-->Chân tôi hơi đau, nhưng với sự tò mò về tảng đá kia, thì đau đớn chút xíu có đáng là gì đâu. Quách Tiễn Ni, nhịn đi, phải kiên cường! Đúng, phải thể!
"Ngốc, em làm gì thế?" Anh vứt xe đạp đi, đuối theo tôi.
"Làm gì? Chẳng phải anh không muốn đi à? Vậy em đi một mình".
"Em đi một mình? Sau đó anh giúp em nhặt xác???" KimThuần Hy đáng ghét, miệng lưỡi sao độc địa thế không biết.
Anh đi với em." Giọng điệu không cho phép từ chối.
"Hử? Vâng." Vừa hay tôi cũng chẳng có ý định từ chối.
Hê hê, lần này tôi lại toàn thắng rồi. (^0^)/ Yeah~! Kim Thuần Hy, em ăn chắc anh rồi.
Chúng tôi nắm tay nhau đến trước tảng đá to kia.
Woa~; tảng đá này đến gần càng to hơn, không biết cao hơn cả Thuần Hy bao nhiêu lần, chúng tôi đứng trước nó, có cảm giác mình nhỏ như một hạt bụi.
"Thuần Hy, chúng ta khắc tên hai đứa lên tảng đá này được không? ~^0^~ Để tảng đá này làm chứng cho tình yêu của chúng ta." Tôi bỗng nảy ra ý tưởng. Em muốn phá hoại văn vật à?"
"Gì chứ? Tảng đá này mà là văn vật à? Ai bảo thế? Nhìn thế nào cũng thấy không giống.
Cái tên này, chả biết tình tứ gì hết, lúc nào cũng phá hoại sự lãng mạn của tôi. "Anh bảo thế!" Đáng ghét!
"Em mặc kệ, em muốn khắc! =.="
Tôi tìm ra một viên đá sắc nhọn bên cạnh, bắt đầu tiến hành khắc chữ tình yêu của tôi từng chút từng chút một, vô cùng tỉ mỉ, như người nguyên thủy mài đá tìm lửa vậy.
"ôi, tay tê chết mất!" Tôi ngừng lại, cố gắng động đậy cánh tay đang tê dại của mình.
Ngắm thành quả lao động của mình, quả nhiên chỉ có vài đường mỏng toét không nhìn thấy gì. Tại sao tôi khắc lâu thế mà chang tiến triển tí nào vậy? A_T
"Ngốc! Cứ theo cách của em thì đến bạc tóc cũng chẳng khắc nối một nửa."
Có phóng đại quá không? Mặc kệ anh, tiếp tục đi! Tôi khắc, tôi khắc, tôi khắc, khắc, khắc...
"Đưa cho anh!" Thuần Hy đưa tay ra.
“Gì thế?”
"Viên đá trên tay em! Ngốc!"
"Sao? Anh muốn giúp em khắc tên à? Chẳng phải anh phản đối ý kiến này sao?"
"Lắm lời."Anh giật lấy viên đá trên tay tôi.
Woa~; Oi chao-! Thiên tài quả nhiên là thiên tài mà-, Thuần Hy chỉ mát mây phút đã khắc xong tên hai đứa chúng tôi lên trên tảng đá, lại còn khắc vừa đẹp vừa sâu nữa.
"Thuần Hy, anh đúng là thiên tài! Có phải anh đã đi học chuyên vê khắc bia mộ
không?"
Tôi nhìn anh, bày tỏ lòng ngưỡng mộ bằng vẻ mặt sùng bái, nhưng chỉ đối lấy được hai chữ "đồ ngốc" một cách vô tình dửng dưng.
Tôi hậm hực dời ánh mắt trở lại tảng đá, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Không ổn! Thuần Hy, anh không thấy như thế là thiếu gì à? Hai cái tên này đứng đơn độc chẳng liên quan gì cả, ai mà biết chúng tôi là một đ
"Thuần Hy, anh thêm dấu “ ” đây đi, chính giữa hai cái tên ấy, thêm một dấu vào!" Tôi nhảy chồm chồm quanh anh như một con bọ nhảy.
Anh bị tôi nhảy nhót đến hoa mắt, vẫn nhẫn nại khắc thêm dấu " " vào giữa hai cái tên.
Thế là giữa tên chúng tôi đã xuất hiện một dấu " " vừa to vừa sâu, chữ khắc trên tảng đó cũng biến thành: "Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni".
"Ôi ~! Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni, Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni, yeah— Ị" Tôi cao hứng khoa chân múa tay.
Vui quá, thật sự rất vui.......... Tôi và Thuần Hy cuối cùng cũng đã có được đátình yêu thuộc về hai đứa.
"Thuần Hy, đây chính là đá tình yêu của chúng ta, sau này chúng ta đến thăm nó thường xuyên nhé?"
“Ừ!”
Sao trả lời gì mà có vẻ bất đắc dĩ quá vậy? A_0Hừ, em bắt anh phải can tâm tình nguyện-!
"Thuần Hy, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, anh không rời xa em, em không rời xa anh, cứ thế mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau. Vì bắt đầu từ bây giờ, anh có nghĩa là em, em có nghĩa là anh, Kim Thuần Hy và Quách Tiễn Ni không bao giờ xa nhau. Đúng không, Thuần Hy?"
“Ừ.”
Sao vẫn bộ dạng như chết rồi thế! =.=
"Thuần Hy, em hạnh phúc quá..."
"Này! Ngốc! -_-“ Đừng có đột ngột nhảy lên người anh chứ!"
99: ÁM HIÊU TÌNH YÊU TUYỆT MẬT
Chúng tôi đùa giỡn với nhau một lúc, rồi trèo lên tảng đá, nằm ngửa mặt ngắm trời và nghỉ ngơi
Lạ thật, chân tôi hình như không còn đau tí nào nữa-, Thuần Hy quả là thuốc bổ chữa cơn đau hiệu nghiệm nhất của tôi, hi hi. Chúc mừng vậy, hát thôi...
"ôi... Darling... Darling xinh đẹp... Không muôn rời xa anh... Trước cửa sổ em treo ba con búp bê cầu nắng vì anh... chúng đại diện cho tình yêu sâu sắc... I... LOVE... YOU..."
"Ngốc, im mồm!" Thuần Hy cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn lỗ tai khủng khiếp, mở miệng cắt đứt nguồn cảm hứng "truyền nhiễm" của tôi một cách tàn bạo.
"Hu hu, Thuần Hy, người ta khó khăn lắm mới có hứng hát, mà anh lại thế... Cho dù em hát không hay thật, thì anh cũng phải cảm thấy rất
hay mới đúng chứ, anh thích em đến thế cơ mà..."
"Ngốc, sao em lại chọn cái bài hát ngốc nghếch này?"
"Hả? Bài này rất ngố à? Nhưng gần đây rất thịnh hành mà, rất nhiều người hát...
"..."
"Hơn nữa, anh không thấy lời bài hát rất lãng mạn sao?"
Không thấy ...
"Treo ba con búp bê cầu nắng là chứng tỏ em yêu anh, anh không thấy đây là một ám hiệu tình yêu rất lãng mạn à?"
"Không"
"Em cũng rất muốn có một ám hiệu tình yêu lãng mạn như thế đó."
"Anh tuyệt đối sẽ không treo đâu."
"Em có bảo anh treo búp bê cầu nắng đâu, đó là của người khác dùng rồi, em không cần! Chúng ta phải phát minh ra một ám hiệu tình yêu hoàng kim tuyệt mật - chỉ có thuộc về hai người chúng ta - và mới hoàn toàn!! Ị"
Haizzzzzzzzz-! Nhìn cái bộ dạng như cá chết của anh, biết ngay là một tên ngố trong tình yêu, chắc chắn là không nghĩ ra rồi, hay là tôi cứ vất vả một tí tự nghĩ ra vậy. -;-"
Đau đầu nhức óc ing—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...