Nụ Hôn Đầu Tiên


Chị Phác Tuệ luôn bảo với tôi, đối với hạng người như thế thì không nên mềm lòng, thái độ lúc nào cũng phải cứng rắn.
Đừng để cậu ta thấy em là đứa con gái dễ dãi, trước khi chưa hiểu bộ mặt thật của cậu ta thì không để mình rung động bởi những lời ngon tiếng ngọt đó, cần phải biết từ chối không khoan nhượng.
Nhưng sau vài lần, tôi đành bó tay với Bùi Kỷ Trung, tôi cảm thấy cậu ta đúng là đã giở hết mọi trò, hình như cậu ta muốn chiến đấu lâu dài, huống chi bây giờ chúng tôi ngồi cùng bàn, mỗi ngày đều phải gặp bộ mặt đáng ghét ấy.
Nhưng theo tạp chí nội bộ của nhóm Hip Hop mới xuất bản sau này, tôi mới biết thật ra thủ đoạn của Bùi Kỷ Trung chính là: bám riết không tha.
Đáng tiếc lúc đó tôi ngây thơ, chẳng có kinh nghiệm chiến đấu, vì thế lần phản kháng nào tôi cũng thất bại.
Từ sau khi cậu ta phát lệnh truy bắt cấp một trên mạng, hầu như lúc nào tôi cũng như sắp lâm vào tình trạng rối loạn nội tiết tố.
Bởi vì dù tôi đi đến đâu cũng có người báo cáo hành tung của tôi cho Bùi Kỷ Trung biết.
Hễ tôi nói chuyện với chàng trai nào thì cũng sẽ bị cậu ta ghi lại rồi hành hạ tôi.
Nhưng cũng chính vì thế mà tình cảm giữa tôi với Triết Dân ngày càng nồng ấm hơn.
Để đối phó với Bùi Kỷ Trung, chúng tôi có cảm giác như đứng cùng một chiến tuyến.
Có một lần trường học tổ chức thi đấu thể thao, bọn con gái ăn mặc thật đẹp để cổ vũ.
Nhờ chị Phác Tuệ chỉ dẫn, tôi mặc váy jean ngắn màu lam và áo thun trắng.
“Gần đây Y Nghiên càng ngày càng đẹp, hôm nay mặc đồ trông rất dễ thương và xinh đẹp!” Tôi vừa mới xuất hiện, Triết Dân đã nói với tôi như thế.
Tôi nghe thấy mà lòng lâng lâng. Tâm huyết của tôi thật không uổng phí! Chị Phác Tuệ quả nhiên tinh mắt!
“Tóc xoăn, hôm nay đi đâu thế?” Không quay đầu cũng biết Bùi Kỷ Trung đến.
“Tôi đi đâu mặc kệ tôi!”.
“Hôm nay trời lạnh, cô ăn mặc như thế cho ai xem?”
Tôi vừa nghe đã nổi cáu. Tôi ghét nhất là hạng người này. “Tôi ăn mặc thế nào đâu có liên quan đến cậu.”
“Là tôi bảo bạn ấy mặc như thế, cậu muốn thế nào? Cậu không thấy đẹp sao?” Triết Dân bước tới, cố ý đặt tay lên vai tôi.
“Bỏ cái tay bẩn của cậu ra, nếu không đừng trách tôi trở mặt! Còn nữa cô ăn mặc hở hang thế này mà chạy lông nhông ngoài đường, người ta sẽ tưởng Bùi Kỷ Trung này quản giáo không nghiêm!” Cậu ta ăn nói ngang ngược không thể chịu nổi.
Tôi hơi hoài nghi: Chắc là cậu ta muốn trả thù tôi.
Từ đó về sau, mỗi khi tan học về nhà, Bùi Kỷ Trung đều phái anh em trong nhóm Hip Hop đi theo sau tôi.
Mấy hôm nay tôi nghĩ, không biết mình có cần báo cảnh sát hay không, tôi chưa bao giờ thấy ai như cậu ta cả.
Vì thế tôi chạy đến lớp 12 – 2 tìm gặp chị Phác Tuệ.
“Chị Phác Tuệ, em phải làm thế nào? Em chịu không nổi nữa rồi!” Tôi than thở với chị.
Chị Phác Tuệ vỗ vai tôi, ra vẻ đàn chị.
“Theo chị thấy, cách duy nhất là chấp nhận làm bạn gái của cậu ta, mọi chuyện chẳng phải sẽ ổn cả sao?”
“Trời ơi, chị Phác Tuệ, chị còn lòng dạ nào đùa nữa, em lo muốn chết đây!”.
“Vậy em nói xem, rốt cuộc em thích loại con trai nào, ghét loại con trai nào?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Thật ra cả bản thân em cũng không biết em thích con trai nào, chắc là vừa bảnh trai vừa cao lớn, nhưng em có thể biết rõ ràng, em ghét loại con trai gia trưởng như thế, chuyện gì cũng muốn quản người khác”.
“Thực ra với kinh nghiệm của chị, nếu có một người con trai để ý từng li từng tí đến em, điều đó cho thấy anh ta đang mến em, đúng là muốn cũng không được, nhưng nếu em không thích thì đành bó tay. Chuyện này không ai ép được.”
“Nhưng em rất nghi ngờ động cơ của Bùi Kỷ Trung, có thể đó là một cách trừng trị em, chị Phác Tuệ, em phải làm sao đây?”
Tôi kéo áo chị Phác Tuệ.
“Vậy… nếu em không thích dây dưa với cậu ta, em phải tỏ thái độ chán ghét rõ ràng. Chị biết trên đường Kim Chính có một tiệm bán đồ phòng thân, em có thể đến đấy xem, phải cho bọn chúng biết tay, xem thử sau này nhóm Hip Hop có dám theo em nữa không!”
“Được đấy, tại sao lúc trước em không nghĩ đến vậy kìa?”.
Tôi sáng mắt lên.
Tôi đứng ở cửa lớp 12 – 2, bắt đầu tưởng tượng cảnh Bùi Kỷ Trung và đồng bọn của cậu ta bị tôi trừng trị rồi co giò tháo chạy.
Ha ha! Chờ đó đi, Bùi Kỷ Trung, tôi nhất định sẽ cho cậu nếm mùi khổ sở.
Vì thế, nhân ngày nghỉ cuối tuần, tôi cùng Bảo Nhi đến tiệm đồ phòng thân, tôi mua rất nhiều loại về nhà, bởi vì đàn em của cậu ta quá nhiều, mua vài món chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Có điều tôi đã dùng hết số tiền lẻ hai tháng nay.
