Biệt thự Lâm gia đêm nay khác với ngày thường, cơn tức của Lâm Lan Anh khiến cho Lâm gia rơi vào bầu không khí khủng bố như núi lửa sắp bùng nổ
“Ông nói đi! Con đàn bà nghèo kiết xác đó có quan hệ gì với ông?” Lâm Lan Anh nổi giận đùng đùng, khuôn mặt trang điểm hoàn hảo lộ ra những kẽ nứt.
Lâm Quốc Khánh kia lại dám làm bậy với hồ ly tinh ở bên ngoài! Ông ta ăn phải gan báo tim gấu sao? Lại dám ngang nhiên lôi lôi kéo kéo trong công viên khu dân phố, thế này thì bảo bà ta - Lâm Lan Anh biết để mặt mũi vào đâu!?
Lâm Quốc Khánh cúi đầu không nói một câu khiến cho lửa giận của Lâm Lan Anh càng bốc cao.
“Ông vì sao không nói lời nào?” Bà đấm người đàn ông kết hôn với mình ba mươi năm, “Tôi đang nói chuyện với ông đó”
Hai tay bà đánh tới vô lực, ông lại vẫn không nói được lời nào.
“Tôi có gì không tốt với ông? Cho ông ăn, cho ông mặc, ở nhà lầu, đi xe hiệu” Bà mệt mỏi tựa lên người ông, “Ông bây giờ… lại dám có người đàn bà khác bên ngoài?”
Nước mắt bà tràn ra khỏi mi, rơi tí tách lên người Lâm Quốc Khánh.
“Tôi đối xử với ông… có cái gì không tốt...” Lâm Lan Anh khóc sướt mướt, bà lúc này chính là người đàn bà đau khổ bị cướp mất chồng, sự kênh kiệu và vênh mặt hất hàm sai khiến biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lâm Quốc Khánh cười khổ, người vợ khóc lớn trước ngực ông, thái độ đối xử với ông cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng chưa bao giờ thấy cảm xúc khác ngoài miệt thị trên mặt bà.
Nhìn đến bộ dáng này của vợ, ông vô cùng khiếp sợ.
Bà ta thật sự quan tâm đến ông sao? Quan tâm ông vì dám làm loạn sau lưng bà ta ở bên ngoài ư?
Lâm Quốc Khánh nhẹ nhàng xoa anh cánh tay run run của Lâm Lan Anh.
“Đừng chạm vào tôi! Ông là tên vô dụng!” Lâm Lan Anh khóc một lúc đột nhiên có một chút cảm xúc không cam lòng làm cho bà ta dồn sức đẩy ra.
Lâm Quốc Khánh lại bất đắc dĩ thở dài lần nữa.
“Ông vì sao nãy giờ không nói gì? Người đàn bà kia thật sự là tinh nhân của ông?” Lại biến lại trở về bộ dáng của người đàn bà hung mãnh. Vừa thấy chồng chẳng những không phản bác, ngược lại còn muốn rời khỏi hiện trường, bà ta lại khóc lớn lên. “Ô... Ông là đồ vô lương tâm! Không nói rõ ràng với tôi, ông không được phép đi...”
Lâm Lan Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng của chồng, bản thân đột nhiên sợ hãi.
Kết hôn nhiều năm như vậy, bà biết tính tình mình vô cùng kiêu ngạo, thái độ với ông cũng không tốt, nhưng ông cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ như thế!
Lâm Ngạn Lương đến liền nhìn thấy tình huống bi thảm như vậy.
“Mẹ, mẹ sao lại khóc thành như vậy?” Lâm Ngạn Lương ngồi xuống sofa. Mà cha vừa mới cô đơn bước lên lầu, anh cũng không nhìn thêm.
“Ba con... Ba con, ông ta...” Phụ nữ một khi muốn khóc, mặc kệ có lớn tuổi như nào đều muốn khóc cho hết buồn phiền.
“Ba làm sao?” Lâm Ngạn Lương đã một tuần không về biệt thự Lâm gia, cái gì cũng không biết.
“Ông ta là đồ vô dụng, lại dám có người đàn bà khác!” Vừa nói đến chuyện này, Lâm Lan Anh lại giận. “Cũng không biết là người đàn bà nào bị mù mới coi trọng người cha vô dụng kia của con!”
Lâm Ngạn Lương lại coi thường một lần nữa. Tình nghĩa vợ chồng ba mươi năm , hiện tại mẹ mới nói như vậy, không phải muốn cho người khác cười chết sao?
Nhưng,anh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói suy nghĩ của mình ra khỏi miệng. Anh chỉ cần nhẫn nại, chuẩn bị hỏi rõ ràng chân tướng sự việc.
“Mẹ, ba có người khác là mẹ tận mắt thấy sao?”
Lâm Ngạn Lương đoán rằng nhất định lại là bạn chơi bài của mẹ nói. Bởi vì trong lòng mẹ cho tới bây giờ cũng chỉ có đánh bài, nếu không phải người nói huyên thuyên bên tai bà, cho dù cha thật sự ngoại tình bên ngoài, rất có khả năng mãi đến khi con cháu thành đàn bà cũng sẽ không phát hiện.
“Mẹ... Mẹ là không tận mắt thấy ! Là Vương phu nhân, Lí phu nhân nói cho mẹ”
Lâm Lan Anh cảm thấy nếu chồng thật sự không có người đàn bà khác, người khác sẽ không để ý như vậy đâm chọc bà như vậy. Hơn nữa bọn họ còn mang ánh mắt thương hại an ủi bà, làm cho bà vô cùng chán ghét.
“Không tận mắt thấy, mẹ làm sao có thể đổ oan cho ba như vậy? Khó trách ba không vui như thế” Lâm Ngạn Lương cũng rất ít nhìn thấy cha mình như thế.
Trước đây cha luôn luôn im lặng, tựa như người ẩn hình. Ông hẳn là sẽ không chọc vào phiền toái lớn như vậy!
“Nếu như mẹ hiểu lầm ông ấy, ông ấy có thể phản bác!”
Bà thương tâm, còn không phải bởi vì chồng cái gì cũng không nói. Cái gì cũng không phản bác, không phải là cam chịu sao?
“Mẹ, chờ mẹ thật sự tìm ra chứng cớ rồi định tội ba sau nhé!”
“Hừ! Ông ta sẽ không cũng bị mẹ bắt được”
Bà nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn bà kia!
Sau khi nói xong, Lâm Lan Anh nhìn con trai một tuần không về nhà. “Công ty vẫn tốt chứ? Thấy con lâu không về nhà, mẹ bảo chị Từ làm món điểm tâm bổ dưỡng cho con nhé!”
Bà hắng giọng, “Chị Từ, làm món ăn khuya cho thiếu gia!”
Khi bà Từ nhìn thấy Lâm Ngạn Lương về nhà cũng đã thông minh làm đồ ăn khuya rồi. Đối với thiếu gia chẳng những giữ bà lại làm việc mà còn tăng lương cho bà, bà đương nhiên hầu hạ cẩn thận.
“Mẹ nói con này, con cũng đã trưởng thành” Lâm Lan Anh thương tâm xong chuyện của mình, tiếp theo liền quở trách đến con. “Có phải cũng nên...”
“Mẹ, con hiếm khi được về nhà nghỉ ngơi, mẹ lại muốn nói phiền toái gì nữa? Vừa nãy mới nói với ba, mẹ tạm tha cho con đi!”
Lâm Ngạn Lương lắc mình một cái, trốn thoát vào nhà ăn.
Lâm Lan Anh đương nhiên cũng đi theo sau anh, một đường còn không quên nói, “Con rốt cuộc khi nào thì mới muốn tìm bạn gái?”
Mắt thấy anh cũng đã hai tám tuổi, nếu vẫn hoa tâm lêu lổng như này nữa, khi nào thì mới có thể kết hôn đây? Bà cũng không muốn chưa được ôm cháu thì hồn về Tây Thiên!
“Mẹ, con bây giờ đang quyết định” Anh xác thực không muốn ra ngoài lêu lổng với oanh oanh yến yến, bởi vì bây giờ toàn bộ trái tim anh đều là Dương Thanh Thanh.
“Hả?” Căn cứ vào báo cáo của thư ký Ngô, con trai hai ngày nay ở công ty mất hồn mất vía, chẳng lẽ là vì phụ nữ sao?
“Con có bạn gái sao?”
Lâm Lan Anh thu lại nét bi ai, kinh hỉ quan sát con.
“Đúng, con hiện tại có một bạn gái” Lâm Ngạn Lương nhếch đuôi lông mày. Nhanh chóng có được trái tim Dương Thanh Thanh như vậy, anh rất vui.
“Khi nào thì đưa về cho mẹ gặp?” Lâm Lan Anh nghe con trai cuối cùng cũng chuyên tâm với một người phụ nữ, bà vui mừng vô cùng.
“Mẹ, mẹ không cần vội như thế, sẽ dọa người ta mất”
Lâm Ngạn Lương biết Dương Thanh Thanh nhất định không chịu về nhà với anh sớm như vậy.
“Con không phải là dỗ cho mẹ vui vẻ chứ?”
“Không phải! Con thật sự thích cô ấy” Lâm Ngạn Lương thật tình nói. “Mẹ nhất định sẽ vừa lòng. Ngày khác tìm một cơ hội đưa cô ấy về cho mẹ nhìn một cái là được” Tuy nói ngay từ đầu tình huống gặp mặt của bọn họ không tốt, nhưng mẹ sau khi biết Thanh Thanh thiện lươngnhất định sẽ nhìn cô với con mắt khác.
“Vậy là tốt rồi. Con tiểu tử này rốt cục cũng khẳng định quyết tâm đến đây. Đừng học người cha không tiền đồ kia...”
Lâm Lan Anh lại bắt đầu lảm nhảm.
“Mẹ, được rồi! Bây giờ còn không bằng không chứng, đừng tùy tiện vu oan cho ba. Đến đây, ngồi xuống ăn bữa khuya với con” Lâm Ngạn Lương dỗ mẹ.
“Hừ! Nếu như bị mẹ tóm được, nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt!”
Lâm Ngạn Lương cũng không muốn biện hộ nhiều cho cha. Ra ngoài ngoại tình, có chính là có, chuyện đã xảy ra anh có thể cứu chữa được nữa sao? Không thể rồi! Không có chuyện này là tốt nhất, có thể miễn đi một hồi đại chiến gia đình. Tuy rằng anh vẫn rất tin ba chắc không có lá gan đó.
Đối mặt với loại tình huống bảo trì lâu dài trong nhà tới bây giờ, Lâm Ngạn Lương thật sự không giúp nổi điều gì. Hình thức ở chung nhiều năm qua của cha mẹ, anh thật sự không có năng lực làm bọn họ thay đổi trong một đêm. Anh cứ theo sau bọn họ thôi! Bọn họ tuổi cũng đều không nhỏ, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Ăn xong bữa khuya, Lâm Ngạn Lương đột nhiên muốn gặp Dương Thanh Thanh. Nghĩ đến cô là có có thể quên đi mọi chuyện phiền lòng.
Anh muốn gặp Dương Thanh Thanh. Thôi thúc đột nhiên nảy ra khiến anh ngăn cũng không được.
Lâm Lan Anh thất vọng. “Con phải đi ? Mẹ đã lâu không nói chuyện phiếm với con mà!”
Thật vất vả đợi trai trở về có thể nói chuyện phiếm, tại sao nó mới ăn một chút đã chạy lấy người vậy?
“Mẹ, con nỗ lực tìm con dâu về cho mẹ” Anh thật sự rất nhớ cô! Cô gái cố chấp kia… Vốn thầm nghĩ chơi đùa, lại bất tri bất giác rơi vào lưới tình với cô.
“Phải thật sự dẫn con dâu về nhé! Đừng lừa gạt mẹ!”
“Con đã biết!” Lâm Ngạn Lương lúc này đây đã hạ quyết tâm.
*****
Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Ngạn Lương lập tức lái xe đến bệnh viện.
Đêm dần khuya , xe chạy trên đường rất ít, tốc độ xe của Lâm Ngạn Lương càng ngày càng nhanh, ngăn không được ý niệm muốn nhìn thấy Dương Thanh Thanh.
Chạy thẳng đến bệnh viện, anh biết cô buổi tối đều ở bệnh viện làm bạn với cha.
Giờ phút này Dương Thanh Thanh đang nhẹ giọng tán gẫu với Ngô Y Thuần trong phòng bệnh.
“Thanh Thanh, cậu nên về nghỉ ngơi đi, cậu sao lại cô chấp thế. Ngày mai cậu không phải đi làm sao?”
“Ừ! Tớ lập tức đi” Dương Thanh Thanh muốn ở lại với cha thêm một lát nữa.
“Đừng quá mệt nhọc” Ngô Y Thuần còn phải làm việc của mình, lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh cho cô. Khi quay người lại, cô ấy gặp Lâm Ngạn Lương ở ngoài cửa.
“Anh muốn tới tìm Thanh Thanh à!” Hôm trước khi nghe được Dương Thanh Thanh nói người đàn ông hôn cô ở trong xe chính là Lâm Ngạn Lương, cô ấy từng kinh hãi tới mức cười toe tóe.
Cô ấy không hiểu vì sao hai người mới gặp vài lần tình cảm lại phát triển nhanh chóng như vậy. Nhưng cô ấy cũng biết chuyện tình cảm không phải người ngoài có thể lý giải, yêu chính là yêu.
Đây cũng là nguyên nhân tình yêu làm người ta khó có thể kháng cự!
Tuy rằng Lâm Ngạn Lương là con trai của một bà già không phân rõ phải trái, cô ấy chỉ hy vọng anh đừng di truyền tính xấu của mẹ mình.
“Thanh Thanh chưa về sao?”
“Ừ. Anh thuận tiện đi vào khuyên nhủ cậu ấy, bảo cậu ấy sớm mau về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải đi làm, khuya như vậy còn không ngủ, tinh thần sao có thể chịu được chứ?”
“Tôi đã biết. Tôi sẽ đưa cô ấy về”
*****
Đẩy cửa phòng bệnh, Lâm Ngạn Lương nhìn người con gái chiếm giữ trái tim anh cả buổi tối, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đau khổ nhìn cha mình.
“Thanh Thanh” Lâm Ngạn Lương cúi đầu gọi.
Dương Thanh Thanh quay lại nhìn, là Lâm Ngạn Lương với ánh mắt thâm tình. Cô đứng lên, có chút kinh hỉ khi nhìn thấy anh ở trong này.
“Sao anh lại tới đây?” Tuy rằng đáy lòng cũng không ngừng nhớ đến anh, khi gặp được anh, loại cảm giác ngọt ngào lại có chút chua xót làm cho cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Nhớ em thì tới thôi” Lâm Ngạn Lương vuốt tóc cô, thương yêu nói nỗi nhớ của mình.
Thật ra bọn họ cũng mới hai ngày không gặp mặt mà thôi!
Tuy rằng Lâm Ngạn Lương bá đạo yêu cầu mỗi ngày phải hẹn hò, nhưng chuyện trong công ty lại làm cho anh hết cách phân thân, có thời điểm căn bản ngay cả điện thoại cũng không có thời gian gọi.
Hai ngày này Lâm Ngạn Lương bận việc công ty, cho nên anh đành phải nhẫn nhịn khát vọng muốn gặp cô. Lúc này có cơ hội, anh cần phải nhất giải nỗi tương tư mới được.
“Ba em tốt lên chút nào chưa?” Lâm Ngạn Lương muốn kéo Dương Thanh Thanh ra ngoài phòng bệnh để tránh tiếng nói chuyện của bọn họ gây ầm ĩ đến bệnh nhân bên trong.
“Dạ! Ông đều là như vậy, không có tiến triển gì” Dương Thanh Thanh duỗi lưng, tay phải xoa bóp vai trái đau nhức của mình.
Lâm Ngạn Lương nhịn không được kéo cô vào lòng, muốn dùng sự thân mật an ủi đau khổ tương tư của mình.
“Hả? Anh đừng như vậy!” Tại sao vừa gặp mặt lại hôn cô chứ?
Lâm Ngạn Lương làm sao để ý tới kháng nghị nhỏ nhoi của cô, đôi môi chuẩn xác hôn lên cánh môi cô.
“Ưm...” Dương Thanh Thanh bị hôn đến mê say, nhẹ tay vòng qua eo Lâm Ngạn Lương.
“Mẹ anh nói muốn gặp bạn gái anh” Lâm Ngạn Lương nói rõ chuyện tối nay nói cho Dương Thanh Thanh.
“Vậy anh dẫn cô ấy đến đi!” Dương Thanh Thanh đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của anh.
“Thật vậy chăng? Em đồng ý đi gặp mẹ anh?”
“Cái gì? Em?”
Lúc này Dương Thanh Thanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Tối mai em có rảnh không?”
Anh không ngại nhanh như vậy đã dẫn cô về nhà gặp mẹ! Nếu cô cũng đồng ý, anh vui mừng còn không kịp ấy chứ!
“Em…” Hai ngày Dương Thanh Thanh không gặp anh, trong lòng vẫn nghĩ có phải nụ hôn đêm đó có phải ảo tưởng của cô hay không. Lâm Ngạn Lương nói muốn cô làm người phụ nữ của anh, cô vẫn không dám tin là thật.
“Em đã quên anh từng nói gì sao? Anh muốn có được trái tim em!” Lâm Ngạn Lương bình tĩnh nhìn cô.
*****
Đêm đã khuya, Dương Thanh Thanh lại dặn y tá một lần nữa, mới yên tâm theo Lâm Ngạn Lương rời khỏi bệnh viện.
Ở bãi đỗ xe, Lâm Ngạn Lương nắm tay nhỏ bé của Dương Thanh Thanh đi về phía trước làm cho Dương Thanh Thanh cảm giác trở lại mới trước đây, dắt tay em trai em gái đi chơi.
“Em chưa trả lời vấn đề vừa nãy của anh” Lâm Ngạn Lương dừng bước trước xe của mình.
“Quá nhanh rồi! Em... Còn chưa chuẩn bị tâm lý”
Cô còn chưa thể tiêu hóa chuyện mình thật sự bạn gái Lâm Ngạn Lương. Huống hồ phải đối mặt với Lâm phu nhân từng hung dữ mắng cô! Cô cảm thấy mình rất có khả năng vĩnh viễn cũng không có biện pháp chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Em vừa nãy không phải đã đồng ý với anh sao?” Lâm Ngạn Lương giễu cợt nhìn cô. Vừa rồi chính cô gật đầu nói được.
“Em không dám!” Dương Thanh Thanh lắc đầu làm nũng.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô, cô gái nhỏ làm nũng, làm cho Lâm Ngạn Lương muốn bay lên trời.
“Em mệt sao? Bụng có đói hay không? Chúng ta đi ăn một chút gì nhé” Tuy rằng Lâm Ngạn Lương vừa mới ăn bữa khuya ở nhà, nhưng nếu như cô muốn ăn, anh vẫn sẽ đi cùng cô.
“Không cần. Em ngày mai còn phải dậy sớm, em muốn về nhà” Dương Thanh Thanh đột nhiên không biết nên đối mặt với anh như thế nào, nét thẹn chậm rãi hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Cô chưa từng có kinh nghiệm! Đột nhiên có bạn trai, nên biểu hiện như thế nào cô cũng không biết!
Cô muốn nói chuyện phiếm trên trời dưới đất với anh. Muốn nắm tay anh chậm rãi đi dạo dưới ánh trăng. Muốn anh dịu dàng hôn cô, lại khát vọng anh gắt gao ôm cô, mãnh liệt kích tình...
Nghĩ đến đây, Dương Thanh Thanh cảm thấy mình sắp biến thành người phụ nữ hiếu sắc.
“Anh thật vất vả mới gặp được em, em nhẫn tâm lập tức muốn đuổi anh đi như vậy sao?” Lâm Ngạn Lương tức giận tựa vào xe ôm Dương Thanh Thanh.
“Đừng như vậy...” Dương Thanh Thanh bất an vặn vẹo trong lòng anh.
“Đừng lộn xộn!”
Lâm Ngạn Lương thấp giọng cảnh cáo cô. Người yêu trong lòng mềm mại như vậy, anh nhịn không được khí huyết dâng lên, cảm thấy hạ thể của mình biến hóa rõ ràng, dục vọng ham muốn có cô đang rục rịch.
Dương Thanh Thanh vừa nghe xong, sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn tiến vào lòng anh, không dám lại tùy tiện giãy dụa.
“Đêm nay ở cùng anh nhé?” Cằm Lâm Ngạn Lương tựa lên đỉnh đầu Dương Thanh Thanh. Hai tay anh gắt gao ôm cô, làm cho cô sắp không thở nổi.
Lâm Ngạn Lương thật ra không muốn gấp gáp dọa cô như vậy, nhưng thân thể thơm hương ngào ngạt mềm mại của cô tựa vào trong lòng, anh không xúc động mới là quỷ!
Dương Thanh Thanh không thể tưởng tượng được anh sẽ nói ra loại lời nói này, mà cô làm việc cả ngày cũng đã mệt mỏi, trên mặt rõ ràng có mệt mỏi.
“Anh sẽ không làm gì với em, chỉ muốn ôm em như vậy” Lâm Ngạn Lương vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô.
“Được không?” Anh trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong linh hồn Dương Thanh Thanh, loại này cảm giác khát khao yêu thương này, rung động trái tim muốn từ chối của cô.
Dương Thanh Thanh cảm thấy mình cần phải tin tưởng anh. Trước mắt anh thoạt nhìn tịch mịch như vậy, làm cho cô không thể nhẫn tâm.
Cuối cùng, cô gật đầu. Một cái gật đầu nhẹ kia, Lâm Ngạn Lương sâu sắc cảm giác được, vui sướng lại lần nữa hiện lên đuôi lông mày.
Kéo cô ngồi vào trong xe, Lâm Ngạn Lương đưa cô về khu nhà của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...