Tô Mặc Yên đứng sững người, một lát sau mới hoàn hồn lại.
Cô cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng mà Lục Cẩm Bạch đang cố nhét cho cô, đầu cũng không ngẩng đầu lên: “Phó Tri Yến nói cho anh biết à? ”
“Sao có thể được, hắn đâu phải người có lòng tốt như vậy chưa?”
Lục Cẩm khẽ nhếch khóe miệng một chút, sau đó anh sửa lại thái độ của mình: “Anh chính là… Vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa em và Giang Vũ Nguyệt…”
Nói đến đây, người đàn ông nghiêng đầu, cố gắng nhìn vẻ mặt của Tô Mặc Yên.
Đáng tiếc là lúc này cô vẫn cúi đầu, anh hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.
“Tô Mặc Yên, em có tức giận không?”
Lục Cẩm Bạch đã không còn cứng rắn như trước nữa, anh cũng biết chuyện đêm nay anh làm cũng có chút bốc đồng.
Nhưng sau khi anh nghe Giang Vũ Nguyệt nói, biết được những món nợ cùng với kinh nghiệm của Tô Mặc Yên, anh thật sự đau lòng cho cô.
Tô Mặc Yên tất nhiên sẽ không biết ý nghĩ của Lục Cẩm Bạch.
Cô chỉ nhíu mày, cầm lấy tay người đàn ông và rồi nhét thẻ trở lại: “Đó là việc của riêng em, không cần anh phải lo.
”
“Nếu mà anh có nhiều tiền, có thể đi quyên góp để làm từ thiện.”
“Em không cần.” Tô Mặc Yên vừa dứt lời, cuối cùng cũng ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Trong đôi mắt đào hoa kia hiện lên sự lo lắng cùng chút khẩn trương, là sự quan tâm hay là sự thương hại, Tô Mặc Yên cũng không thể phân biệt được.
Cô chỉ cảm thấy mình có đủ năng lực để trả nợ, hơn nữa Phó Tri Yến ở bên kia, cũng không gây khó xử cho cô.
Có lẽ đối với Lục Cẩm Bạch mà nói thì năm mươi triệu thực sự không được xem là to tát.
Nhưng Tô Mặc Yên lại không thể chấp nhận sự bố thí nhưng lại có ý tốt của anh.
Nói cô muốn làm ra vẻ cũng được, mà nói cô chết muốn mặt mũi chịu tội cũng được.
Tóm lại số tiền này cô tuyệt đối không cần.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Cẩm Bạch ngạc nhiên, muốn nói với cô rằng mỗi năm anh đều lấy một phần tiền để làm từ thiện.
Nhưng lời mới đến bên miệng mới phát hiện thiếu chút nữa đã bị suy nghĩ của Tô Mặc Yên kéo theo, “Coi như tiền này là anh cho em mượn đi, không phải sau này em trả lại cho anh là được sao? ”
Người đàn ông vẫn kiên trì, cầm cổ tay,cầm lấy tấm thẻ cố gắng muốn nhét nó lại vào tay của Tô Mặc Yên.
Không ngờ Tô Mặc Yên lại lùi về phía sau nửa bước, tránh né sự đụng chạm của anh, ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Em nói rồi, em không cần.”
Lúc này Lục Cẩm Bạch mới có thể nghe rõ.
Tô Mặc Yên đang thực sự tức giận.
Nhưng anh lại không hiểu tại sao cô lại tức giận.
“Sao em lại không cần?” Người đàn ông trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc màtrước nay chưa từng có: “Nếu em đem số tiền này đập vào mặt Phó Tri Yến, không phải em sẽ một con người tự do sao? ”
“Hơn nữa, nếu em nợ anh thì không phải sẽ tốt hơn so với nợ anh ta sao, ít nhất anh sẽ không bắt buộc em phải làm việc cho anh để trả nợ mà.”
Tô Mặc Yên âm thầm cắn môi dưới, bàn tay đang rũ một bên cạnh tay nắm thành quyền, sau đó cô đi lướt qua Lục Cẩm Bạch, kéo cửa phòng ra, ra lệnh đuổi khách.
“Nếu Thầy Lục không có việc gì khác,thì mời anh trở về đi.”
“Tô Mặc Yên, sao em lại đuổi anh về như vậy?”
“Bởi vì em không muốn mắc nợ anh.” Ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ mắt Tô Mặc Yên, đè nặng lên trái tim của Lục Cẩm Bạch.
Anh có chút sững sờ trong phút chốc, lông mày nhíu lại, “Ý của em là…”
“Em thà rằng mắc nợ Phó Tri Yến, cũng không chịu mắc nợ anh phải không?”
“Đúng vậy, ý của em chính là như vậy.” Tô Mặc Yên quả quyết thừa nhận nghi vấn của anh.
Trực tiếp đem tất cả những lời định nói của Lục Cẩm Bạch bịt kín ở cổ họng, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo bắt đầu chạy từ đầu đén chân.
Sau khi cảm nhận sự lãnh lẽo, trong cơ thể anh lại giống như bị bốc cháy.
Cũng không biết xuất hiện từ đâu, nhưng lại có thể làm cho Lục Cẩm Bạch thiếu chút nữa đã nghẹn chết.
Còn thiếu một chút nữa thì anh đã bẻ gập tấm thẻ ngân hàng trong tay, quay lưng đi, dùng một tay chống vào thắt lưng, sau đó lại nhìn Tô Mặc Yên thật sâu với ánh mắt ai oán không có chỗ nào để phát tiết.
“Cho nên cuối cùng kết quả là anh vô duyên chen vào chuyện người khác có đúng không?”
“ Được, em thích nợ ai thì em nợ người đó, anh mà tiếp tục quản em nữa thì anh là chó!”
Vừa nói xong, Lục Cẩm Bạch đụng qua bả vai Tô Mặc Yên, lướt qua cô thở phì phò ra cửa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tô Mặc Yên bị anh đụng đến lảo đảo nửa bước, lông mi run rẩy, tay đang thả ở bên chân một lần nữa nắm lại, một lúc lâu mới hít sâu một hơi, xoay người đem cửa phòng đóng lại.
Trong phòng lại một lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh, cô tựa vào cửa, cảm thấy mê mang mà trước nay chưa từng có.
–
Ngày hôm sau, ” Secret Love is Far Off ” chính thức bắt đầu khởi quay.
Lục Cẩm Bạch tức giận cả đêm đã dậy từ sớm, lúc ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn, gặp được biên kịch Hứa Nhuận An.
Hai người chào hỏi, cùng nhau đi lấy đồ ăn, sau đó lại cùng nhau đi tìm chỗ ngồi ở gần cửa sổ.
Trong lúc Lục Cẩm Bạch và Hứa Nhuận An đang cùng nhau đi qua bàn ăn mà Giang Vũ Nguyệt cùng vài nghệ sĩ khác đã ngồi xuống.
Vừa đúng lúc nghe thấy có người nịnh nọt Giang Vũ Nguyệt: “Tiền Phó tổng đối với cậu thật tốt nha, kịch bản của Phương đạo diễn, nhân vật nói cho liền có thể cho.
”
Bên ngoài có vẻ là nịnh hót, nhưng ý ngoài lời lại không thể nghi ngờ là đang nói Giang Vũ Nguyệt đang mang vốn vào đoàn.
Cho nên mấy lời này Giang Vũ Nguyệt cũng không thích nghe.
Nhưng cô lại không thể cãi nhau với các nghệ sĩ mà cô chuẩn bị hợp tác.
Vì thế Giang Vũ Nguyệt liền đem đề tài chuyển đến trên người Tô Mặc Yên- người không có ở đây.
Cô giả vờ cười cười, giọng nói dịu dàng nhã nhặn, nghe có vẻ rất khách khí: “Nào có Phó tổng mới đối tốt với chị Yên nha, nói cho liền cho.
”
“Nghe cô nói như vậy, thì Phó tổng còn tốt hơn một bậc nhỉ.”
“Không hổ là người thừa kế tập đoàn Phó thị, thủ đoạn so với Phó tổng Tiền lợi hại hơn rất nhiều.”
“Tô Mặc Yên thật đúng là mạng tốt a, Phó tổng nhiều vàng lại đẹp trai…”
Mấy người nhỏ giọng bàn tán.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, lập tức ngăn cản ánh sáng của ba năm người bọn họ.