Nhưng nếu dùng số tiền này để đổi lại cuộc sống bình yên, phân tích từ góc độ triết học bản thể, tôi thấy rất đáng giá.
Hôm sau, sắp đến giờ tan trường, Bùi Kỷ Trung nghiêng người thì thầm vào tai tôi: “Lát nữa tan học, mau đi về nhà, một mình không nên la cà bên ngoài, nhóm Hip Hop chúng tôi sắp mở đại hội cổ đông, không ai bảo vệ cho cô được đâu!”.
Gần đây cậu ta thường như thế, cứ tự nói một mình, tôi chẳng thèm nói chuyện với cậu ta, cũng chẳng cần cậu ta đưa đón, vả lại đại hội cổ đông thì có liên quan gì đến tôi?
Triết Dân đưa tay đẩy cậu ta ra.
“Này, trước mặt tôi mà làm gì thế…”
Tôi vừa thấy hai người có vẻ như muốn đánh nhau, vì thế vội vàng can ngăn: “Thôi được, hết giờ rồi, về thôi!”.
Thế là tôi vội vàng thu dọn đồ đạc cùng Bảo Nhi về nhà trước.
Theo lệ thì có một người của nhóm Hip Hop đi theo tôi và Bảo Nhi.
Tôi và Bảo Nhi giả vờ không biết có người theo dõi, nên dọc đường cứ cười nói tíu tít, làm ra vẻ rất thoải mái.
Đột nhiên, tôi quay đầu lại, mỉm cười với anh chàng của nhóm Hip Hop.
Tôi giơ thứ trong tay cho cậu ta xem: “Có đẹp không?”
Cậu ta không ngờ tôi quay đầu, nên hơi sững người.
“Cái gì thế? Tôi không thấy rõ!”.
“Đáng tiếc cậu không có cơ hội nữa rồi!” Tôi không đợi cậu ta nhìn rọ, đã tưới thứ đó vào đầu cậu ta.
Sau đó tôi và Bảo Nhi co giò bỏ chạy.
Tôi đoán hai tháng sau, cậu ta cũng chưa rửa sạch thứ đó!
Hô, sau tan học, vẫn có người theo sau tôi, nhưng lại là một người khác.
Tên này đã rút kinh nghiệm, trên đầu đội một cái mũ thật to.
Nhưng lần này tôi đã thay đổi sách lược.
Khi chúng tôi sắp đến đường Nhân Nghĩa, tôi tiếp tục bất ngờ quay đầu lại, nhoẻn miệng cười: “Anh thấy cái này có đẹp không?”
Xem ra người đó đã nghe bài học của người anh em mình, vì vậy dù đã đội chiếc mũ thật to nhưng vẫn đưa tay che mặt.
Ha ha, vô ích thôi! Tôi nhân lúc cậu ta không để ý, tôi vạch áo khoác của cậu ta ra, nhét vật đó vào.
Chạy mau! A! Tôi vừa chạy vừa nghe tiếng cậu ta kêu rú lên.
Tuy tôi bỏ vào một con rắn giả, nhưng trông rất thật, chắc là sau này tên ấy sẽ mắc chứng sợ rắn.
Ha ha!!!
Ngày hôm sau, một tên khác đi theo tôi. Lần này hắn biết khôn hơm, đầu đội mũ thật lớn, trên người mặc áo giáp chống đạn dày cộm.
Vì thế tôi diễn lại trò hôm trước, có điều lần này mục tiêu tấn công là giày của cậu ta.
Anh bạn, xin lỗi nhé, đừng trách tôi, chỉ trách cậu đã theo nhầm Bùi Kỷ Trung, tham gia vào nhóm Hip Hop gì đó, nếu cậu tham gia vào nhóm Đằng Long của Triết Dân, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.

Liên tiếp nhiều ngày, sau khi tan học, có những người khác nhau đi theo tôi, mỗi ngày tôi đều dùng cách khác nhau để đối phó với họ.
Bùi Kỷ Trung hình như không cam lòng.
Lần nọ trong trường học, Bùi Kỷ Trung nói với tôi: “Y Nghiên này, cô nặng tay quá đấy, bạn bè của tôi đều sợ cô cả rồi!”.
Hơ, cuối cùng đã biết tôi không dễ trêu rồi!
“Cô trừng trị họ không sao, nhưng cô phải trả tiền cho họ khám bệnh, tốn của cô không ít tiền, ồ không, là tiền của chúng ta chứ, tiền của tôi sau này sẽ là tiền của cô mà!”.
Lại bắt đầu rồi, lại nói chuyện một mình nữa rồi!
Thật là không chịu nổi, một người mà đóng đến hai vai, đúng là một cuộc trò chuyện tệ hại.
“Hừ, khoan đã, một người con trai mà dễ dàng nhận thua sao!” Xem này, mặt của cậu ta bỗng trở nên trơ ra.
Rõ ràng là đã thua rồi mà không chịu thừa nhận.
“Xem ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Tôi nghĩ bụng, cách của chị Phác Tuệ thật hữu dụng.
Đám nhóc con này đâu phải là đối thủ của chị ấy! Hôm nay không có ai theo mình rồi! Ha ha!
Sau khi tan học Bảo Nhi đến nhà anh họ của nhỏ, vì thế chỉ mình tôi về nhà.
Tôi định đến đường Nghĩa Chính mua một xâu cá viên, dạo này chỉ lo đối phó với Bùi Kỷ Trung nên không ăn món này!
Vì thế, sau khi xuống xe ở đường Nghĩa Chính, tôi rẽ vào tiệm ăn nhanh mua một xâu cá ciên, tiện thể mua một quyển tạp chí giải trí, tôi vừa ăn cá viên vừa xem tạp chí, thật hạnh phúc!
“To thật đấy!” Có người đang ngang qua nói với tôi cậu đấy.
Tôi rất ngạc nhiên. Là nói cá viên trong tay tôi?
Tôi giơ xâu cá viên lên xem kỹ, đã lâu tôi không ăn cá viên, hình như nó hơi lớn. Tôi tiếp tục ăn cá viên và xem tạp chí.
Nào ngờ lại có một người đi ngang qua và nói: “Chưa bao giờ thấy to như thế!”
Chưa bao giờ sao? Tôi thấy hơi kỳ lạ.
Có phải mấy người này lớn lên ở Hàn Quốc không? Cá viên của Hàn Quốc chẳng phải thế này sao?
