Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử


CHƯƠNG 56: 
KHÔNG THỂ NÀO! LẠI BỊ BẮT CÓC?
 
Sáng hôm nay, tôi vẫn vui vẻ hào hứng đến cô nhi viện Bác Nhân để làm việc. Gần đây tôi thường đi bộ, vì chỗ làm vốn không xa lắm, mà nhân cơ hội này cũng tập luyện thể thao, tôi phải duy trì thân hình hoàn mỹ của của mình chứ. He he (A0A) 
Nghĩ đến việc sắp gặp được bọn trẻ đáng yêu, lại nghe thấy chúng gọi không ngớt "Chị Tiễn Ni", "Chị Tiễn Ni", trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào như mật, bước chân nhẹ nhàng hơn... ~^0^~.
Bỗng nhiên, tôi khựng lại. Tôi bắt buộc phải dừng chân, vì phía trước có một đôi chân ngang ngược đang chặn đường đi của tôi, nhưng đôi giày trên đó lại rất tuyệt, hình như là một nhãn hiệu nào đó rất đắt mà tôi không nhớ tên. 
Tên chết tiệt nào vậy? Dám cản đường thợ săn ác quỷ này, muốn chết hả! Tôi nghiến răng ngẩng đầu lên. 
T_T Haizzzz~ cứ tưởng ai chơi trò gì, thì ra lại là một anh chàng đẹp trai, một anh chàng đẹp trai hơn những anh chàng đẹp trai bình thường, một anh chàng đẹp trai cao to uy mãnh, một anh chàng đẹp trai cực kỳ.

Ông trời ơi, ông có thể sáng tạo hơn tí được không, có thể đừng quăng một anh chàng đẹp trai trước mặt con một cách vô lý không, ông có biết chuyện này chán phèo đến mức lộn mửa như thế buổi sáng phải ăn rau trưa ăn rau và tối cũng phải ăn rau không? 
Haizzzzzz T_T 
Cái tên đang đứng trước mặt tôi, có một cái đầu dựng như lông nhím màu vàng kim, nếu tính kỹ hơn thì cái đầu anh ta giống như một loại nhím đột biến gen (tại sao gọi là "nhóm đột biến gen", gọi tắt là "nhím", là vì tôi chưa bao giờ thấy con nhím nào có lông mày này, còn nữa, cũng chưa hề thấy thân một con nhóm nào có vẻ nhanh nhẹn biết đánh nhau như vậy.)
"Anh là ai? Muốn làm gì? =_=" tôi sa sầm mặt hỏi. 
"Tiểu Khắc!" Tên đứng cạnh tên đầu nhím nhếch nhếch môi.
"Tôi trả lời cho Lão đại! Chúng tôi là bọn bắt cóc!!! Muốn bắt cóc cô!!!" Cái tên Tiểu Khắc kia nói xong một cách nhanh gọn dứt khoát, rồi nhấc bổng tôi lên nhẹ nhàng như một con gà con, "Soạt" một tiếng, hắn nhấc tôi lên vai như nhấc một chiếc bao bố, sải bước đi thật nhanh với vận tốc chóng mặt đến mức tôi không kịp kêu cứu. 
"(>0oo____< Tôi khóc to, cả một nhà máy đều tràn ngập tiếng khóc đau thương tuyệt vọng của tôi... 
Cuối cùng tôi đã nghĩ đến việc đưa ngón tay đang run bắn của mình lên chạm mũi anh, may quá, còn thở...

"Anh chưa chết! Chưa bỏ mình đi!" Tôi vui sướng ôm lấy Thuần Hy, lay lắc thật mạnh. 
"Mau gọi cấp cứu! Đồ ngốc! -_-" Thuần Hy khẽ tỉnh lại trong lòng tôi, đau khổ thốt ra.
Thuần Hy và Tú Triết cùng vào một bệnh viện, vì thế tôi cũng xin nghỉ ở Cô nhi viện, cùng lúc chăm sóc cho hai người, cũng may hai người này thân thể đều làm từ thép, bình phục rất nhanh. Có điều chăm sóc hai bảo bối sống này đúng là đau khổ quá! Lại còn phải giấu người nhà của cả hai, làm một mình tôi bận rộn, đúng là còn cực khổ hơn đi làm!
Có điều, cảm ơn Thượng đế! Họ đã khỏe mạnh lại rồi. Tôi vui quá, thật sự rất vui... Tạ trời tạ đất!!! He he!!! He he!!!




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui