Cuộc Chiến Bảo Vệ Điện Thoại
“Nào, Tiễn Ni, uống nhanh đi! Em đã mười ngày không uống rồi”. Tuấn Hạo ân cần đưa cho tôi trà Margaret anh đã pha sẵn.
“Tuấn Hạo, em đã không uống mười ngày rồi sao? Hu hu…. Vậy những lá trà còn lại chẳng phải đã lãng phí rồi à? Anh đã nói phải uống đều đặn mỗi ngày loại trà này thì thần chú sức khỏe mới linh nghiệm mà…”
“He he, yên tâm, anh nghĩ tình trạng em công chúa Margaret đã biết, cô ấy là người rất lương thiện và xinh đẹp, nhất định sẽ thông cảm, thế nên thần chú sức khỏe sẽ linh nghiệm…”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!!!”. Tôi dốc cạn ly trà uống đến tận đáy, sau đó đưa trả lại cho Tuấn Hạo.
Thuần Huy bỗng cướp lấy ly trà trong tay Tuấn Hạo , sau đó nhặt một bông hao khô trong ly ra, đưa lên nhìn kỹ.
“He he! Thuần Hy, anh đang cầm hoa khô chứ đâu phải kim cương!”. Vẽ chăm chú của Thuần Hy như đang giám định kim cương vậy, tôi không nhịn được cười. Có điều hoa khô này còn quý giá hơn kim cương nhiều lắm, là hoa khô Tuấn Hạo làm riêng cho em đấy!”
Thuần Hy lại nhìn hoa khô trong tay , bỗng quay lại như khám phá ra chuyện gì đó, “Tiễn Ni, đưa điện thoại của em cho anh!”
“Không! Không mà!!!”, tôi vội vã giấu điện thoại ra sau lưng “máy còn người còn, máy mất người mất”.
“Đưa cho anh!” Thuần Hy không hề chiều theo tôi, chìa ta ra trước mặt tôi, “Trong thời gian đặc biệt này, anh không cho phép em đụng đến nó, vì bức xạ của điện thoại di động sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của em!”.
“Không đưa, em không đưa!”. Tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại, “Hu hu… Thuần Hy, anh quá đáng lắm! Anh biết rõ game di động là món ăn tinh thần của em, nếu lấy đi diện thoại di động của em thì chỉ em chưa kịp đợi bác sĩ đến chữa trị nữa, em đã đi đời rồi! Em không cho! Em không cần! Em không muốn một mình buồn chán đến nỗi đầu mọc cả cỏ đâu, sau đó lên nấm mốc rồi chết!”
“Ai mà buồn chán đến độ cỏ mọc cả trên đầu vậy? Ghê gớm quá!”. Bố tôi đột ngột xuất hiện trước cửa phòng bệnh, cười to.
“Bố ơi!”. Tôi hứng chí hét lên, giống như nhìn thấy chút ít tia hy vọng lẻ lói vậy.
“Bố ơi, bố đến đúng lúc quá, Thuần Hy thật quá đáng! Lại định rút mất điện thoại di động của con! Nhanh lên! Giúp con bảo vệ điện thoại đi!”. Tôi đợi lúc bố đến gần, tiện tay nhén luôn điện thoại vào túi áo bố. He he, Kim Thuần Hy, xem anh làm thế nào nhé!
“Tiễn Ni”. Tuấn Hạo mỉm cười lên tiếng, “Hay cứ đưa điện thoại cho Thuần Hy đi, cậu ấy nghỉ tốt cho em thôi”
Tôi hậm hực lườm Tuấn Hạo, “Anh… anh muốn em tức chết hả? Anh đừng hối hận nhé, đến lúc đó dù anh có pha bao nhiêu trà hoa Margaret cũng chẵng có ai uống đâu, hừ!”
Á, tệ quá, lúc này tôi mới nhận ra, tay Thuần Hy không biết từ lúc nào đã đưa ra trước mặt bố tôi rồi!
Cái anh này định ra tay với bố tôi thật sao? Xem ra ý định của tôi lầm lạc thật rồi, còn ngỡ trí thông minh của tôi là vô địch, có thể sống thoải mái rồi chứ, haizzz!
“Con gái ngoan, không có điện thoại thì bố có thể ở cạnh con mà, tất cả là do bố tôi không tốt, trước kia không ở cạnh con, bố hứa là trong thời gian con điều trị, tuyệt đối sẽ không đi công tác nữa. Được không?”. Nói xong, bố rút điện thoại trong túi ra, giao cho Thuần Hy.
“Bố!!!Bố… bố lại tiếp tay cho quân địch!! Con ghét!!! Hu hu hu… Chán! Chán! Con sẽ chán chết mất!!! Hu hu hu hu… Oa oa oa hu hu hu hu…”. Tôi lấy tuyệt chiêu khóc lóc ra để biểu thị sự kháng cự.
“Ai bảo em sẽ buồn chán! Anh đã mời “hộ lý đặc biệt” đến để phụ trách việc ăn uống vui chơi của em! Chắc sắp chết rồi”. Thuần Hy cuối cùng lạnh lùng nói.
Choáng!!! Không phải chứ! Chơi cùng tôi á? Tôi có phải trẻ con đâu, sao phải cần ai chơi cùng!!!
Haizzz! Chịu thôi, hai người quan trọng cuộc đời tôi đã cùng hợp lục chèn ép, tôi đành ngoan ngoãn giương cờ trắng đầu hàng vậy. Thuần Hy bảo tôi, trong quá trình điều trị, mọi thứ có bức xạ đều không được chạm đến tôi, để tránh ảnh hưởng đến bệnh tình.
Sau đó, Thuần Hy và Tuấn Hạo ngày nào cũng bận rộn liên lạc với các bác sĩ chuyên khoa về ung thư não nổi tiếng nhất thế giới, mời họ đến để nghiên cứu bệnh tình của tôi. Thuần Hy đang học đại học, trước học theo nghành Công Nghệ sinh học, nhưng vì bệnh tình của tôi đã chuyển sang học Y Khoa. Anh bảo vì muốn giúp tôi khỏi bệnh! He he! Đương nhiên tôi tin vào khả năng của anh, vì anh vốn dĩ là một thiên tài vừa học đã biết, không gì không làm được mà, he he.
Có điều nói thực là, nếu Thuần Hy mặc áo blouse trắng của bác sĩ, nhất định sẽ đẹp trai vô cùng! Chắc chắn sẽ giống như thiên sứ cứu rỗi vậy, nhưng dáng vẻ bình thường của anh vẫn giống ác quỷ hơn, hí hí.
Tuấn Hạo vì tôi cũng đã đi làm thêm, suốt ngày giúp Thuần Hy liên lạc với các bác sĩ v.v… Dù sao họ hiện nay cũng thường xuyên ở bên nhau.
Bố ngày nào cũng ở cạnh tôi một bước cũng không rời cảm giác thật hạn phúc! He he!
Vả lại, tình cảm giữa Thuần Hy và Tuấn Hạo mỗi ngyaf một tốt, cảm giác họ như một cặp anh em thân thiết vậy, vì họ đã vốn giống nhau rồi mà, hi hi, tôi thật sự rất vui, ha ha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...