Lại có một người đi ngang qua, xem ra người ấy cũng muốn nói chuyện với tôi, vì thế tôi chủ động lên tiếng: “To thật phải không?”
“Đúng vậy. Lần đầu tiên tôi mới thấy to như thế.” Người đấy gật đầu, lộ vẻ hơi hoảng sợ.
Thật đấy! Xem ra người Hàn Quốc đang bệnh tâm lý cả rồi. Một xâu cá viên thì có gì đáng nói đâu chứ?
Xem thử nào, có hai ba học sinh đi nang qua tôi, mặt cũng lộ vẻ sợ hãi.
Cái gì thế này?
Chưa thấy ai ăn cá viên à? Tôi quay đầu lại liếc họ.
Sở dĩ tôi chỉ liếc nửa cái là vì khi xoay người, chân tôi vấp phải một con vật lớn, suýt nữa ngã chổng bốn vó lên trời, tôi vội kìm người lại, xâu cá viên rơi xuống, còn…
Á… Tôi kêu thét lên.
Không biết có một con chó đã theo tôi từ lúc nào, nó còn cao hơn cả người, lại rất béo, bộ lông trắng như tuyết.
Nó đang ngoạm nửa xâu cá viên của tôi.
Lúc này tôi biết tại sao môi người đi ngang qua tôi đều nói: “Thật là to!”.
Thì ra nó ở ngay đằng sau tôi. Tôi run rẩy nhìn nó, chẳng biết làm cách nào cả.
Nó lớn như thế này, chắc không phải là chó hoang rồi, chỉ có chó nhà nuôi mới to như thế. Nhưng tại sao nó theo tôi?
Đột nhiên tôi để ý thấy trên cổ nó đeo một tấm bảng nhỏ xíu, để mấy chữ “Lệnh theo dõi”.
Lại là Bùi Kỷ Trung!!
Trời ơi!! Tôi thật phục cậu ta! Cách này mà cậu ta cũng nghĩ ra được!
Làm thế nào bây giờ?
Xem ra nó không phải là chó dữ.
Nhưng tôi không dám trêu nó.
Nó không đụng đến tôi, tôi đã cảm ơn lắm rồi. Tôi phải trốn cho xa mới được!
Tôi thấy phía trước có một con hẻm nhỏ, bước tới là có thể rẽ vào đường Kim Chính, ở đó có vài người bày quầy bán hàng, gần đây tôi đã ốm hơn rất nhiều, nên tôi có thể len qua, và đoán chắc là con chó này không qua được, tôi có thể thoát thân từ lối đó!
Qủa nhiên khi đi được nửa đường, tôi quay lại nhìn thì thấy con chó ngu ngốc to đùng đang kẹt ở giữa, quay trái cũng không được, quay phải cũng không xong.
Ha ha! Bủi Kỷ Trung, cậu ngốc nghếch nên mới sai một con chó ngốc như thế đi theo tôi.
Cũng chẳng lạ gì, chủ ngốc thì chó cũng ngốc mà!
Tôi nhớ ở đường Kim Chính có một tiệm bán mì lạnh Hàn Quốc rất ngon, giờ vẫn còn sớm, chi bằng đến đó ăn bát mì.
Vì thế tôi đẩy cửa bước vào, chọn một chỗ ngồi thoải mái.
Đột nhiên tôi thấy người đối diện chỉ mới ăn được nửa bát mì đã bỏ đi. Thật là lãng phí.
Tôi đang suy nghĩ, nếu có con chó lúc nãy ở đây, họ sẽ hoảng sợ chạy mất! Chợt có một cái đầu thò đến trước mặt tôi.
Tôi sững người đến bốn phẩy chín giây.
Lại là con chó đó! Cái đầu nó gác trên bàn, mắt cứ nhìn tôi đờ đẫn. Mẹ ơi, chạy mau! Tôi vội vàng phóng ra cửa.
Tôi vừa chạy vừa thầm cầu khẩn để nó đừng đuổi theo!
Tôi chạy một mạch mấy ngàn mét, nghĩ bụng chắc con chó đó không theo tôi nữa!
Tôi cẩn thận quay đầu, nhìn bên phải nhìn bên trái, không có, nhìn xuống bên cạnh… ôi lại là nó! Tôi tức thật, chẳng biết làm cách nào nữa, tôi chạy chẳng bằng nó! Làm thế nào bây giờ!
Trong đầu tôi hiện ra một cảnh tượng: Hàn Y Nghiên giở hết bản lĩnh đánh con chó đến tơi bời hoa lá!
Hì hì! Có rồi!
Chờ đấy! Tôi lấy ra báu vật phòng thân trong cặp, đó là một bình tương ớt! Đừng trách tao độc ác! Đó là mày bắt nạt tao quá đáng!
Tôi dốc ngược chai tương ớt trút xuống đầu nó.
Nào ngờ con chó chớp mắt một cái, hai dòng nước mắt tuôn ra nhìn tôi!
Nó khóc rồi, cuối cùng tôi không chịu đựng nỗi cũng khóc òa lên!
Ôi! Bùi Kỷ Trung, tôi phục cậu rồi, tôi chịu đủ rồi!
Thế là lần phản kháng thứ năm mươi chín của tôi thất bại.
Về đến nhà, tôi lên mạng tìm chị Phác Tuệ than thở.
Tôi kể lại hết tất cả mọi chuyện sau giờ tan trường.
Chị Phác Tuệ nghe xong, gởi cho tôi một khuôn mặt buồn bã trpng ICQ
“Ôi, kinh nghiệm của em thật là kém, con chó này rất to lớn nên nhiều người sợ nó, nhưng nó và Bùi Kỷ Trung đều có một nhược điểm chí mạng đó là sợ người ta cù léc. Nếu em cù léc nó, nó sẽ bỏ chạy!”
Thì ra là vậy? Xem ra kinh nghiệm chiến đấu của tôi đúng là được nâng cao rồi!
“Chị out đây, lát nữa chị còn phải học bài!” Chị Phác Tuệ nói.
“Vâng. Bye bye chị”.
Không còn ai chat với tôi nữa sao? Một mình buồn quá, chắc lát nữa người bạn trên mạng – Tiramisu của tôi sẽ online.
Người bạn thân yêu nhất của tôi online rồi đây!

“Cậu khỏe không? Tôi đây!”.
Mấy tháng trước tôi đã quen cậu ta trên mạng.
Hai chúng tôi chat rất vui, không phải là vì chúng tôi quý mến nhau, mà bởi hai chúng tôi thường trêu chọc lẫn nhau, nguyên nhân là: cậu ta dám xưng mình là người bảnh trai nhất Hàn Quốc.
