"Kế hoạch sư độc lập? Tương đương với phòng làm việc cá nhân sao?" Lệ Thâm hỏi.
Dư Vãn trả lời: "Gần giống vậy, thứ công ty kinh doanh là thương hiệu còn kế hoạch sư độc lập kinh
doanh bản thân mình, hoặc là nói bản thân mình là thương hiệu."
Sau khi trở thành kế hoạch sư độc lập, toàn bộ tiền kiếm được đều là của mình và không cần chia với
công ty, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng do mình gánh vác toàn bộ, lợi và hại đều rất rõ ràng.
Lệ Thâm suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với cô: "Em quyết định làm gì anh đều ủng hộ em."
Dư Vãn nhìn anh và mỉm cười theo: "Nhưng mà chuyện này phải đợi sau khi hôn lễ của Đàm Bình kết
thúc, em sẽ nói với Ngụy tổng sau."
"Được thôi."
Vào tháng chín, thành phố A vẫn có mưa phùn kéo dài như năm ngoái, cũng may mấy ngày trước Dư Vãn
đã bắt đầu bố trí sân lễ, bây giờ chỉ hoàn thành bước cuối nên không quá ảnh hưởng đến tiến triển
công tác.
Mặc dù mỗi ngày đều có mưa nhưng mưa không lớn, cô dâu chú rể diễn tập cũng thuận lợi hoàn thành.
Ngày nào Dư Vãn cũng theo dõi dự báo thời tiết, hi vọng vào ngày thứ ba sẽ có nắng, cho dù là một
lát ngay lúc cử hành nghi lễ thì cũng tốt hơn rồi.
Tuy nhiên chuyện tốt luôn bị quấy rầy, lúc đón dâu không có mưa, xe riêng nhà bạn bè thân thích của
Lý Duệ tạo thành một đoàn xe trên đường phố gây một đợt cảm giác tồn tại, nhưng đến gần 12 giờ thì
mưa vẫn rơi xuống.
"Hôm nay ở đây có bốn tiệc kết hôn, nhất định phải làm tốt công tác hướng dẫn khách khứa và tránh
việc để khách đi nhằm sân."
Dư Vãn đang nói chuyện với nhân viên công tác tại hiện trường, trợ lý đã chạy chậm tới kêu cô: "Dư
tổng, trời mưa."
Dư Vãn đi tới nhìn thoáng qua bên ngoài, đúng là có mưa nhỏ, cô nghĩ nhịn lâu như vậy rồi cuối cùng
cũng có mưa.
"MC biết quá trình, anh ấy sẽ hướng dẫn khách khứa đã có mặt dùng ô che mà chúng ta đặt tại hiện
trường." Dư Vãn nói và lại dặn dò thêm: "Cậu cũng đi xem thử MC có cần trợ giúp gì thì phụ một
tay."
"Yes Sir~"
Dư Vãn đi tới phòng thay đồ của cô dâu thì thấy Đàm Bình đang bổ trang: "Đàm tiểu thư, bên ngoài có
mưa nhỏ, khi chúng ta diễn tập cũng có mưa nên cô cứ làm giống như ngày hôm đó là được, khách đã có
mặt tại hiện trường sẽ do MC dẫn đường."
"Đã biết." Đàm Bình mỉm cười nhìn cô: "Nói thật thì tôi rất hồi hộp, nhưng thấy cô ở đây thì trong
lòng bình tĩnh hơn nhiều."
Dư Vãn cũng mỉm cười nhìn cô ấy: "Không cần hồi hộp, hôm nay cô rất xinh đẹp, vừa nãy chú rể còn
muốn tới đây nhìn lén, dáng vẻ của anh ta còn hồi hộp hơn cô nhiều."
Đàm Bình bị cô chọc cười, bớt chút hồi hộp mà thêm chút ngọt ngào, Dư Vãn làm dịu lại cảm xúc cho
cô dâu rồi đi ra ngoài xem xét.
Mười hai giờ, nghi lễ đúng giờ bắt đầu, mặc dù bầu trời có mưa nhỏ nhưng cũng không giội tắt nhiệt
tình của khách khứa.
Dưới sự hướng dẫn của MC, tất cả mọi ngươi giơ cao dù giấy và mong chờ nhón
chân nhìn cô dâu chú rể.
Dù giấy được làm riêng theo yêu cầu cho hôn lễ lần này, hình vẽ trên mặt dù giấy giống với hình
thêu trên khăn trải bàn là hoa hồng nền trắng, nhưng hoa văn của mỗi cây là khác nhau.
Dưới sự mong chờ của mọi người, cô dâu chú rể cũng bước ra dưới mưa phùn tầm tã.
Chiếc váy cưới mà
Đàm Bình mặc là một chiếc váy cưới màu trắng với các yếu tố thêu màu đỏ, vừa lúc hắt sáng chủ đề
lần này, có nóng bỏng như hoa hồng tại hiện trường và cũng có thuần khiết thánh thiện như tuyết
trắng.
Đàm Bình rất quan tâm đến hiệu quả quay chụp hiện trường hôn lễ nên buổi hôn lễ này dùng bốn máy
quay phim, bao gồm một flycam.
Những máy quay và máy ảnh này đều bắt giữ lại rất nhiều khoảnh khắc
đẹp tại hôn lễ.
Đặc biệt là flycam quay lại cảnh mưa phùn rơi xuống trông rất có tình, mà dù giấy do khách giơ lên
tựa như từng đóa hoa nở rộ trên bãi cỏ, cô dâu chú rể đứng trong mưa, trong rừng hoa tuyên thệ với
nhau rằng từ nay về sau bầu bạn suốt đời.
Những bức ảnh này được Đàm Bình đăng lên WeChat dùng để cảm ơn lời chúc phúc của mọi người.
Mà
trong một buổi tối, ảnh chụp hiện trường hôn
lễ của cô ấy đã khiến cho WeChat xôn xao một trận, ngay cả Lệ Thâm cũng lướt thấy trên WeChat của
mình.
Hồ Kiều: Nhìn hôn lễ của Đàm Bình, tôi lại muốn kết hôn lần nữa vào ngày mưa [hình ảnh] [hình ảnh]
Tấm ảnh mà Hồ Kiều đăng là hình ảnh hiện trường lén lấy từ chỗ Đàm Bình, Lệ Thâm nhấp phóng to hình
xem, đúng là tấm nào cũng vô cùng đẹp.
Không hổ là hôn lễ do Vãn Vãn nhà anh thiết kế.
Có vài người bạn trên WeChat của Hồ Kiều bình luận hỏi hôn lễ này do công ty nhà ai làm, Hồ Kiều đã
trả lời là cùng một người lập kế hoạch cho hôn lễ của cô ta, Dư Vãn của Thiều Hoa.
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight) Lệ Thâm lặng lẽ cho cô ta một like.
Sau khi like xong, anh gọi điện cho Dư Vãn.
Lúc này Dư Vãn vẫn chưa thức dậy, cô gần như bận rộn suốt đêm trong hôn lễ hôm qua, khi về tới nhà
đã hơn bốn giờ.
Hôm nay Ngụy Thiệu cho cô nghỉ nửa ngày để ở nhà ngủ bù.
Vừa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô không thèm mở mắt mà cầm lấy điện thoại a lô một
tiếng.
Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Anh đánh thức em rồi à?"
Nghe thấy giọng nói của Lệ Thâm, Dư Vãn tỉnh táo hơn chút, cô mở to mắt nhìn xuyên qua bức màn:
"Mấy giờ rồi?"
"Đã hơn mười một giờ." Lệ Thâm nói: "Anh định hỏi trưa nay em muốn ăn gì, xem ra em muốn ngủ hơn?"
"...!Không có, em dậy đây." Dư Vãn nói ngoài miệng như vậy nhưng cơ thể vẫn còn nằm trong ổ chăn
không nhúc nhích.
"Buổi hôn lễ hôm qua do em làm rất thành công, còn nổi lên WeChat của anh."
"Vậy ư?" Dư Vãn hơi ngạc nhiên rồi khôi phục lại bình tĩnh: "Vốn dĩ mấy người có tiền như bọn anh
là chung một vòng tròn."
Lệ Thâm cười cười nói gì đó, Dư Vãn nghe giọng anh và chậm rãi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trong tay cô còn đang cầm điện thoại, hơn nữa cuộc gọi vẫn chưa cắt đứt.
Thời gian trò chuyện biểu thị hai mươi mốt phút, Dư Vãn ngây người thử gọi một tiếng: "A Thâm?"
"Hả? Tỉnh rồi?" Giọng nói của Lệ Thâm phát ra từ loa điện thoại.
"..." Dư Vãn im lặng một lát, cuối cùng cũng tiêu hóa xong tình huống trước mắt: "Vừa nãy em nghe
anh nói, nghe một hồi đã ngủ quên."
"Ừm, nhưng chỉ ngủ mười mấy phút, anh còn đang suy nghĩ em có thể ngủ thẳng đến tối hay không."
"..." Dư Vãn hỏi: "Sao anh không cúp máy?" "Không nỡ cúp máy."
Dư Vãn: "..."
Thả thính Thâm lại xuất hiện gây án.
"Vả lại em còn nói mớ." Lệ Thâm nói.
Dư Vãn ngẩn ra và hỏi
anh: "Em nói gì?"
"Em nói A Thâm đẹp trai nhất, em rất thích anh ấy đó." Dư Vãn: "..."
Em tin anh mới là lạ.
"Còn muốn hôn anh nữa."
"..." Dư Vãn ngồi dậy xoay người xuống giường: "Em dậy đây, anh cũng mau tỉnh lại đi."
Lệ Thâm ở bên kia đầu dây thấp giọng nở nụ cười.
Buổi trưa Dư Vãn ăn cơm cùng với Lệ Thâm, buổi chiều lại chạy tới công ty.
Khi đang xử lý công tác
kết thúc hôn lễ của Đàm Bình, Ngụy Thiệu gọi qua đường điện thoại nội bộ kêu cô tới văn phòng của
hắn.
"Ngụy tổng, có chuyện gì vậy?"
"Ngồi đi." Ngụy Thiệu bảo cô ngồi xuống mới nói: "Buổi hôn lễ của Đàm Bình và Lý Duệ ngày hôm qua
đã gây ra một hồi chấn động trên WeChat, cô làm rất tốt."
Dư Vãn cười nói: "Cảm ơn Ngụy tổng."
"Tạp chí liên lạc với công ty chúng ta và nói rằng muốn phỏng vấn cô, họ còn nói
muốn xin bản thảo của cô."
"Xin bản thảo?" Dư Vãn hơi kinh ngạc: "Viết cái gì chứ?"
Ngụy Thiệu cười nói: "Ví dụ như kinh nghiệm lập kế hoạch hôn lễ, chỉ cần có liên quan tới hôn lễ,
muốn viết gì thì viết đó."
"À..."
"Nếu không có vấn đề gì thì lát nữa tôi gửi thông tin liên lạc với biên tập bên họ để các cô trao
đổi trực tiếp."
"Vâng." Tạp chí được xem như là tạp chí có uy tín nhất trong ngành hôn lễ này, có
thể phỏng vấn làm bài báo riêng cũng có trợ giúp cho việc tăng mức độ nổi tiếng cá nhân của cô.
Nghĩ tới đây, Dư Vãn bèn tưởng có nên nói với Ngụy Thiệu về việc mình dự định rời đi hay không.
Cô chưa kịp mở miệng đã nghe Ngụy Thiệu nói: "Còn có chuyện này, lần trước tôi định nói cho cô mà
bị trì hoãn tới bây giờ."
Dư Vãn nhớ tới trò đùa quái đản của Lệ Thâm lần đó, đúng là Ngụy Thiệu có nhắc tới hôn lễ mới: "Có
đơn mới sao?"
"Ừ, nhưng vị khách hàng này hơi khó tính." Khi Ngụy Thiệu nói câu này đã lộ ra vẻ mặt khó xử hiếm
thấy.
Dư Vãn nói: "Còn khó tính hơn cả Hồ tiểu thư ư?"
"Cái này thì khác." Ngụy Thiệu nói: "Vị khách hàng này tên là Hoàng Mãn Phú, mấy năm trước làm ăn
phát đạt, tôi và hắn ta có qua lại một lần, cả người hắn đầy vẻ nhà giàu mới nổi, không có tu dưỡng
và phẩm vị tốt như Hồ Kiều."
Dư Vãn hiểu rõ gật đầu, cô cũng không phải chưa từng tiếp xúc với kiểu khách hàng nhà giàu này.
Bọn
họ muốn tất cả mọi phương diện trong hôn lễ phải theo gương quý tộc nhà giàu, thông thường thì còn
khó phục vụ hơn cả nhà giàu chân chính.
"Mặc dù bản thân tôi không có ấn tượng quá tốt đối với hắn ta, nhưng
chúng ta mở cửa kinh doanh cũng không thể bắt bẻ khách hàng.
Nếu hắn ta đã tìm tới, chúng ta vẫn
phải tiếp đãi." Ngụy Thiệu nói: "Tôi vốn định tự mình tiếp đơn của hắn, nhưng tôi có một người họ
hàng đúng lúc cũng đang chuẩn bị hôn lễ, bên đó tôi không kéo dài được."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thử xem."
Mặc dù Dư Vãn đã đồng ý nhưng Ngụy Thiệu vẫn nhíu mày: "Cô tiếp xúc với hắn trước một chút, nếu
thật sự không được thì cứ để tôi."
Dư Vãn cười nói: "Ngụy tổng yên tâm đi, có kiểu khách hàng nào mà tôi chưa gặp qua."
Ngụy Thiệu cũng cong môi: "Vậy nếu có vấn đề gì, cô cứ trực tiếp liên lạc cho tôi."
"Vâng." Dư Vãn quay trở lại văn phòng của mình, lúc nhận được tài liệu do Ngụy Thiệu gửi tới mới
lấy lại tinh thần, chuyện cô muốn từ chức hình như quên nói với Ngụy Thiệu.
...!Nhưng mà với không khí vừa rồi hình như không quá thích hợp để giải thích lý do từ chức mà nhỉ.
Ngón tay của Dư Vãn gõ lên bàn hai cái.
Được rồi, lần sau tìm cơ hội thích hợp hơn rồi nói, trước
tiên xem thử Hoàng Mãn Phú tiên sinh này đã.
Theo như lời của Ngụy Thiệu đã nói, Hoàng Mãn Phú đúng là kiểu nhà giàu mới nổi, trình độ văn hóa
của bản thân không cao nhưng quan điểm tìm vợ lại rất cao.
Cô dâu nhỏ hơn hắn mười tuổi, thời đi học còn là hoa khôi của trường.
Nhưng mà Dư Vãn chưa được gặp
qua người thật, người liên lạc với cô về buổi hôn lễ này hầu như đều là Hoàng Mãn Phú.
Bởi vì trước đó trì hoãn mấy ngày nên sau khi cô tiếp nhận, trưa hôm ấy Hoàng Mãn Phú lập tức hẹn
cô gặp mặt trao đổi.
Địa điểm là tại một quán trà nổi tiếng, Dư Vãn vẫn duy trì nụ cười chuyên
nghiệp nhìn Hoàng Mãn
Phú học làm sang mà phẩm trà.
"Buổi hôn lễ này của tôi chỉ có một từ, hoành tráng, nhất định phải hoành tráng!" Hoàng Mãn Phú
nhấp một ngụm trà pha và làm bộ gật đầu: "Tôi đã thấy hôn lễ do cô thiết kế cho Hồ Kiều và Du Thế
Mẫn thả rất nhiều đèn Khổng Minh, tôi cũng muốn có cảnh đó, phải đồ sộ hơn thế."
"Vâng, tôi hiểu rồi." Dư Vãn ghi chép lại yêu cầu của Hoàng Mãn Phú trên máy tính.
"Tiền không thành vấn đề, quan trọng là phải có mặt mũi, mặt mũi đó hiểu không?"
"Hiểu." Dư Vãn mỉm cười.
Hoàng Mãn Phú hài lòng gật đầu: "À đúng rồi, còn có cái cậu ca sĩ kia, tên là gì ấy nhỉ?"
Trợ lý đi theo hắn thấp giọng nói bên tai hắn: "Là Lệ Thâm, Hoàng tổng."
"À, đúng vậy, là Lệ Thâm." Hoàng Mãn Phú nói: "Hoan Hoan của chúng tôi đã chỉ đích danh muốn cậu ca
sĩ này tới hôn lễ ca hát, biểu diễn một tiết mục, cô tìm cậu ta tới giúp tôi."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
"..." Dư Vãn cảm thấy mình sắp không cười nổi nữa: "Chuyện đó, Hoàng tổng, Lệ Thâm là minh tinh rất
nổi tiếng gần đây, muốn mời anh ấy đến biểu diễn trong hôn lễ thì hơi khó."
"Khó cái gì? Hôn lễ của tôi có ca sĩ nào mà mời không được?"
"...!Là thế này, Hoàng tổng, Lệ Thâm ký hợp đồng với công ty quản lý, tất cả buổi biểu diễn và lịch
trình của anh ấy đều phải thông qua sự đồng ý của công ty quản lý."
"Vậy cô liên lạc với công ty bọn họ đi.
À, tôi nhớ rồi, cậu ta thuộc công ty
của ba Hồ Kiều, Tinh Diệu, phải là tên này không?"
"Đúng vậy, Hoàng tổng." Trợ lý của Hoàng Mãn Phú cung kính khom lưng.
Dư Vãn thở ra một hơi rồi cười nói với Hoàng Mãn Phú: "Hoàng tổng, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với
công ty quản lý của Lệ Thâm, nhưng không chắc chắn là công ty bọn họ sẽ đồng ý."
"Hừ, chuyện này có gì mà không đồng ý? Hoàng Mãn Phú tôi kinh doanh nhiều năm như vậy đã sớm nhìn
rõ một chuyện, không có việc gì mà tiền không giải quyết được.
Hoan Hoan muốn nghe cậu ta hát, cô
cứ mời cậu ta tới cho tôi.
Tôi nói rồi, tiền không thành vấn đề."
Dư Vãn: "..."
Trao đổi với Hoàng Mãn Phú xong, Dư Vãn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà trở về công ty.
Triệu
Hân vừa thấy thì lập tức kêu cô lại và nhiều chuyện tiến tới: "Đã gặp Hoàng tổng gì đó?"
"Ừ..."
"Nhìn sắc mặt của cô thì hình như lực sát thương của hắn còn lớn hơn trong tưởng tượng của tôi."
Dư Vãn cười cười: "Hắn nói muốn cho Lệ Thâm tới hôn lễ của hắn để hát."
"..." Triệu Hân im lặng hồi lâu mới cực kỳ có nguyên tắc mà nói: "Không được! Mặc dù tôi rất muốn
nghe anh Thâm hát live, nhưng hát tại hôn lễ của Hoàng Mãn Phú cũng quá mất mặt! Fans bọn tôi sẽ
không đồng ý!"
Dư Vãn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy.
Nếu Lệ Thâm đi thật, có lẽ Tinh Diệu sẽ bị nước miếng của fans
chìm chết."
Trong thời đại này, nếu minh tinh nhận lời đi diễn cho thể loại không có mặt mũi như vậy, fans sẽ
mắng chửi công ty ba ngày ba đêm.
Nếu Lệ Thâm thật sự đi hát cho hôn lễ của Hoàng Mãn Phú...
Không, hình ảnh đó quá 'đẹp', cô vẫn không nên tưởng tượng.
Sau khi trở lại văn phòng, cô bắt đầu tìm phương thức liên lạc với Tinh Diệu.
Chuyện lần này cô
không định nói với Lệ Thâm, cứ thông báo cho bên công ty để họ quyết định vậy.
Trong hôn lễ của Hồ Kiều lần trước, cô có kết bạn với vài lãnh đạo của Tinh Diệu, không ngờ lần này
còn có tác dụng.
Cô lục được phương thức liên lạc với Ngô Miện và gửi tin nhắn cho anh ta.
Dư Vãn: Xin chào giám đốc Ngô, tôi là Dư Vãn của công ty Thiều Hoa, chúng ta đã gặp mặt trong hôn
lễ của giám đốc Quách và Hồ tiểu thư, không biết ngài còn nhớ tôi không?"
Lúc Ngô Miện nhận được tin nhắn của Dư Vãn cũng rất bất ngờ, anh ta và Dư Vãn không còn qua lại lần
nào ngoại trừ lần đó anh ta đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho Lệ Thâm.
Nghĩ tới Lệ Thâm, anh ta lập tức có chút nhiều chuyện, vì vậy mà tích cực trả lời Dư Vãn: "Xin chào
Dư tiểu thư, tất nhiên là tôi nhớ rõ."
Dư Vãn thấy anh ta trả lời nhanh như vậy thì cũng không nói lời khách sáo mà đi thẳng vào chủ đề
chính: "Lần này mạo muội liên lạc với ngài là muốn hỏi hoạt động của nghệ sĩ Tinh Diệu do ngài phụ
trách sắp xếp phải không? Bên tôi có một vị khách hàng muốn mời nghệ sĩ Tinh Diệu tới hôn lễ biểu
diễn một tiết mục."
Ngô Miện: Ồ, chuyện này có thể trao đổi với tôi.
Bọn họ muốn mời ai? Dư Vãn: Lệ Thâm.
Ngô Miện: ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...