Tuy bị Bùi Kỷ Trung cản tay cản chân, nhưng cuối cùng Rain cũng xuất hiện!
Khi đó, khán giả như nổi điên lên.
Tôi thật thích anh ấy! Một chàng trai vừa thổi nến sinh nhật tuổi hai mươi ba mà nở nụ cười thật quyến rũ, ở anh như tỏa ra một vòng hào quang sáng chói, lại còn đôi mắt mí lót nhò khiến người ta nhìn qua thật khó có thể quên.
Nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn thích anh Rain đến cùng!
Thời gian vui vẻ qua đi thật nhanh, buổi biểu diễn mau chóng kết thúc.
Dưới sân khấu có nhiều fan vẫn đang kêu gào tên của Rain, nhưng anh không xuất hiện lần nữa, mọi người đành tiu nghỉu đi về.
Khán giả dần dần đi hết, cả sân vận động vừa rồi rất đông người chen lấn bây giờ trống trơn.
Không biết từ lúc nào, trời đổ mưa.
Tôi đứng lên định ra về, quay đầu lại mới thấy Bùi Kỷ Trung nằm gục trên ghế.
“Này, Bùi Kỷ Trung! Cậu làm gì vậy, đừng giả vờ nữa được không, giả vờ giống thật đấy.”
Tôi quay lại thấy cậu ta nằm trên ghế không nhúc nhích, tay ôm đầu tựa như đang bị bệnh.
Tôi hờ hững nhìn cậu ta diễn, nghĩ bụng, Bùi Kỷ Trung thật lắm trò, lần này mình phải cẩn thận, không thể mắc lừa được nữa!... Tôi đã bị cậu ta chơi khăm nhiều lần rồi.
“Tôi đau đầu quá!” Bùi Kỷ Trung kêu lên.
“Cậu thật là giỏi tài biểu diễn! Mặc kệ cậu, tôi phải đi trước đây!”
Tôi không có thời gian tranh cãi với cậu ta, bây giờ trễ lắm rồi, muộn nữa tôi sẽ không dám về nhà một mình.
Tôi xoay người đi, bỏ cậu ta lại một mình.
Nhưng càng đi trong lòng càng thấy không ổn, sắp đến cổng rồi, nhưng Bùi Kỷ Trung vẫn không đi theo.
Tôi quay đầu nhìn lại, cậu ta vẫn co quắp người trên ghế, không lẽ bệnh thật rồi.
Tôi nửa tin nửa ngờ quay lại.
Bùi Kỷ Trung cứ kêu lên: “Đau đầu quá, đau đầu quá.”
Tôi sờ trán cậu ta.
Trời ơi, Trán nóng ran! Cậu ta sốt rồi!
“Này, Bùi Kỷ Trung, cậu làm sao vậy? Có phải cậu bị bệnh không?” Tôi ngồi xuống hỏi.
“Ừ, tôi đau đầu quá.” Bình thường trông Bùi Kỷ Trung mạnh mẽ là thế, mà giờ đây trông rất thảm hại.
“Làm thế nào bây giờ? Cậu đứng dậy được không? Cậu thử xem!” Tôi định kéo tay Bùi Kỷ Trung.
Nhưng cậu ta nặng quá!
“Này, khoan đã…” Tôi chẳng lôi được cậu ta, trái lại còn bị lôi ngược trở lại.
Làm sao đây? Tôi rất lo lắng.
Mọi người đều đi về hết rồi, chỉ còn lại nhân viên hậu đài đang dọn dẹp đạo cụ.
Mưa càng lúc càng lớn, họ cũng đang bận rộn.
Tôi nghĩ nếu nhờ họ giúp đỡ, họ nhất định sẽ không thèm để ý đến. Làm sao đây? Tôi xem lại tiền trong túi, tiền của tôi chỉ đủ đi taxi.
Gọi taxi đưa cậu ta về nhà? Tuy chúng tôi quen biết đã lâu nhưng không biết nhà cậu ta ở đâu.
“Bùi Kỷ Trung, nhà cậu ở đâu?” Tôi lắc tay cậu ta hỏi.
“Tôi không biết, tôi chỉ biết đầu tôi đau lắm.” Bùi Kỷ Trung yếu ớt nói.
“Này, cậu tỉnh lại đi, nói cho tôi biết nhà cậu ở đâu, tôi sẽ gọi xe đưa cậu về.”
Tôi vỗ nhẹ vào mặt cậu ta.
Nhưng Bùi Kỷ Trung vẫn ôm đầu rên rỉ, chẳng nói được gì.
Hay là gọi điện cho bạn bè trong nhóm Hip Hop của cậu ta? Tôi biết số điện thoại di động của Kim Tại Vũ.
Tôi do dự, không biết có nên gọi cho Kim Tại Vũ không, tôi sợ người của nhóm Hip Hop mà kéo tới sẽ không ổn.
Thôi đi, thôi đi, đừng gọi cho Kim Tại Vũ.
Hay là đưa cậu ta về nhà mình, đêm nay bố mẹ mình không về.
Cho cậu ta ngủ một giấc, uống vài viên thuốc, có lẽ ngày mai sẽ khỏi bệnh.
“Này, Bùi Kỷ Trung hay là đến nhà tôi trước nhé!” Tôi nói với cậu ta.
“Nào, đứng dậy, nhà hát sắp đóng cửa rồi! Coi chừng chúng ta bị nhốt đó.”
Tôi gào lên bên tai Bùi Kỷ Trung.
“Đưa tay cho tôi, nào, đứng dậy.”
Tôi lôi thật mạnh, Bùi Kỷ Trung loạng choạng đứng dậy. Tôi gác tay cậu ta lên vai tôi, vất vả lắm tôi mới lôi được cậu ta ra ngoài.
“Taxi…” Ra đến ngoài nhà hát, một tay đỡ Bùi Kỷ Trung, một tay tôi vẫy taxi.
Chiếc taxi chạy tới trước mặt tôi, người tài xế giúp tôi đưa Bùi Kỷ Trung lên xe. Tôi nói địa chỉ của nhà mình.
Trên xe tôi thầm nhủ: “May mà đêm nay bố mẹ không có nhà, nếu không chẳng biết làm thế nào.”
Tôi nhìn Bùi Kỷ Trung, cậu ta đang nằm bên cạnh tôi, tuy bình thường cậu ta thường làm tôi tức tối, nhưng đêm nay vì cùng tôi đi xem ca nhạc mà mắc mưa, tôi cũng hơi cảm động. Thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần cậu ta thôi ra vẻ, tôi cũng muốn làm bạn với cậu ta.
Xe dừng lại dưới nhà tôi, tôi trả tiền rồi xuống xe.
Sau đó tôi lại nhờ người tài xế đưa Bùi Kỷ Trung vào nhà.
May mà người tài xế mạnh khỏe, nếu chỉ một mình tôi thì chẳng biết xoay sở thế nào.
Tôi cho cậu ta ngủ ở phòng khách.
Bùi Kỷ Trung vừa đến ghế sofa đã ngã lăn xuống.
Tôi vào phòng tắm lấy khăn rồi vào nhà bếp lấy nước đá ra, định chườm cho cậu ta.
Tôi sờ đầu cậu ta, vẫn còn nóng lắm, xem ra phải cho cậu ta uống thuốc giảm sốt trước.
Tôi nhớ hình như thuốc ở trong phòng bố mẹ, vì thế tôi vào tìm, quả nhiên tôi tìm được một hộp thuốc hạ sốt.
“Này, Kỷ Trung, tỉnh dậy, uống thuốc đã.” Tôi gào lên.
Nhưng cậu ta chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi xoay lưng ngủ thiếp đi.
“Này, làm ơn mà, tỉnh dậy đi!”
Tôi cố lật người cậu ta dậy, nhét thuốc vào miệng rồi lấy nước đổ vào.
Xong mọi chuyện, thì trời đã khuya lắm rồi.
Ôi chao, mệt chết đi được!
Đúng rồi, Bùi Kỷ Trung bị bệnh bất ngờ, người nhà của cậu ta không biết, cậu ta lại không gọi điện về nhà, chắc chắn họ sẽ rất lo.
Tôi nhìn cậu ta, xem ra không thể đánh thức cậu ta ngồi dậy gọi điện cho người nhà, vừa rồi gọi cậu ta dậy uống thuốc mà tôi đã khản cả giọng.
Bây giờ lại gọi chắc phải đến mai.
Thôi được, để tôi gọi điện cho cậu ta! Điện thoại di động của cậu ta đâu nhỉ?
Lúc xem ca nhạc, hình như cậu ta lấy ra từ túi quần bên phải.
Vì vậy tôi thò tay vào túi quần bên phải của cậu ta, quả nhiên tìm được điện thoại.
Đúng là người giàu có! Lần đầu tiên tôi mới xem kỹ điện thoại của Bùi Kỷ Trung, không cần nói cũng biết nó là kiểu mới nhất trên thị trường.
Điện thoại cậu ta thuộc loại bật nắp, tôi bật nắp điện thoại, chợt giật mình.
Bởi vì hình nền điện thoại di động của cậu ta chính là hình của tôi!
Chắc là hình cậu ta chụp, nhưng chẳng biết đã chụp lúc nào.
Nhưng nhìn kỹ tấm hình, có lẽ là lúc mới khai giảng, tôi và Bảo Nhi xem Triết Dân biểu diễn, sau đó gặp Bùi Kỷ Trung, đôi bên cãi nhau một trận.
Tấm hình không đẹp lắm, hình như là lúc Triết Dân vừa mới lên sân khấu, tôi đang hò hét điên cuồng, thế là bị chụp, trông rất xấu.
Nhưng tôi không hiểu nổi, xấu như thế này tại sao Bùi Kỷ Trung lại giữ làm hình nền.
Chả lẽ Bùi Kỷ Trung thật sự thích tôi? Hoặc chỉ vì tôi thích Triết Dân nên cậu ta nổi lòng háo thắng muốn cua được tôi, bởi cậu ta có nhiều bạn gái mà.
Tại sao cậu ta lại thích tôi trong khi có nhiều người đang theo đuổi cậu ta?
Lần đầu tiên khi gặp Bùi Kỷ Trung, tôi chỉ là một con vịt xấu xí.
Cậu ta thích tôi ở điểm nào?
Tôi nhìn bức hình mà nghĩ ngợi, hay là thích mình thật?
Nhưng tôi lại xem đó là một trò đùa.
Có lẽ sau này tôi phải đối xử với cậu ta tốt hơn, không nên gạy sự với cậu ta mãi.
Nhưng khoan đã, còn Triết Dân thì sao? Rõ ràng tôi thích Triết Dân mà, tôi cũng cảm thấy Triết Dân rất thích tôi, tuy có một đối thủ mạnh như Ái Sa, nhưng chỉ cần tôi học cùng lớp với Triết Dân ba năm, tôi và Triết Dân cũng có thể lắm chứ.
Trong ba năm chắc chắn tôi sẽ thay đổi rất nhiều.
Cũng như chị Phác Tuệ nói với tôi: “Nhất định phải có lòng tin đối với bản thân, vịt con xấu xí cũng trở thành thiên nga.”
Nhưng tôi giải quyết thế nào chuyện của Bùi Kỷ Trung?
Ôi! Tôi không muốn nghĩ đến chuyện nhức đầu này nữa. Ai cũng nói tình đầu ngọt ngào khó quên, nhưng bây giờ tôi suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không tìm ra câu trả lời.
Đối với một cô bé chưa đến tuổi mười tám, thì đây quả là một bài khảo nghiệm khó.
Tôi đang ngẩn người ra, thì điện thoại của Bùi Kỷ Trung reo lên.
Suýt nữa tôi quên gọi cho người nhà của cậu ta.
Không chừng họ đang gọi tới. Bởi đã khuya thế này, chắc hắn họ rất lo cho cậu ta.
Tôi bắt điện thoại, đúng là người nhà của cậu ta gọi tới, nhưng không phải là bố mẹ mà là người quản gia.
“Vâng, không phải, cháu là bạn học của Bùi Kỷ Trung, Bùi Kỷ Trung vừa mắc mưa, hình như bị sốt… Vâng, sau đó cháu đưa cậu ấy về nàh cháu. Ồ, ông không cần đến rước, khuya rồi, cứ để cậu ấy ngủ ở nàh cháu cũng được… Dạ không sao, ông đừng khách sáo ạ. Dạ, cháu chào ông.”
Tôi giải thích cho người quản gia chuyện xảy ra đêm nay.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là khi tôi bảo tôi họ Hàn, người quản gia cười nói: “Ồ, thì ra là cô Hàn Y Nghiên, tôi nghe cậu hai nhà tôi nhắc nhiều đến cô. Có cô chăm sóc cho cậu hai, tôi yên tâm rồi.”
Không phải chứ, cả quản gia của cậu ta cũng biết tôi? Tôi đâu biết mình nổi tiếng như thế.
Khi người quản gia định gác điện thoại, tôi chợt nhớ đến một chuyện: “Ồ, xin đợi một lát, cháu có thể hỏi một việc được không ạ?”
“Cháu cứ hỏi…”
“Tại sao ông gọi điện đến mà không phải là bác trai hay bác gái?”
“Ồ…” hình như ông ta hơi do dự một lúc, “vì ông bà chủ không ở Hàn Quốc, họ đang ở Mỹ.”
“Ồ, thì ra là vậy, ngày mai Kỷ Trung tỉnh dậy, cháu sẽ bảo cậu ấy gọi điện cho ông.”
Tôi nghĩ ông ta sẽ không nói cho người ngoài biết chuyện trong nhà, vì thế tôi tắt điện thoại trước.
“Reng reng…” Chuông đồng hồ trong phòng khác báo giờ thật đúng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã khuya rồi, đi ngủ thôi.
Ngày mai là thứ hai, tôi còn phải đi học! Tôi vào toilet, khi rửa mặt tôi thấy đã buồn ngủ lắm rồi.
Hôm nay tôi rất vất vả vì Bùi Kỷ Trung.
“…”
Rõ ràng tôi nằm mơ thấy cùng một anh chàng đẹp trai đi xem phim, xem phim xong, bên ngoài trời mưa, cả hai người chúng tôi không đem theo dù, anh chàng đó cởi áo ra, chúng tôi đội chiếc áo chạy về nhà, nhưng không biết thế nào mà tôi chẳng tìm ra anh ta, tôi vội vàng gọi điện cho anh ta, nhưng điện thoại cứ réo vang mà chẳng ai bắt máy.
Khi tôi đang lo lắng, điện thoại vẫn cứ vang vẫn cứ vang…
Chợt tôi thức giấc, tôi mở mắt ra nhìn, đâu có anh chàng đẹp trai nào? Cũng chẳng có điện thoại nào?
Rõ ràng là Bùi Kỷ Trung đang ngồi trên đầu giường tôi.
“Này, tóc xoăn, cô ngủ say quá, cứ như heo vậy! Vừa ngủ vừa chảy nước dãi ướt cả gối. Tôi phải đập cả buổi cô mới thức dậy.”
Tôi mơ màng ngồi dậy, lúc này mới thấy Bùi Kỷ Trung đang cầm một cái nắp nồi, âm thanh tôi nghe lúc nãy chính là do anh ta làm.
Nhưng khoan đã, tôi vẫn chưa hiểu lắm, tại sao Bùi Kỷ Trung lại ngồi ở đầu giường của tôi? Tôi nghiêm mặt, hỏi cậu ta: “Bùi Kỷ Trung, sao cậu ở trong nhà tôi?”
Cậu ta gõ vào trán tôi: “Này, tóc xoăn, tôi hỏi cô mới phải, tại sao tôi ngủ trong nhà cô? Có phải hôm qua xem ca nhạc xong, cô đánh tôi ngất xỉu rồi đưa tôi về nhà cô?”
Bùi Kỷ Trung, chắc là cậu xem tiểu thuyết khoa học giả tưởng nhiều quá rồi, nói cái gì thế không biết?
Tôi vỗ lên trán mình: “Khoan đã, để tôi nhớ lại.”
Ca nhạc? Đêm hôm qua? Ồ… tối nhớ lại rồi, hôm qua đi xem ca nhạc, nhưng trời mưa, xem xong, Bùi Kỷ Trung lên cơn sốt, tôi không mang theo nhiều tiền, lại không muốn quấy rầy bạn bè của cậu ta, vì thế tôi đưa cậu ta về nhà.
Nhưng khoan đã, hôm qua chẳng phải là cậu ta lên cơn sốt sao? Tựa như chẳng còn sức, nhưng bây giờ trông rất khỏe mạnh, nếu hôm qua tôi mà bỏ mặc, chẳng biết cậu ta sẽ ra sao.
“Hôm qua xem ca nhạc xong, cậu bị mắc mưa lên cơn sốt, chẳng còn cách nào nữa, tôi đành đưa cậu về nhà tôi, xem ra tôi đã uổng công rồi, cậu đang rất khỏe, lại còn có sức lấy nắp nồi ra đập nữa.” Tôi bực bội nói.
“Thì ra là thế, hèn gì khi thức dậy trên đầu tôi có một cái khăn. Này, bố mẹ cô không có nàh sao?” Bùi Kỷ Trung chợt tiến tới sát tôi.
“Ừ, đêm qua họ đến nhà bà nội rồi, thế nào?” Tôi lập tức nhích ra.
“Có nghĩa là đêm qua tôi và cậu ở cùng một nhà?”
“Cùng cái gì mà cùng!”
Tôi hét lên bên tai cậu tai cậu ta, tôi hơi hối hận, hôm qua thực sự không nên giúp làm gì, còn tưởng cậu ta sẽ thay đổi, đúng là hết thuốc chữa.
“Này, điều này đối với tôi rất quan trọng! Đây là một chứng cứ hùng hồn, sau này cậu sẽ ăn nói thế nào với Triết Dân? Lần này cậu ta phải nhận thua rồi.”
Xem ra hôm qua sau khi uống thuốc, Bùi Kỷ Trung đã hoàn toàn khỏe, nhưng giờ đầu tôi lại bắt đầu kêu ong ong. Trải qua chuyện hôm qua, hình tượng của Bùi Kỷ Trung trong lòng tôi dần dần thay đổi, tôi không còn ghét cậu ta như thế nữa, nhưng hôm nay thức dậy, tôi mới thấy đó chỉ là một giấc mơ.
Bùi Kỷ Trung vẫn như thế.
Tôi và Bùi Kỷ Trung đang đối diện nhau, lúc này chuông điện thoại ở phòng khách reo vang, cả hai chúng tôi cùng phóng ra.
Bùi Kỷ Trung nhanh tay hơn tôi, cậu ta vươn tay chụp lấy ống nghe điện thoại.
“Dừng lại.” Tôi quát lên.
“Bùi Kỷ Trung, cậu thật quá đáng! Đây là nhà tôi. Sao cậu có thể bắt điện thoại? Nếu mẹ tôi gọi về thì thế nào? Mẹ sẽ tưởng đêm qua chúng ta ở với nhau.” Tôi rất tức giận.
Không ngờ Bùi Kỷ Trung nói: “Hôm qua chúng ta ở cùng nhau! Đấy là sự thật!”
Ôi… Bùi Kỷ Trung! Lại lần nữa tôi bị cậu đánh bại.
Chuông điện thoại vẫn reo vang, tôi nhấc máy, là giọng của mẹ.
“Y Nghiên, con dậy rồi đó à? Mẹ sợ con ngủ quên không đi học, cho nên mới gọi về nhà.”
“Mẹ, con thức dậy rồi.”
“Ngoan nào, ngủ một mình có sợ không?”
“Đêm qua à… đương nhiên không rồi! Con đã lớn rồi mà.”
“Vậy con ăn sáng chưa? Ăn sáng rồi đi học đi nhé, đừng đi muộn đấy.”
“Vâng, ăn sáng, con ăn rồi.”
Tôi chưa nói xong, Bùi Kỷ Trung chợt chen vào: “Ăn xong cái gì, tôi đói sắp chết đây rồi, điểm tâm đâu?”
Ôi! Không ngờ Bùi Kỷ Trung lại làm thế, đột nhiên nói chen vào làm tôi hoảng hồn, tôi vội nhặt chiếc khăn trên ghế sofa nhét vào mồm cậu ta.
Nếu mẹ mà biết đêm qua có một đứa con trai ở trong nhà, tôi sẽ bị mắng tơi tả.
Quả nhiên mẹ hỏi đầy nghi ngờ: “Hình như mẹ mới nghe có tiếng con trai bên cạnh con, ai trong nhà chúng ta vậy.”
Trời ơi, tiêu rồi.
“À, đâu có, là tiếng phát ra từ tivi con mở to quá.”
Tôi vội vàng giải thích.
“Ti vi? Y Nghiên, con càng lúc càng hư rồi, sáng sớm phải đi học, thế mà con ở nhà xem ti vi, con làm bố mẹ thất vọng quá.”
Rồi hình như tôi nghe mẹ nói chuyện với bố.
Hu hu, lần này tôi bị mẹ mắng tơi tả rồi.
“Mẹ, con không xem ti vi, sáng sớm con mở là để xem chương trình dạy tiếng Anh.” Tôi ấp úng trả lời.
“Thật không? Đừng gạt mẹ nhé? Sao hôm qua mẹ không thấy con xem chương trình học tiếng Anh đó, lại còn dậy muộn như thế này.”
“Ồ, vì hôm nay chương trình đó mới bắt đầu phát cho nên hôm nay con mới dậy sớm.”
“Con chăm chỉ học tập là tốt rồi, mau chóng chuẩn bị đi học đi, tối nay bố mẹ mới về.” Mẹ tôi dặn dò.
“Vâng ạ, mẹ, con đ học ngay đây.” Khó khăn lắm mới qua mặt được mẹ, tôi thở phào.
Còn may chuyện Bùi Kỷ Trung ở nhà tôi chưa bị lộ! Nếu không nước sông chẳng rửa sạch nỗi oan này của tôi.
Bùi Kỷ Trung thật đáng ghét. Lúc này tôi mới thấy cái khăn vẫn còn trong miệng của cậu ta.
Hình như Bùi Kỷ Trung không thở nổi, mắt đã bắt đầu trợn ngược.
Tôi vội vàng lấy cái khăn ra, tôi sợ cậu ta sẽ chết!
Lúc này tôi mới thấy Bùi Kỷ Trung lại giả vờ.
“Này, cậu giả vờ thật là giống, hôm nay tôi mới thấy thủ đoạn của cậu tồi đến thế.”
“Này, tóc xoăn, lúc nãy cô định dùng cái khăn mưu sát bạn trai, bây giờ lại còn trỉ chích tôi! Tôi thật không hiểu tại sao tôi lại thích loại con gái như cô?”
“Hối hận phải không? Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, đừng có trêu tôi, bây giờ vẫn còn tỉnh tao1thi2 hãy buông tôi ra đi. Chúng ta không nên tốn thời gian nữa.”
Không ngờ Bùi Kỷ Trung có thể nói được những lời như thế, tôi phải cầu xin cậu ta buông tha cho tôi.
“Nhưng tôi cũng đành bó tay, ai bảo tôi thích cô? Từ ngày gặp cô, tôi không còn may mắn nữa.”
Hừ, thật buồn cười, chúng tôi đang nói chuyện mà cứ như ở trong phim! Cậu ta tưởng cậu ta là ai? Bùi Kỷ Trung hay Rain? Nếu là Rain nói với tôi như thế, tôi sẽ lập tức chấp nhận làm bạn gái của anh ấy mà chẳng hề chần chừ.
Nhưng đáng tiếc là không phải!
Tôi xem đồng hồ, tiêu rồi, sắp đến giờ vào lớp rồi!
Sáng nay cứ mãi đôi co với Bùi Kỷ Trung, suýt nữa đã trễ, tôi quên mình là học sinh, vả lại tôi còn muốn mình trở thành học sinh giỏi của trường Thừa Nguyên, ít nhất kết quả học tập cũng hơn tình địch của tôi là Ái Sa.
Thời gian không còn nhiều, tôi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp luộc hai quả trứng bằng lò vi ba.
Sáng nào dù bận đến đâu, tôi cũng bảo mẹ luộc cho tôi hai quả trứng để tôi ăn trên đường, tôi có thể không uống sữa, không ăn bánh mì nhưng phải ăn trứng gà, nhất là trước kỳ thi. Đây là kinh nghiệm của tôi, trứng gà là thứ rất bổ dưỡng cho não…
Sau khi bỏ trứng gà vào túi, tôi vội chạy về phòng lấy cặp sách.
“Sao chỉ luộc có hai quả? Ít ra phải luộc đến năm quả, bao nhiêu đây tôi ăn không đủ.”
“Làm ơn đi, tôi đâu có luộc cho cậu ăn, cậu lo cái gì?”
“Hả? Không phải chứ, cô đối xử với bạn trai như thế à?”
“Bùi Kỷ Trung, còn chưa đi sao? Tôi phải khóa cửa rồi.” Tôi bực bội quát lên.
Khi cậu ta cầm áo khoác bước ra cửa, tôi quay lại định tra chìa khóa vào ổ.
Đứng ở cửa, ngay lúc sắp đi, tôi chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Này, Bùi Kỷ Trung, cậu không được kể chuyện đêm qua cho ai nghe. Từ nay về sau, tôi mặc kệ cậu, tôi nói rõ với cậu một lần nữa, người tôi yêu là Triết Dân, vả lại tôi còn rất, rất yêu cậu ấy, tôi nói vậy đủ rõ chưa? Sau này cậu đừng bám theo tôi nữa! Này, cậu có nghe tôi nói không đấy?”
Hôm nay tôi không muốn nhập nhằng nữa, tôi phải tỏ rõ lập trường, nhưng cậu ta lại vờ như không nghe.
Khi tôi đang nghiêm trọng nói với cậu ta, thừa lúc tôi không để ý, cậu ta đưa tay cướp hai quả trứng của tôi rồi ù té chạy.
“Này, đứng lại cho tôi.” Tôi vội vàng chụp Bùi Kỷ Trung nhưng không kịp nữa, quả trứng đã nằm trong miệng cậu ta rồi.
“Bùi Kỷ Trung.” Tôi tức tối giậm chân.
“Cô còn đứng đấy làm gì? Nếu không đi sẽ muộn đấy.” Bùi Kỷ Trung vừa ăn vừa nói.
“Bùi Kỷ Trung… tôi mặc kệ cậu! Nếu tôi lo cho cậu nữa, tôi sẽ là, tôi sẽ là… quả trứng.” Tôi tức tối gào lên.
Nhưng tôi bắt đầu hối tiếc, bời vì tôi vừa so sánh một cách khập khiễng? Lát nữa cậu ta sẽ cười tôi.
Tôi tức tối chạy về phía trước, khi đi ngang qua cậu ta, tôi không quên nói một câu: “Bùi Kỷ Trung, cậu đợi đấy, tôi sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.”
Suốt cả buổi sáng tôi chẳng nói gì, khi ngồi xe buýt đến trường, tôi quay mặt nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm nói chuyện với Bùi Kỷ Trung.
Đến trường học, tôi càng chẳng có lí do gì để ngó ngàng đến cậu ta, bởi vì vừa đến lớp, tôi đã trò chuyện với Triết Dân, mặc cho Bùi Kỷ Trung phản ứng ra sao, tôi cứ coi như cậu ta là người tàng hình.
Tiết hai vừa kết thúc, chúng tôi được giải lao hai mươi phút.
Tôi quyết định đến dãy lớp mười hai tìm chị Phác Tuệ, tôi vừa đi, điện thoại đã vang lên.
Tôi lấy ra nhìn, đó là một mẩu tin: “Bây giờ đến cuối hành lang, tôi có chuyện muốn nói.”
Không có tên, tôi cũng chưa thấy số điện thoại này, không biết đó là ai?
Tôi vừa đi vừa nhắn tin hỏi lại: “Bạn là ai vậy?”
Một hồi sau tôi nhận được tin nhắn: “Tôi là Ái Sa, chẳng lẽ cậu không biết số điện thoại của tôi sao?”
Làm ơn đi, cô tưởng cô là ai? Sao tôi lại phải nhớ số điện thoại của cô? Thật là!”
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Thật kỳ lạ, tại sao phải làm thế? Tại sao phải ra ngoài nói chuyện? Rõ ràng khi ở trong lớp, Ái Sa chẳng nói gì, bây giờ lại kêu tôi ra nói chuyện, Ái Sa muốn làm gì tôi?
Tôi không vui lắm.
“Có một chuyện rất quan trọng liên quan đến bốn người chúng ta, nếu không đến, cậu sẽ hối hận.”
Liên quan đến bốn người? Tôi thật sự không nghĩ ra.
Đi hay không? Tôi đứng một chỗ nghĩ ngợi một hồi, nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa mới vào lớp, có lẽ không kịp tìm chị Phác Tuệ, hay là đến gặp Ái Sa nghe thử nó nói có chuyện gì quan trọng?
Thế là tôi quyết định đến cuối hành lang gặp Ái Sa.
Đúng là Ái Sa đứng ở đó, trong tay đang cầm điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy, “Có chuyện gì nói mau lên, nếu không mình về lớp đây.”
Tôi giả vờ lạnh nhạt.
“Tôi cho cậu xem một thứ, chắc chắn cậu sẽ vui.” Ái Sa nói với tôi.
“Thứ gì? Đưa mình xem thử?” Tôi nghi hoặc nhìn nhỏ.
Ái Sa đưa điện thoại đến trước mặt tôi: “Chắc cậu biết cái này.”
Tôi định đưa cái điện thoại đến gần xem cho kỹ. Nhưng Ái Sa lại rút tay trở về: “Nhìn thế này là được rồi.”
“Cậu không đưa tới gần, làm sao mình thấy?”
“Chắc là rõ rồi chứ gì?” Ái Sa hỏi tôi, lời lẽ có vẻ rất đắc ý.
Tôi nhìn rõ màn hình điện thoại, không khỏi giật mình.
Ôi! Cậu hay lắm! Thì ra Ái Sa cho tôi xem một loạt hình trong điện thoại, nhân vật chính trong hình là tôi và Bùi Kỷ Trung.
Điều đó cũng chẳng có gì, bởi vì tôi và Bùi Kỷ Trung ngồi cùng bàn, chụp hai chúng tôi cùng nhau cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu là hình đêm hôm qua tôi đưa Bùi Kỷ Trung về nhà…
“Xem ra mối quan hệ giữa hai người tiến triển cũng tốt lắm? Trước tiên là cùng xem ca nhạc, xem xong về nhà. Xem ra, cậu ta đã qua đêm trong nhà cậu.” Ái Sa thì thầm bên tai tôi.
“Không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
“Tôi tưởng tượng cái gì? Đây rõ ràng là sự thực. Tấm hình này sẽ làm chứng.”
“Hôm qua vì Bùi Kỷ Trung bệnh, mình mới đưa cậu ấy về nhà! Còn cậu thì lại nghĩ lệch lạc đi.”
Tôi rất uất ức nên cảm thấy nhất thời không thể nào giải thích ngay được.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức giận, toàn là do Bùi Kỷ Trung cả.
“Cậu nghĩ xem nếu như tôi post những tấm hình này lên mạng nội bộ của trường Thừa Nguyên, chắc là cậu sẽ bị bọn con gái trong trường ám sát mất.”
“Hừ! Muốn uy hiếp mình sao? Tụi nó có liên quan gì đến mình? Mình còn có Triết Dân bảo vệ, Triết Dân đã nói rồi, nếu có ai dám bắt nạt mình, cậu ấy sẽ bảo vệ.” Tôi cố ý đem Triết Dân ra chọc giận nó.
Quả nhiên Ái Sa tái xanh mặt, nghiến răng nói: “Triết Dân nói với cậu như thế à? Có phải cậu bịa ra để gạt tôi không?”
“Đúng vậy, chính Triết Dân đã nói, thế thì làm sao? Không tin cậu hãy đi hỏi cậu ấy đi.”
“Hay lắm, cậu giỏi lắm. Dù cậu không sợ bọn con gái, nhưng còn bố mẹ cậu? Nếu tôi rửa một trong những tấm hình này rồi gửi cho họ xem thì sao?”
Không ngờ Ái Sa đem bố mẹ tôi ra uy hiếp tôi, tim tôi đánh thình một tiếng, nếu bố mẹ tôi biết, chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Xưa nay bố mẹ tôi rất bảo thủ, tôi không biết họ sẽ phản ứng gì khi nghe Bùi Kỷ Trung đã qua đêm trong nhà tôi.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Tôi trừng mắt nhìn Ái Sa.
Đêm qua tôi đã quá sơ hở, lúc về nhà tôi cũng không để ý xung quanh có người quen hay không. Tôi không ngờ Ái Sa lại chụp lén tôi với Bùi Kỷ Trung.
“Nếu cậu bảo mình không bám lấy Bùi Kỷ Trung nữa, được thôi, sau này mình mặc kệ cậu ta.”
Tôi vừa nói vừa nghĩ bụng, không biết nó còn giở trò gì nữa.
Chả lẽ nó bảo tôi từ nay về sau không được bám lấy Bùi Kỷ Trung và Triết Dân nữa? Chắc là tôi ngày càng nổi tiếng trong trường, nó chỉ ghen tức mà thôi, con gái bao giờ cũng ích kỷ như thế.
“Sai rồi, tôi muốn cậu từ nay trở đi đừng bám lấy Tống Triết Dân nữa. Còn Bùi Kỷ Trung…”
Nhỏ ngừng một hồi.
“Bùi Kỷ Trung thế nào? Cậu nói đi, mình không thể qua lại với cậu ta phải không? Mình ok ngay.”
Tôi tưởng rằng từ nay về sau Ái Sa không muốn tôi đi bẹn cạnh Bùi Kỷ Trung nữa, nhưng câu nói sau cùng của nhỏ khiến tôi ngừng thở đến mấy giây.
“Không, tôi muốn từ nay về sau cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung, đồng thời phải tỏ rõ thái độ và lập trường với Triết Dân.”
“Cái gì?”
Muốn tôi chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung, lại còn nói rõ ràng với Triết Dân.
Điều này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, tôi ngỡ sau này mình có thể sanh chính ngôn thuận thoát khỏi Bùi Kỷ Trung rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...