Giang Vũ Nguyệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cẩm Bạch đang cố ý đứng trước bàn ăn của bọn họ, trên miệng không khỏi lộ ra mấy lời oán hận.
Không đợi mấy người kịp phản ứng, Lục Cẩm Bạch nhếch khóe môi cười lạnh một tiếng.
Giả vờ nói với Hứa Nhuận An đang đứng ở phía sau: “Anh Từ nói đoàn của đạo diễn Phương có kỹ luật rất nghiêm khắc, bầu không khí cũng rất hòa hợp.
”
“Thì ra chính là do có phương pháp hòa hợp như vậy.”
Vừa dứt lời, ánh mắt lại trở về trên người Giang Vũ Nguyệt.
Ánh mắt lạnh như băng, vừa lạnh lùng vừa đâm chọc: “Trên đời này luôn có một số người cho rằng mình như thế nào thì người khác cũng giống như mình.
”
“Ánh mắt Tiền Húc Đông thật sự là càng ngày càng kém rồi.”
Tiền Húc Đông chính là Phó tổng Tiền của Thiên Địa Ảnh Nghiệp, cũng là bạn trai của Giang Vũ Nguyệt.
Lục Cẩm Bạch nói như vậy, không thể nghi ngờ chính là trước mặt mọi người lại công khai đánh vào mặt Giang Vũ Nguyệt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Người không biết chuyện còn tưởng rằng anh thật sự chán ghét bầu không khí hôi thối của đoàn làm phim, nhưng Hứa Nhuận An lại biết, sở dĩ anh chạy tới đó nhiều chuyện, là bởi vì người bị bàn tán trong sau bữa tiệc trà lại là Tô Mặc Yên.
Chỉ thế mà thôi.
Tuy nhiên, anh ta hết lần này tới lần khác còn phải phối hợp diễn với vị Phật lớn Lục Cẩm Bạch.
Xấu hổ ho một tiếng, hắng giọng nói: “Yên tâm đi, chuyện này nếu bị đạo diễn Phương biết, nhất định là phải bị khiển trách.
“
Lời này của anh ta chắc là để nói cho bọn Giang Vũ Nguyệt nghe.
Hứa Nhuận An vừa mới nói xong, mấy người kia vội vàng xin lỗi.
Thậm chí còn không dám tiếp tục ở lại nhà hàng, vội vàng kết thúc bữa ăn.
Cuối cùng cũng chỉ có Giang Vũ Nguyệt ở lại, vẻ mặt thản nhiên mời Lục Cẩm Bạch ngồi ăn cơm.
Tựa như những lời Lục Cẩm Bạch vừa nói, đều không liên quan gì đến cô ta.
Kết quả Lục Cẩm Bạch căn bản không thèm quan tâm cô ta,xoay người đi đến góc ở phía sau phòng ăn.
Hứa Nhuận An đi theo sát phía sau.
Tô Mặc Yên tới dùng bữa sáng có hơi trễ một chút.
Sau khi rời giường, cô chạy bộ vào buổi sáng, sau đó tắm rửa, sau đó mới đến đây ăn cơm.
Cùng cô chạy bộ buổi sáng còn có Lý Khánh đóng vai nam phụ trong bộ phim ” Secret Love is Far Off (yêu thầm)”.
Hai người trước đó đã gặp nhau trong chương trình tạp kỹ “Cẩu Cẩu”, cộng thêm Lý Khánh vào vai Lý Dương là bạn thân khác giới của nữ chính trong phim.
Cho nên Tô Mặc Yên và Lý Khánh rất nhanh đã tạo được mối quan hệ thân thiết.
Hai người một trước một sau bước vào nhà hàng ở khách sạn.
Nói cười rôm rả về chủ đề nuôi chó.
Lục Cẩm Bạch vừa ăn sáng xong định chuẩn bị rời đi.
Kết quả là, vừa đứng dậy thì lập tức nhìn thấy Tô Mặc Yên cùng Lý Khánh rẽ vào phòng ăn, quyết định nhanh chóng lại ngồi trở lại vị trí của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...