Y Tá Riêng Của Tôi
Ha ha, thì ra họ là “y tá riêng” của tôi cơ đấy, vậy phòng bệnh của tôi vui quá rồi, HOHO!
Phải, thật sự là vui đén mức không tin được...
Hôm sau mới sáng sớm, Tú Triết và Nguyên Nguyên, và cả Thuần Hiến lần bác gái, mỗi người ôm một khúc cây thật dài, lảo đảo chạy vào phòng của tôi.
Tôi ngạc nhiên trơn mát hỏi, “Mọi người làm gì thế này? Đây có phải xưởng mộc đâu! Chẳng lẽ đây là phát mình mới của thế giớ?”
“Là ý kiến quỷ quái của ông anh trai ngốc nghếch!”, Thuần Hiến sa sầm mặt nhìn Lý Tú Tiết.
“Thằng nhóc này! Sao lại gọi ý kiến quỷ quái? Con nghĩ ra được không?”, bác gái cốc lên đầu nó.
“Con chẳng có hứng nghĩ! Ý kiến thiên tài của con không phải dùng để giải tỏa buồn chán cho cô nàng ngốc nghếch kia!”
Choáng, cái tên đầu cà rốt chết tiệt, cong kinh khủng hơn cả anh trai nó nữa! Lúc lớn lên chắc còn kinh khủng hơn!..
“Thằng bé này! Con ra ngoài ngay! Ra ngoài ngay! Mẹ nhìn thấy con bực mình!” Bác gái kéo tai Thuần Hiến lôi ra ngoài, Thuần Hiến đành kêu toán lên van xin: “Được rồi, được rồi! Con đứng im làm người câm là được chứ gì?”
“Tốt thôi, con nói đấy nhé, nếu mẹ mà nghe thấy bất kỳ từ ngữ vớ vẫn nào từ miệng con thốt ra nữa thì đầu con chuẩn bị nở hoa đi là vừa!” Cuối cùng bác gái cũng hậm hực rút tay lại.
Hu, bây giờ tôi thấy hơi thương cho Thuần Hiến, rốt cuộc cậu nhóc có phải con ruột của bác gái hay không? Hu hu... còn bé thế đẽ thiếu tình thương của mẹ, sau này tôi phải đối xử với nó tốt hơn mới được.
“HOHO, Tiễn Ni, đây là đạo cụ của anh, loại vật liệu bằng gỗ nặng nhất, vững chắc nhất và chính tông nhất dó, có thể khảo nghiệm dúng khí và sức mạnh nhất!” Tú Triết bắt đầu hớn ha hớn hở giải thích câu hỏi tôi thắc mắc lúc nãy.
“Thế nên...”. Anh tiếp tục hào hứng thao thao bất tuyệt, “Hôm nay anh trịnh trọng biểu diễn cho em tuyệt chiêu anh vùa học được – Đồng tường thép bích công!
Nếu quá tuyệt vời thì cũng đừng ngạc nhiên đó, ha ha!”
Cái anh này, chưa biểu diễn đã khoác lác.
“Vậy có liên quan gì đến khúc gỗ đó?”
“Em mở to mắt nhìn cho kỹ đây! Đại sư Lý Tú Triết vĩ đại bắt đầu biểu diễn!” Anh nói xong lập túc bày một dáng POSE rất khí thế.
Chỉ thấy hai tay anh nắm chặt, hai chân choãi ra, một đầu gối quỳ xuống, cơ thể cúi xuống đối mặt với đất, đầu gục xuống đầu gối co gập.
Xì, anh nghĩ anh là ngôn sao võ thuật hàng đầu thế giới hay sao chứ?
“Tiễn Ni, thế nào? Có phải anh rât phong độ không?”, anh bày ra một kiểu POSE nhưn gười máy, đắc ý hỏi tôi.
“Đó chính là Đống tường thép bích công đó hả?” Đúng là “phong độ” tới mức muốn “trúng phong” luôn, nhưng tôi không nỡ đả kích sự nhiệt tình và tâm hồn nhạy cảm của anh, đành nhanh trí chuyển sang vấn đề khác, he he.
Khôn phải, đó mới chỉ là thân thủ thôi, là màn mở đầu đặc biệt! Tiếp theo đây sẽ là màn biểu diễn đặc biệt tuyệt vời nhất!” Lý Tú Triết mấp máy môi với Nguyên Nguyên, “Tròn vo, phải chuẩn bị kỹ đấy!”
“Cái gì? ‘Tròn vo’? Tú Tiết, anh gọi bạn gái anh là Tròn vo á?”. Cái tên này, rõ ràng đã học theo thới xấu của Thuần Hy rồi, dám gọi bạn gái mình bằng biệt hiệu khó nghe như thế.
“Đúng rồi, Tròn vo, Tròn vo, Tròn vo, đơn giản lắm, vẽ ra một vòng là được, giống như số 0 trong bài kiểm tra ấy, anh thích vẽ vòng tròn nhất, he he. Tròn vo, em cũng thế đúng không, hả?”
“Đúng rồi, em cũng thích vẽ vòng tròn lắm. Anh Tú Tú đã đặt tên cho em đó, nghe dễ thương đúng không?! He he”. Giọng nói mèo kêu thoát ra khỏi miệng Nguyên Nguyên, đúng là đáng yêu thật, có điều, tại sao nụ cười còn ngốc nghếch hơn cả Tú Triết? Còn nữa, Anh Tú Tú? HOHO, anh Tú Tú và Tròn vo, quả là xứng đôi!
“Vậy ‘anh Tú Tú’ cũng do em đặt à?”, tôi mở to mắt hỏi Nguyên Nguyên.
“Ồ không phải! Anh Tú Tú do mẹ anh ấy sinh ra, không phải do em đặt ra!” Cô bé chớp chớp mắt nói với vẻ nghiêm túc.
Tôi choáng...
Cho qua đi, đứngo đo chuyện biệt danh với họ nữa, đàn gải tai trâu lãng phí nước bọt! Dù sao khi ở cạnh họ, tôi cảm thấy trí tuệ của mình siêu phàm biết mấy, tôi hồn tôi chín chắn biết mấy, khoái quá... ha ha ha ha...
“Lý Tú Triết đại sư vĩ đại, màn biểu diễn của ngài khi nào bắt đầu thế?”
“Ừ! Bát đầu ngay đây! Tròn vo, chuẩn bị nhé!”. Tú Triết bắt đầu làm lại tư thế POSE nãy giờ của anh, phát khẩu lệnh cho Nguyên Nguyên như cấp chỉ huy.
“Dạ.” Tròn vo, à không, Nguyên Nguyên ngoan ngoãn như một cô vợ mới theo chồng về nhà chồng, cẩn thận ôm một khúc cây lên.
Khúc cây to như thế, chắc rất nặng nhỉ? Sao cô bé lại có thể ôm nó lên được? Mà lại còn thấy
Thoải mái như ôm đồ chơi ấy, lẽ nào được Tú Triết truyền sức? Thuần Hy khỏe mạnh như thế, sao không thể truyền cho tôi một ít? Chắc chắn do tên ấy quá nhỏ mọn, khu khu giữ riêng ình rồi! Hứ!
“Ya!!!”. Tú triết bỗng hét lớn một tiếng, âm thanh kéo dài, khiến tôi giật bắn mình.
“He he, đó là đăng vận khí công!”, anh ấy lập túc quay sang giải thích cho tôi hiểu.
“Ya! Đến đây!!!”, anh siết chặt nắm tay, mắt nhắm tịt, tỏ ra dũng cảm đốn nhận sự khiêu chiến.
Xem ra, anh ấy đang bảo Nguyên Nguyên cẩm khúc cây đập lên người rồi. Anh định dùng cơ thể để làm khúc cây gãy đôi hay sao? Oh my God!!! Đừng nhé, đừng để ngược lại là khúc cây đập anh gãy đôi người nhé!
Tròi ơi, đó là cách giúp tôi giải tỏa nỗi buồn ư? Đừng để tôi giải tỏa thành bện tim chứ!
Nhưng anh đã dũng cảm như thế thì tôi làm sao nhẫn tâm làm anh cụt hứng được?! Vẫn phải tỏ ra nhiệt tình mới được, thế là, tôi chồm dậy khỏi đống chăn trên giường, bắt đầu hoa chân múa tay cổ vũ:
“Tú Triết, cố lên! Cố lên, Tú Triết! Tú Triết, cố lên! Cố lên, Tú Triết!”
Bác gái cũng phụ họa theo tôi, một tay nâng khúc cây lên huơ qua huơ lại rất hào hứng. Khoan đã, sao bác khỏe thế chứ? Lạ quá, sao cảm giác họ hôm nay như siêu nhân vậy?
“Ya...”. Trong tiếng gầm lớn kinh thiên động địa của Tú Triết, Nguyên Nguyên nhắm tịt mắt phang khúc cây thật mạnh vào người Tú Triết...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...