Chương sáu
“Ở đây có một ngôi nhà do John Marshall thuê trong hai tuần.” Simon với đến máy tính cá nhân và thoăn thoắt gõ thông tin ấy vào cái file họ đã tạo ra. “Tháng Tư năm 1974.”
“Tốt lắm.” Frankie nhìn qua vai anh. “Giờ chúng ta có bao bao nhiêu cái tên rồi?”
“Mười lăm ông John tất cả,” Simon nói. “Trong đó có năm người đã thuê nhà ở đường Pelican hai năm liên tục.”
Những giấy tờ photo rải khắp mặt bàn trong bếp của Frankie.
“Tại sao tên ông ấy không phải là Percival?” Frankie đăm chiêu.
“Hoặc Fenton.”
Cô cười khúc khích, “Hoặc Beauregard.”
“Dudley.”
“Hay Oscar?” Frankie lắc đầu, đang cười thoắt chuyển sang bực bội. “Hay bất cứ cái tên nào khác ngoài John? Cứ thế này thì mãi cũng không tìm ra mất.”
Cầu trời chuyện này đừng có kéo dài mãi mãi. Simon không còn nhiều thời gian.
Nó chả liên quan gì đến kì hạn cuối tháng với khách hàng, mà là sức mạnh ý chí của anh. Anh đã ngồi ở cái bàn này với Frankie gần sáu tiếng đồng hồ, và năng lực của anh đang bị thử txách ác liệt. Anh đã ghi nxớ từng nốt tàn nhang trên mũi và má cô, tỉ mẩn quan sát cách cô cắn vào môi dưới khi cô đang tập trung, và số lần anh phải kiềm chế không vươn tay chạm vào cô nhiều đến mức không đếm xuể.
Anh phải tìm được người đàn ông tên John này, từ đó mới có thể tìm ra con riêng của vợ ông ta là Jazz, để Frankie có thể tự nhận ra rằng gã đó không đáng để cô phải tốn thời gian.
Trong khi Simon thì đáng?
Không. Nhưng thời gian Frankie bỏ ra với Simon - nhất là lúc ở trên giường anh - sẽ thật tuyệt diệu và đáng giá.
Ít nhất là đáng giá với Simon. Không hiểu sao - anh không biết làm thế nào hoặc tại sao điều đó xảy ra - Frankie nắm được chìa khóa giải phóng anh khỏi tình trạng tự nguyện chay tịnh gần đấy anh mắc phải. Không hiểu sao trong số bao nhiêu phụ nữ trên đời, Frankie lại là người duy nhất anh muốn, người duy nhất có thể giải thoát cho anh. Chuyện đó sẽ đến. Anh buộc phải tin như thế.
“Giá mà có cách txu hẹp ngày tháng lại,” Simon nói. “Rất nhiều người đi nghỉ hai đến ba tuần mỗi năm vào một khoảng thời gian cố định. Cô có chắc Jazz và gia đình cậu ta không...”
“Tôi chắc mà,” Frankie ngắt lời. “Có lúc anh ấy ở đây vào tháng Tư, có lúc lại về vào tháng Hai hoặc tháng Ba. Lần cuối cùng anh ấy về đây là đầu tháng Năm. Tôi biết bởi vì...” Cô dừng lại. “Ôi trời.”
“Gì thế?”
Cô xới tung đám giấy trên bàn, tìm ngày tháng. “Đó là tháng Năm, một tháng trước khi tôi bước sang tuổi mười tám. Tôi biết điều đó vì tối qua tôi vừa đọc lại nhật kí của mình.”
Simon nhìn cô chằm chằm qua bàn. “Nhật kí của cô?” Frankie có nhật kí ư? Cô đâu có giống kiểu người viết lách. “Cô viết nhật kí từ hồi nào vậy?”
“Từ nhỏ,” Frankie nói, không ngẩng đầu lên. “Thỉnh thoảng tôi vẫn viết.” Cô đã tìm được tờ giấy mình cần và đọc lướt qua nội dung. “Khỉ thật.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cô đẩy tờ giấy tới trước mặt anh. “Không có tên riêng.”
Simon liếc xuống bản danh sách. “Lại một người mang họ Marshall nữa này.” Anh cau mày. “Nhưng địa chỉ lại khác so với hai giờ ghi chép trước.”
Frankie giật lại tờ giấy từ anh và dính nó lên tấm ván cách nhiệt trên tường bằng một chiếc ghim màu nh lá cấy. Rồi cô lao ra khỏi bếp, cánh cửa tự động lắc lư quanh bản lề trong lúc anh nghe thấy tiếng chân cô hối hả chạy trên cầu thang.
Trí tò mò nổi lên, Simon quyết định đi theo, anh đứng dậy và lần đầu tiền được vươn vai sau mấy tiếng đồng xồ dài dằng dặc. Anh leo cầu thang lên tầng hai của ngôi nhà nhỏ với bước chân nhàn nhã hơn.
Mặt trời bắt đầu lặn, và Frankie đã bật đèn trong phòng cô, Simon dừng lại ngoài cửa, nhìn cô đi từ tủ sách này sang tủ sách khác, rút ra những cuốn sổ đóng gáy xoắn với đủ mọi hình dạng và kích cỡ từ các ngăn rồi ném xuống giường.
Ở đó đã có khoảng ba mươi lăm cuốn sổ, và cô vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Những cuốn nhật kí,” cô nói để giải đáp câu hỏi không lời của anh. “Tôi có thói quen viết nhật kí mà. Chỉ cần tìm trong đó bất cứ dòng nào nhắc đến Jazz là chúng ta sẽ tìm ra ngày tháng anh ấy ở đảo này. Ta có thể đối chiếu những ngày tháng ấy với sổ thuê nhà và hi vọng sẽ tìm được họ của cha dượng anh ấy.”
Cô thảy một tập nữa lên trên cùng chồng nhật kí rồi ngồi xuống, khoanh chân lại, lưng tựa vào đầu giường.
“Trông thì có vẻ nhiều đấy,” cô nói, “nhưng tôi luôn đề năm ở bìa từng cuốn. Ta có thể bỏ qua những cuốn tôi viết trước mười tuổi, trước khi Jazz đến đảo lần đầu tiên, và những cuốn sau năm tôi mười tám.”
Frankie giở một cuốn ra, nhanh chóng kiểm tra ngày tháng, vứt xuống sàn, rồi làm tương tự với cuốn tiếp theo.
Simon không thể tin nổi. Frankie định cho anh đọc nhật kí của cô thật ư?
Cô không đùa khi nói cô viết nhật kí từ bé. Chiếc giường phủ kín lớp lớp trang giấy chứa đựng những suy nghĩ thầm kín nhất của cô. Và những đam mê. Khao khát...
Simon ngồi xuống mép giường và cầm lên một cuốn sổ mỏng đóng gáy xoắn. Anh mở một trang ở giữa.
Ngày 20 tháng Mười hai, anh âm thầm đọc, nét chữ Frankie đậm và hơi rối, nhưng không đến nỗi khó đọc.
“Chao ôi, ở Vermont càng lúc càng tối và lạnh. Ngay từ lúc nhận học bổng mình đã biết mình sẽ không đủ tiền để về nhà vào các kì nghỉ, nhưng sau hai năm liền, mình đã mệt mỏi với nỗi cô đơn, và biết bà nhớ mình nhường nào cũng chẳng giúp ích gì. Những bông tuyết đáng yêu xuất hiện từ tháng Mười một cứ rơi mãi không ngừng. Trông chúng đẹp thật đấy, nhưng mình muốn về nhà. Còn năm tháng nữa, và hai năm nữa...”
Trường đại học. Simon nhận ra Frankie viết những dòng này khi cô đi học đại học nhà. Sau khi tốt nghiệp trung học, phải mất gần ba năm cô mới dành dụm đủ tiền để đóng học phí đại học, dù rằng cô đã giành được học bổng. Nhưng cô đã phải bỏ dở và chưa bao giờ lấy được bằng. Anh nxớ mang máng là bà ngoại cô đã bị một cơn đột quỵ hay gì gì đó và cần Frankie chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Anh giở ngược lại mấy trang, dù biết rằng không có lí do gì để tiếp tục đọc cuốn sổ này, nhưng anh không dừng được.
“Ngày mùng 4 tháng Hai. Bà phải vào viện với một cơn đau tim. Bác sĩ West đã gọi tới trường. Hiện mình đang trên máy bay về nhà, đến Fort Myers, mình sợ lắm. Bà không thể chết được. Mình sẽ không để bà chết. Lâu lắm rồi mình không cầu nguyện, nhưng giờ thì mình đang làm điều đó đây. Mình nghĩ mình đã quên cách cầu nguyện thế nào cho đúng rồi.
Charlie đã chở mình ra sân bay.”
Charlie? Charlie là ai?
“Anh ấy biết mình sẽ không quay lại nữa. Nhưng anh ấy bảo là không sao cả. Sau khi tốt nghiệp đại học anh ấy sẽ xuống Sunrise Key và chúng mình sẽ làm đám cưới.”
Simon cảm thấy nhói lên một nỗi ghen tuông, nhưng rồi anh buộc mình phải tỏ ra lí trí. Gã Charlie này là người Frankie quen biết từ nhiều năm trước. Rõ ràng chuyện giữa hai người đã không đi đến đâu. Dù Frankie có cảm giác ra sao với người này thì cũng đã là quá khứ rồi.
Simon đọc tiếp.
“Mình đã bảo là mình không muốn lấy anh ấy, và anh ấy điên lên, nhưng sau đó lại dịu xuống và nén nhịn. Anh ấy nghĩ mình nói thế chỉ vì đang buồn chuyện của bà. Anh ấy bảo nếu mình cần gì thì chỉ việc gọi cho anh ấy. Anh ấy nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng học trên mình một khóa và là đàn ông và rõ ràng anh ấy cxo là anh ấy hơn mình một bậc về mặt trí tuệ. Nhưng anh ấy mới là người hơi có vấn đề về đầu óc. Anh ấy cho rằng mình cần được chăm lo sao?”
Simon không nén được cười. Charlie lúc ấy sắp tốt nghiệp đại học tới nơi, nhưng hiển nhiên cậu ta còn phải học thêm một chút nữa - đặc biệt là về Frankie.
“Ước gì bọn mình không phải nói chuyện,” những dòng nhật kí tiếp tục. “Giá mà bọn mình có thể dành hết thời gian để làm tình...”
Cơn ghen quay trở lại, buốt nhói và đột ngột hơn hẳn ban nãy. Simon ngẩng nhìn Frankie. Cô đang mải tập trung kiểm tra những cuốn sổ khác, nên anh cúi xuống đọc tiếp
“Giá mà bọn mình có thể dành hết thời gian để làm tình, đắm chìm vào khoái cảm thể xác thuần khiết, chỉ có ham muốn vây quanh, tách rời khỏi thực tại với những việc gì nên làm và phải làm. Khi chúng mình làm tình, trong phút chốc anh ấy sẽ quên cái thói tự phụ, chín chắn và thực tế quá quắt ấy đi. Mình có thể giả vờ như anh ấy mang đến ình những bông hoa, và anh ấy tin rằng tình yêu là thứ gì đó hoang dã và kxông thể kiểm soát, một thứ anh ấy không hề lường trước, khiến anh ấy bốc cháy và run rẩy.
Nhưng mình biết sự thật. Anh ấy thích sex. Và anh ấy thích giọng nói miền Nam, màu mắt cũng như khuôn mặt mình, nhưng anh ấy không thực sự yêu mình. Anh ấy nghĩ nếu có thể bắt mình ăn mặc theo cách anh ấy muốn trong những chiếc áo len dài tay và quần vải chéo, thì mình sẽ biến thành cô vợ nhỏ đáng yêu. Anh ấy nghĩ những đứa con của chúng mình sẽ xinh xắn. Dĩ nhiên là chúng sẽ xinh xắn, điều đó thì không có gì phải bàn cãi.
Nhưng khi yêu Charlie, mình yêu với một sự tưởng tượng. Mái tóc vàng và cặp mắt nh của anh ấy gợi nhớ về Sunrise Key. Txành thực mà nói, gương mặt điển trai của Charlie làm mình nhớ đến Simon Hunt...”
Simon giật mình ngẩng lên khi Frankie vừa giật cuốn sổ từ tay anh vừa đóng phắt nó lại.
“Anh không cần đọc chúng!” Cô nhìn xuống cuốn sổ, lật trang bìa ra. “Anh chỉ cần kiểm tra ngày tháng rồi đặt vào chồng sổ này, hoặc vứt xuống sàn kia.” Hai má cô đỏ bừng khi thấy cuốn anh đang đọc đề thời gian là những năm cô học đại học. Nhưng cô vờ như không xấu hổ chút nào khi vứt nó xuống sàn.
“Charlie làm mình nhớ đến Simon Hunt.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Anh có định giúp hay không?”
“Giá mà bọn mình có thể dành hết thời gian để làm tình, đắm chìm vào khoái cảm thể xác thuần khiết, chỉ có ham muốn vây quanh, tách rời khỏi thực tại với những việc gì nên làm và phải làm...”
Simon cầm một cuốn sổ khác lên, chợt ý thức sâu sắc rằng mình đang ở trong phòng ngủ của Frankie, trên chiếc giường của cô. Kxông một nơi nào khác trên trái đất khiến anh thích hơn nơi này. Giờ đây, chỉ cần anh nghĩ ra được một cách để dẹp hết những cuốn sổ này khỏi giường và kéo Frankie vào vòng tay anh... Anh ngả người ra sau, chống mình lên một khuỷu tay, “Sao tôi chưa bao giờ nghe nói về Charlie nhỉ.”
Cô không trả lời ngay. “Tôi không biết. Anh ấy có phải là bí mật gì đâu.”
Anh giở trang đầu cuốn sổ trên tay, nhìn xuống ngày tháng. Cuốn nhật kí này mới được viết cách đây vài năm. Anh có được đề cập trong đó không? Cô có viết dòng nào về anh không? Cô đã nói gì? Anh phải xem mới được...
“Cô đã viết là Charlie làm cô nhớ đến tôi,” Simon nói.
Frankie lấy một cuốn sổ khác. “Tôi viết thế thật sao?” Giọng cô bình thản, không âm sắc, và cô không ngẩng lên. “Tôi không nhớ.”
Cô đang nói dối, Simon sẵn sàng cá rằng cô nhớ từng ý nghĩ riêng tư đã viết trong những cuốn nhật kí này. Cô đang cố hết sức ngó lơ anh, cho nên anh tận dụng ngay cơ hội và đặt cuốn sổ đang cầm xuống trước mặt, lật vội đến trang giữa. Anh nhặt một cuốn sổ khác và giơ cái bìa lên, giả bộ đang kiểm tra ngày tháng trong khi đọc những dòng chữ sắc nét giờ đã thành quen thuộc của Frankie trong cuốn sổ để mở trên giường.
“Làm việc, làm việc và làm việc. Hết chuyến đi câu này đến chuyến đi câu khác. Mình đưa thuyền về bến, thả những vị khách hớn hở lên bờ, rồi đón đoàn tiếp theo. Mình dậy trước bình minh và về nhà lúc tối mịt. Có lẽ một lúc nào đó trong tuần sau trời sẽ mưa, và mình sẽ được ngủ nguyên ngày. Có lẽ một lúc nào đó trong thế kỉ sau mình sẽ có một cuộc hẹn hò thực sự...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...