Mẹ của Dư Vãn?
Mấy chữ này làm Lệ Thâm sợ tới mức theo bản năng trốn sang bên cạnh và dựa vào tường.
Cuộc gọi video chưa kết thúc, giọng nói của mẹ Dư phát ra rõ ràng: "Bảo an các cậu làm gì vậy? Gã
đàn ông xa lạ này đã chạy vào trong nhà của con gái tôi rồi kìa!"
Bảo an nói: "Dì đừng kích động, có phải con gái của dì quen bạn trai mà không nói với dì hay
không?"
Lệ Thâm: "..."
Mẹ Dư đột nhiên im lặng, sau đó nhìn màn hình nói: "Cậu đi ra cho tôi, trốn làm cái gì?"
"..."
Lệ Thâm xoay người nhìn về phía màn hình.
Mẹ Dư thò người tới trước sau đó hơi ngạc nhiên: "Lệ Thâm
đấy ư? Cậu là Lệ Thâm?"
Bảo an tiểu khu dựng lỗ tai lên, cái gì? Lệ Thâm? Ca sĩ Lệ Thâm kia sao? Trông có vẻ thật sự rất
giống đó!
"Chào dì, con lập tức mở cửa cho dì." Anh không trả lời vấn đề của mẹ Dư mà chỉ nhanh tay ấn nút mở
khóa.
Bảo an nhìn mẹ Dư cười nói: "Dì có thể vào rồi."
"Ha ha!" Mẹ Dư vừa đi vào trong vừa gọi điện thoại cho Dư Vãn.
Dư Vãn thấy người gọi đến thì vịn
trán: "Mẹ, lại chuyện gì nữa?"
"Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi có chuyện gì ư?" Mẹ Dư cười lạnh một tiếng: "Có phải cô lại quay
lại với Lệ Thâm không? Lúc này cô mới về thành phố A bao lâu mà đã chịu không được rồi vậy."
Dư Vãn bất ngờ, vô thức mà đứng dậy từ ghế làm việc: "Mẹ đang ở đâu?" "Tôi đứng trước cửa nhà cô!"
Dư Vãn: "..."
Khi cô tới thành phố A thì không nói địa chỉ của công ty mới, nhưng hành lý đều được gửi từ quê tới
thẳng nhà cô, không ngờ mẹ cô lại trực tiếp tìm tới nhà cô.
Cô nhanh chóng đậy máy tính lại, vừa nhét vào túi vừa nói với mẹ cô: "Con về ngay."
Ngụy Thiệu thấy cô vội vã đi ra từ trong văn phòng thì bước ra gọi cô lại: "Dư Vãn, có chuyện gì
vậy? Hôn lễ của Đàm Bình lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải." Dư Vãn quay đầu lại nói với hắn: "Mẹ tôi đột nhiên từ quê tới.
Ngụy tổng, tôi xin
nghỉ một giờ."
Ngụy Thiệu ngạc nhiên, hắn đã từng gặp mẹ của cô tại bệnh viện vào lần Dư Vãn bị thương, đó là một
người mẹ..
Rất nghiêm khắc: "Vậy cô mau đi đi, dù sao cũng sắp hết giờ làm."
"Cảm ơn." Dư Vãn xách túi nhanh rời đi.
Trên đường lái xe cô gọi điện thoại cho Lệ Thâm.
Lúc này Lệ Thâm đang điên cuồng dọn dẹp phòng.
Anh lấy hết quần áo của anh treo trên ban công rồi nhét vào tủ quần áo của Dư Vãn, còn có áo mưa để
khắp trong nhà, anh cũng tìm ra từng cái nhét chung vào tủ quần áo.
Lệ Thâm mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi và ngẩng đầu nhìn vào gương trong phòng để quần áo thì
thấy mình – áo thun cổ chữ V động một tí là lộ xương quai xanh, ngay cả bả vai cũng thấy được..
Anh nhanh chóng cởi áo ra, đi tìm một chiếc áo thun cổ tròn bảo thủ và mặc vào.
Vậy thì nhìn qua sẽ
không có vẻ quá tùy tiện nhỉ?
Điện thoại của anh không biết nằm trên hành lang phòng khách từ khi nào, anh nghe thấy tiếng chuông
thì lập tức đi tới nhặt lên: "Vãn Vãn?"
"Mẹ em tới nhà, anh có gặp bà ấy chưa?"
"Ừm, vừa rồi bà ấy mới ở trước cửa, anh tiếp điện thoại giữ cửa.." "..."
Dư Vãn im lặng một giây: "Em đang trở về từ công ty, anh.."
Cô vừa nói tới đây, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Lệ Thâm hít sâu một hơi và nhìn vào gương
chỉnh lại đầu tóc: "Mẹ em tới rồi, anh ra mở cửa."
"..
Em quay về ngay!"
"Em đừng có gấp, lái xe chậm một chút." Lệ Thâm cúp điện thoại, thở ra một hơi rồi đi ra mở cửa.
Mẹ Dư đứng ngoài cửa im lặng quan sát anh, Lệ Thâm mỉm cười nhìn bà ấy: "Chào dì, con là Lệ Thâm."
Lệ Thâm mời mẹ Dư vào nhà, niềm nở rót một chén trà bà ấy rồi gọt vỏ trái cây.
Mẹ Dư ngồi trên sô
pha nhìn trà và trái cây trước mặt rồi lại ngẩng đầu nhìn Lệ Thâm đang đứng.
"Cậu và Dư Vãn quay lại?"
Lệ Thâm siết chặt tay rũ bên người, thấp giọng đáp: "Vâng." (Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn
đàn Việt Nam Overnight)
Đây là lần đầu tiên anh chính thức gặp mẹ của Dư Vãn, nhưng ấn tượng của anh đối với bà ấy lại quay
ngược trở về năm anh và Dư Vãn chia tay.
Lúc ấy đúng dịp có một nhà công ty giải trí muốn kí hợp đồng với anh nhưng sau hai lần nói chuyện,
hai bên thỏa thuận không hoàn thành và cuối cùng tan rã trong không vui.
Trên đường về nhà anh thấy có bán băng phấn* mà Dư Vãn thường ăn nên muốn mua cho cô một phần,
nhưng lại sợ cô ăn xong thì bị đau dạ dày.
Cuối cùng anh bước tới nói với ông chủ: "Ông chủ, lấy
cho tôi một chén băng phấn không bỏ đá."
* Băng phấn (冰粉) : Là một món chè giải nhiệt của TQ, nấu cùng với một số vị thuốc hoặc hoa quả khô
như nho khô, yến..
Giới trẻ ngày nay ăn cái gì cũng rất quái lạ.
Cuối cùng hắn vì giữ gìn tôn nghiêm của băng phấn nên vẫn bỏ thêm ít đá vụn cho Lệ Thâm, khi Lệ
Thâm cầm chén băng phấn này về tới nhà thì đá vụn cũng hoàn toàn tan thành nước.
Dư Vãn đang ngồi trước máy tính gửi hồ sơ xin việc, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn về phía
cửa: "Về rồi à? Công ty giải trí Thuận Thành nói thế nào?"
Lệ Thâm đi tới đặt băng phấn lên bàn và ngồi gần Dư Vãn: "Anh không định kí hợp đồng với bọn họ,
hợp đồng quá không công bằng, mặc dù anh chưa tốt nghiệp nhưng anh không có ngu.
Bọn họ ra điều
kiện thấp như vậy còn muốn kí hiệp ước dài hạn mười năm, anh mới không thèm."
Dư Vãn nghe thấy mười năm cũng hoảng sợ: "Phải kí mười năm lâu như thế ư?"
"Đúng vậy, nếu điều kiện tốt một chút còn đỡ, đằng này còn khắc nghiệt như vậy nên anh không đồng
ý." Anh cười nhìn Dư Vãn: "Nhưng mà không sao, không ký đươc với bọn họ thì còn công ty khác, vả
lại mấy chương trình thi hát trong mấy năm nay không phải rất hot à, anh cũng có thể đi tham gia
hát thử."
"Ừm." Dư Vãn mơ mơ màng màng gật đầu, cô không quá hiểu về giới giải trí, nếu Lệ Thâm không muốn kí
hợp đồng thì bên đó thật sự không tốt: "Vậy anh không cần phải gấp gáp, dù gì cũng sẽ có công ty có
tuệ nhãn thức châu*!"
* Tuệ nhãn thức châu (慧眼识珠) : Có nhãn lực, chỉ những người giỏi về việc phát hiện nhân tài.
"Anh cũng nghĩ vậy!" Anh đẩy chén băng phấn tới trước mặt Dư Vãn: "Anh mua băng phấn, em muốn ăn
không?"
"Ăn!" Dư Vãn ít khi được ăn chút đá, lập tức múc một muỗng bỏ vào trong
miệng.
Lệ Thâm cong môi hỏi cô: "Em xin được công việc chưa?"
Dư Vãn đáp: "Mấy ngày nay có tới vài công ty nhưng vẫn chưa có kết quả, đợi chút nữa xem."
"Ừm, em cũng đừng gấp."
"Ừm ừm." Dư Vãn giơ muỗng tới bên miệng Lệ Thâm và hỏi anh: "Anh muốn ăn không?"
Lệ Thâm không trả lời mà chỉ há miệng ngậm lấy.
Mấy ngày sau Lệ Thâm vẫn tới quán bar ca hát như thường lệ, Dư Vãn cũng tiếp tục nộp hồ sơ xin việc
và tham gia phỏng vấn.
Thành phố A có rất nhiều công ty hôn lễ, nhưng chất lượng cao thấp không
đều, Dư Vãn làm ở đây một năm, quá kém thì cô chướng mắt nhưng công ty nổi tiếng lại muốn cho cô
bắt đầu làm từ thực tập sinh.
Dư Vãn biết công ty lớn cạnh tranh rất kịch liệt, nhưng dù sao cô cũng có kinh nghiệm làm việc một
năm, muốn cô đi làm từ thực tập sinh thì cô cũng không tình nguyện.
Ngay khi chuyện tìm công việc rơi vào tình thế bế tắc thì Dư Vãn đột nhiên nhận được mail từ một
nhà công ty hôn lễ.
Editor có lời muốn nói: Đây là băng phấn.
Cô nộp không ít CV trên trang web thông báo tuyển dụng nhưng đây là lần đầu có công ty chủ động
liên lạc với cô.
Cô nhìn thoáng qua thì thấy công ty này tên là Thiều Hoa, mới thành lập không lâu
nhưng nhìn cũng không tệ lắm, mail còn do sếp tự gửi cho cô.
Dư Vãn vào trang chủ của công ty lướt một vòng, trên đó có đăng một số hôn lễ mà công ty phụ trách
gần đây, mặc dù quy mô không quá lớn nhưng trông rất xinh đẹp và đầy sáng tạo.
Cô cố tình xem kỹ hơn người lập kế hoạch cho những hôn lễ này đều là sếp của công ty, Ngụy Thiệu.
Dư Vãn hơi động lòng, cô rất thích các hôn lễ do vị Ngụy tổng này làm, vả lại điều kiện công ty đưa
ra cũng không tệ lắm, vấn đề duy nhất đó là công ty này ở thành phố C.
Cô chần chừ một hồi và viết một mail từ chối hắn, nói rằng mình muốn ở lại thành phố A để phát
triển.
Sau khi gửi mail xong, Dư Vãn bắt đầu tiếp tục nộp CV, không ngờ tới ngày hôm sau vị Ngụy tổng này
lại gọi điện thoại cho cô.
"Dư tiểu thư, tôi đã xem CV của cô và rất có hứng thú với kế hoạch hôn lễ do cô làm.
Tôi nghĩ rằng
cô là một kế hoạch sư rất sáng tạo, chỉ cần mài giũa một tí nữa thì tương lai sẽ rất sáng lạn."
Ngụy Thiệu khen một hồi, súyt chút nữa làm Dư Vãn chóng mặt: "Ngụy tổng quá khen, kế hoạch hôn lễ
của ngài mới thật sự đầy sáng tạo."
"Cô đã xem kế hoạch của tôi?"
"Vâng, có xem qua trên trang chủ của công ty."
Ngụy Thiệu ở đầu dây bên kia cười một tiếng: "Vậy xem ra cô cũng không phải hoàn toàn không có hứng
thú với công ty chúng tôi.
Mặc dù công ty mới thành lập không lâu nhưng rất có triển vọng phát
triển ở ngành hôn lễ này.
Ngoài ra tôi biết cô là người thành phố C và biết giới trẻ bây giờ không
thích ở lại quê nhà, nhưng mấy năm nay thành phố C phát triển rất ổn định, những thứ cô có thể đạt
được ở thành phố C sẽ không ít hơn thành phố A."
Mấy điều này Dư Vãn biết, lúc đầu cô tới thành phố A là vì chống lại mẹ cô, nhưng bây giờ cô ở lại
thành phố A là bởi vì nơi này có Lệ Thâm.
"Hiện tại công ty chúng tôi cần nhân tài, trên người cô có tiềm lực rất lớn, tôi không muốn bỏ qua.
Thực ra thì tôi cũng là người thành phố A, sau này công ty rất có thể sẽ chuyển trụ sở đến thành
phố A.
Nếu cô muốn ở tại thành phố A thì khi đó cô có thể trở lại bên đấy."
Dư Vãn mím môi nói với Ngụy Thiệu: "Tôi có thể suy nghĩ lại hai ngày không?"
"Được, suy nghĩ xong thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
"Vâng, cảm ơn Ngụy tổng." Dư Vãn cúp điện thoại rồi ngồi trên sô pha ngây người.
Vào công ty của
Ngụy Thiệu là lựa chọn tốt nhất trước mắt cô,
Ngụy Thiệu nói thấy được tiềm lực của cô, cô cũng thấy được tiềm lực của công ty.
Nhưng nếu cô tới thành phố C thì Lệ Thâm phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải yêu xa với anh ấy rồi mấy
năm sau lại theo công ty trở về thành phố A?
Cô thở dài một hơi, Ngụy Thiệu nói sau này nhưng vẫn chưa biết là bao lâu, nói không chừng là một
tấm séc trắng.
Chuyện này làm Dư Vãn rầu rĩ vài ngày vẫn chưa có kết quả thì chuyện càng phiền phức hơn lại tới.
Mẹ Dư đi tới thành phố A, trực tiếp chặn Dư Vãn lại trước cửa công ty.
(Truyện được edit bởi Thụy
Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Một năm nay Dư Vãn gần như không liên lạc với người trong nhà, lúc ăn tết có gọi về cho gia đình
cũng dùng điện thoại công cộng.
Nhưng mẹ cô lại có pháp thuật phi thường.
Vào một quán cà phê gần công ty, mẹ Dư giận sôi máu nhìn Dư Vãn: "Cô đúng là có bản lĩnh rồi, một
đi là không định về nhà luôn có đúng không? Tôi còn tưởng một năm nay cô sống rất tốt làm cô vui
đến mức quên trời quên đất, kết quả cô nhìn lại bản thân cô xem, cô đã trải qua những ngày như thế
nào?"
Trước khi bà tới đây đã điều tra rõ ràng mọi chuyện của Dư Vãn, bao gồm cả chuyện của cô và Lệ
Thâm: "Công việc thì không làm ra được thành tích gì tốt mà bạn trai lại kiếm được một tên, còn ở
chung với người ta.
Cô lợi hại lắm đấy Dư Vãn, có phải cô muốn chọc tức chết tôi và ba cô hay
không?!"
Những vị khác trong quán cà phê thỉnh thoáng nhìn về phía này, Dư Vãn mím môi nói với mẹ cô: "Mẹ
nói nhỏ chút."
"Nhỏ giọng chút? Bây giờ cô đã biết mất mặt? Tôi nói cho cô, Dư Vãn, lập tức thu dọn đồ đạc trở về
thành phố C cùng tôi."
Dư Vãn siết chặt ly cà phê trong tay, cô bướng bỉnh nói: "Con không quay về."
"Cô không quay về thì cô còn muốn ở chỗ này làm cái gì? Cô cũng đã từ..." Mẹ Dư Vãn nói tới đây thì
cười khẩy một tiếng: "À, là lưu luyến bạn trai của cô sao? Dư Vãn, cô tỉnh táo lại đi, hai người
các cô ở bên nhau như thế sẽ không có kết quả."
Dư Vãn cau mày nhìn về phía bà ta: "Thế nào là không có kết quả?"
"Hai người các cô lấy cái gì ở bên nhau? Cô không có công việc, cậu ta làm công ở quán bar, các cô
có trả đủ phí sinh hoạt và tiền thuê nhà tháng sau không?"
Dư Vãn bực bội, cô nhíu mày chặt hơn: "Con sẽ không luôn tìm không được việc làm, Lệ Thâm cũng sẽ
không luôn đi hát ở quán bar, anh ấy là sinh viên tài năng của Học viện Âm nhạc, sau này chắc chắn
sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc lớn!"
"Tôi thấy chỉ có cô nghĩ như vậy, cô cho rằng kiếm sống bằng âm nhạc dễ dàng như vậy ư? Đó đều rất
hiếm!"
Dư Vãn nghiêm mặt không nói gì, mẹ Dư bình tĩnh trở lại: "Ba của cô nói tôi quản cô quá chặt, không
có không gian tự do, tôi để cô bay nhảy bên ngoài một năm, cô thì sao? Cô làm ra cái gì? Tôi thấy
cô chỉ quen được một gã bạn trai.
Hừ, cuộc sống còn không vượt qua nổi mà còn có tâm tư yêu đương."
Dư Vãn giật giật khóe miệng tựa như muốn nói gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Mẹ cô cười một tiếng
nhìn cô: "Cô muốn nói cái gì, có phải muốn nói rằng chỉ cần bọn cô yêu nhau thì có thể vượt qua bất
kỳ cửa ải khó khăn nào ư? Lúc trước anh họ của cô cũng nghĩ như vậy, năm đó thằng bé có tương lai
sáng lạn lắm, quen với cái cô Hà Hoan gì đấy, còn từ bỏ cả cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu
và cũng không cần công việc mà gia đình
sắp xếp, kết quả thế nào?"
Dư Vãn bị chặn không nói nên lời, năm anh họ và Hà Hoan kết hôn thì cô mới học cấp ba, lúc nghe kể
chuyện này chỉ cảm thấy anh họ của cô quá ngầu, điều này không phải là tình yêu đích thực thì còn
là gì gì nữa.
Chỉ có điều sau một năm anh ấy kết hôn với Hà Hoan đã ly hôn, lý do không có gì đặc biệt, đó là vì
áp lực cuộc sống.
Lúc trước anh ấy yêu đến mức có thể từ bỏ tất cả vì cô ta nhưng lại không chống đỡ nổi một đòn khi
đối mặt với cuộc sống.
Trong một năm ngắn ngủi đã sụp đổ toàn bộ.
Sau khi biết anh họ ly hôn, cô thường sẽ nghĩ anh ấy có từng hối hận không? Có lẽ là không hối hận,
dù sao cũng từng yêu sâu đậm như vậy.
"Hai người ở bên nhau chỉ có thể liên lụy lẫn nhau."
Dư Vãn ngẩng đầu tức giận nói: "Chúng con liên lụy lẫn nhau thế nào?"
"Không có ư?" Mẹ Dư cười nhạo một tiếng: "Lần trước không phải cậu bạn trai của cô muốn kí hợp đồng
với công ty giải trí gì đó sao? Cuối cùng không kí thành công là vì công ty người ta không cho yêu
đương."
Dư Vãn ngạc nhiên, không phải Lệ Thâm đã nói là vì muốn anh ấy kí hợp đồng dài hạn không bình đằng
sao?
"Mẹ nghe ai nói?"
Mẹ Dư trả lời: "Nhà chúng ta làm ăn nhiều năm như vậy vẫn có chút quan hệ, vừa đúng dịp có bạn bè
quen với người trong công ty đó hỏi thăm giúp tôi."
Dư Vãn siết chặt ly cà phê và im lặng không nói chuyện, mẹ Dư đứng dậy nói với cô: "Ba của cô đã
mua xe và nhà giúp cô, tự cô nghĩ lại nên làm như thế nào đi."
Editor có lời muốn nói: Từ chương này trở đi, mình sẽ chỉ gắn thẻ Hide thanks và set credits một
vài chương, còn lại thả cho mọi người đọc.
Nhưng dù vậy vẫn mong mọi người ủng hộ và thanks cho
mình, mình sẽ hoàn thành sớm bộ này, xie xie o(^▽^)o..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...