Nụ hôn đầu cho em

Chương mười ba
Simon đứng trên hiên ngôi nhà ở đường Pelican và ấn chuông đến lần thứ năm. Mẹ kiếp, anh biết Frankie đang ở trong đó mà.
Họ đã trở về đảo được gần một tuần, và cô đang tìm đủ mọi cách để tránh mặt anh. Và các cách của cô rất, rất hiệu quả.
Anh đứng im phăng phắc, chờ đợi, dỏng tai nghe xem có âm thanh nào vẳng ra từ bên trong ngôi nhà lớn không, nhưng không thấy gì cả. Tất nhiên rồi. Cô đang ngồi im, chờ cho anh bỏ đi để cô quay lại với việc đóng gói đồ đạc của bà Alice Winfield.
Ngày hôm qua, anh đã chặn cô lại bên ngoài cửa hàng của Millie và mời cô ăn tối. Cô đã từ chối. Đôi mắt nâu của cô toát lên vẻ lạnh nhạt, cử chỉ có phần xa cách, hững hờ, và lời lẽ đầy tính khách sáo. Thông điệp của cô rất rõ ràng: cô không hứng thú. Vậy mà cô đã phải dừng xe lại những bốn lần trên đường từ bãi đỗ đi ra.
Đương nhiên Simon không thể tin rằng Frankie chẳng có chút tình cảm nào với anh. Anh không chịu thua, anh từ chối chấp nhận điều đó. Cô đang nói dối anh, đang dối chính mình, và anh sẽ chứng minh cho cô thấy - chỉ cần anh được ở riêng bên cô.
Anh là một bậc thầy dụ dỗ, và nếu tình thế bắt buộc, anh sẽ sẵn sàng sử dụng hết kĩ năng của mình một cách vô liêm sỉ. Bởi một khi anh có cô trong vòng tay, một khi sức mạnh từ sự đam mê giữa họ phát huy tác dụng, thì đừng hòng có chuyện cô có thể tuyên bố rằng những gì họ đã chia sẻ chỉ là qua đường hay vô nghĩa. Và rồi anh sẽ thuyết phục cô tin rằng có một cách để dung hòa giữa “có tất cả” và “không gì hết”.
Anh không tự tin lắm về khả năng khắc phục cái vấn đề nho nhỏ với từ “mãi mãi”. Khái niệm này không phù hợp với anh. Thực ra, mấy ngày vừa rồi anh chẳng mấy khi nghĩ tới nó. Anh đang tập trung vào nhu cầu cấp thiết muốn gặp lại Frankie. Đó mới là ưu tiên hàng đầu của anh. Còn những việc khác anh sẽ lo khi nào đến lúc.
Chỉ cần tìm được cô…
Anh cần một thám tử tư. Simon mỉm cười. Anh đã có một thám tử tư rồi. Frankie là thám tử tư đấy thôi. Đột nhiên tất cả những miếng ghép được ráp hết vào nhau và anh có một kế hoạch.
Chắc chắn nó sẽ làm cô nổi điên, và cô sẽ đi tìm anh, lửa giận bừng bừng. Nhưng anh đảm bảo rằng khi cô tìm thấy anh, anh sẽ chỉ có một mình.
Sau khi kiểm tra để biết chắc rằng Simon không còn lảng vảng bên ngoài, Frankie mới cho phép mình ra khỏi ngôi nhà cũ của bà Alice Winfiled. Cả tuần rồi ngày nào cô cũng đến đó, gói ghém quần áo, bát đĩa, sách vở và lo liệu sao cho chúng được chuyển tới những tổ chức từ thiện khác nhau cả ở đảo và trong đất liền. Sách vở được gửi tới nhà điều dưỡng địa phương. Quần áo tới chỗ Đội quân cứu tế. Bát đĩa được đem đến nhà thờ để sau này bán gây quỹ từ thiện. Còn những cuốn album thì được chuyển tới một góc riêng biệt trong phòng khách của Frankie.
Và chỉ khi bờ biển vắng tanh và không có bóng dáng Simon thì Frankie mới ra ngoài.
Ngày lại ngày, khoảng đôi ba lần hoặc đôi khi là bốn lần, anh xuất hiện trước cửa ngôi nhà bề thế lâu đời trên đường Pelican và bấm chuông. Cô sẽ án binh bất động, như một thủy thủ trên tàu ngầm, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ nhất cũng tố giác vị trí của mình và bắt đầu phải hứng chịu đớt tấn công từ một chiếc chiến hạm ngầm của cảm xúc.
Cô không rõ mình có thể kháng cự bao lâu nữa. Nó càng lúc càng lợi hại và dồn dập. Và cái khoảng cách lạnh nhạt cô gắng gượng duy trì trong những lần bị Simon tóm được mỗi lúc một dễ xô đổ hơn.
Anh cư xử với cô gần giống hệt trước kia, khi họ chưa qua đêm với nhau. Tươi cười, đùa giỡn và chọc ghẹo. Duy chỉ có nội dung các câu nói của anh là thay đổi. Anh không ngớt đưa ra những lời mời. Anh mời cô đi ăn tối, đi xem phim, đi dạo dọc bờ biển. Anh muốn gặp lại cô. Anh cần nói chuyện với cô. Anh mời cô đi uống một tách cà phê, một cốc soda, một li nước pha viên sủi Alka-Seltzer. Anh đề nghị họ hãy bắt đầu từ từ, đứng ở một góc, và chỉ hít thở không khí cùng nhau. Anh vui vẻ, quyến rũ và hài hước. Nhưng anh không giấu nổi vẻ tổn thương trong đáy mắt, nó luôn luôn ở đó, ẩn sau nụ cười của anh, ngay cả những khi anh cười lớn. Sự tổn thương ấy làm cô cảm thấy rất tệ, giống như một con quái vật khủng khiếp và lạnh lùng. Giá như anh biết cô nhớ anh tới mức nào…
Cô nhớ nụ cười hớn hở, toe toét và ranh mãnh của anh. Cô nhớ bộ dạng anh uống hết tách cà phê này đến tách cà phê khác vào buổi sáng cho đến khi tỉnh hẳn, đến khi đôi mắt anh chuyển từ màu xanh lờ đờ ngái ngủ sang màu ngọc lam sáng rực. Cô nhớ tính hài hước châm biếm và những nhận xét sắc bén của anh. Cô nhớ cái cách mắt anh sáng lấp lánh như nước trong vịnh Mexico, trong trẻo và thuần khiết một cách giả trá. Và cô nhớ sự âu yếm dịu dàng trong những nụ hôn của anh, những nụ hôn ngọt ngào có thể biến thành ham muốn cháy rực chỉ trong nháy mắt.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này, bằng không anh sẽ biết.
Theo lời Clay Quinn, tiền thanh toán và tiền thưởng cho việc tìm được John Marshall của cô sẽ được gửi tới qua ngân hàng trung chuyển vào thứ Sáu. Cô quyết định sẽ rút chúng ngay lập tức, và thưởng ình một kì nghỉ đã mong muốn từ lâu. Đi đâu? Cô còn chưa biết. Có thể là New York. Có thể là New Orleans. Có thể là nơi nào đó gần Disney World. Việc cô đi đâu thực sự không thành vấn đề - chỉ cần nó đủ xa Simon Hunt.
Cô dừng xe lại trước cửa nhà mình, ngồi yên một lúc để biết chắc là Simon không nấp trong bụi rậm và thình lình xông ra đúng lúc cô tắt máy. Nhưng không có bóng dáng của anh. Cô đã gần như ước rằng giá mà anh xuất hiện.
Lắc đầu ghê tởm chính mình, Frankie uể oải bước ra khỏi xe. Kể từ khi về lại Sunrise Key, cô chưa có đêm nào ngon giấc. Có lẽ đêm nay cô sẽ được nghỉ ngơi một chút, và sẽ không còn cảm thấy quá mệt mỏi nữa, không còn muốn đầu hàng sự kiên trì của Simon cho xong nữa.

Cô nhìn thấy nó trước khi bước tới hiên nhà. Nổi bật lên trong trời chiều chạng vạng là một cái phong bì trắng cài vào bên trong cửa.
Cánh cửa kêu rin rít khi cô đẩy ra và cái phong bì rời khỏi mặt kính. Mép phong bì không dán, và Frankie mở phong bì, lấy ra hai tờ giấy.
Đầu tiên là tờ séc một nghìn đô la từ tài khoản của công ti Đồ cổ, Nghệ thuật và Cá sấu - công ti của Simon - và nó được kí bằng nét chữ bay bướm quen thuộc của anh. Trên dòng có chữ Dùng để, anh ghi từ Đặt cọc.
Frankie nhìn tờ giấy còn lại. Nó trống trơn. Cô lật mặt sau. Trên đó chỉ viết đúng ba chữ, lại là nét chữ rắn rỏi của Simon. Đó là, “Hãy tìm tôi.”
Một nghìn đô la đúng là tiền phí trả trước cho cô. Simon đang thuê cô - để tìm ra anh. Nếu không phải Frankie đang muốn bật khóc thì ắt cô sẽ phá lên cười trước tình huống lố bịch này.
Mọi ngọn đèn trong ngôi nhà ven bãi biển của Simon đều bật sáng. Frankie dừng xe bên ngoài và ngồi nhìn đăm đăm vào trong đó. Lối xe chạy hình vòng cung đã chật kín xe, các ô cửa sổ đều mở toang, và tiếng nhạc - nghe giống như CD mới của Garth Brooks - xập xình vọng ra ngoài.
Simon đang mở tiệc. Có vẻ anh đã dự liệu trước chuyện này, nên kiếm cớ để cô không thể cầm tờ séc trả trước của anh và xé nó thành trăm mảnh rồi ném vào mặt anh theo cách cô muốn. Bởi vì dù cô có muốn làm thế đến đâu, cô cũng không dám thực hiện trước sự chứng kiến của người khác.
Frankie ra khỏi xe, cảm thấy đầu ong ong trước viễn cảnh sắp tới. Cô sắp giáp mặt Simon. Cô sắp được nhìn vào đôi mắt xanh như đại dương của anh, được thấy nụ cười ấm áp quen thuộc của anh.
Cô sẽ trả lại anh tờ séc và nói với anh câu “Được lắm.”
Và anh sẽ kéo cô vào lòng, đòi khiêu vũ với cô.
Cô sẽ nhượng bộ với mình chuyện đó. Một điệu nhảy thôi. Cô sẽ thả lòng mình trong vòng tay anh. Cô sẽ cho phép bản thân tô vẽ ra bao điều khác hẳn giữa họ. Ít nhiều gì nó cũng là việc cô thường làm mỗi khi nhảy với anh ở các bữa tiệc.
Frankie chẳng buồn nhấn chuông. Cô cứ thế bước vào trong và đi thẳng xuống bếp. Nếu Simon không phải đang nấu một món khai vị kì cục nào đấy thì trước sau gì anh cũng chạy ào vào trong đó.
Cô đẩy cửa ra, và bắt gặp Leila với Marsh đang quấn lấy nhau giữa lúc cao trào nhất.
“Ối,” Frankie vội quay phắt đi, cố không để ý đến tay ai và miệng ai đang ở chỗ nào.
Nhưng Leila chỉ mỉm cười khi tách khỏi vị hôn phu, chẳng tỏ vẻ gì là bối rối. “Ồ, tốt quá,” cô nói với Frankie, chỉnh trang lại quần áo và vuốt những lọn tóc vàng về đúng vị trí. “Cậu vẫn nhớ.”
Trông Marsh đủ ngượng ngùng cho cả hai người họ. Anh đứng tựa vào kệ bếp, chân bắt chéo và hai tay khoanh lại, đôi mắt nâu thường ngày lạnh nhạt ánh lên vẻ phiền lòng pha lẫn thích thú. Leila từng bảo cô rằng anh chàng người Anh có vẻ xa cách đó luôn giấu kín con người nồng nhiệt của mình với phần còn lại của thế giới, nhưng Frankie vẫn nghi ngờ về sự tồn tại của nó - cho đến lúc này.
“Ồ, tốt quá, mình nhớ cái gì cơ?”
“Bữa tiệc mình tổ chức để chào mừng Jesse, em trai Marsh. Cậu ta đã quyết định ở lại đảo cho đến hết mùa hè. Mình nghĩ đây sẽ là một cách hữu hiệu để cậu ta dần hiểu rõ bạn bè của bọn mình.” Leila cầm một con dao lên và bắt đầu cắt cây súp lơ thành những khúc vừa miệng. “Mình đã kể cậu ngay hôm cậu trở về từ Boston, nhưng lúc đó cậu cư xử rất lạ và mình không chắc cậu có nghe lọt từ nào mình nói không. Mình cũng không chắc là cậu sẽ đến nữa.”
“Thực ra,” Frankie nói, cố tỏ rõ sự áy náy, “Mình không ở lại được. Mình chỉ ghé qua để đưa cho Simon một thứ thôi.”
“Cậu ta không ở đây.” Marsh đến giờ mới lên tiếng. “Chiều nay cậu ta gọi cho tôi và bảo là có việc đột xuất không đến dự tiệc được.”
Frankie nheo mắt, cố kiềm chế nỗi thất vọng đang đột ngột dâng lên. Nếu Simon không có ở đây thì anh đi đâu được nhỉ? Hãy tìm tôi. “Từ khi nào Simon lại bỏ qua một bữa tiệc vậy? Nhất là khi nó được tổ chức ở chính nhà anh ấy?”

Leila và Marsh nhìn nhau. “Bọn mình cũng đang băn khoăn điều đó đây - và nghĩ rằng cậu có thể nói với bọn mình chuyện gì đang diễn ra.”
Frankie nhìn đăm đăm vào Marsh. Marsh Devlin là bạn thân nhất của Simon. Giữa hai người đó không có bí mật nào cả. Đúng không nhỉ? Như thể đọc được ý nghĩ của cô, Marsh nhè nhẹ lắc đầu.
“Cậu ta không nói với tôi bất cứ điều gì về Boston,” Marsh nói. “Cậu ta không hé răng nửa lời.” Anh liếc sang Leila và mỉm cười. “Tất nhiên bọn tôi đánh cược một vụ lớn. Rất, rất lớn. Thực sự nó đã phần nào trở thành điều bí ẩn của tháng. Cô đi Boston, Simon cũng hối hả đi theo, và khi quay về, cả hai người đều mai danh ẩn tích - cùng với nhau? Hay riêng lẻ? Ai mà biết được? Thật đầy huyền bí và lãng mạn.”
“Chuyện đó làm mình phát điên,” Leila thú nhận. Cô vốc chỗ súp lơ bỏ vào chiếc tô thủy tinh màu hồng xin xắn rồi xoay người nhìn chằm chằm Frankie. “Có phải cậu và Simon…?”
Frankie lắc đầu. “Không, không có gì xảy ra ở Boston hết,” cô chối.
Leila nhìn Marsh. “Nhất định cậu ta đang nói dối. Cậu ta luôn có ánh mắt Tôi-vô-tội ấy mỗi khi nói dối.”
Marsh cười. “Dù cô ấy nói dối hay không, anh cũng bạo gan đoán rằng cô ấy đang ra tín hiệu cho em là đừng xía vào chuyện của cô ấy.”
Leila nhìn chằm chằm Frankie, ánh mắt sắc sảo dò hỏi. Frankie cũng đã tránh mặt Leila trong mấy ngày vừa qua. Cô không thể che giấu sự thật với cô bạn thân của mình - nếu có thì cũng không được bao lâu.
Và sự thật là, cho dù Frankie có nỗ lực bao nhiêu chăng nữa để giành lại sự tự chủ thông qua thời gian và khoảng cách, cô vẫn yên anh trai của Leila một cách mãnh liệt, khổ sở. Sự thật là, cô đã tới đây, hi vọng nhìn thấy Simon, để được nói chuyện với anh, gần gũi anh, khiêu vũ với anh, và thậm chí để cho anh cám dỗ mình lần nữa.
Ánh mắt Leila dịu lại. “Cậu ổn chứ?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Mình phải đi đây,” Frankie bảo bạn. “Mình sẽ gọi lại cho cậu sau nhé?”
Cô rời khỏi gian bếp và đi ra cửa trước, đụng phải bầu không khí oi bức lúc sẩm tối, ước gì có một cơn gió mát để làm dịu hai gò má chợt nóng rực lên của mình.
“Hãy tìm tôi.”
Nếu cô là Simon, thì cô sẽ đi đâu?
Chui vào trong xe, Frankie đảo qua ngôi nhà trên đường Pelican, qua tiệm kem, qua quán Rustle’s Heideout, qua cửa hàng của Millie, nhưng không thấy bóng dáng chiếc xe thể thao của Simon đâu cả. Cô không rõ mình cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm nữa.
Cô dừng xe ở lối đi trước nhà mình lúc hơn tám giờ ba mươi và vào thẳng văn phòng để suy ngẫm. Cô ngồi vào bàn làm việc, gục đầu xuống hai bàn tay.
“Hãy tìm tôi.”
Simon đã khiến việc này mang nhiều thách thức hơn cô nghĩ lúc đầu. Nhưng chắc chắn anh sẽ không gây quá nhiều khó khăn đến mức cô không tìm được anh. Anh muốn cô tìm ra anh mà, cô buộc phải tin chắc như thế.
Và cô cũng muốn tìm được anh. Rõ ràng kẻ duy nhất bị cô lừa gạt trong suốt tuần qua chỉ là bản thân cô mà thôi.

Frankie lấy cả tờ séc lẫn mảnh giấy của Simon trong túi quần ra và trải rộng trên mặt bàn trước mặt. “Hãy tìm tôi.” Anh viết chúng bằng mực đen, có lẽ là dùng một trong những chiếc bút bằng bạc anh vẫn kẹp trong cuốn sổ hẹn. Cô có thể hình dung anh cầm cây bút thanh mảnh xinh xắn đó bằng những ngón tay dài và cũng thanh mảnh như thế. Cô có thể hình dung những ngón tay ấy nhẹ nhàng ve vuốt dọc theo cơ thể cô theo sau sự mơn trớn dịu dàng của miệng anh…
Cô buộc tâm trí mình chuyển hướng và cầm mảnh giấy lên. Mảnh giấy thật dày dặn. Đó là loại giấy đắt tiền, pha linen bền chắc, thích hợp ột bức thư trang trọng từ một người có tước vị và rất nhiều của nả. Cô đã thấy loại giấy này cách đây chưa lâu. Nhưng ở đâu nhỉ?
Frankie bật cây đèn bàn, giơ tờ giấy lên gần bóng đèn. Màu giấy trắng nhạt thanh nhã, giống như…
Cô lục túi xách lấy ví tiền và rút ra một mảnh giấy mà cô nhét chung với đám hóa đơn, mảnh giấy Clay Quinn đã ghi số điện thoại của em trai ông.
Đúng rồi. Chính là nó. Và cô biết chắc Clay Quinn đã lấy mảnh giấy đặc biệt này từ khu resort Seaholm.
Frankie lấy danh bạ điện thoại và nhanh chóng tra ra số tổng đài của khu resort. Cô nhấc điện thoại và quay số.
“Resort Seaholm xin nghe.”
“Xin chào,” Frankie lên tiếng. “Cho tôi hỏi ông Simon Hunt có thuê phòng ở đó không ạ?”
“Xin cô đợi một phút.”
Frankie gõ ngón tay lên bàn. Ắt hẳn anh ở đó. Anh phải ở đó.
“Có, thưa cô. Tôi nối máy cho cô lên phòng ông ấy nhé?”
“Không! Ý tôi là, cảm ơn, không cần đâu.” Frankie gác máy. Được rồi. Cô đã tìm được anh.
Giờ thì sao?
Cô có hai lựa chọn. Đi đến đó và chắc chắn là kết thúc trên giường của anh. Hoặc ở lại nhà và khóc lóc cho tới lúc ngủ thiếp đi bởi vì người đàn ông cô chẳng may yêu phải lại không hoàn hảo chút nào.
Frankie biết cô sẽ rất khổ sở nếu ở bên Simon, nhưng không có anh cô còn khổ sở hơn gấp bội.
Ít ra nếu cô ở bên anh, cô dám chắc mình sẽ có vài tuần hoặc thậm chí vài tháng hạnh phúc. Thực ra, nó chỉ là thứ hạnh phúc giả tạo, nhưng như thế còn tốt hơn những gì cô đang làm với bản thân hiện giờ, chẳng phải sao?
“Hãy tìm tôi.”
Cô muốn vậy. Cô muốn tìm được anh.
Frankie tựa trán lên hai lòng bàn tay, cô đã biết điều này ngay từ lúc ngồi trên máy bay từ Boston trở về nhà.
Cô sẽ chịu thua. Cô sẽ đầu hàng – cô sẽ tham già trò chơi này theo luật của Simon. Nhưng trước khi làm thế, cô sẽ cho anh một cơ hội để bỏ cuộc khi anh đang ở thế thượng phong. Cô sẽ cho anh một cơ hội để cất bước ra đi.
Điều đó không phải là quá vô lí. Cô sẽ ngồi lại với Simon, bạn lâu năm của cô, và đơn giản nói với anh sự thật. Cô sẽ nói với anh rằng không hiểu bằng cách nào, không hiểu vào một thời điểm nào đó trong suốt hai mươi năm qua, cô đã xuẩn ngốc đâm đầu vào yêu anh. Cô sẽ không mong anh trông thấy những tình cảm hiện lên trong mắt cô, trong cách cô ôm anh, chạm vào anh, yêu anh. Nó sẽ được phơi bày hết, trên mặt bàn, trước mặt anh để anh chấp nhận – hoặc quay lưng lại.
Cô nhắm nghiền mắt. Trời ơi, cô không thể mường tượng mình thực sự nói những lời đó. Em yêu anh…
Nhưng khoan đã. Frankie mở bừng mắt. Có lẽ cô không nhất thiết phải dùng những lời đó. Có lẽ cô có thể truyền tải thông điệp bằng một cách khác, đỡ đau đớn hơn nhiều.
Cô đứng bật dậy và chạy lên cầu thang để lục tung tủ áo trong phòng ngủ.

nh.�r ���%����”
 
“Vui?” anh gợi ý, giọng thô ráp.
“Nó chỉ là chuyện thể xác thôi, Simon,” cô bảo anh. “Hoàn toàn là tình dục đơn thuần.”
Simon cào tay lên tóc. Gương mặt anh nom chán nản và khắc nghiệt, đôi mắt phản chiếu nỗi chua xót trong lòng. Trông anh đẹp trai đến nao lòng và quyến rũ đến mức không thể chịu đựng nổi. Frankie buộc phải nhìn ra cửa sổ.
“Danh tiếng của anh đã phản lại chính anh, đúng không?” anh hỏi, giọng nói đượm vẻ hối tiếc. “Em không muốn chuyện này đi xa hơn vì em nghĩ anh sẽ đá em sau một hoặc hai tuần chứ gì?”
“Em không chỉ nghĩ thôi đâu, Simon.” Cô chăm chú nhìn những cụm mây trắng xốp như bông. “Mà em biết chính xác.”
“Em muốn trong bao lâu?” anh hỏi, giọng hạ thấp, thăm dò.
Cô liếc nhìn anh. “Gì cơ?”
“Một tháng rưỡi là chưa đủ, đúng không? Em muốn dài hơn đúng không? Bao lâu?”
Frankie bật cười nghi ngờ. “Hẳn là anh đang đùa.”
“Anh cực kì nghiêm túc.”
“Anh định trích máu kí vào một bản cam kết hay giao kèo gì đó hứa rằng anh sẽ không cất bước ra đi trước khoảng thời gian đã định à?”
“Không, nhưng anh sẽ hứa với em.”
Anh đang nghiêm túc thật. Anh muốn cô đặt ra một kì hạn tùy ý để trước kì hạn ấy anh sẽ không rời bỏ cô.
“Chuyện đó vớ vẩn quá, Si. Em phải nói gì đây? Một năm? Hai năm? Khỉ thật, em thấy cứ như mình đang kí vào bản hợp đồng thuê mướn tình nhân vậy. Đó không phải là điều em muốn.”
Anh cầm lấy tay cô, đan những ngón tay của họ vào nhau. Sự tiếp xúc của anh cám dỗ và đầy nhục cảm. Đêm qua anh đã chạm những ngọn tay ấy vào khắp nơi trên cơ thể cô. Frankie cầu trời cho anh không nhận thấy nhịp tim cô đang đập điên cuồng.
“Vậy em muốn thế nào?” anh hỏi.
“Mãi mãi.” Từ đó buột ra khỏi miệng trước khi cô kịp ngăn lại. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn nhắm tịt mắt, chối bay chối biến cái điều ngu ngốc mình vừa thú nhận. Nhưng thay vào đó cô lại thấy mình đang nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Simon, ngập ngừng hi vọng…
Ôi, giá mà cô nhìn đi nơi khác. Đồng tử trong mắt anh co lại thành một điểm khi anh nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ tới những đám mây trắng nhức nhối. Ánh mắt anh trở nên vô định, hầu như thẫn thờ, và thớ thịt giật giật ở một bên quai hàm anh ngừng chuyển động. Cô hình dung nom anh tái nhợt bên dưới nước da rám nắng và bàn tay siết chặt của anh nới lỏng đủ để cô rút tay về.
Cử động của cô làm anh liếc nhìn lại cô, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Anh gắng nở nụ cười, nhưng trông khó khăn và yếu ớt. “Frankie…” Anh cất tiếng cười, hớp một ít không khí, và nhè nhẹ lắc đầu. Rõ ràng anh không biết phải nói gì.
“Phải, em nghĩ thế đó.” Frankie đứng lên, lách qua anh ra ngoài lối đi giữa hai hàng ghế. “Em muốn người đàn ông của em chí ít cũng phải biết nghĩ tới một thứ gì đó bền vững. Và đó là lí do em sẽ không chạm vào anh lần nữa, bạn của em ạ, dù là bằng một cái sào ba mét. Đó là lí do em sẽ coi sự kiện đêm qua chỉ là tình một đêm.” Cô mở ngăn chứa đồ trên đầu và lấy túi hành lí của mình xuống. “Và, trong trường hợp ấy, em muốn có một không gian riêng. Một chút thời gian và khoảng cách, xin anh đấy.”
Cô đi về phía những dãy ghế còn trống ở dưới đuôi máy bay. Simon không gọi cô, cũng không đi theo cô. Cô cũng không nghĩ anh sẽ làm thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui