Huhu… Tuấn Hạo Đáng Thương
Hôm nay đã xảy ra một chuyện rất kì lạ.
Tôi ở trong phòng bệnh quá buồn chán, bèn lén lút chuồn ra khỏi bệnh viện đến thăm chồng yêu Thuần Hy của mình, nhưng lại thấy Tuấn Hạo cũng ở cạnh anh, đang chăm chú nghiên cứu, dáng vẻ lại rất chuyên nghiệp, còn hơn Thuần Hy nữa.
Chuyện gì thế này? Tuấn Hạo học khoa diễn xuất mà? Diễn thì ổn chứ làm sao hiểu y học chứ? Đùng nghiên cứu ra cách điều trị vớ va vớ vẫn để tôi chết không kịp ngáp nhé!
Ôm một bụng đầy thắc mắc, tôi bèn xông thẳng vào hỏi họ.
“Ngốc, em đến đây làm gì? Đây không phải là nơi em nên đến! Mau ra ngoài!”
Hu hu hu… Kim Thuần Hy đáng ghét, đón tiếp vợ yêu thế này sao?
“Gì chứ? Tại sao em không thể đến đây? Có phải nhà vệ sinh nam đâu!”. Tôi gân cổ lên phản bác.
“Ngốc”
Ôí trời ơi, lại ném cho tôi cái từ đó?! Tôi có nói sai đâu, thật là! Tên đáng ghét!
“Kim Thuần Hy, anh kiêu căng gì chứ? Em có đến tìm anh đâu?”. Đã không nể mặt tôi thì tôi cũng không thương tình nữa, hứ!
“Ngốc!”
Cái gì??? Kim Thuần Hy anh là tên khốn đáng ghét!!! Tôi không thể nào chịu đựng được nữa!
“Tiễn Ni, em đến tìm anh hả?”
Đang định nổi giận lôi đình thì bên tai tôi đã vang lên một giọng nói rất rất dễ nghe. Ha ha, thì ra là Tuấn Hạo! Ừm, xem ra Tuấn Hạo vẫn dịu dàng nhất, he he.
“Woa, Tuấn Hạo, anh lợi hại quá, đoán trúng rồi! Ha ha, anh đúng là thông minh ghê, không biết còn thông minh hơn người nào đó luôn tự ình là giỏi ấy! Ha ha!”. Tôi vội vã cười hí hí đáp lại, lén lút liếc nhìn Thuần Hy vẫn vùi đầu nghiên cứu mà phớt lờ tôi.
Buồn bực! Sao vẫn gương mặt lạnh lùng không biểu cảm gì hết vậy, anh không giận tí nào, không ghen tí nào ư? Ghét quá! Cứ thích làm ra vẻ lạnh lùng!
“Tuấn Hạo, sao anh cũng nghiên cứu ở đây thế? Anh có hiểu gì về y học đâu?” Cuối cùng tôi đã nhớ ra mục đích đến đây.
“Sao nào? Em lo anh sẽ chữa trị cho chết luôn à?” Anh cười cười, vẻ mặt tinh nghịch.
“Đừng có nói cái từ chết ra!” Thuần Hy lạnh lùng thốt lên.
Sao? Anh đang dỏng tai lên nghe chúng tôi nói chuyện à? Quả nhiên vẫn không yên tâm nhỉ? He he.
“Xin lỗi. Sau này tôi sẽ ghi lời vàng của cậu”. Tuấn Hạo mỉm cười đáp lễ, sau đó lại quay sang nhìn tôi, “Anh đã học mười mấy măn y khoa rồi, em có tin không?”
“Cái gì? Thật hay giả?”
“Thật! Nhà anh theo ngành y mà, đời nào cũng có bác sĩ, bố anh đền có vị trí cao trong giới ý học. Thế nên từ nhỏ anh đã học theo rồi”.
“Hả??? Vậy sao anh học ngành diễn xuất mà không theo ngành y? Xì xì xì, lãng phí quá đi!”
“Vì di chúc của bà anh”. Vẻ mặt Tuấn Hạo bỗng rầu rĩ.
“Hả? Di chúc gì cơ?”
“Trong di chúc bà bảo anh sao này đừng dính dáng gì đến y học”. Giọng Tuấn Hạo ủ rũ.
“Tại sao?”
“Vì bố mẹ anh đều đã bị nhiễm độc mà chết trong khi đang nghiên cứu một chứng bệnh lạ. Bà không muốn anh lại có ngày đi theo vết xe đỗ đó”.
“Thế ạ…”. Hu hu hu, thì ra Tuấn Hạo đáng thương đến thế, trước kia tôi chỉ biết anh rất lạc quan mạnh mẽ, luôn mỉm cười đối diện mọi chuyện, ngờ đâu trong lòng anh lại có nỗi đau khó nói như vậy, hu hu hu hu…
“Vậy tại sao anh còn nghiên cứu y học nữa? Mau dừng tay đi, bà anh chắc chắn đang tức giận ở trên kia đó”.
“Bà sẽ không giận đâu, vì anh đang cứu em mà”. Tuấn Hạo mỉm cười, tôi bỗng nhớ ra điều gì đó và hét lên:
“Khoan đã! Nhiễm bệnh? Hai người đừng có nghiên cứu gì nữa, đừng làm nữa! Để em sống thế này là được rồi! Em không muốn hai anh bị nhiễm bệnh, mọi người đều chết theo em, em có xuống 98 tầng địa ngục cũng không đủ…”
“Quách Tiễn Ni!” Yhuần Hy gọi giật tôi lại, “Em tưởng bọn anh là đồ ngốc như em, chưa gì đã để nhiễm bệnh à? Đo là sự cố y học vô cùng hiếm gặp, em có hiểu không?”
“Ồ…”. Ghét quá! Khong thể dịu dàng hơn tí hay sao? Bây giờ tôi là người mắc bệnh nặng mà, thật là…
“Về nhanh đi”. Anh lấy áo khoác treo trên giá xuống khoác lên người tôi, nhưng giọng nói chẳng chút dịu dàng.
“Được, vậy các anh cẩn thận nhé, phải cẩ nthận đấy, đừng để virus chạy ra ngoài…”
“Biết rồi!”. Thuần Hy nóng nảy cắt ngang. Tệ hại, anh đang trừng mắt nhìn tôi, vậy chạy mau thôi, chạy mau!!!
Thế là, tôi chuồn ra khỏi phòng nghiên cứu như một con thỏ.
… Đau buồn! Cứ ngỡ đón nhận Thuần Hy sẽ được ở bên anh suốt ngày, tận hưởng tình cảm dịu dàng ấm áp như hoa nở của anh, rồi mỉm cười lặng lẽ nhắm mắt trong long anh…
Thế mà, haizzz! Sao anh cứ suốt ngày rúc trong phong nghiên cứu để tìm ra phương án mổ cho tôi vậy? phải biết là bệnh của tôi rất khó phẩu thuật mà, tỉ lệ thành công rất thấp, đến nổi bác sĩ nổi tiếng còn cau mày mà! Anh tưởng anh là thiên tài thì làm gì cũng được à? Thật là!!! Quá tự tin, tự tin thái quá…
Hu hu hu… Sao anh không dùng quãng thời gian đó để ở cạnh tôi? Chúng tôi đã hai năm không ở gần nhau rồi. Hu hu hu.. Quách Tiễn Ni, mi đúng là đáng thương, hu hu hu hu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...