Với kinh nghiệm nhiều năm của một con sâu mạng như tôi, tôi biết ngay đó là những lời khoác lác.
Vì thế tôi cố ý chê bai cậu ta, trong khi chat với nhau.
“Không thể, theo thuyết tương đối của Einstein, một người bảnh trai nhất không thể lên mạng chat được, bởi có nhiều cô gái đeo bám nên họ rất bận. Theo định luật thứ hai của Newton, có thể đưa ra một kết luận: Hễ những kẻ nào rảnh rỗi lên mạng chat đều là loài ếch xanh.”
“Nói vậy tất cả những cô gai rảnh rỗi lên mạng chat đều là loài khủng long phải không?”
“Không phải, không phải, sở dĩ tôi online là bởi không có anh chàng bảnh trai nào lọt vào mắt tôi. Một người bạn bảo rằng, bọn con trai Hàn Quốc bây giờ rất kém trong tình yêu, họ thường chơi những trò quê mùa như tặng hoa, gởi bưu thiếp, gấp ngôi sao, chẳng có gì sáng tạo cả. Cho nên không cần phải tốn thời gian với bọn con trai đó, nên ta làm những chuyện có giá trị hơn.”
“Ai bão thế, tôi chưa bao giờ chơi những trò ấu trĩ đó. Tôi chơi trò truy bắt.”
“Ồ, nghe ra rất lợi hại. Vậy cậu dạy tôi làm cách nào đối phó với người tôi ghét đi”.
“Hả? Thì ra cô cũng muốn đá người khác! Không biết anh chàng nào lại thê thảm đến thế?”.
“Đúng vậy, gần đây có một gã cứ bám theo tôi, phiền chết đi được, con gái xinh đẹp nhất Hàn Quốc sắp chết khô rồi! Để bảo vệ người đẹp duy nhất còn sót lại ở Hàn Quốc, cậu hãy dạy tôi đi!”.
“Thế này nhé, tôi biết con trai rất sĩ diện, đầu tiên cô phải tìm hiểu nhược điểm của hắn là gì, sau đó vạch trần trước mặt đám đông để cho hắn mất mặt, tôi dám đảm bảo, từ nay về sau hắn sẽ không dám bám lấy cô nữa.”
Đúng vậy, người bạn đó đã nhắc nhở tôi! Làm chuyện gì cũng phải nắm bắt điểm quan trọng!
Thì ra con trai rất sĩ diện!
Nhưng Bùi Kỷ Trung có nhược điểm gì?
Cậu ta bảnh trai, giàu có, nhiều bạn bè, có tài ca hát, lại cao ráo rắn chắc, chẳng bệnh đau gì cả. Từ lúc khai giảng đến giờ, cậu ta chưa bao giờ xin phép nghỉ bệnh, làm thế nào đây? Nhìn từ bề ngoài, hình như không có nhược điềm gì để tấn công.
Trên thực tế phương án thứ nhất của chị Phác Tuệ đã chứng minh rằng không thể áp dụng ở cậu ta được.
Ấn tượng của tôi là hình như cậu ta có một tử huyệt: đó là rất sợ ngứa, sợ người ta cù vào nách của mình.
Tôi đã thử dùng cách này nhiều lần, nhưng bây giờ thì vô ích, bởi vì sau lần đó, cậu ta kẹp thêm hai miếng đệm dưới nách rồi.
Vậy làm thế nào đây? Đúng rồi, cậu ta thường trốn học, đi học không đem theo sách vở, chẳng chịu nộp bài tập, gần đây tôi thường nghe cậu ta gọi điện thoại cho Kim Tại Vũ, cũng chính là người bạn đắc lực của cậu ta trong nhóm Hip Hop: “Nhóc con, hôm nay cậu bị phạt rồi, hôm qua lại quên giúp ta làm bài tập.”
Từ định luật thứ ba của Newton có thể suy đoán rằng: Thành tích học tập của cậu ta không tốt, thông thường loại con trai này học hành rất tệ.
Có lẽ ngày nào đó tôi có thể lợi dụng nhược điểm này của cậu ta.
Hôm sau trên đường đi học, tôi gặp Bảo Nhi.
Thật kỳ lạ, mấy ngày nay đi học về chẳng có gì xảy ra, không còn bị người của nhóm Hip Hop bám nữa, gần đây Bùi Kỷ Trung rất ít khi xuất hiện trong trường, nhưng điều đó khiến tôi hơi bất an.
Trước đây Bùi Kỷ Trung ngày nào cũng quanh quẩn trước mặt khiến tôi ngán ngẩm; bây giờ đột nhiên cậu ta biến mất, tôi cảm thấy hơi trống vắng.
Không biết đây là gì!
“Bảo Nhi, cậu có biết gần đây bọn họ đang làm gì không?”
“Nhóm của Tống Triết Dân đấy à? Chẳng phải ngày nào cậu cũng ngồi bên cạnh cậu ta sao?”
“Không phải, mình muốn nói, muốn nói Bùi Kỷ Trung kìa. Gần đây rất ít gặp cậu ta, không biết cậu ta sao rồi?”
“Ồ… mình biết rồi!” Bảo Nhi có vẻ hiểu ra: “Ha ha, Y Nghiên, nói thật đi, có phải cậu thích Bùi Kỷ Trung rồi không, trước đây cậu mong cậu ta và nhóm Hip Hop biến mất hay tuyệt chủng gì đấy, sao bây giờ lại hỏi đến họ?”
“Cậu nói gì vậy Bảo Nhi! Mình sẽ không thay lòng đổi dạ đối với Triết Dân đâu! Mình chỉ hỏi thôi!” Tôi đẩy Bảo Nhi một cái, Bảo Nhi nói bậy thật! Hừ! Tôi mà thích Bùi Kỷ Trung sao?
“Hình như mình nghe Tú Phàm nói nhóm Hip Hop định khiêu chiến với Triết Dân. Nhưng cũng chỉ nghe nói mà thôi, cậu đừng cho là thật!”
“Cái gì? Nhóm Hip Hop khiêu chiến với nhóm Đằng Long? Thật không?”.
“Mình chỉ nghe nói thôi. Đúng rồi, Y Nghiên, mình còn nghe nói Ái Sa sắp đối phó với cậu đó, cậu phải cẩn thận, đừng trêu vào nó. Nghe nói trước đây Ái Sa rất thân với Tống Triết Dân, từ khi có cậu, suốt ngày Tống Triết Dân cứ lo đấu qua đấu lại với Bùi Kỷ Trung, hình như Ái Sa rất bực mình!”
Bảo Nhi nói thế, khiến tôi cũng phải cẩn thận.

Trong giờ tự học buổi chiều, không biết Bùi Kỷ Trung lại chạy đi đâu, chỗ ngồi bên trái của tôi lại trống, không biết có phải là mở đại hội cổ đông nhóm Hip Hop nữa không! Đây là một trong những thủ đoạn thường dùng của cậu ta.
Một hồi sau, Triết Dân bước vào với một quả bóng rổ, hình như là đi đánh bóng, khắp người mồ hôi đầm đìa.
Tôi định hỏi Triết Dân vừa đi đâu, thì Ái Sa bước tới.
“Triết Dân, gần d8a6y hình như cậu rất bận, giờ tự học cũng chẳng thấy cậu đâu. Khi nào rảnh chúng ta cùng đi xem phim nhé, Triết Dân?”
Hôm nay Ái Sa mặc bộ đầm lam chấm trắng, trông giống như một nàng công chúa nhỏ, cô nàng đang nắm lấy tay Triết Dân.
Tôi lén nhìn Ái Sa, cảm giác tự ti lại trỗi dậy.
Hôm nay tôi mặc bộ vát jean liền áo thêu hoa, lại thua rồi!
Thật là tức quá!
Sau này, lúc nào cũng phải chú ý đến quần áo của mình, đừng để lại thua ở mặt này, đây là thời kỳ quan trọng!
“Về sau rảnh rỗi sẽ đi, bây giờ tớ không rảnh đâu.”
“Triết Dân, gần đây các cậu làm gì thế?”.
“Bọn này đang chuẩn bị thi bóng rổ.” Triết Dân vừa nói vừa lau mồ hôi.
“Dạo này hình như không nghe nói có thi đấu bóng rổ, cậu lại thi với trường nào vậy? Khi nào bắt đầu? Triết Dân, cậu yên tâm, đến lúc đó tớ sẽ cổ vũ cho cậu!”
“Không cần, không cần đâu!” Triết Dân vội vàng xua tay: “Chỉ là thi đấu giao hữu thôi, không có gì đâu!”
Tôi cảm thấy Triết Dân hình như hơi sợ cô ta. Hay là tôi đã suy nghĩ quá nhiều?
Triết Dân nói xong, chỉ trái bóng trong tay mình: “Mình phải đi đây, mọi người đang đợi.”
“Này, Triết Dân…” Ái Sa chưa nói xong, Triết Dân đã ôm quả bóng chạy ra ngoài.
Ái Sa nhìn theo bóng dáng của Triết Dân, quay lại trừng mắt nhìn tôi, rồi xoay người bỏ đi.
Thật kỳ lạ! Trừng mắt nhìn tôi làm gì! Đâu phải tôi bảo Triết Dân đi đánh bóng.
Tôi thầm mắng Ái Sa.
Lúc này, thầy Kim chủ nhiệm lớp bước vào.
“Các em, các em im lặng nào, có một chuyện lúc nãy thầy quên nói, đó là học kỳ này chúng ta bắt đầu học theo nhóm, các em hãy tự xếp nhóm, cứ hai người một nhóm, xếp nhóm xong các em viết danh sách hôm sau giao cho thầy”.
Tôi nghe nói trường Thừa Nguyên có một thói quen, đó là mỗi học kỳ đều tổ chức nhóm học tập, lần này cũng không ngoại lệ.
May mà hôm nay không có mặt Bùi Kỷ Trung, nếu không cậu ta chắc chắn ép tôi ghép chung với cậu ta một nhóm, cám ơn ông trời!
Ha ha, thế là tôi có thể lấy danh nghĩa bạn cùng bàn, bảo Triết Dân vào chung nhóm với tôi. Vì thế tôi gửi tin nhắn cho Triết Dân.
“Triết Dân, thầy Kim vừa mới vào lớp bảo chúng ta sắp xếp nhóm học tập, cậu với mình là một nhóm nhé!”
Tôi không quên gởi theo một cái mặt cười.
Rất mau chóng, anh chàng đẹp trai Tống Triết Dân gởi lại tin nhắn.
“Được thôi! Có thể cùng một nhóm với Y Nghiên, mình sẽ học tiến bộ hơn”.

Sau tin nhắn cũng có một cái mặt cười.
Có nghĩa là từ nay về sau tôi sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh Triết Dân hơn.
Hôm sau, vì thức dậy sớm, bên bảy giờ rưỡi tôi đã vào lớp.
Không ngờ Bùi Kỷ Trung cũng đến lớp thật sớm, vừa gặp tôi, cậu ta đã sa sầm mặt và hỏi: “Tôi nghe nói cô và Tống Triết Dân chung một tổ học tập phải không? Cô đừng nói đấy là sự thật nhé!”.
“Đúng vậy, thì sao nào?” Tôi ngồi xuống, nhét cặp vào học bàn.
“Tại sao cô không thông báo trước cho tôi, tại sao cô có thể tự quyết định?”
Cái gì?
“Thầy giáo bảo chúng ta tự lập nhóm, tôi không định lập nhóm với cậu, tại sao phải nói cho cậu biết chứ?” Tôi trả lời thẳng thừng.
Đối với cậu ta, tôi không thể mềm lòng được, nếu không cậu ta sẽ hành hạ tôi nhiều hơn.
Tôi đã sợ cậu ta lắm rồi!
“Tôi nói không được là không được, cô là bạn gái của tôi, sao lại có thể ở chung nhóm vời người con trai khác. Ngồi bên nhau suốt ngày vẫn chưa đủ, tan học lại còn chung nhóm sao? Cô làm tôi điên tiết lên rồi đấy!”
Bệnh gia trưởng của cậu ta lại trỗi dậy rồi!
“Tôi không biết cậu đang nói gì, dẫu sao thấy giáo bảo một nhóm cũng chỉ có hai người, số người trong nhóm tôi đã đủ rồi.”
Chẳng thèm nhìn mặt cậu ta, tôi cuối xuống lấy vở bài tập ra xem.
(Đây là một trong những đòn sát thủ của tôi, trước khi vào học 10 phút đều lấy vở ra ôn bài. Một phương án rất đơn giản nhưng có hiệu quả, đáng tiếc phương án càng đơn giản bao nhiêu, người ta càng lơ là bấy nhiêu. Thật đáng tiếc!)
Bùi Kỷ Trung giật phắt cuốn vở trong tay tôi.
“Không được, tôi sẻ bảo với thầy giáo, chắc chắn tôi sẽ vào chung nhóm với cô”.
“Ồ, thật ngãi quá, nhóm của tôi chỉ nhận người học giỏi, cậu học kém quá, tôi e rằng cẫu không theo kịp chúng tôi”.
Tôi lấy vở lên che mặt, chẳng thèm nhìn vẻ mặt tức tối của cậu ta.
“Ai nói tôi học tệ, chưa có bài kiểm tra nào, cô làm sao biết được?”
“Cần gì phải nói, từ trước tới nay, cậu rất ít mang theo vở bài tập, giờ ngữ văn anh cậu lại đem theo vở toán, giờ tiếng Anh lại mang theo vở địa lí, vả lại cậu chưa bao giờ làm bài tập, cần gì thi mới biết?”
“Vậy nếu điểm thi của tôi cao hơn Tống Triết Dân, thì cô sẽ thế nào, cô có đối xử tốt với tôi không?”.
“Này, không phải ý của tôi đâu nhé, cậu đừng nói bừa đấy!”.
“Được thôi! Cứ quyết định như vậy, là cậu nói đấy nhé!”. Một giọng nói vang lên phía sau là Triết Dân.
“Được, tôi sợ cậu đấy à?!”
Bùi Kỷ Trung vừa nói vừa đấm xuống bàn, cả hai dường như muốn nhảy xổ vào nhau.
Toi định kéo họ ra, thì có một người xông vào giữa.
“Triết Dân, sao cậu có thể như thế được?!”. Thì ra là Ái Sa
Hôm nay cậu ta mặc chiếc áo khoác ngoài in hoa màu xám, ở hông có sợi dây nịt cũng y như vậy, phía dưới có chiếc quần dài màu xanh rêu.
Triết Dân, chẳng phải lúc hè chúng ta đã nói rồi sao. Chúng ta sẽ học cùng một nhóm mà?” Ái Sa bước đến trước mặt chúng tôi
“Ái Sa…”. Triết Dân mỉm cười, tỏ vẻ rất miễn cưỡng.
“Triết Dân, tớ mặc kệ, chúng ta đã nói từ hồi hè rồi!”.
“Ái Sa, cậu với Tú Phàm cùng một nhóm cũng được mà!Còn…”.
“Triết Dân, tớ mặc kệ. tại sao từ khi có Hàn Y Nghiên. Cậu không còn đối xử với tớ như trước?!”. Ái Sa bám lấy Triết Dân.
Tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống bàn giả vờ như không nghe thấy.
Tôi sợ nhất là nhìn thấy cảnh đó.
“Này, này, bà thím ơi, thím ăn nói phải chú ý một chút, tôi phải nói bao nhiêu lần thím mới hiểu Hàn Y Nghiên là bạn gái của tôi, tôi không để cho người khác phỉ báng cô ấy trước mặt tôi đâu”.
Trời ơi! Bình thường mình ghét nhất là Bùi Kỷ Trung ăn nói kiểu này, nhưng hôm nay trước mặt họ, Bùi Kỷ Trung, nói ra những lời như thế lại khiên tôi cảm động, suýt nửa là rơi nước mắt.
Thật kỳ lạ, rõ ràng lá tôi ghét kiểu làm ra vẻ đàn ông của cậu ta mà! Nhưng trông lúc này. Thậm chí tôi cón có cảm giác hơi thích cậu ta.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Đây có phải là sai lầm không!!!
Cuối cùng, dưới áp lực của Bùi Kỷ Trung và Ái Sa, nhóm học tập của chúng tôi từ hai trở thành bốn người.
Vì thế bốn người chúng tôi cũng dần dần kèn cựa nhau.
Bề ngoài hình như chẳng có gì thay đổi, nhưng thực ra mọi người đều âm thầm ra sức.
Tống Triết Dân rất ít khi bỏ đi chơi bóng rổ trong thời gian tư học. Còn Ái Sa có lần nghe Bảo Nhi nói, cô ta còn đi học thêm ở ngoài nữa. Tôi nhất định phải nâng cao cảnh giác. Ái Sa là đối thủ số một của tôi! Nhưng người thay đổi nhiều nhất là Bùi Kỷ Trung.
Cuối tuần trước tôi và chị Phác Tuệ đến đường Kim Chính mua sắm.
Khi chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng, chị Phác Tuệ chỉ tay qua bên đường nói: “Có người đang tìm em kìa!”.
Tôi nhìn theo hướng chị Phác Tuệ chỉ, thì ra đó là Kim Tại Vũ, tôi đã thấy cậu ta rất nhiều lần, mỗi lần đề có người của nhóm hip hop đi theo , nghe nói cậu ta là trợ thủ đắc lực của Bùi Kỷ Trung. Tôi cảm thấy thật khó khăn cho cậu ta khi ở bên cạnh một người như Bùi Kỷ Trung.
“Y Nghiên, nhờ có chị mà em mới tiên bộ được như vậy, lại có một người theo đuổi nửa à?”. chị Phác Tuệ hướng về phía Kim Tại Vũ.
“ Là cậu ta đấy àh!?”. Tôi không khỏi bật cười.
“Cậu ta là đàn em của Bùi Kỷ Trung…cậu ta đi theo Bùi Kỷ Trung đã vất vả lắm rồi, chị đừng ghép cậu ta cho em chứ!?”
“Chào chị dâu! Chào chị!”.
Đèn xanh bật lên, Kim Tại Vũ và bạn bè của cậu ta đã chạy tới.
“Tại Vũ cậu dạo này làm sao thế? Sao sắc mặt kém dữ vậy?”.
“Chao ôi, anh em chúng tôi đã nhiều ngày không được ngủ ngon, không biết thế nào mà đại ca lại rất siêng năng, bảo phải cố gắng học tập, hằng ngày đều buộc chúng toi cùng đại ca đến thư viện tìm sách, chúng tôi vừa phải chuẩn bị thi bóng rổ, vừa phải học chung với anh ấy, mệt chết đi được!”.
Hay thật! không ngờ Bùi Kỷ Trung lại ra sức học tấp đến thế.
“Tại Vũ, tôi đã khuyên cậu hoàn lương rồi,nếu các cậu tham gia vào nhóm Đằng Long, các cậu sẽ chẳng cực nhọc như thế này!”.
Tôi thường thực hiện công tác “tẫy não cho người của nhóm hip hop.
“Cậu vừa nói thi bóng rổ, tại sao các cậu lại phải thi bóng rổ, đấu với ai vậy?”.
“Cậu vừa nói thi bóng rổ, tại sao các cậu lại phải thi bóng rổ, đấu với ai vậy?”.
Tôi chợt nhớ lại, hôm qua Tống Triết Dân cũng nói vậy, bọn họ đang làm gì thế?
“Oh, không có gì, cứ xem như là tôi chưa nói, chị dâu đừng nói lại với đại ca nhé! Nếu anh ấy biết, tôi sẽ bị anh ấy chém chết mất!”.
Hắn vừa nói vừa lau mồ hôi, làm như Bùi Kỷ Trung đang ở trước mặt không bằng.
Thật kì là, có gì mà phải sợ!
Sau khi ra khỏi cửa hàng chị Phác Tuệ bảo có việc phải đi trước, vì thế chúng tôi chia tay nhau ở trạm xe.
Về đến nhà, tôi xem đồng hồ, vẫn còn sớm, vì thế tôi lên mạng.
Vừa mở ICQ, người bạn Tilamisu của tôi cũng đang online.
Tôi lập tức gửi cho cậu ta một cái mặt cười.
“Cậu bạn đẹp trai lúc này mà cũng online ah? Sao hôm nay không đi tìm kinh nghiệm tình yêu?”.
Cậu ta mau chóng gửi cho tôi một khuôn mặt buồn.
“Đã từ lâu lắm rồi, tôi không làm chuyện này nữa, bây giờ tôi chuyện tâm học hành”.
“Hả?... Không phải chứ, xem ra tình trạng yêu đương của anh chàng đẹp trai nhất Hàn Quốc không tốt rồi, một nhân vật như cậu mà cũng rút lui sao? Có chuyện gì thế?”
“Tôi không cần đích thân ra tay giải quyết những chuyện nhỏ này nữa, tôi giao toàn quyền cho đàn em của tôi xử lý. Bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm!!! Đúng rồi, cô nói thử xem nên học hành như thế nào, gần đây đầu tôi trương lên như đầu heo!”.
“Ha ha… sau này sẽ gọi cậu là anh chàng đẹp trai đầu heo!!!”.
“Cô… cô…”.
“Không phải sao, gần đây thế nào rồi, người đẹp trai nhất trên đời này như cậu mà cũng bắt đầu học hành sao?”.
“Ôi, tôi nói thực đấy, yêu đương ngày càng khó khăn, nếu không tự rèn luyện thì sẽ bị đào thải mất!”.
“Hả, tình thế nghiêm trọng như thế sao, cô gái nào có sức hút đến nỗi khiến anh chàng đẹp trai nhất thay đổi vậy? Nói nghe thử xem!”.
“Nói thức ra, lần đầu tiên tôi gặp một người con gái không màng đến tôi, cho nên tôi thề nhất định phải cua cho được cô ấy!”.
“Thôi được, nếu cậu có thành ý như thế, tôi sẽ dạy cậu mấy chiêu, bởi vì cả tôi cũng bị cậu làm cảm động rồi, làm bạn gái của cậu nhất định sẽ hạnh phúc lắm!”.
“Hì hì, nói nghe thử xem!”.
“Trước tiên học tiếng Anh nhé, thật ra điều quan trọng nhất không phải là làm bài tập, mà là phải đọc thuộc lòng bài luận của mỗi phần, phải nhớ hết toàn bộ từ mới, chỉ cần cậu làm được hai điều này, cậu sẽ đạt điểm cao. Nếu muốn có điểm cao hơn, cậu phải xem nhiều phim Mỹ bản gốc, phương pháp này rất hữu ích, có thể học được nhiều tiếng lóng, khả năng nghe lại tiến bộ rất nhanh.”

“Qủa nhiên là cao thủ! Sao lúc trước tôi không phát hiện ra nhỉ?”
“Hì hì, còn phải nói, đó là kinh nghiệm của tôi đấy!”.
“Vậy những môn khác thì học như thế nào?”
“Thật ra những môn khác cũng vậy, đó là trước khi vào lớp học phải ôn lại mười phút, tan học về nhà phải làm tất cả bài tập, trước khi ngủ phải ôn tập lại, bởi vì hiệu quả của trí nhớ là tốt nhất, sáng hôm sau thức dậy, tranh thủ thời gian xem lại những thứ đã học tối hôm trước là ok rồi. Thật ra không khó đâu, chỉ cần mỗi ngày cậu đều làm như thế, tôi đảm bảo cậu sẽ thi được điểm cao thôi.”
Tôi và Tiramisu nói chuyện rất lâu.
Thật ngại quá, chỉ cần nói đến sở trường, tôi sẽ có nhiều chuyện để nói.
Vả lại tôi cũng khó gặp được một người ham học như Tiramisu, con trai như vậy rất hiếm thấy.
Tôi nghĩ, nếu bên cạnh tôi xuất hiện một người như vậy, tôi nhất định sẽ yêu anh ta.
Nhưng…
Sáng hôm sau trong giờ giải lao tiết hai, tôi và Bảo Nhi tranh thủ thời gian đến nhà vệ sinh.
Khi về đến lớp học, tôi mới thấy mọi người đang tụm năm tụm ba, không biết họ đang xem gì, cả Triết Dân cũng chen vào xem.
“Đang xem gì vậy?” Tôi và Bảo Nhi cũng chạy tới.
“Xem tạp chí nói về thần tượng của cậu đó!” Triết Dân nói với tôi.
Ôi! Thì ra là tạp chí nói về anh Rain!
“Thật đẹp trai quá…!” Tú Phàm say mê ngắm tấm hình trong tay.
“Để mình xem thử!” Tôi giật tờ báo trong tay cậu ta.
Sau khi xem bộ phim “Ngôi nhà hạnh phúc” do anh đóng, tôi đã trở thànhfan ruột của anh.
Tôi không hề bỏ sót những tin tức về Rain. Máy vi tính của tôi cũng đầy hình ảnh của anh làm hình nền desktop.
Tôi đọc mẫu tin trong tạp chí, thì ra Rain sẽ tổ chức show diễn của mình tại nhà thi đấu thể dục.
“Ôi, buổi biểu diễn của Rain! Nếu có thể đi xem thì tốt quá!”.
“Đúng vậy! Mình cũng muốn đi xem.”
“Ôi, đáng tiếc chỉ còn sót lại một vé mời! Gía vé lại quá cao, xem ra chúng ta không đi được rồi!”
“Tớ thật hâm mộ Ái Sa, cô ta có vé đấy… hay quá, có thể tận mắt thấy thần tượng của mình rồi!”
Bọn con gái trong lớp ồn ào bàn tán.
Tôi nhìn quyển tạp chí trong tay, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, cuối cùng thần tượng của tôi sắp có show diễn riêng rồi! Nhưng bây giờ chỉ còn lại vé mời, làm sao đây?
“Đây là vé vào cổng phải không? Để mình xem thử!”
Tôi nhìn tấm giấy trong tay Tú Phàm và đưa tay về phía đó.
Đột nhiên có người giật tấm vé.
“Này, vé này mắc lắm, lỡ rách không có tiền đền đâu!”.
Mọi người xung quanh tôi đều im lặng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Ái Sa. Cô ta cầm tấm vé, mặt vênh lên.
Tôi chẳng thể cất mặt lên nổi. Nếu Ái Sa nói như thế trước mặt người khác cũng không sao, nhưng Triết Dân cũng có ở đây, thật khiến tôi mất mặt quá, tôi hy vọng có một chổ nứt dưới chân để mình lập tức chiu xuống
“Ái Sa, thôi đi, chẳng phải vé trong tay cậu đó sao?!”.
Có thể Triết Dân thấy tôi khó xử nên lên tiếng giúp tôi. Nhưng những lời của cậu ấy nói càng khiến tôi khó chịu. Thực ra tôi cũng không biết lòng mình đang ra sao, chỉ cảm thấy rất mất mặt!!!
Khi tôi đứng ngẩng ra chẳng biết làm thế nào, thầy giáo vào lớp.
“Các em về chỗ đi! Chuông đã reo rồi sao các em còn đứng đó làm gì?”.
Mọi người xung quanh giải tán, tôi mừng rở bước về chổ của mình.
“Sau mau vào lớp thế, may vẫn còn kịp lúc!”.
Bùi Kỷ Trung hớt hải chạy vào, chắc là bị đám con gái kéo đi xin chữ ký.
“Tóc xoăn, này… tóc xoăn cho tôi một miếng khăn giấy! Có nghe thấy không?”.
Cậu ta phất tay trước mặt tôi. Lúc này tôi mới phản ứng, lấy gói khăn giấy trong hộc bàn ra đưa cho cậu ta.
Buồn quá!
Thầy giáo đã giảng bài nhưng tôi chẳng lọt tai được chữ nào.
Tôi rầu rĩ nhớ lại chuyện không vui lúc nãy.
Chỉ có một tấm vé ca nhạc mà nó chảnh như vậy. Hừ… tôi nhất định phải chảnh hơn mới đè bẹp bó nổi, mới lấy lại được sĩ diện trước mặt Triết Dân.
Nhưng làm sao tôi có thể lấy được vé vào cửa trong buổi biểu diễn ca nhạc của anh Rain.
Tôi suy nghĩ, theo tình hình tài khoản tiết kiệm thì cả vé đứng tôi cũng chẳng mua được.
Vậy phải làm sao? Không thể mượn tiền mẹ để mua vé xem ca nhạc, bố mẹ rất bảo thủ, họ mà biết được là tôi chết chắc.
Có cách nào đây, vô số ý nghĩ lướt qua đầu tôi.
Cướp ngân hàng?
Không được phí trang bị dụng cụ quá cao, ở nhà tôi có một tá vớ da, nhưng tôi không có súng.
In vé giả?
Không được, kỹ thuật phải cao siêu, tôi lại là kẻ dốt máy móc. Chỉ biết hai nút “Power” và “off”.
Vay nặng lãi?
Càng không được, cái này cần tố chất tâm lý rất cao, tôi chưa kịp lên tiếng chắc đã tè ra quần rồi.
Ăn cướp? Tôi không có gan đó.
Mượn tiền chị Phác Tuệ? Đó không phải là tôi.
Buồn quá, phải nghĩ một cách nào thực tế mới được.
Nhưng phải làm sao đây? Tất cả mọi con đường đều bế tắc, phải dựa vào bản thân thôi.
Đúng rồi, lúc nãy tôi thấy hình như trong báo có đăng quảng cáo, đó là chọn fan trước buổi biểu diễn, nếu như chọn trúng có thể được mua vé giảm giá đến 20%.
Có lẽ tôi nên thử xem sao, vừa có thể kiếm được một ít tiền lẻ, lại vừa mua được vé giảm giá, nghe ra cũng ổn lắm.
Thôi được! Đành như vậy!
“Này! Y Nghiên, cậu đang nghĩ gì vậy, có chuyện gì sao?” Triết Dân khều tay tôi.
“À, không sao, mình đang suy nghĩ!”
“Suy nghĩ gì? Có phải có chuyện gì không vui sao?” Triết Dân hỏi với vẻ quan tâm.
“Này, có phải cậu vừa bắt nạt bạn gái của tôi không, tôi mới chỉ chạy xuống lầu một vòng thôi, nếu cậu dám làm gì bạn gái của tôi, tôi không tha cho cậu đâu!”
“Này, ai nói cô ấy là bạn gái của cậu? Cậu đúng là mặt dày, cô ấy mới là bạn gái của tôi.” Triết Dân cũng bốp chát trở lại.
Được rồi, hễ hai anh chàng này gặp nhau là cãi nhau đến tóe lửa.
“Thôi được, hai người đừng cãi nhau nữa, tôi chẳng phải bạn gái của ai cả!”
Tôi suy nghĩ, lát nữa tan học tôi sẽ lập tức đi ghi danh.
Cuối cùng chuông hết tiết cũng reo vang, tôi vội vàng thu xếp đồ đạc định ra về.
“Bảo Nhi, mình có việc đi trước, cậu về nhà một mình nhé!” Tôi vừa thu xếp vừa nói với Bảo Nhi.
“Tóc xoăn, cô đụnh đi đâu, có phải cô có việc gì giấu tôi không…” Tôi phóng ra khỏi lớp, Bùi Kỷ Trung chạy sát theo sau tôi.
“Cô muốn đi đâu?”
“Nhà tôi có chút việc, tôi phải về gấp.” Tôi không muốn nói thật với Bùi Kỷ Trung, sợ cậu ta sẽ theo đuôi tôi.
“Có chuyện gì mà gấp như vậy, hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cô!”
“Tôi tự giải quyết được mà!” Tôi vội vàng cản cậu ta lại.
“Không được, bạn gái có việc, người làm bạn trai không thể trơ mắt ra nhìn…”
“Trời ơi, đã bảo không có chuyện gì mà, cậu cứ làm chuyện của mình đi, dưới lầu còn có nhiều người đợi xin chữ lý của cậu đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui