Chương chín
Điện thoại trong phòng khách sạn đổ chuông, Frankie nhoài người qua chiếc giường lớn để nhấc máy. “A lô?”
Không phải Simon.
Đó là anh chàng lễ tân có giọng nói kiểu cách. “Có mấy chiếc hộp lớn được gửi đến cho cô,” anh ta nói, giọng điệu có phần bất mãn. “Tôi cho người đem lên nhé?”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Cô gác máy, thầm mắng mỏ mình. Tất nhiên không phải Simon gọi rồi. Simon đã chẳng buồn xuất hiện lúc chuyến bay khởi hành. Dường như anh đã nghĩ thông suốt hơn sau cuộc cãi cọ của họ, và không lãng phí thời gian nữa. Chắc chắn anh đã chuyển sang “mục tiêu” tiếp theo của mình, y như lời cô nói.
Không, anh sẽ không gọi đến đây cho cô. Mà giả dụ anh có làm một việc điên rồ như theo cô đến Boston trên chuyến bay kế tiếp, thì cũng chẳng có chuyện anh đi tìm cô ở khách sạn Parker House sang trọng này.
Frankie đã gọi điện cho Clay Quinn trên chuyến bay từ Orlando đi Boston. Cô thông báo cho ông biết rằng cô sắp tìm được người bạn bí ẩn tên John của bà Alice. Clay rất mừng rỡ trước bước tiến của cô. Ông phấn khích khi biết cô đã tra được họ của John là Marshall, và số điện thoại cùng địa chỉ hiện tại của ông ta - hi vọng là - đang được cất giữ trong một chiếc hộp ở Boston.
Clay khuyên Frankie nên trú tại khách sạn Parker House trong thời gian cô ở Boston. Thực ra ông khăng khăng bắt cô ở đấy thì đúng hơn. Ông dặn cô giữa lại biên lai tiền phòng và các bữa ăn. Dù cô tiêu pha những gì thì cũng sẽ được hoàn lại như tiền công tác phí.
Cô đặt phòng từ lúc trên máy bay, và ngã ngửa khi biết rằng một đêm tại khách sạn xa hoa này còn tốn kém hơn cả số tiền mua nhu yếu phẩm của cô trong một tháng.
Khăn tắm được làm ấm trên những thanh chứa hơi nước trong phòng tắm. Mọi góc phòng đều có điện thoại. Những ô cửa sổ lớn nhìn ra khu thương mại Boston. Đồ nội thất và đồ trang trí đều thanh nhã và làm Frankie cảm thấy hơi lo lắng - sợ có lúc mình nhỡ tay làm hỏng món đồ vô giá nào đó.
Không, Simon sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tìm cô ở đây.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa - là nhân viên khuân vác hành lí mang những chiếc hộp lên cho cô. Anh ta cau mày khi nhận ra cô gái đã gặp ở quầy lễ tân, nơi cô kiên quyết tự mang túi hành lí nhỏ của mình lên phòng, Tuy nhiên, anh ta vẫn thể hiện tinh thần phục vụ mẫu mực, đảm bảo ấy chiếc hộp được đặt đúng chỗ và cẩn thận theo ý cô, lại còn tình nguyện mở chúng ra giúp cô. Frankie boa cho anh ta - căn cứ vào vẻ mặt anh ta thì số tiền đó là quá ít - và rồi anh ta đi khỏi.
Cô đóng cửa rồi quay lại nhìn mấy cái hộp to tướng. Đâu đó trong những chiếc hộp kia là một số điện thoại và một địa chỉ sẽ giải quyết được vụ điều tra tầm cỡ đầu tiên của cô, đem lại cho cô mười ngàn đô la tiền thưởng.
Vậy tại sao cô không thấy háo hức? Tại sao cô không thấy lâng lâng vui sướng? Tại sao cô không nhảy một điệu chiến thắng và đập tay ăn mừng? À, trước hết là vì chẳng có ai để đập tay cả.
Giá mà Simon ở đây với cô.
Frankie lắc lắc đầu. Cái ý nghĩ điên rồ ấy từ đâu chui ra vậy? Chắc chắn cô không cần Simon ở bên, làm cô xao lãng bằng đôi mắt đầy ẩn ý. Không, cô không cần Simon, từng bước lấy đi sự chú tâm của cô với tất cả mọi người và mọi thứ xung quanh, cho đến khi những gì cô nghĩ tới chỉ là nụ cười của anh, tiếng cười của anh, bàn tay anh đặt trên tay cô, ánh mắt anh khi anh cởi quần áo cô...
Và đó là một mộng tưởng mà cô sẽ không bao giờ trải qua. Simon đã bỏ cuộc với cô. Đúng là cô đã đuổi việc anh, nhưng trước đây một chuyện như thế có bao giờ cản được anh đâu chứ? Rõ ràng anh đã quyết định rằng cô không đáng để anh phải nhọc công.
Chúa ơi, cô thấy mệt rã rời. Sau một đêm thức trắng, cô được chợp mắt vài tiếng trên máy bay, nhưng vì không phải là người giỏi đi máy bay nên những sợi dây thần kinh của cô không cho cô cảm giác nghỉ ngơi thực sự.
Không, cảm giác này của cô không phải thất vọng, mà là mệt mỏi. Simon Hunt chỉ tổ đem lại rắc rối, và hiện giờ cô đã cách xa cái rắc rối ấy hàng ngàn dặm. Và đó là một điều tốt, đúng không?
Jazz. Hãy nghĩ đến Jazz, chứ không phải Simon.
Cô có khoảng ba mươi phút để tắm và thay đổi bộ dạng giống như cái xác không hồn này thành thứ gì đó sống động hơn trước khi Jazz đến đưa cô đi ăn tối.
Frankie lấy ra chiếc váy hoa màu xanh lam mà cô đã nhét vào va li cùng một đôi quần jeans, vài chiếc áo phông và một lô quần áo lót để thay đổi.
Khi cô gọi cho Jazz từ khách sạn, anh cho cô hay anh đã dặn thư kí đặt bữa tối ngay tại nhà hàng trong Parker House. Frankie đã trông thấy nhà hàng đó lúc ở quầy lễ tân. Đó không phải nơi dành cho quần jeans và áo phông.
Chỉ người nào có được sự tự tin và uy thế như Simon Hunt mới có thể bước vào nhà hàng sang trọng ấy trong quần jeans xanh và áo T-shirt mà vẫn trông cực kì bảnh bao. Chỉ Simon mới có cái vé thoải mái ấy, thái độ thì-đã-sao ấy...
Frankie trút bỏ quần áo và đứng vào dưới vòi sen. Cô nhắm mắt, để những tia nước tuôn chảy xuống đầu.
Thì đã sao. Đó là một thái độ hay ho mà ta nên có, và không phải là không áp dụng được trong tình trạng của cô hiện thời. Thì đã sao nếu cô ăn tối với chàng trai từng là mối tình đầu của mình? Thì đã sao nếu cô không muốn mặc một chiếc váy nhăn nhúm ngớ ngẩn? Thì đã sao nếu nhà hàng không phục vụ cô vì cô mặc quần jeans và áo phông? Họ sẽ đi ăn pizza. Thì đã sao nếu Jazz không tán thành...
Và nếu cô không bao giờ gặp lại Simon nữa... Dù có cố gắng thế nào, nhưng khi nghĩ đến Simon Hunt, Frankie cũng không thể nào thốt lên ba chữ thì-đã-sao.
“Tôi rất tiếc,” nhân viên lễ tân của khách sạn nói với Simon. “Tôi không thể nói cho ông số phòng các vị khách của chúng tôi, nhưng tôi có thể nối máy cho ông đến phòng cô Paresky.”
Chỗ đau ngay phía trên lông mày bên trái của Simon cứ giần giật từng cơn, đe dọa bùng lên thành một trận đau đầu dữ dội chưa từng có. Nó đã bắt đầu từ trước khi anh lên chiếc taxi chạy mất bốn mươi lăm phút đưa anh từ sân bay Logan về khách sạn Parker House. Nó đã bắt đầu từ trước khi chuyến bay anh bắt ở Sarasota bị hoãn hai tiếng đồng hồ. Nó đã bắt đầu từ trước khi anh đáp được máy bay rời khỏi Sunrise Key và buộc phải thuê một chiếc xe rồi lái nguyên chặng đường dài tới sân bay Saratosa. Nó bắt đầu khi anh nhận ra mình sẽ lỡ chuyến bay lúc mười giờ năm mươi rời đảo, khi anh dừng lại để nghe tin nhắn trên máy trả lời tự động. Một trong những khách hàng tốt nhất của anh đã để lại nửa tá cuộc gọi khẩn cấp về vài món đồ vô giá từ thế kỉ mười hai mà bà đang cố bán ột người ở Jacksonville, trong khi người đó mới chỉ cam kết miệng với bà.
Simon trả lời cuộc gọi, trấn an bà và hứa sẽ làm một bản hợp đồng trên giấy ngay khi anh từ Boston về. Nhưng khách hàng của anh quá lo lắng - cháu trai của bà có được đi học đại học hay không phụ thuộc hoàn toàn vào cuộc mua bán này - anh phải thảo bản hợp đồng ngay lập tức. Nó phải được fax cho cả hai bên mua và bán rồi sau đó chỉnh sửa và fax lại, và khi Simon đứng dậy khỏi bàn làm việc thì đã là mười giờ. Vụ mua bán đã được thống nhất, khách hàng của anh đã yên tâm, nhưng anh lại lỡ mất chuyến bay của Frankie.
Và giờ anh đã ở đây, Boston. Frankie rời đảo sớm hơn anh mười phút, song cô đã đến khách sạn từ năm tiếng đồng hồ trước. Lúc này đã gần bảy giờ ba mươi. “Xin Chúa giúp con,” Simon thầm cầu nguyện khi cầm lấy máy điện thoại mà nhân viên lễ tân đưa cho và lắng nghe tiếng chuông reo trong phòng Frankie, “xin hãy để Jazz đến muộn trong cuộc hẹn của bọn họ.” Nhưng chuông điện thoại cứ reo mãi không dứt.
“Tôi xin lỗi, thưa ngài,” tay nhân viên lễ tân nói mà tịnh không có chút áy náy nào, “hiện giờ cô ấy không có trong phòng đâu ạ.”
Chắc là Simon đã tới quá muộn. Lúc này Frankie đã ở bên Jazz mất rồi. Chúa ơi, anh đã đến quá muộn.
Simon biết chính xác mình sẽ làm gì nếu anh mời Frankie đi ăn tối. Anh sẽ đưa cô đến một nơi thật đẹp, có âm nhạc - một ban nhạc sống hoặc người chơi piano. Trong khoảng thời gian giữa món salad và món súp, anh sẽ dẫn cô ra sàn nhảy rồi kéo cô vào vòng tay mình.
Cô hoàn toàn xứng đôi với anh khi họ khiêu vũ, và anh sẽ nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự kết nối giữa hai cơ thể. Nhưng trước khi bản nhạc kết thúc, anh sẽ cúi xuống và chiếm đoạt đôi môi cô bằng một nụ hôn chậm rãi, nhấn nhá, ngọt ngào. Anh sẽ nhảy với cô hết bài này đến bài khác, và trước khi món tráng miệng và cà phê được mang đến, anh sẽ đứng dậy, nhưng lần này họ không đi ra sàn nhảy nữa. Lần này họ sẽ rời khỏi nhà hàng, đi đến phòng khách sạn của anh...
Jazz không phải kẻ ngốc. Nếu Frankie chỉ xiêu lòng một chút thôi, Simon sẽ không gặp được cô cho đến tận sáng mai, sau khi cô qua đêm với hắn ta. Chết tiệt!
Tay nhân viên lễ tân nhìn anh lo lắng. Chắc chắn anh đã thấy những giọt nước mắt bất chợt dâng lên trong mắt Simon.
“Tôi tuyệt vọng quá,” Simon thú thật với anh ta. “Anh thấy đó, tôi chết mê chết mệt cô gái này, nhưng tôi tới đây quá trễ và giờ thì cô ấy đã đi với một kẻ thực sự chẳng ra gì. Tôi sợ cô ấy sẽ yêu hắn, và chuyện đó làm tôi nghẹt thở, anh biết không? Tôi không muốn có cảm giác này, và tôi vô cùng lo sợ.”
Trước sự ngạc nhiên của Simon, tay nhân viên lễ tân gật đầu, đôi mắt vốn dĩ lạnh tanh chợt ánh lên vẻ thông cảm. Và khi anh ta lên tiếng, giọng nói chuẩn mực, khuôn sáo đã biến mất. “Tôi giúp được gì không, anh bạn?” Anh ta hỏi bằng giọng Boston nằng nặng.
“Một căn phòng và ít rượu mạnh,” Simon ủ dột nói. “Không nhất thiết phải theo trình tự đó.”
“Nếu anh để lại bằng lái và thẻ tín dụng của anh ở đây để làm tin,” anh ta nói, “thì anh có thể tới quầy bar. Tôi sẽ mang rượu cùng chìa khóa phòng cho anh trong năm phút. Anh cũng có thể để hành lí đằng sau quầy, tôi sẽ cho người mang lên tận phòng.”
Simon rút cả hai chiếc thẻ từ trong ví ra và đặt lên mặt quầy. Anh nghiêng người đọc biển tên của tay nhân viên lễ tân. “Cảm ơn nhé, Dominic.”
Anh xoay người định đi ra quầy bar, nhưng anh ta ngăn lại. “Này, anh Hunt.” Simon quay lại “Có thể chẳng phải việc của tôi, nhưng xin khuyên anh bạn một câu, khả năng anh tìm được cô ấy sẽ cao hơn nếu anh không động đến rượu.”
Đó là một ý hay. “Anh sống ở Boston à?” Simon hỏi.
Anh ta gật đầu. “Từ nhỏ đến giờ.”
“Nếu anh muốn gây ấn tượng với một người phụ nữ thì anh sẽ đưa cô ấy đi ăn tối ở đâu?”
Anh ta nở nụ cười. “Tốt lắm. Tôi biết anh không dễ bỏ cuộc mà. Tôi sẽ lên cho anh một danh sách và gọi ột người lái taxi tôi quen. Trong lúc chờ đợi, sao anh không bắt đầu với nơi hiển nhiên nhất? Chúng tôi có một nhà hàng bốn sao ngay trong khách sạn.”
“Tôi thực sự biết ơn anh, Dominic.”
Dominic gật đầu. “Trước kia tôi cũng từng yêu một cô gái, giống như tình trạng của anh bây giờ vậy, nhưng tôi đã để vuột mất cô ấy. Không một ngày nào trôi qua mà tôi không hối hận về chuyện đó.”
Anh ta quay về với màn hình máy tính, để lại Simon đứng nhìn chằm chằm.
Yêu...? Ai nói về... tình yêu cơ chứ? Chắc chắn là anh có buồn vì ý nghĩ sắp mất Frankie vào tay Jazz... nhưng còn “yêu”? Không, không lí nào?
Simon dừng chân ngay lối vào nhà hàng đông đúc của khách sạn, để ắt quen dần với ánh đèn lãng mạn. Tiếng nhạc cất lên dìu dặt. Một nhóm tam tấu được bố trí ngồi trong góc phòng đang chơi một bản nhạc quen thuộc. Một vài đôi đang đu đưa theo tiếng nhạc êm đềm trên sàn nhảy nằm ngay gần đó.
Simon lướt qua các gương mặt, tìm Frankie. Cô không có trên sàn nhảy, cũng không ngồi ở những chiếc bàn gần đó. Quanh quầy bar nhỏ ở góc phòng bên kia cũng không thấy. Cô cũng không có ở...
Kia rồi. Cô ngồi ở một chiếc bàn kê khuất gần cửa sổ mặc áo sơ mi trắng, tóc chải gọn ra sau và...
Cô đang cười khúc khích trước một câu nói của Jazz Chester, và Simon cảm thấy tim mình như nhảy lên tận cuống họng. Chúa ơi, cô đẹp quá. Khi cô mỉm cười, cả thế giới như bừng sáng quanh cô.
Và anh yêu cô. Dominic đã đúng. Đó chính là tình yêu. Simon đã yêu Francine Paresky một cách say đắm, điên cuồng, trọn vẹn. Anh phải kiếm chỗ nào để ngồi xuống...
“Tôi giúp gì được không, thưa ông?” Người quản lí bước đến trước mặt Simon khi anh định tới dãy ghế trống bên quầy bar.
“Tôi muốn uống một li.”
“Rất tiếc, thưa ông,” người đó khinh khỉnh nói, “nhưng sau bảy giờ ba mươi, bar của chúng tôi đóng cửa với tất cả mọi người trừ các khách ăn tối. Còn một quầy bar nữa ở bên kia sảnh..”
“Không,” Simon nói. Phía bên kia phòng, Jazz Chester, quỷ móc đôi mắt anh đi, đang vươn người qua chiếc bàn nhỏ và nắm lấy tay Frankie. Ở bên này, Simon chẳng làm được gì hơn ngoài trơ mắt nhìn. Jazz không hiểu Frankie như anh, Jazz chưa từng đọc nhật kí của cô, thậm chí còn không biết cô đã viết ra mọi ý nghĩ, ước mơ, khao khát. Nhưng Simon thì có.
Qua cái cách Jazz đang nhìn Frankie, Simon biết rằng ưu tiên số một của hắn là xâm nhập vào bên trong cơ thể chứ không phải tâm hồn cô. Dĩ nhiên Simon cũng có ham muốn của riêng mình, nhưng những gì anh đang cảm thấy không chỉ có vậy. Anh muốn ở bên cô, để trò chuyện với cô, để nhìn vào mắt cô khi cô tâm sự với anh, khi cô thổ lộ cho anh những điều bí mật.
“Có lẽ ông muốn một bàn...” Người quản lí hỏi.
Simon rời ánh mắt khỏi Frankie và cố nặn ra một nụ cười. Cái tên này đúng là phiền phức. “Xin cho tôi một bàn một người.”
“Bốn mươi phút nữa mới có bàn, thưa ông,” tay quản lí bảo anh, không che đậy được vẻ sung sướng ác ý. “Có lẽ ông sẽ thích đi dạo một vòng quanh khu nhà, hoặc ngồi ngoài sảnh khách sạn.”
Simon lắc đầu. “Không, anh không hiểu...”
Đúng lúc ấy tay nhân viên lễ tân xuất hiện bên cạnh Simon.
“Ngài có gặp chút may mắn nào không, thưa ngài?” anh ta đã lấy lại giọng nói thượng lưu kiểu cách.
Simon gật đầu. “Cô ấy ở đây, Dom ạ, nhưng phải bốn mươi phút nữa mới có bàn.”
Anh ta nhìn tay quản lí. “Ông Hunt Simon có thể ngồi ở quầy bar, Robert.”
“Xin lỗi, anh Defeo.” Miệng tay quản lí mím chặt lại. “Nhưng như tôi đã bảo với ông Simon, quầy bar đã đóng cửa.”
Dominic nhướng một bên lông mày. “Thế thì... lại mở cửa đi”
“Nhưng đã quá bảy giờ ba mươi và chúng tôi chỉ còn một bartender làm việc.” Gã khụt khịt cứng nhắc. “Quy định đã ghi rõ không phục vụ khách trọ tại quầy bar sau...”
Dominic nghiêng người lại gần, hạ thấp giọng, vứt bỏ trọng âm chuẩn. “Hãy để ông ấy ngồi ở quầy bar, đồ ngốc cứng nhắc kia, và phục vụ ông ấy đồ uống miễn phí - giống như ông ấy không phải khách trọ và ai nấy đều vui vẻ.”
Miệng tay quản lí há ra thành hình chữ O câm nín. “Anh muốn làm gì thì làm,” gã nói, dằn dỗi bỏ đi.
Dom vỗ tay lên trán. “Suy nghĩ linh động vào, Bobby,” anh ta gọi với theo. “Thỉnh thoảng anh nên thử làm vậy.” Trên đường đến quầy bar, anh ta đưa cho Simon bằng lái, thẻ tín dụng và chìa khóa phòng. “Chúc may mắn,” anh ta nói. “Nhớ cho tôi biết kết quả đấy.”
Simon siết chặt tay anh ta, “Cảm ơn anh, có gì tôi sẽ báo lại.”
“Chào Vinnie,” Dominic nói với tay bartender. “Giúp anh bạn tôi nhé - nhưng cho anh ấy uống vừa phải thôi. Anh ấy cần giữ đầu óc tỉnh táo.”
“Vâng, anh Defeo.”
“Một cốc rượu gừng thôi, Vinnie.” Simon đang mải nhìn Frankie, và Dominic nhìn theo ánh mắt anh.
“Là cô ấy hả?” anh ta hỏi.
Simon gật đầu. “Phải.”
Trong lúc hai người đang nhìn, Jazz Chester đứng dậy, cầm lấy tay Frankie và cô duyên dáng đứng lên khỏi bàn. Cả hai dắt tay nhau ra sàn nhảy.
Simon nghe thấy Dominic cười khẽ. “Làm thế nào mà cô ấy qua mặt được Anh Chàng Nguyên Tắc với chiếc quần jeans kia nhỉ?”
Tay bartender đặt cốc rượu gừng xuống mặt quầy, gần khuỷu tay Simon. “Bob bảo rằng cô ấy nói mình là một ngôi sao điện ảnh,” anh ta nói. “Vì thế cô ấy không mặc váy theo quy định. Tôi cũng phải để mắt trông chừng cánh paparazzi. Để nếu cần thì can thiệp vào.”
Dominic nhìn Simon dò hỏi, cặp lông mày rậm nhướng lên. “Ngôi sao điện ảnh ư?”
Simon cười, lắc đầu phủ nhận. “Cô ấy cũng giống anh - một người suy nghĩ linh động. Cô ấy là một thám tử tư sống ở bờ biển phía Tây Florida. Cô ấy còn làm thêm nghề lái taxi nữa.”
“Trông cô ấy rất giống một người,” Vinnie nói. “Anh biết tôi định nói đến ai không. Một nữ diễn viên tài năng.”
“Người thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh trong những ngày qua,” Dom nói. “Với cái tên đậm chất Italia. Một cô gái rất xinh xắn.”
Simon chìm vào im lặng, quan sát Frankie và Jazz khiêu vũ. Đúng là Frankie đang mặc quần jeans và áo phông trắng đơn giản, chân đi đôi giày cao bồi. Giày cao bồi và quần jeans bạc màu trong một nhà hàng bốn sao... chiếc quần vừa khít với cô, ôm lấy thân hình mảnh mai, săn chắc của cô theo cái cách khiến anh điên đảo trong những năm qua. Bấy lâu nay anh đã bằng lòng nhìn cô dần dần cách xa anh, nhưng kể từ bây giờ chuyện đó sẽ chấm dứt.
Jazz kéo cô lại gần hơn, và cô nhắm mắt lại, ngả đầu lên vai cậu ta.
Trái tim Simon trĩu xuống. Trông cô thật bình yên, mãn nguyện. Jazz Chester không đẹp trai như Simon còn nhớ. Mái tóc nâu của cậu ta đã sẫm lại và thân hình đã đẫy ra, nhưng ngoại hình vẫn hấp dẫn. Những đường nét đẹp như tranh trên khuôn mặt cậu ta đã nhuốm màu sương gió, nhưng nó chỉ càng khiến cậu ta trông điển trai hơn, phong trần hơn.
Theo lời Frankie, Jazz là anh chàng đẹp nhất thế giới. Còn Simon thì cả đời chưa được phong danh hiệu đó bao giờ.
“Cô ấy trông thật hạnh phúc,” Simon thì thầm.
“Này này. Cái lối hi sinh cao thượng hão này là thế nào hả?” Dominic hoài nghi hỏi. “Anh không định giở cái tư tưởng Tôi-yêu-cô-ấy-đủ-để-cho-cô-ấy-ra-đi ra đây đấy chứ?”
Simon thấy Jazz nâng gương mặt Frankie lên và hôn cô một cách thong thả, âu yếm. Môi anh khô lại. Chỉ có cô. Chỉ có Frankie là người con gái duy nhất anh yêu thực sự, và anh sắp mất cô trước khi anh kịp có cô.
“Phải, tôi đang nghĩ đến chuyện đó. Có lẽ tôi nên từ bỏ cô ấy. Tôi nghĩ mình có thể làm cả hai việc cùng một lúc...”
“Vậy là anh yêu cô ấy đến mức sẵn sàng buông tay để cô ấy ra đi,” Dom nói. “Điều đó thực đáng trân trọng, nhưng hãy ình một cơ hội, anh bạn ạ. Anh phải biết yêu lấy bản thân mình và chiến đấu giành lại cố ấy. Hơn nữa, nhìn ngôn ngữ cơ thể của cô ấy xem. Cô ấy không thoải mái khi hôn gã kia. Cô ấy còn chưa yêu gã đâu.”
Simon không thấy thế. Anh không trông thấy gượng gạo cũng như thái độ xa cách. Những gì anh thấy chỉ là Frankie đang ở trong vòng tay kẻ khác.
“Dom, ở quầy lễ tân gọi anh,” Vinnie nói nhỏ.
“Chớ có làm điều dại dột, anh bạn ạ,” Dominic nói trước khi đi khỏi.
Simon thấy Jazz lại hôn Frankie lần nữa. Anh đứng bật dậy, do dự không biết phải làm gì. Anh có nên xen vào không? Anh có nên vỗ vai Jazz giữa chừng nụ hôn không? Hay anh nên đợi cho đến khi họ quay về bàn rồi đến bắt chuyện?
Hay là anh nên đứng hẳn lên mặt quầy bar và hét vọng qua phòng rằng anh yêu cô? Tuyệt, đó sẽ là trò vui không gì sánh được. Anh còn không chắc mình có thể thốt nổi ba từ “Anh yêu em” ngay cả khi ở trong chốn riêng tư nữa kìa. Bộc lộ bản thân theo cách đó thì quá sức nguy hiểm, khác nào hình thức hara-kiri[*] về mặt tinh thần. Ba từ ngắn ngủi đó sẽ xé anh ra từng mảnh, phơi trần những cảm xúc run rẩy của anh ra nền đất cho cô đá văng sang một bên hoặc giẫm đạp lên.
[*] Hình thức mổ bụng tự sát ở Nhật Bản.
Simon tiến một bước về phía sàn nhảy. Chen ngang. Anh nhất định phải chen ngang.
Nhưng anh chưa kịp dấn thêm bước nữa thì Frankie đã lùi lại khỏi Jazz và hỏi cậu ta điều gì đó. Jazz nhún vai và cố kéo cô trở vào, nhưng Frankie cưỡng lại. Cô chỉ vào túi áo ngực của Jazz. Một lần nữa Jazz lại nhún vai. Frankie lại ra hiệu, giằng ra khỏi cánh tay cậu ta, và cuối cùng Jazz đành lấy thứ trong túi áo ra đưa cho Frankie. Sau khi xem xét nó một cách kĩ lưỡng, cô đưa trả lại cho cậu ta.
Và rồi, trong lúc Simon quan sát, cô thu tay lại và đấm thẳng vào quai hàm Jazz Chester.
Jazz đổ gục xuống sàn nhảy. Tiếng xuýt xoa kinh ngạc đồng loạt vang lên từ các vị khách có mặt trong nhà hàng.
Simon bước về phía cô. “Francine...”
Nhưng cô không nghe thấy anh, không nhìn thấy anh. Cô vội vã lướt qua anh để rời khỏi phòng.
Simon liếc nhìn lại Jazz. Cậu ta đã tự mình đứng lên rầu rĩ lắc đầu trước sự quan tâm chu đáo của những người hầu bàn và người quản lí. Nhưng cậu ta không tỏ ý định đuổi theo Frankie.
Thế cũng tốt, vì Simon đã đi theo cô, rảo bước nhanh hơn khi cô tiến về phía thang máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...