn có thể hoàn toàn giao mình cho một người khác, không phải là bởi vì anh là người nào của bạn, mà chỉ là bởi vì, anh là anh?
Ánh mắt của Mộc Tử Mạt nhạy cảm mà cảm nhận được ánh sáng bên ngoài, cuối cùng bọn họ đã đi ra ngoài, đèn đường màu da cam dễ chịu rơi trên con đường trong trường học, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, bóng đêm mê người, nhưng Cố Tính dắt tay của cô lại rõ ràng không có buông ra, mà vẫn dẫn cô đi thẳng về phía trước.
Mộc Tử Mạt hơi giùng giằng muốn thu tay của mình về, lại phát hiện chỉ có phí công, bất đắc dĩ, do dự mà kêu một tiếng “ Cố Tính”.
Nếu như nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô gọi anh, giọng nói cũng không lớn, thậm chí mang theo chút e lệ rụt rè, lại làm cho nam sinh đi trước mắt toàn thân cứng đờ, bước chân rốt cuộc cũng ngừng lại.
Cố Tính quay đầu lại, ở dưới ánh trăng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh nhiễm một tia nhu hòa, ánh mắt trong suốt như sao, thở ra một hơi thật sâu, anh dắt tay cô nhẹ nhàng vòng trên vai của cô, nhìn Mộc Tử Mạt cố ý tránh ánh mắt của anh, anh có chút bất đắc dĩ mở miệng, “ Mộc Tử Mạt , cậu một mực cự tuyệt tớ đến gần, hơn nữa chính xác mà nói, cậu là đang ngăn trở mình đến gần tớ, tại sao?”
“ Có ý tứ gì?” Mộc Tử Mạt rốt cuộc xoay đầu lại nhìn anh, trong mắt mang theo nghi ngờ.
Cố Tính kéo cô lại gần một chút, thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt của cô, giống như là muốn nhìn thấu cô, trong mắt viết đầy nghiêm túc, “ Tớ cho là tớ đã ám hiệu rất rõ ràng, Mộc Tử Mạt, tớ biết, cậu cũng là thích tớ, phải không ?”
Cũng?
Trong nháy mắt kia, trong đầu của Mộc Tử Mạt trống rỗng, sau đó, một hồi vui mừng khôn xiết từ chỗ sau nhất trong đáy lòng không ngừng trào ra chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô.
Anh nói “ Cũng”? ý này nói là, anh thích cô sao ? Ở trước khi biết cô thích anh, anh cũng đã thích cô?
“ Vì, vì sao?” Mộc Tử Mạt vẫn không cách nào thuyết phục được mình tin tưởng sự thật này, ngay cả cô cũng không có phát hiện ra, giọng nói của mình mềm nhũn mang theo chút rung động.
Cố Tính cúi đầu cười ra tiếng, giúp cô vuốt lại tóc dài bị gió thổi lộn xộn, giọng như đối xử với một học sinh tiểu học ngây thơ bị vấn đề đơn giản nhất quấy nhiễu, câu trả lời của anh cũng rất đơn giản, “ Bởi vì cậu là cậu.”
Bởi vì cậu là Mộc Tử Mạt, từ cái nhìn đầu tiên ấy, tờ liền xác định cậu là của tớ, bởi vì cậu là cậu, mà không phải bất luận kẻ nào khác, cho nên tớ mới lựa chọn cậu.
Bởi vì cậu là cậu.
Đáp án này đối với Mộc Tử Mạt mà nói là quen thuộc cỡ nào.
Người này, có lẽ lần đầu tiên gặp nhau ở trên máy bay cô đã động lòng với anh, nhìn thấy anh ưu tú như vậy cách cô xa như vậy, cô vô số lần nhắc nhở mình giữ khoảng cách với anh, dùng lý trí tìm kiếm giữa anh và mình là không thể nào, nhưng đồng thời cô cũng không có cách nào lừa gạt mình, mỗi một lần nhìn thấy anh trong lòng đều sẽ hoảng loạn, miêu ta một loại tâm tình chỉ có cô biết, loại tâm tình này, có lẽ chính là thích.
Cô cho phép cảm xúc buộc chặt từ trước đến giờ của mình vì một người khác nảy mầm, có lẽ cũng chỉ là bởi vì, anh là anh.
Đáy lòng có một giọng nói vô cùng kiên định nói cho cố biết, cô và anh, nếu như nhất định phải gặp nhau, cũng chỉ có một kết cục.
“Như vậy”, nhìn tròng mắt của cô chậm rãi từ mê ly chuyển thành rõ ràng, Cố Tính có chút không xác định mà hỏi ra lời, “ Đáp an của cậu là gì?”
Mộc Tử Mạt không trả lời, mà cúi đầu, sau đó từ từ nâng lên, trong mắt từ từ hiện ra một tầng ý cười nhẹ nhàng, mặc dù động tác không rõ ràng, nhưng Cố Tính vẫn là thấy rõ, cô mới vừa gật đầu với anh.
Việc này nằm trong dự liệu rồi nhưng đáp án lại như ở ngoài dự liệu khiến Cố Tính cảm thấy một hồi mừng rỡ trước nay chưa từng có, cao ngạo như anh, cho tới bây giờ đều không làm chuyện không có nắm chắc, nhưng là tối nay, thế nhưng anh lại vì một cô gái, hạ thấp tư thái của mình, chỉ vì muốn một đáp án mà chính anh cũng không có nắm chắc.
Tháng mười hai giớ từ trong rừng rì rào mà thổi qua, mặc dù mang theo chút lạnh lẽo, nhưng không cách nào thổi bay đi một góc ôm chặt ấm áp kia.
Nghe nói, nếu như trong mùa đông bạn gặp phải người mình thích, anh ấy có thể biến mùa đông của bạn thành mùa xuân.
Tác giả có lời muốn nói: tốt lăm, rốt cục cũng viết xong. Không biết các cô nương có hài lòng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...