Chương mười một
Simon cất tiếng cười trầm ấm, gắng bình ổn nhịp tim.
Anh có thể trông thấy Frankie trong ánh sáng lờ mờ rọi qua khe cửa. Cô đang nhìn anh, những mảng quần áo ướt dính sát vào cơ thể, đôi mắt đen mở ra, chờ đợi. Anh không cần một tín hiệu từ Chúa. Anh cần sự cam đoan của cô rằng đây là điều cô muốn. Và để có được đáp án, anh chỉ cần mở miệng hỏi.
“Francine…?” Giọng anh khản đặc, nên anh ngừng lại và hắng giọng. “Cô có muốn…”
“Vâng.”
Vâng. Vâng. Anh thoáng nhắm mắt, thầm nói lời tạ ơn. Anh sẽ làm tình với Frankie. Chuyện đó sẽ thực sự xảy ra. Ngay tại đây. Ngay bây giờ.
Anh bước một bước về phía cô, đưa tay ra, cô đón anh ở giữa chừng. Rồi cô đã ở trong vòng tay anh, hôn anh cuồng nhiệt giống như anh đang hôn cô. Anh choáng váng vì hồi hộp, điên cuồng vì mong chờ.
Anh yêu em. Câu nói đó cứ mắc kẹt trong cổ họng, nên anh cố gắng biểu lộ cho cô thấy bằng đôi tay, bằng khuôn miệng, bằng toàn bộ cơ thể mình.
Cô quá đỗi hoàn hảo trong vòng tay anh. Anh cao lớn còn cô thì bé nhỏ, nhưng đôi tay anh ôm lấy cô vừa khít, cơ thể cô hòa hợp với cơ thể anh như thể hai người họ sinh ra là để dành cho nhau.
Miệng cô ngọt ngào, nóng bỏng và anh háo hức uống trọn cô, lưỡi cô quấn quýt lưỡi anh trong một vũ điệu khoái cảm và trần tục, khiến anh gần như mất thăng bằng.
Anh kéo mạnh áo cô và cô giúp anh lột nó qua đầu. Anh dùng răng tuột dây áo lót cô xuống một bên vai và cô bật cười, cởi móc cài áo đằng trước.
Simon như nghẹt thở. Cô mới đẹp làm sao. Hai bầu ngực căng tròn, núm vú sẫm màu săn lại như những nụ hoa nhỏ. Anh muốn đóng băng nỗi khao khát đang trào dâng trong mình. Anh muốn tạm thời ghìm lại những đợt sóng cồn ham muốn, giữ mình đứng yên, để có thể nhìn ngắm cô cho thỏa, để có thể lùi lại và từ từ chiêm ngưỡng thân hình tuyệt đẹp của Frankie.
Nhưng anh không thể ngăn mình chạm vào cô, vuốt ve làn da mượt mà nơi trái tim cô đang đập, và áp mặt vào da thịt mềm mại của cô. Anh kéo một núm vú cứng như sỏi cuộn vào trong miệng, đầu lưỡi âu yếm vờn vỡ, nếm náp cho đến khi cô hét lên khoan khoái.
Anh cảm thấy hai bàn tay cô đang đặt trên khóa thắt lưng anh, và anh biết những khoái cảm đang chờ đợi là những thứ anh chưa bao giờ nếm trải. Điều đó thật kì lạ. Trước đây, với anh, làm tình với phụ nữ chỉ đơn thuần là vì khoái lạc. Khoái lạc của anh. Tất nhiên anh cho cũng nhiều như nhận, nhưng đến cuối cùng anh chỉ biết thỏa mãn cho riêng mình.
Nhưng lần này thì không. Với Frankie, mọi dự đoán đều trật lất, mọi quy luật đều phải viết lại. Anh muốn làm tình với cô không chỉ để làm dịu cơn khát, mà còn để biểu đạt cảm xúc của anh, để nói thành lời những cảm giác kì lạ và khủng khiếp anh đang trải qua.
Anh yêu cô mãnh liệt, yêu cô trọn vẹn, yêu cô không gì lay chuyển. Và anh muốn cô biết điều đó.
Anh đẩy quần jeans của cô xuống đúng lúc cảm thấy những ngón tay mảnh dẻ của cô mở khóa quần anh. Chất vải bông chéo ướt đẫm dính chặt vào chân cô, và anh bật cười bực bội khi quỳ xuống lột nó ra, tháo luôn đôi giày sũng nước mà cô đang đi.
Những ngón tay cô đang lùa trong tóc anh, và anh ngẩng lên nhìn cô khi cuối cùng cô đã hoàn toàn khỏa thân đứng trước mặt anh. Và rồi, lại giống như lúc nãy, chỉ nhìn thôi thì chưa đủ, anh phải chạm vào cô. Anh áp mặt vào vùng bụng mềm mại, êm ái, lướt đôi tay trên hai bầu vú, tấm lưng, cặp đùi, và khoảng giữa hai đùi cô.
“Simon…” Tên anh bật ra từ môi cô trong một tiếng rên khoan khoái khi anh chạm vào nơi riêng tư nhất của cô, dò dẫm tìm ra điểm nóng rực ướt đẫm.
Anh hạ thấp đầu xuống, khám phá nơi hai bàn tay vừa tìm tới bằng môi và lưỡi. Anh cảm thấy cô cứng người lại, cảm thấy những ngón tay cô siết chặt tóc anh, rồi cảm thấy cô mở rộng ra cho anh và kéo anh lại gần.
Anh cảm thấy cô run lên, nghe thấy những tiếng thổn thức khe khẽ của cô, nhìn thấy đầu cô ngả ra sau trong niềm khoái cảm nguyên sơ không kìm nén.
Hẳn là anh đã chết và được lên thiên đường.
Anh có thể cảm thấy sự căng thẳng đang dâng lên trong cô, cảm thấy cô đã tới gần đỉnh cao khoái cảm đến mức nào, nhưng ngay trước khi đến được điểm đo thì cô vùng ra.
Anh không thể tin nổi. “Em không muốn…?”
Cô kéo anh dậy, chiếm đoạt miệng anh bằng một nụ hôn nóng bỏng trong lúc cố gắng một cách vô ích để cởi quần anh. Anh đá cái quần dài và quần soóc của mình đi và cô tới với anh, khép những ngón tay lại quanh anh. “Em muốn thứ này cơ.”
Được rồi. Chắc chắn anh có thể thu xếp để cô có được nó, cùng với trái tim và tâm hồn anh…
“Anh có mang bao không?”
Simon gật đầu. Khỉ thật, anh đã biến thành một thằng ngốc cấm khẩu. “Ở đâu đây thôi,” anh chật vật thốt ra. Ví của anh. Nó vẫn ở trong túi sau của cái quần đang nằm một đống trên sàn. Anh làm rơi mấy cái thẻ tín dụng trong lúc vội vã tìm cái bao cao su nhét giữa những tờ giấy bạc. “Đây rồi.” Anh xé lớp giấy bọc, và nhanh chóng, thành thục đeo vào.
Cô nắm tay anh, kéo anh ra khỏi cái bồn tắm đứng để tiến về phía cửa buồng tắm. Nhưng anh ngăn cô lại.
“Đây là nơi anh phải bế em về giường cơ mà?”
Frankie cười khúc khích. Anh yêu tiếng cười ấy biết bao.
“Anh có thể chạy một mạch đến đó không?” cô ngoắc một chân vào chân anh, ép vật đang cương cứng của anh vào bụng cô khi cô kiễng chân lên hôn anh.
Chút kiềm chế cuối cùng của anh tan biến dưới sức mạnh của nụ hôn đó. Anh nhấc cô lên, quấn đôi chân dài duyên dáng ấy quanh eo mình, và đẩy sâu vào trong cô.
“Ôi… “ Họ cùng thốt ra từ đó một lúc, và Simon ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen thẳm như màn đêm của Frankie.
“Anh không định nói ‘thật trùng hợp’ nữa à?” cô thì thầm.
Simon cười. “Không,” anh nói, và hôn cô ngấu nghiến.
Cô đáp lại nụ hôn của anh đầy hăm hở, và bắt đầu chuyển động trên anh theo một cách khiến đầu óc anh quay cuồng. Quá dữ dội, quá gấp gáp, và anh rên lên, cố giữ yên cô, cố gắng một cách tuyệt vọng để lấy lại cân bằng. Nhưng cô không muốn dừng lại, và thành thực mà nói, anh cũng không muốn thế.
Nhưng, lạy Chúa lòng lành, họ sẽ không ra khỏi phòng tắm được mất. Quyết tâm có được ít ra là sự đàng hoàng tối thiểu, Simon đá bật cửa phòng tắm và đẩy cả hai ra ngoài.
Chiếc giường rộng lớn dường như xa tận cung trăng. Anh đã hình dung họ sẽ làm tình lần đầu tiên trên một chiếc giường như thế, nhấm nháp từng sự tiếp xúc uể oải, từng cái vuốt ve tinh tế gợi tình. Anh đã tưởng tượng sẽ dành hàng giờ đồng hồ để chậm rãi khám phá từng li từng tí cơ thể cô, nếm trải no nê từng cảm xúc ngọt ngào, từng khoảnh khắc sung sướng kì diệu họ tạo ra.
Nhưng anh cực kì nghi ngờ khả năng mình về được tới giường. Chết tiệt, anh sẽ làm cô thất vọng. Chết tiệt, anh sẽ…
“Em thích thế này,” Frankie thầm thì bên tai anh. “Em thích nó thật mạnh, thật nhanh và thật sâu - như thể anh sẽ chết nếu không có được em trọn vẹn vậy.”
Thế thì cần gì đến giường nữa? Làm tình trên giường là một cách quá mô phạm.
Simon xoay người, ấn cô vào tường. Cô trông gợi cảm quá đỗi với đầu ngả ra sau, hai bầu ngực bóng mượt và lấp lánh mồ hôi. Cô mở đôi mắt giờ đây đã thấm đẫm sự đam mê. “Em thích thế này,” cô thì thầm lặp lại.
Anh yêu em. Lúc này đây khi thân hình cô được neo chắc vào tường, Simon đã nắm được quyền chủ động, nhưng nó cũng rất mỏng manh. Tuy nhiên, anh vẫn kiểm soát từng cú thúc, từng chuyển động, và quan sát gương mặt cô. Những cảm giác tuyệt diệu lạ thường anh đang có lớn gấp nghìn lần khoái cảm đang hiện trên gương mặt ấy.
Nó không thể tuyệt hơn được nữa. Không thể, vậy mà cuối cùng lại có thể. Frankie lại mở mắt ra. “Ôi, Simon,” cô thở gấp. Tên anh nghe hay như tiếng nhạc khi cô thốt ra theo cách đó. Và mắt cô gặp mắt anh, anh cảm thấy cô sắp lên đến đỉnh, và cô mỉm cười.
Đó là nụ cười cô đã tặng anh khi anh giành chiến thắng trong trận chung kết bóng rổ trước khi tốt nghiệp đại học. Là nụ cười cô đã tặng anh khi anh có bản hợp đồng đồ cổ quan trọng đầu tiên. Là nụ cười cô đã tặng anh khi Leila và Marsh tuyên bố lễ đính hôn của họ.
Đó là nụ cười của niềm vui thuần khiết. Chỉ có ở Frankie. Và nó làm anh hưng phấn. Anh nhìn sâu vào mắt cô khi cảm thấy mình bùng nổ, cảm thấy miệng mình cũng mỉm cười đáp lại dù cơ thể và trí óc đang vỡ ra thành triệu mảnh ngất ngây bỏng cháy. Anh cảm thấy người mình rung lên, cảm thấy cô siết chặt lấy anh, nghe tiếng cô hét lên, tiếng cô thì thào tên anh hết lần này đến lần khác khi anh lao ra khỏi vùng không gian đã được thám hiểm tới vài năm ánh sáng, lạc vào một lãnh thổ mới mẻ chưa từng khám phá.
Ngu ngốc.
Trong đời Frankie đã từng làm một số chuyện ngốc nghếch, nhưng thức giấc trong vòng tay Simon Hunt là việc làm ngu ngốc hoàn toàn mới mẻ trong các loại ngu ngốc kia.
Cô nằm trong ánh sáng lờ mờ trước rạng đông, hầu như không dám thở vì sợ đánh thức anh. Nhưng anh vẫn ngủ say, một cánh tay vắt ngang người cô đầy chiếm hữu. Bất chấp mái tóc bù rối và bộ râu cần được cạo, anh vẫn cực kì đẹp trai. Hàng lông mi nom như dài cả dặm phủ bóng trên hai gò má nhẵn nhụi rám nắng. Đôi môi thanh tú hơi cong lên trong nụ cười mãn nguyện. Nhìn anh thật trẻ con và trong sáng - hai phẩm chất có vẻ như vốn quá xa lạ với anh.
Tất nhiên, ngay chính cô cũng chẳng còn phù hợp với phạm trù trong sáng nữa. Chắc chắn là không, sau đêm qua…
Sau cuộc ân ái dữ dội đầu tiên, cả hai ngã nhào xuống giường và ngủ thiếp đi mấy tiếng đồng hồ. Nhưng khi Frankie thức dậy lúc nửa đêm, như trong một giấc mơ ái tình hoang dại nào đó, cô liền đánh thức Simon dậy lần lượt bằng đôi tay rồi tới miệng và lưỡi mình. Không hiểu làm thế nào họ lại kết thúc ở trên sàn, trong cuộc giao hoan đam mê chẳng kém gì lần đầu.
Và lúc này, cô nằm đây, nhìn trân trân những mảnh ghép hình vỏ trứng trên trần phòng khách sạn thanh lịch trong ánh sáng bình minh, lòng rối như tơ vò.
Cô thật ngu ngốc nên mới làm tình với Simon. Cưỡng lại anh quả là một điều rất khó khăn, nhưng không phải không thực hiện được. Cô vẫn cưỡng lại anh từ bao năm qua đó thôi. Nhưng giờ thì cô không còn bằng lòng với cuộc sống cũ được nữa, bởi cô đã nếm thử cảm giác khi có Simon làm người tình vĩnh viễn và trọn vẹn. Chỉ có điều, cô cũng biết rõ những từ “vĩnh viễn” và “trọn vẹn” không có trong từ điển của Simon.
Phải, cô là một con ngốc. Cô đã nếm thử trái cấm, và giờ thì bắt buộc phải nhìn vào sự thật mà cô đã che giấu với bản thân mình, trong bao nhiêu năm thì chỉ có Chúa mới biết được.
Cô yêu Simon.
Đó là chuyện ngu ngốc cực độ, vì cô không bao giờ có thể có anh. Những mối quan hệ của anh chẳng bao giờ kéo dài quá vài tuần lễ. Cô biết mình không thay đổi được anh - đã có quá nhiều phụ nữ cố gắng làm thế và thất bại rồi. Cô đủ sáng suốt để không mắc phải sai lầm như họ. Cô đủ thông minh để giữ được ít nhất là chút tự trọng đó của mình.
Tuy nhiên, cô yêu người đàn ông này. Cô buộc phải thừa nhận điều đó. Cô không thể chối bỏ thêm nữa. Và từ giừ trở đi cô sẽ phải chung sống với nhận thức ấy, có lẽ là đến cuối đời.
Nhưng nỗi đau khi phải sống với ý nghĩ ấy còn dễ xử lí hơn gấp triệu lần việc nhìn thấy sự khao khát trong mắt anh biến thanh cái vẻ bị sập bẫy mà anh luôn mang trong mấy tuần lễ của một mối quan hệ.
Nỗi đau ấy cũng không là gì so với cái ý nghĩ khủng khiếp là anh sẽ phát hiện ra tình cảm thật của cô. Và anh sẽ phát hiện ra thôi. Nếu anh hôn cô lần nữa, anh sẽ thấy tình yêu trong mắt cô.
Và sau đó cô sẽ không thấy gì trong mắt anh ngoài sự thương hại và lo sợ. Nó khủng khiếp đến nỗi cô không dám nghĩ tới. Tuy nhiên lại không thể nào tránh khỏi.
Frankie lặng lẽ rời khỏi giường và đi vào phòng tắm, lấy vali rồi khóa cửa lại sau lưng.
Ngây ngất.
Đó không phải là trạng thái Simon thường gặp. Ít nhất là cho đến trước tối qua.
Anh thức giấc với nụ cười trên môi, hồi tưởng lại, lăn người qua, hi vọng thấy Frankie ở góc nào đó trên chiếc giường rộng mênh mông, nhưng kết quả công cốc. Cô không có ở đó.
Anh ngồi dậy, hốt hoảng, nhưng rồi lại gieo mình xuống giường, vì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Anh tự cười giễu mình. Trong một giây hoảng loạn anh tưởng rằng cô đã dậy từ sớm và lẻn ra khỏi phòng. Chuyện nực cười, đây là phòng cô mà. Vả lại, anh mới là kẻ nổi danh chuồn lẹ sau những đêm tình ái. Lần này thì anh sẽ không đi đâu hết.
Anh yêu Frankie Paresky.
Vậy tại sao anh không thổ lộ với cô? Anh yêu em. Ba từ đơn giản. Dễ phát âm. Không bị díu lưỡi. Anh đã có vô vàn cơ hội. Ví như lúc cô đánh thức anh dậy giữa đêm qua…
Simon nhắm mắt, say sưa với hồi ức vừa qua, cảm thấy cơn khuấy động buổi sớm tăng dần. Sau đêm qua, anh lấy làm ngạc nhiên vì đã tự nguyện sống chay tịnh bao tháng trời. Sau đêm qua, anh ngạc nhiên vì mình đã quen biết Frankie gần hai mươi năm, vậy mà không hề biết ân ái với cô có thể tuyệt vời đến thế.
Anh lắng nghe những tiếng động trong phòng tắm, hi vọng nghe thấy tiếng vòi sen. Nếu Frankie mở vòi sen, anh sẽ dậy, tắm cùng cô…
Nhưng vòi sen mãi chẳng thấy mở. Thay vào đó anh nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Lẽ nào cô đã tắm xong, và giờ đang sấy tóc? Simon xoay đầu nhìn chiếc đồng hồ trên nóc ti vi. Bảy giờ sáng. Trời đất, chắc hẳn cô phải dậy sớm lắm nên mới bảy giờ đã tắm táp xong xuôi rồi.
Lạy Chúa, chẳng lẽ Frankie là người dậy sớm ư? Anh thì tuyệt nhiên không. Chuyện đó đòi hỏi phải có sự thích nghi. Ý nghĩ ấy hơi đáng sợ.
Đáng sợ.
Có một điều còn đáng sợ hơn chuyện Frankie có phải người ưa dậy sớm hay không. Và điều đó, Simon chợt nhận ra, mới là lí do thực sự khiến anh không thể nói rằng anh yêu cô. Anh sợ chết khiếp. Ngây ngất, nhưng đồng thời sợ chết khiếp.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thế này. Anh nghĩ nó là tình yêu. Chắc chắn nó là tình yêu. Nhưng sẽ ra sao nếu tất cả những gì anh đang cảm nhận bỗng chốc tan thành mây khói? Nếu như nó phai nhạt thì sao? Nếu như anh đã lầm và cảm giác bừng bừng trong ngực anh lúc này chẳng là gì khác ngoài sự ngộ nhận thì sao?
Và ngộ nhỡ anh hứa hẹn một điều mà anh không thể giữ lời?
Tiếng máy sấy tóc ngừng, nhưng Frankie vẫn chưa bước ra khỏi phòng tắm. Cô làm gì trong đó vậy? Simon gạt chăn ra và rời khỏi giường.
Trên người không một mảnh vải, anh nhón chân tới cửa phòng tắm và gõ. “Này, Francine?”
Đáp lời anh chỉ có sự im lặng.
Anh gõ lần nữa. “Em không sao đấy chứ?”
Cửa phòng tắm mở ra. Frankie xuất hiện. Cô mặc áo sơ mi kiểu nam màu đỏ bỏ ngoài quần jeans, trông vô cùng xinh đẹp. Mái tóc cô vẫn hơi ẩm ướt, cơ thể tỏa ra một hương thơm tươi mát. Simon thấy mình mỉm cười ngay lúc trông thấy cô.
“Chào buổi sáng.” Anh đưa tay định kéo cô vào lòng, muốn cảm thấy cơ thể cô áp vào người anh, nhưng cô lùi lại.
“Em để sẵn quần áo cho anh cạnh giường ấy.” Cô khoanh tay trước ngực và tựa lưng vào bệ rửa mặt trong phòng tắm. “Em tưởng anh sẽ đi ngay.”
Simon chẳng hiểu cô muốn nói gì. “Đi ư?” Cô đang nói cái quái gì vậy? Nỗi sợ hãi mảnh như một lưỡi dao bắt đầu lách vào tim anh. Anh vươn tay về phía cô lần nữa, và một lần nữa cô lường trước hành động của anh và lùi lại dọc theo thành bệ, cách xa anh hơn. Có chuyện không ổn rồi.
Cô nhìn chằm chằm xuống sàn, như thể sợ nhìn về phía anh. “Em nghĩ chúng ta phải nói chuyện.”
“Được thôi. Anh đang nghe đây.”
Cô ngước nhìn anh, rồi lại vội cụp mắt xuống. “Simon, anh không mặc quần áo.”
“Phải, tối qua anh cũng đâu có mặc.” Simon cố giữ giọng nhẹ nhàng, trêu chọc. Thậm chí anh còn gắng mỉm cười. “Song em đâu có lấy thế làm phiền?”
Anh định bụng đùa cợt, nhưng cô không có một chút phản ứng. Đã có chuyện gì rất không ổn xảy ra. Nỗi lo sợ của anh càng lúc càng tăng lên.
“Anh làm ơn mặc đồ để chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Simon giữ giọng bình thản. “Em có phiền không nếu anh, ờ, dùng phòng tắm trước?”
Cô lắc đầu và đi ra, đóng cánh cửa lại sau lưng.
Simon chùng người xuống, rồi anh rửa tay, và nhìn mặt mình trong gương. Anh đã làm sai chuyện gì? Rõ ràng cuộc nói chuyện này sẽ chỉ toàn tin xấu, nhưng dù vắt óc anh cũng không thể luận ra tại sao.
Anh vỗ nước lên mặt. Dù cho là gì, nó cũng là một lỗi lầm, một sự hiểu nhầm. Họ sẽ nói chuyện, anh sẽ làm rõ tất cả, rồi họ sẽ gọi phục vụ phòng, và anh sẽ làm hòa với cô trên giường trước khi cà phê kịp nguội. Anh hi vọng thế.
Anh lấy khăn lau mặt và mở cửa phòng tắm. Quần áo anh được gấp ngay ngắn thành một xấp để ngoài cửa. Một lời nhắc khéo.
Quần soóc và quần dài còn hơi ẩm, nhưng anh vẫn mặc chúng. Anh chẳng buồn cài cúc áo trước khi đi vào phòng.
Frankie đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, phân loại các món đồ ở một trong những chiếc hộp của mẹ Jazz. Mãi đến khi anh ngồi xuống phía đối diện thì cô mới ngẩng lên.
Gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì. Đêm qua anh có thể đọc được từng ánh mắt, từng nụ cười, từng chuyển động trên gương mặt cô một cách chính xác. Nhưng giờ đây, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là… sự trống rỗng.
Simon hít một hơi sâu. “Em nói đi.”
Cô ngước mắt, vững vàng đón nhận ánh nhìn của anh bằng đôi mắt đã che chắn cẩn thận mọi bí mật riêng tư. “Em chỉ muốn cảm ơn anh vì đêm qua.”
Cô muốn cái gì cơ? Một lần nữa, dường như cô lại đang nói bằng một ngôn ngữ xa lạ. Simon chồm người tới. “Em nói lại xem nào?”
“Cảm ơn anh,” cô nhắc lại. “Đêm qua… thật vui.”
Vui? Vui ư? Simon không nói nên lời. Đêm qua là một đêm choáng ngợp, đâu phải vui? Chơi bowling mới gọi là vui chứ?
“Em chỉ muốn nói với anh rằng, anh không phải lo lắng. Em, ờ…” Cô ngập ngừng, hắng giọng và vén tóc ra sau.
Cưỡi ngựa trên bãi biển mới là vui. Ăn đồ nướng với bạn bè mới là vui. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của Simon, cô dường như phải thu hết nỗ lực mới nói tiếp được.
“Em biết những gì chúng ta đã chia sẻ với nhau chỉ là tình một đêm, và…” Cô mỉm cười, nhưng chẳng giống với những nụ cười cô đã trao cho anh đêm qua chút nào.
“Với em chuyện đó không sao cả. Em đã biết như vậy trước khi chuyện này xảy ra, và nó đã diễn ra tốt đẹp, đúng như những gì em mong muốn. Ý em là, hai ta đều đã được thỏa mãn, đúng không? Bây giờ mọi chuyện có thể trở lại như bình thường.”
Đi xem phim mới là vui. Làm tình qua đường mới là vui.
Simon cảm thấy choáng vàng. Anh đã có một đêm diệu kì ngây ngất, còn cô chỉ coi nó là một đêm vui vẻ qua đường thôi sao?
Bình thường. Tình một đêm. Thỏa mãn. Lời cô nói cứ dội đi dội lại trong tâm trí anh. Trong quá khứ đã bao nhiêu lần anh nghĩ, đã cảm thấy hoặc thậm chí nói ra những điều tương tự? Giờ đây anh không muốn nghe chúng một tí nào.
“Tình một đêm,” anh chậm chạp lặp lại, lựa từ một cách cẩn thận, sợ mình sẽ sơ suất và tự tố giác bản thân. “Em không muốn… thứ gì đó hơn thế sao, Francine?”
“Không.” Cô nói không chút ngập ngừng, và một lần nữa cô bình tĩnh nhìn vào mắt anh, cương quyết, lạnh nhạt. “Em không - chưa bao giờ - có ý nghĩ nào khác với anh ngoài tình bạn, Si. Anh biết mà.”
Anh yêu em. Răng Simon nghiến chặt khi anh gật đầu. “Anh hiểu.” Lúc này anh không thể nói với cô - Lạy Chúa, làm sao anh nói nổi?
Frankie quay lại với công việc, lặng lẽ phân loại những xấp giấy tờ và hồ sơ.
Simon hoàn toàn mất phương hướng. Chính xác thì bạn bè hay làm gì sau một đêm yêu đương vui vẻ? Họ gọi điểm tâm? Đọc báo buổi sáng? Hay họ làm những việc anh thường làm, và chuồn về phòng mỗi người, sợ rằng thứ tình cảm đêm qua không phải là thật, mà chỉ là một ảo giác lờ mờ họ nhất thời nghĩ là vững chắc và giá trị?
Simon đứng dậy.
Hay họ sẽ khuỵu gối, vùi mặt vào lòng người tình của mình, khẩn cầu đối phương hãy suy nghĩ lại, phơi bày con tim vỡ vụn và tâm hồn tan nát khi tuyên bố tình yêu bất diệt của mình? Trước đây anh đã từng là nạn nhân của trò này và chẳng thấy thích tí nào.
“Anh sẽ về phòng tắm rửa,” anh lẳng lặng bảo Frankie.
Cô chỉ hơi ngước mắt lên. “Vâng.”
“Hãy gọi anh nếu… em cần. Anh ở phòng 765.”
“Vâng. Dù em nghĩ em có thể tự giải quyết những thứ này. Cảm ơn anh.”
Cảm ơn. Simon lượm giày và tất lên từ chỗ anh đã vứt chúng đêm qua. Anh nhìn lại Frankie, nhưng cô không ngẩng đầu lên.
Cảm ơn. Anh kiểm tra để đảm bảo rằng ví và chìa khóa phòng có trong túi, rồi lại nhìn Frankie. Cô vẫn không nhúc nhích.
Cảm ơn. Anh mở khóa cửa và vặn nắm đấm, nhìn lại Frankie lần cuối cùng. Không có phản ứng gì cả. Không có dù chỉ một cái liếc mắt.
Simon ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng, kiểm tra chắc chắn là nó đã được khóa. Chầm chậm, anh đi vòng qua chỗ ngoặc tới thang máy, đờ đẫn và tê liệt.
Bên trong phòng, Frankie gục đầu xuống hai cánh tay và bật khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...