Only you
“Tiễn Ni, em nhìn này”.
Tôi dụi mắt, trong tích tắc, tầm nhìn mờ nhạt dường như nhìn rõ hơn một chút…
Ở lằn ranh tiếp nối giữ bãi cát và nước biển, có một bóng trắng trắng… Đó là một chiếc đàn piano ba chân!
Nó chính là chiếc đàn trong phòng khách mà Thuần Hy hay đàn sao? Sao lại có thể bay ra đây như có phép ảo thuật vậy? Có điều, nó rất giống một vị nhạc công vĩ đại đang lặng lẽ đứng ở đó, thêm bầu trời xanh, nước biển, mặt trời, bãi cát, còn có đá tình yêu đáng yêu của chúng tôi, thạt là hoàn mĩ, he he…
Thuần Hy bế tôi ngồi xuống chiếc ghế đánh đàn.
“Thuần Hy, đệm qua khi chúng ta về nhà rồi, anh gọi người chuyển chiếc đàn đến đây à?”
“Ừ”
“Đúng rồi, Thuần Hy, em nhớ anh từng nói, lúc nhớ em anh sẽ viết nhạc, còn viết riêng cho em một bản nhạc nữa, tên… tên là… “ONLY YOU”. Vậy có phải nó được viết nên ở đây bởi cây đàn này không?”
“Ừ. Mà còn đúng ở vị trí này nữa”.
“Vậy bây giờ anh dàn bản “ONLY YOU” cho em nghe được không? Em muốn nghe lắm!”
“Ừ”. Thế là, Thuần Hy bắt đầu đàn, tiếng đàn kì diệu như sáo trời tuôn ra từ những nhón tay anh, tôi lập tức chìm vào âm nhạc…
Đẹp quá, đẹp thật, mà lại sâu sắc, đúng là tiếng đàn piano hay nhất mà tôi từng được nghe, dường như cả biển xanh và bầu trời cũng bị nó làm cho cảm động, hi hi…
Tôi lặng lẽ ngồi trong lòng Thuần Hy, nhắm mắt lại nghe như say, như mơ…
Thuần Hy, anh có biết không, em rất hạnh phúc, vì kiếp này được gặp anh, yêu anh, và cungc được anh yêu, thế nên em nghĩ rằng mình đã là một cô gái hạnh phúc nhất thế gian này rồi…
Em thật sự rất cảm ơn thượng đế, cảm ơn Thần tình yêu, cám ơn họ đã mang anh cho em! Thế nên dù sắp chết rồi, nhưng em không hề đau buồn, thật sự, em sẽ mang theo tình yêu của anh, mỉm cười đi đến Thiên Quốc, sau đó, chân thành chúc phúc cầu nguyện cho những người còn ở lại, chúc ỗi người đều được như em và anh, được tình yêu chân thành bao bọc hạnh phúc…
“Thuần Hy à, tại sao anh lại thích em?”
“…”
“Đầu óc em như trái dưa vậy, suốt ngày enh gọi em là ‘ngốc’; thành tích học thì thê thảm, anh phải dạy thêm cho em; tính tình lại xấu, lúc nào cũng nổi nóng với anh; nói chuyện lúc nào cũng to tiếng, chẳng thục nữ tí nào; mà lại còn không biết nấu ăn, gia đình cũng bình thường, tại sao anh lại thích em nhỉ?”
“Không biết”
“HO HO”, em vui quá, nghe câu trả lời này em vui lắm, đó chính là câu trả lời em nghĩ, he he. Anh có biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì em có xem một bộ phim, nhân vật chính trong đó có nói ‘Tình yêu chân thật không cần có lý do’, em cảm thấy rất có lý! Thế nên nếu anh nói ra lí do anh thích em, dù chỉ là một điều hay nửa điều, em cũng thấy hình như anh không được yêu em lắm! Nhưng bây giờ anh lại nói không biết, đó chính là không nói được lý do, do đó có thể nói rằng anh yêu em thật lòng, nên em rất là vui, he he…”
“Ngốc!”
“Anh nói lại lần nữa đi. Em thấy đáng yêu lắm, Thuần Hy gọi em là ‘ngốc’ một lần nữa đi!’
“Ngốc!”
“He he, he he…”
Thế nhưng, anh bỗng ôm trầm lấy tôi, ôm thật chặt, như thể toàn bộ sức lực của anh đều dồn vào vòng tay này.
“Tiễn Ni, đừng chết được không? Mãi mãi ở cạnh anh được không? Anh chẳng cần gì hết, anh có thể từ bỏ tất cả, anh chỉ cần em!!! Chỉ cần em!!!
“Kim Thuần Hy… Anh sao vậy??? Sao lại như thế? Sao lại nói ra những lời ngốc nghếch lạ lùng như vậy? Không giống anh tí nào, thật đấy…”
“Nếu em không chết, nếu em nhận lời anh rằng sẽ không chết, thì anh sẽ lại là anh…”
“Hi hi, anh đang nói những điều ngốc nghếc gì thế? Anh biết rõ chuyện đó là không thể, chết hay không cũng không do em tự quyết định được, cho dù rất muốn nhận lời anh, nhưng em cũng không làm thế được…”
“Thuần Hy…”
“….”
“Kim Thuần Hy…”
“Anh đừng buồn mà, sau khi em chết rồi, chỉ cơ thể em rời khỏi anh, còn linh hồn em vẫn theo anh, mãi mãi bên anh!!! Thế nên, thực ra chúng ta không hề chia xa, mãi mãi không chia lìa, không phải thế sao???”
“Vậy em và anh hẹn nhau nhé, hẹn lần gặp mặt sau này! Em nói cho anh biết, sau khi em chết rồi, em sẽ biến thành mưa, nên mỗi lần mưa là em đến để gặp anh, lúc dó anh chỉ cần đứng ở cửa sổ là có thế thấy em, tiếng mưa tí tách tí tách là em đang nói chuyện với anh, lúc ấy anh nhất định phải lắng nghe thật kỹ đấy…”
“…”
“Này Kim Thuần Hy, rốt cuộc anh có nghe em nói hay không?. Tôi vờ làm ra vẻ giận dữ, vùng thoát khỏi cánh tay anh.
“Anh thích em”
“Anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em…”
“Kim Thuần Hy! Hôm nay dây thần kinh của anh đi lạc đường hả? Trước kia em cứ nằng nặc đòi anh nói câu này thì anh không chịu nói, sao bây giờ em bảo anh nói, anh lại nói mọt lúc nhiều như vậy?”
“Ba chữ này, anh đã nói với em, mỗi năm chỉ nói một lần…”
“Đúng rồi…”
“Nhưng bây giờ, anh muốn nói trước cho em nghe, nói trước cho những năm sau này cho em nghe, như vậy nghĩa là anh đã nợ em những năm tháng ấy, nên em không thể đi! Em phải trả lại anh những năm tháng đó rồi mới đi được!”
“Thuần Hy…”
“Lúc nãy nói bao nhiêu lần rồi nhỉ? 34 lần đúng không? Tính lại thì còn có thể sống 61 năm, nên anh vẫn phải noi 27 lần nữa, như vậy cả đời này em mới ở bên anh mãi mãi, để trả lại những gì em nợ anh…”
“Thuần Hy…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
…
Anh ngốc, đúng là rất ngốc, siêu ngốc!!! Anh thật sự đã nói 27 lần “anh thích em” liên tục! Tôi đau lòng quá… đau quá…
Thuần Hy, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Anh có biết là anh càng đối xử tốt với em thì em càng không nỡ rời xa anh, càng muoobs ở bên anh mãi mãi, nhưng số mệnh đã bắt buộc em phải ra đi, nên bây giờ em rất đau… rất đau…
“Kim Thuần Hy, em chưa bao giờ làm điều gì cho anh, tuy anh nói thích em không cần lý do, nhưng em vẫn thấy em là một con ngốc không biết làm gì hết, bây giờ em sắp rời khỏi thế giới này rồi, nhưng vẫn chẳng biết lamg gì…”
Lạ quá, sao tôi cảm thấy tiếng nói mình có vẻ xa xôi quá? Giống như vẳng đến từ một nơi rất xa vậy, dường như là từ mặt biển xa xăm ngoài kia vang đến…
Phần nước trong coe thể tôi như bị rút cạn, tôi dần dần không còn sức lực nữa…
Tôi mềm nhũn người dựa vào lồng ngực Thuần Hy…
‘Không được tự nói mình như vậy!” Thuần Hy càng ôm chặt tôi hơn.
“Thuần Hy à… em rất muốn học cái gì đó, đàn piano cũng được…”
Thuần hy không nói, nhưng đột ngột đặt hai bàn tay tôi lên hai bàn tay anh, ngón tay đặt lên ngón tay…
“Thuần Hy à, anh đang làm gì thế??? Tôi cảm thấy tiếng nói mình rời rạc vỡ vụn, như thể chạm vào là tan biến…
“Dạy em đàn piano! Đàn “ONLY YOU”!” Anh vừa nói vừa đặt bốn bàn tay của tôi lên phím đàn.
Những ngón tay anh lướt trên phím đàn, tay tôi đặt lên mu bàn tay anh cũng lướt theo, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như tôi cũng đang đánh đàn vậy, chúng tôi là một thể, âm nhạc tuôn ra khi chúng tôi cùng đàn với nhau…
Đặt bàn tay lên nhau như thế, chúng tôi đàn bản “ONLY YOU” bên bờ biển hết lần này đến lần khác, sóng biển lặng lẽ nằm lắng nghe dưới chân chúng tôi…
Nhưng, nhưng tôi thật sự không còn chút sức nào nữa, thế giới dường như bắt đầu bay bổng, bàn tay tôi trên tay Thuần Hy như có cảm giác không phải của mình nữa, dường như lúc nào cũng xó thể tuột xuống…
“Thuần Hy à, em… buồn ngủ quá…”. Đôi mắt tôi không mở nổi…
“Thuần Hy… em yêu anh…”
Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống trán tôi, tay tôi cuối cùng cũng tuột khỏi tay Thuần Hy…
Còn tôi, cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ…
Thuần Hy, tạm biệt anh, he he…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...