Nụ Hôn Của Phù Châu


Ta nghe đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tâm lại mềm xuống.


"Ngươi nói ta biết trước, ma khí trên người ngươi là thế nào?"

Tạ Phù Châu nhất thời tủi thân rũ mắt, sau đó lại sáng mắt lên tới gần ta.


"Ta cũng không biết, nhưng nếu được nàng hôn, ta có thể khống chế được ma khí.

"

Hắn không dám nói nửa câu sau, chỉ dám nghĩ ở trong lòng.


[Cho nên có thể lại hôn ta tiếp được không?]

Ha ha, ta căn bản là không chống cự được mà.


Ta ôm lấy mặt hắn, chụt chụt hôn vài cái, khóe miệng cong lên.


Theo kịch bản, Tạ Phù Châu chính là phản diện như phù dung sớm nở tối tàn, từ nhỏ đã phải lưu lạc khắp nơi, sau khi rời tông môn liền quyết đấu sống chết với nam chính, cuối cùng bỏ mạng oan uổng.


Về quá khứ của hắn thì ta cũng không rõ lắm, ta cũng rất muốn biết mà.


Tạ Phù Châu cũng không tính giấu ta chuyện gì, hắn lặng lẽ thò tay tới gần, nắm lấy đầu ngón tay của ta.



"Năm ta 12 tuổi được bọn họ kiểm tra thiên phú, phát hiện có kiếm cốt trời sinh.

"

"Sau đó, bọn họ dùng rất nhiều thuốc lên người ta, làm ra vô số hình phạt, muốn kích phát linh lực lớn nhất của kiếm cốt, muốn thúc ép rút nó ra khỏi cơ thể ta.

"

Ta trở tay nắm lấy tay hắn, lực đạo căng chặt.


Hắn mỉm cười nhìn ta, giống như đang kể một câu chuyện bình thường.


"Không biết đã thất bại bao nhiêu lần, bọn họ liền nhốt ta vào yêu tháp, nơi đó giam giữ ma vật hung ác tối tăm nhất, ba ngày sau, ta sống sót đi ra, nhưng ma vật kia lại để lại ma khí trong người ta, mặc dù đã được kiếm cốt áp chế, nhưng thỉnh thoảng ta sẽ không thể kiểm soát được, mãi cho tới khi nàng xuất hiện, ta mới tìm được cách.

"

Tạ Phù Châu nói chuyện rất nhẹ, nhưng lời hắn nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.


Ta nhắm mắt lại, đáy lòng đau đớn, nghĩ tới ngày hôm đó lần đầu gặp hắn, nhìn thấy vết sẹo mới cũ ngang dọc dưới lớp áo rách nát của hắn, có một vết sẹo lớn rất ghê người, nhìn giống như là bị dã thú cắn xé mà ra vậy.


Vì thế, ta cách y phục xoa xoa phía sau lưng cho Tạ Phù Châu, nhẹ nói:

"Năm đó, có phải rất đau hay không?"

Bi thương hiện lên trên nét mặt, khóe miệng, nhè nhẹ bộc lộ ra, nhưng hắn thế mà lại cười với ta.


"Ta có kiếm cốt trời sinh mà, sao có thể đau chứ.

"

Nhưng lòng hắn lại nói cho ta biết:

[Rất đau, nhưng ta không muốn nói ra, không muốn nàng thương hại ta.

]

[Ta sợ nàng sẽ rơi nước mắt, nước mắt của nàng so với bị kiếm đâm còn đau hơn gấp vạn.

]

Tối hôm qua, ta với Tạ Phù Châu ngồi trên đỉnh núi hóng gió tới hơn nửa đêm.


Dẫn tới sáng hôm nay, tinh thần ta uể oải, hai mắt thất thần, nụ cười ngờ nghệch xuất môn luyện tập.



Đang vung vung kiếm, đột nhiên nhìn thấy một người.


Trầm Tiêu vẫn là một thân hắc y, nhíu mày đánh giá ta.


"Muội đi tay không tới đấy à? Canh của ta đâu?"

Bảo sao Hứa Khê nguyên tác lại được coi là hàng sỉ lẻ của nam chính.


Đám người này chú trọng nhất là việc tích cốc, nàng mỗi ngày đều sẽ tự giác nghiên cứu linh đan tiên thảo, trời còn chưa sáng đã đi hầm canh nấu mấy canh giờ liền, sau đó liền chân chó chạy tới đưa cho Trầm Tiêu ăn.


Má nó chứ.


Ta lười phản ứng lại gã, trợn trắng mắt, lại bắt đầu vung vẩy thanh kiếm.


"Canh cái gì, muốn uống thì tới chuồng ngựa mà lấy.

"

Ha ha, sớm biết thì đã làm cho hắn một bát canh thêm tý ứ ứ ngựa rồi.


Trầm Tiêu không nghe rõ mấy lời ta nói, hắn luôn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, mày nhăn như có thể kẹp chết một con ruồi nhìn chằm chằm xiêm y của ta.


"Sao lại mặc xiêm y xanh nhạt, ta đã nói nó không hợp với muội, lần sau đừng để ta nhìn thấy muội mặc màu này.

"

Mẹ nó, thằng chó này phiền quá!

Nghe nhiều lời khen của Tạ Phù Châu rồi, giờ nghe tới thằng chó má này nói, mẹ nó khó nghe thật sự!


Ta liền nói sáng nay nhìn vào tủ quần áo trừ màu trắng ra thì chỉ còn màu đen, lật mấy lần mới phát hiện ra còn xiêm y màu xanh.


Ta mặc đấy!

Ta cứ thích mặc đấy!

Thế là ta dứt khoát dẫm vào vết đau của gã.


"Da ta trắng ta thích mặc thì ta mặc, không như ngươi, người biết thì nghĩ ngươi mặc quần áo, người không biết còn tưởng là hồn ma treo áo bay tung tăng!"

"Người xấu như cục ph*n như ngươi ấy à, cóc thấy cũng phải gặp ác mộng, ba ngươi gặp ngươi khéo còn chạy mất hút.

"

Trầm Tiêu bị lời xỉa xói của ta làm cho chấn động, nhân lúc gã chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng vung kiếm phi thân rời đi.


Còn may tiểu sư muội được mệnh danh là cái loa phường của ta đã sớm loan khắp sơn môn, bây giờ đệ từ nội ngoại đều đã biết ta coi Trầm Tiêu như một con chó gầy dơ xương.


Tiểu sư muội, muội đúng là đại công thần!

Nhưng vui chưa được hai giây, Trầm Tiêu đã đuổi theo sau ta, thẹn quá hóa giận túm lấy ta, "Hứa Khê, gần đây muội làm sao vậy?"

Ta không muốn lôi lôi kéo kéo với gã, phiền chán dật góc áo ra, "Sao trăng cái gì, khỏi bệnh thần kinh rồi chứ sao, sau này bớt tới phiền ta đi biết chưa, đi ra ngoài cũng đừng nói là chúng ta có quen biết.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận