Thứ 5, ngày 13 tháng 10 năm 2016.
Từng bước chân của Tuấn Khải như vũ bão. Anh nhanh nhẹn đi đến nơi tổ chức tiệc. Nhưng không may, phía sau lưng anh, hai tên cận vệ đã đuổi tới.
Không do dự, anh xoay lưng, tung một cú đá vào phần bụng của một tên. Tên còn lại, anh dùng bắp tay chặt ngang cổ. Nhìn hai tên to con sớm đã nằm yên trên đất cỏ, Vương Tuấn Khải nhoẻn miệng cười.
Không làm mất nhiều thời gian hơn, anh hướng về phía Trần Tùy, hét lớn:
“Chú cố gắng chặn bọn họ giúp cháu.”
Nhận được kí hiệu OK trên tay Trần Tùy, Tuấn Khải yên tâm xoay người. Đôi mắt anh giờ phút này lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tuy vậy, môi mỏng vẫn cong lên tạo thành một nụ cười vô cùng ma mị.
Vẻ đẹp của anh ngay lúc này vừa có gì đó cao ngạo, băng giá nhưng cũng thật huyền bí, khó đoán. Một đại ca Vương Tuấn Khải của trường trung học phổ thông Khải An đã trở lại.
“Vương Nguyên, đồng ý cùng anh chung sống nhé!”
Câu nói này lại một lần nữa lặp lại từ miệng của Hàn Viễn Quân.
Máu nóng trong người Tuấn Khải dường như đang muốn bung trào. Anh thực sự điên mất rồi. Ngay phút này, đừng để anh nhìn thấy Hàn Viễn Quân, nếu không anh không thể chắc chắn anh sẽ không làm đau hắn ta.
Mà ở trên khán đài của buổi tiệc, Hàn Viễn Quân vẫn duy trì tư thế quỳ một chân. Còn Vương Nguyên, cậu như cũ đứng im, ngay cả một cái nhúc nhích cũng chẳng có.
Có trời mới biết, cậu hiện tại sợ hãi như thế nào. Cậu lựa chọn sai rồi! Thực sự chọn sai rồi!
Đáng lẽ, cậu phải đấu tranh để thoát khỏi Hàn Viễn Quân. Vì sao cậu lại khuất phục chứ. Giờ này, khi đứng trước hàng ngàn người như vậy, cậu thực muốn nói ba chữ:
“Không đồng ý.”
Há,... Cậu còn chưa có nói ra mà. Vì sao có người lại cướp lời cậu vậy.
Nhưng... Giọng nói này thực quen. Đây chắc chắn là giọng nói mà cậu ngày đêm vẫn hằng mong nhớ.
Cậu rất muốn quay lại nhìn xem có phải anh không. Nhưng cậu lại sợ, lại sợ khi quay mặt sẽ không phải là anh. Như vậy, cậu sẽ rất rất đau lòng.
Khác với Vương Nguyên, mọi người lại hướng về nơi phát ra tiếng nói trầm ấm ấy, Hàn Viễn Quân cũng chẳng ngoại lệ.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng cách khán đài 100 mét, trên người toát đầy mồ hôi, Hàn Viễn Quân không tự chủ được nắm chặt bàn tay lại.
“Đại ca.”
Vẫn là Chí Hoành cùng Thiên Tỉ tỉnh táo nhất, hai người họ ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải một thân sơ mi quần jeans đang đứng cười.
Mà tiếng gọi của Chí Hoành cùng Thiên Tỉ lại một lần đánh thức cảm giác của Vương Nguyên.
Thực sự là anh đến sao? Không phải là cậu bị ảo giác chứ. Thật muốn khẳng định.
Nghĩ vậy, cậu liền quay mặt lại. Nhìn thấy anh vẫn đứng đó, thấy anh vẫn mỉm cười, thấy anh vẫn to cao vạm vỡ như vậy, nước mắt Vương Nguyên không biết từ lúc nào lại ứa ra.
Mà Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên khóc, lòng lại như có con dao đâm sâu vào. Anh thực muốn biết là do nhìn Vương Nguyên từ góc độ này hay do cậu không chịu ăn uống liền trở nên gầy như vậy.
Cậu nhóc này mãi mãi đều không biết chăm sóc bản thân. Đáng trách.
“Vương thiếu, theo tôi nhớ thì cậu không có thiệp mời nhỉ!”
Cảm nhận được Tuấn Khải cùng Vương Nguyên liếc mắt nhìn nhau, máu nóng trong Hàn Viễn Quân dường như bung trào.
Chết tiệc. Thế nào trong ngày quan trọng này của anh, mặc dù đã cho người canh gác kĩ càng nhưng tên Vương ngạo mạn này lại có thể đột nhập phá đám như vậy chứ?
“Ha ha, có phải Hàn tổng đã nhớ nhầm không? Tôi không còn là Vương thiếu trong miệng anh nữa.”
Vương Tuấn Khải thu lại ánh nhìn đang dán chặt trên người Vương Nguyên, anh bình tĩnh mỉm cười, sắc xảo đối đáp.
“Vương tổng, xin lỗi đã thất lễ. Cậu bây giờ đã trở thành đại boss của Vương Thị rồi mà. Nhưng chuyện cậu là ai thì có liên quan gì đến buổi tiệc của chúng tôi sao?”
Hàn Viễn Quân vẫn bừng bừng lửa giận như lúc ban đầu. Hắn nghiến răng, cố gắng sử dụng tất cả ngôn ngữ cùng sự bình tĩnh của 19 năm tích lũy để đối đáp với Vương Tuấn Khải.
“Tất nhiên là có liên quan. Tôi bây giờ không chỉ là đại boss của Vương Thị mà còn là đại boss của Hàn Thị nữa. Có phải hay không cấp dưới như cậu có tiệc liền phải mời cấp trên như tôi?”
Lại cười. Tuấn Khải nở một nụ cười nham nhở hết sức có thể. Nhìn nét mặt sớm đã biến sắc của Hàn Viễn Quân, anh lại cảm thấy vô cùng hả dạ.
Muốn cùng anh tranh đấu sao? Còn không xem lại mình là ai.
“Cậu... Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
Câu này không phải từ miệng Hàn Viễn Quân mà là của người ba Hàn Vĩnh Nhân.
Ông ta chống gậy gỗ, rung rung đứng dậy, mặt tức giận đưa gậy gỗ gõ gõ xuống sàn nhà tạo nên tiếng động lớn.
Mọi người lại bước vào vòng xoáy bình luận. Họ hết bàn tán về anh rồi lại bàn tán về cha con Hàn Viễn Quân.
Nhưng người khiến anh chú ý đến nhất vẫn là Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Hai người họ đều ngây ngốc nhìn anh như không tin vào những gì anh đang nói.
“Tôi không nói nhảm. Tôi hiện tại là cổ đông của tập đoàn hàng không Hàn Thị với tổng cổ phần lên đến 51.3%. Hơn nữa, Hàn Thị đã bị Vương Thị thu mua và trở thành công ty con của Vương Thị. Hơn hết, chủ tịch của Hàn Thị chính là tôi, Vương Tuấn Khải.”
Lời nói mang mười phần kiên quyết khiến cha con Hàn Viễn Quân như sụp đổ. Họ vẫn cứ như lúc ban đầu, lẳng lặng nhìn anh không tin.
Có vẻ như anh không đưa ra bằng chứng, có nói đến ngày mai cũng chẳng ai tin. Được thôi, anh cũng đã chuẩn bị rồi mà.
Đúng lúc này, Trần Tùy từ xa xa đi đến. Trên tay ông là một tập văn kiện dày cộm. Ông nhanh chóng đưa văn kiện cho Tuấn Khải rồi đứng lui qua một bên.
“Đây chính là giấy tờ. Phó chủ tịch tập đoàn Hàn Thị là Kính Minh đã cùng tôi kí hợp đồng thu mua. Còn 51.3% cổ phần là của 23 cổ đông trong Hàn Thị bán cho tôi. Không tin mấy người có thể xem.”
Nói xong, Tuấn Khải lãnh đạm ném văn kiện xuống trước mặt Hàn Vĩnh Nhân.
Ông ta run run nắm lấy văn kiện, lật từng trang xem. Từng trang giấy A4 được lật qua, mặt ông ta như biến sắc.
Xem được nữa tập văn kiện, ông ta tức giận ném nó xuống rồi đưa gậy chỉ về phía Tuấn Khải, nghiến răng thét lớn:
“Mày... Mày trả Hàn Thị lại cho tao.”
Nói xong câu, ông ta đau đớn ngã xuống sàn nhà sáng bóng.
Hàn Viễn Quân đứng trên khán đài tất nhiên một mực buông Nguyên Nguyên ra, chạy về phía ba mình đang nằm.
Chẳng mấy chốc, đại sảnh Hàn Gia náo nhiệt hơn hẳn.
Mà người gây ra cái náo nhiệt này giờ đây lại đang nắm lấy tay của tiểu bánh trôi nhỏ kéo đi. Phía sau hai người bọn họ là Thiên Tỉ cùng với Chí Hoành.
Cho đến giờ phút này, cho đến khi mọi chuyện đã kết thúc, Thiên Tỉ, Chí Hoành và Vương Nguyên đều không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
/
Rất nhanh sau đó, bộ tứ siêu quậy ngày xưa đã trở lại biệt thự Vương Gia.
Ngồi trên ghế sa lon dài, cả bốn nhíu mày nhìn nhau. Mà người ngồi ở ghế chủ trì là Vương Lâm, từ đầu đến cuối vẫn một mực im lặng.
Không thể hít thở nối với cái không khí này, Tuấn Khải đành phải mở lời trước:
“Mọi chuyện đã hoàn tất rồi. Hàn Thị đã thuộc về chúng ta.”
Nghe được những lời này, Vương Nguyên cùng với Thiên Tỉ và Chí Hoành trợn tròn mắt nhìn Tuấn Khải.
“Tốt lắm. Không hổ danh là cháu nội của ta.”
Vương Lâm vui vẻ cười lớn. Ông yêu chiều nhìn cháu trai bảo bối đang ngồi trước mặt. Cho đến bây giờ, ông vẫn chưa bao giờ hối hận vì đã giao Vương Thị cùng với cổ phần cho anh.
Đứa cháu này quá là tài ba đi.
“Có thể cho cháu biết chuyện này là như thế nào không?”
Thiên Tỉ hít một hơi thật sâu, anh nhẹ nhàng quay sang Vương Lâm, hỏi.
Câu hỏi này cũng chính là thay Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành giải đáp thắc mắc. Tại sao ba người bọn họ lại ngu ngơ khù khờ thế này?
“Vẫn là để Tuấn Khải nói với cháu thì hơn. Thế nhé, tối nay chúng ta mở tiểng ăn mừng chiến thắng của Vương Thị. Tất cả đều phải có mặt cho ta.”
Nói xong, nhận được cái gật đầu của Tuấn Khải, Vương Lâm nhanh chóng cùng với Trần Tùy rời đi.
HẾT CHƯƠNG 46
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...