Cô nở nụ cười hài lòng với hắn, nụ cười rất thuần khiết, rất chân thành. Hắn ngây dại nhìn cô, đưa tay với chiếc mũ y tá trên đầu cô xuống. Mái tóc dài của cô xoã xuống bờ vai, trong chiếc váy đồng phục y tá màu trắng, cô càng trở nên quyến rũ…
Ngón tay hắn luồn qua những lọn tóc xoăn của cô, giữ chặt lấy gáy cô…
Tư Đồ Thuần nhận thấy anh mắt si mê của hắn, cô bất an lùi về phía sau: “Muộn lắm rồi, anh ngủ đi, tối mai em lại đến thăm anh!”
Vừa định đứng dậy thì An Dĩ Phong kéo tay cô lại: “Thuần à, em mặc đồ y tá đẹp hơn mặc cảnh phục đấy!”
“Vậy sao?” Cô cúi xuống chỉnh lại chiếc váy liền trắng tinh, thẹn thùng nói: “Vậy thì lần sau mỗi lần gặp anh, em sẽ mặc như thế này nhé!”
“Không cần phải thế!”
“Tại sao?”
“Em đã xem bộ phim này chưa?”
“…”
Hắn liếc nhìn những đường cong trên cơ thể cô, rồi nói: “Sự quyến rũ của phái đẹp!”
“…”
“Lúc em mặc cảnh phục, lúc lại mặc bộ đồ y tá này, cho dù khả năng kiềm chế của anh có tốt đến mấy cũng sẽ…” Hắn nâng khuôn mặt không giấu nổi sự thẹn thùng của cô lên, giọng nói dịu dàng trầm ấm. “… không thể thoát khỏi sự hấp dẫn.”
Cô cố kéo tà váy ngắn qua đầu gối, nhưng kéo thế nào cũng không thể che được đôi chân thon thả, trắng ngần kia. Cô ngẩng lên nhìn ánh mắt đầy ham muốn của hắn. Cô chưa kịp phản ứng gì, An Dĩ Phong đã đặt đôi môi khát khao cháy bỏng của mình lên môi cô.
Trong nụ hôn tới tấp của hắn, cô nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại. Không cho cô cơ hội phản ứng, thân hình tráng kiện của hắn đã ở trên người cô.
Nụ hôn khao khát bỏng cháy của hắn không dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo như lần đầu tiên. Cô chủ động hé miệng để lưỡi hắn tiến vào trong, quyện với lưỡi cô, đánh thức mọi cảm xúc trong cô…
Khi nụ hôn lên đến đỉnh điểm, tay hắn từ trên bờ vai cô di chuyển từng chút từng chút xuống phía dưới, qua vòng ngực, vòng eo mềm mại, đến đùi… rồi ngón tay lạnh ngắt của hắn lại từ đùi di chuyển dần lên trên. Cô giật mình, khép hai chân lại, toàn thân run rẩy theo những ngón tay lạnh ngắt của hắn…
Đang đê mê trong nụ hôn nồng cháy, cô bỗng mở mắt như vừa bừng tỉnh từ cõi mộng, nhìn khuôn mặt hắn ở cự ly rất gần, khuôn mặt của người đàn ông mà cô ngày đêm nhớ thương đang hôn cô… cô chợt cảm thấy hoang mang… Lầu đầu tiên trao thân cho hắn, lại là ở trên chiếc giường inox cứng nhắc trong bệnh viện này sao?
Cô biết mình không thể lấy hắn, vì thế ngay từ đầu khi quyết định đến với tình yêu không có kết cục này, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ cần An Dĩ Phong muốn, cô sẵn sàng trao thân cho hắn bất cứ lúc nào.
Nhưng trong bệnh viện cũ nát này, trong căn phòng chật hẹp đầy mùi khó chịu này thì thật chẳng có chút lãng mạn nào.
An Dĩ Phong thấy khuôn mặt bàng hoàng của cô, khẽ buông môi cô rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em…” Cô thở gấp gáp, run rẩy nói. “Em hơi sợ, lần đầu tiên…”
“Lần đầu tiên? Em… chưa từng… với anh ta sao?”
Cô lắng lại, mở miệng nhưng không nói nên lời, lắc lắc đầu.
An Dĩ Phong chống tay ngồi dậy, ánh mắt không còn hưng phấn như cô tưởng tượng. Cô nghĩ hắn vẫn giận cô, liền giải thích: “Em đã nói với anh rồi, em chỉ coi anh ấy như anh trai.”
Hắn thở dài, nằm lên giường, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Muộn lắm rồi, ngủ đi!”
Cô nằm bên cạnh hắn, cố nghĩ xem mình đã làm sai điều gì, nhưng càng nghĩ lòng cô càng rối bời. Rất lâu sau, cô nghĩ An Dĩ Phong đã ngủ say rồi, bỗng nhiên hắn lại nói với cô: “Lần đầu tiên của em nên để dành cho người có tư cách lấy em làm vợ.”
“Em không quan tâm.” Hai tay cô ôm chặt lấy vòng eo của hắn, chặt đến mức không thể chặt hơn được nữa.
“Nếu em không quan tâm thì sẽ không trong trắng đến tận bây giờ.” Hắn ôm cơ thể mềm mại của cô, cười nói. “Đối với người phụ nữ mình yêu, đàn ông đều nói không quan tâm cô ấy có phải lần đầu tiên hay không… nhưng thực ra… họ rất quan tâm… Anh không muốn một ngày nào đó em sẽ hối hận.”
“Em không hối hận.”
“Em là một cô gái tốt, anh không có phúc lấy được em, cũng không thể làm hỏng cuộc đời em.”
Cô thu mình trong lòng hắn, tay nắm chặt chăn, cố gắng kìm nước mắt không để trào ra.
“Anh đừng tốt với em như vậy.”
“Thuần à, rong chơi như thế là đủ rồi, em hãy lấy anh ta đi, sinh cho anh ta những đứa con, sống thật tốt. Phụ nữ, suy cho cùng, cũng cần một gia đình, cần một người đàn ông ở bên cạnh che chở.”
“Em không cần! Em có thể không lấy ai, không cần người đàn ông kia, em chỉ cần mỗi khi muốn là có thể được nhìn thấy anh, thế là đủ rồi.”
“Em có thể yêu anh bao lâu? Một tháng, hai tháng? Một năm, hai năm? Cứ cho là tám năm, mười năm đi, thì thế nào chứ? Chúng ta… suy cho cùng cũng không có kết cục gì.”
Cô ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, ánh mắt hắn càng thê lương. Cô hỏi lại: “Vậy anh có thể yêu em bao lâu? Có thể yêu em đến mười năm không?”
“Không biết.”
Cô nuốt nước bọt đắng chát, đầu nóng bừng, rồi hứa với hắn: “Nếu anh có thể yêu em mười năm, em sẽ lấy anh.”
“Mười năm?”
“Đúng thế, mười năm sau, bố em sẽ về hưu, ra nước ngoài dưỡng lão, em cũng sẽ thôi việc để đi theo ông. Đến lúc đó, nếu anh vẫn còn yêu em, thì hãy đến tìm em, em nhất định sẽ lấy anh!”
“Những câu như thế này không thể nói tuỳ tiện được, anh sẽ tưởng thật đấy!”
Cô ngồi dậy, kiên định nhìn lên bầu trời.
“Tôi, Tư Đồ Thuần, xin thề với trời đất, mười năm sau, chỉ cần An Dĩ Phong đến tìm, nếu tôi còn sống, tôi sẽ cưới anh ấy, nếu tôi chết rồi thì sẽ khắc lên bia mộ là: Vợ đã mất của An Dĩ Phong!”
“Cảm ơn!”
Đêm hôm đó là đêm mà cả đời này An Dĩ Phong không thể nào quên.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, mặc dù cô hứa hẹn với hắn mười năm sau, nhưng hắn cũng thấy rất mãn nguyện, ít nhất là cô cũng đồng ý lấy hắn, cô đem lại cho hắn niềm hy vọng vào tương lai…
Đêm ấy, cô vuốt ve ngực hắn, đỏ mặt hỏi: “Rốt cuộc anh có muốn em không?”
Lúc hắn lắc đầu, dòng máu trong người như đang sôi trào, thiêu đốt.
Hắn nói với cô rằng không phải hắn không muốn, mà là lần đầu tiên quý giá của cô không nên ở trên giường bệnh viện tồi tàn, lạnh lẽo này, đợi khi vết thương của hắn lành hẳn, sẽ chọn một không gian thật lãng mạn, để cô có thể cảm nhận được sự giao hoà tuyệt vời của thể xác và tâm hồn…
Cô cười dịu dàng, ngủ ngon lành trong vòng tay hắn.
Hắn ôm cơ thể thơm ngát của cô, cả đêm không ngủ, cứ mơ tưởng đến sự giao hoà tuyệt vời của hắn và cô…
Lúc bình minh, hắn nghe thấy cô nói mơ: “Anh, em không sai! Anh ấy là một người đàn ông đáng được yêu, anh hãy tin vào sự lựa chọn của em… Em không nhìn nhầm đâu! Anh ấy xứng đáng!”
Hắn khẽ hôn lên môi cô, nói: “Em không nhìn nhầm đâu, cả đời này anh sẽ không phụ em!”
Trong mơ, cô nở nụ cười dịu dàng như ánh trăng huyền ảo thuần khiết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...