Kỳ nghỉ hè năm bốn đại học chính thức bắt đầu, Lệ Thâm cũng bắt đầu tìm việc làm.
Bởi vì kiếm tiền nhờ đàn guitar, cậu quyết định thay mới thằng nhóc dùng để kiếm tiền cho mình.
Cây guitar hiện tại của cậu đã rất cũ, nó cũng là loại tương đối cơ bản, xét về mọi mặt thì nên bị loại bỏ.
Vấn đề duy nhất đó là, cây guitar mới mà cậu muốn mua mất hơn mười nghìn tệ nếu nhờ người quen mua hộ, cũng không thể trả góp.
Lúc cậu còn ở trường học có tiếp nhận một số hoạt động biểu diễn thương mại cùng bạn bè, cộng với tiền tiết kiệm từ phí sinh hoạt thì dồn lại góp đủ một nửa.
Một nửa còn lại thực sự là không còn cách nào.
Nếu xin từ gia đình, mẹ cậu chắc chắn sẽ cho cậu, nhưng mà cậu không thể
mở lời được.
Bên phía bạn cậu cũng có thể giúp cậu mua được cây guitar rẻ hơn, nhưng tiền trên người cậu cũng đủ mua nó.
Mấy ngày nay cậu vẫn đang do dự, cuối cùng nên mua cây rẻ hơn để dùng trước, hay là một bước tới chỗ mà đưa tình nhân trong mộng của mình về nhà.
Dư Vãn thấy mấy ngày nay cậu cứ thở dài nhìn điện thoại, cuối cùng không thể không hỏi: "Anh sao vậy? Không tìm được việc làm à? Ai vừa tốt nghiệp cũng đều như thế cả."
Lệ Thâm nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng thương: "Anh chưa tìm được việc làm, người ta thấy cây guitar trên lưng của anh chắc sẽ không muốn nhận anh."
"À...!Không phải anh đã nói muốn thay ghi ta từ trước à, chưa chọn được sao?"
"Đã chọn được, nhưng quá đắt, không mua nổi." Lệ Thâm nói tới đây thì thở dài một hơi: "Quên đi, anh vẫn nên mua cây rẻ hơn, đợi kiếm được tiền rồi tính tiếp vậy."
Dư Vãn tò mò đi tới trước mặt anh và hỏi: "Là đắt cỡ nào mà khiến anh buồn rầu như thế."
"Hơn mười nghìn tệ lận, em nói có tức hay không!"
Dư Vãn ngây người nhìn anh: "Sao lại đắt như thế? Lúc còn học đại học, Ninh Ninh cũng đột nhiên có ý tưởng học guitar nên mua một cây, cây guitar cô ấy mua chỉ có mấy trăm tệ."
"Đó là vì không cùng đẳng cấp." Lệ Thâm mở hình cây guitar đó ra và đưa tới trước mặt Dư Vãn như dâng hiến báu vật: "Đây là thương hiệu hàng đầu trong các loại guitar, giống như loại mỹ phẩm dưỡng da đắt nhất mà bọn con gái các em thường dùng."
Dư Vãn: "..."
Ví dụ này rất sống động.
Mấy phút tiếp theo, Lệ Thâm phân tích chất liệu, dây đàn, các mặt chêch lệch về thang âm từ bảng thông tin guitar cho Dư Vãn biết tại sao cây guitar này lại bán mắc như vậy.
Dư Vãn nghe không hiểu chút nào, nhưng cô nhìn ra được, Lệ Thâm thực sự rất thích cây guitar này.
Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Em thấy anh thích như vậy thì mua nó ngay luôn đi, cây rẻ hơn mà anh nói cũng tận mấy nghìn tệ, không bằng bỏ thêm chút tiền mua cây này có đúng không?"
Lệ Thâm nhíu mày: "Nhưng anh dồn hết tiền tiết kiệm cũng chỉ đủ một nửa, vừa đủ mua cây rẻ hơn."
Một cây guitar mười nghìn tệ đối với tình hình bây giờ của cậu vẫn quá lớn.
Dư Vãn nói: "Em được tăng lương sau khi lên nhân viên chính thức mà, mấy tháng này em cũng dành dụm ít tiền, có thể cho anh mượn trước.Nhưng có lẽ sẽ còn thiếu một ít, chúng ta suy nghĩ thêm cách khác."
Lệ Thâm ngơ ngác nhìn Dư Vãn với đôi mắt sáng ngời tựa như một hồ nước.
Một lát sau, cậu nghĩa chính ngôn từ* mà từ chối: "Không được, anh đã ăn của em, ở của em, sao có thể còn lấy tiền của em được."
* Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.
Dư Vãn chớp mắt vài cái, nhìn cậu: "Nhưng mà em cũng đã ngủ với anh rồi."
Lệ Thâm: "..."
Vậy nên đây là tiền bán thân của cậu ư orz.
"Được rồi, mấy nghìn tệ thôi mà, cũng là em cho anh mượn, đợi sau này anh nổi tiếng phải trả lại gấp đôi cho em."
Cuối cùng Lệ Thâm cũng động lòng, cậu nhào tới trước ôm lấy cô như một chú chó to xác: "Vãn Vãn, em tốt quá! Anh chắc chắn sẽ trả tiền lại cho
em!"
"Rồi rồi rồi, biết rồi."
Lệ Thâm nghiêm túc ghi một tờ giấy nợ đưa cho Dư Vãn, còn in dấu tay đỏ, làm cho Dư Vãn cảm thấy mình giống cho vay nặng lãi.
Sau đó Lệ Thâm gọi điện cho mẹ cậu, hỏi mượn bà ấy hai nghìn tệ, miễn cưỡng dành đủ tiền.
Vào ngày nhận được guitar, Lệ Thâm vui vẻ đến mức muốn bay nhảy, tối hôm đó cậu ôm Dư Vãn làm lâu hơn rất nhiều so với những lần trước, cũng triền miên hơn rất nhiều so với bất kỳ lần nào khác.
Lúc kết thúc, không chỉ riêng Dư Vãn mệt mỏi tới mức không còn chút sức lực, ngay cả Lệ Thâm cũng thở hổn hển.
Nhưng trên mặt cậu vẫn treo ý cười, cậu vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Dư Vãn ra và khẽ hôn lên trán cô: "Vãn Vãn, anh cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới."
"Ồ..."
"Vãn Vãn!"
"...!Vậy thì sao?"
Lệ Thâm nhìn cô chăm chú, tình cảm trong mắt như sắp tràn ra ngoài, mà Dư Vãn chính là người ngâm mình trong dòng tình cảm cuồn cuộn ấy: "Vãn Vãn, đợi sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta kết hôn ngay đi."
Dư Vãn trông có vẻ hơi ngẩn người, Lệ Thâm chờ không thấy cô trả lời, lập tức ồn ào: "Vãn Vãn, em cũng đã ăn người ta sạch sẽ, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm à?"
Dư Vãn: "..."
"Em định bội tình bạc nghĩa* với anh ư? QAQ."
* Bội tình bạc nghĩa: phản bội lại tình nghĩa của người khác.
Dư Vãn: "..."
"Hay là em cảm thấy anh hầu hạ em chưa đủ dễ chịu?" "...!Đừng nói nữa, đủ rồi."Dư Vãn vừa dứt miệng, Lệ Thâm lại ngây người, một lát sau cậu mới mừng rỡ nhìn cô: "Vãn Vãn, em đồng ý rồi đó nha? Bà xã!"
"..."
"À mà dù em đồng ý, nhưng chuyện kết hôn cần phải gặp người lớn trong nhà nhỉ?" Lệ Thâm vừa nói xong thì lập tức căng thẳng: "Anh phải tranh thủ thời gian tìm được công việc tốt thừa dịp trước kia tốt nghiệp, vậy mới có mặt mũi đi gặp ba mẹ vợ chứ!"
Dư Vãn nghe cậu nhắc tới mẹ mình, ánh mắt trầm xuống, cô chưa từng nói với Lệ Thâm rằng cô giấu giếm mẹ cô, một mình chạy tới thành phố A.
Nếu mẹ cô biết cô ở bên này không chỉ quen bạn trai mà còn định kết hôn với hắn vậy có tức chết hay không đây?
Lệ Thâm không biết những điều này, vì kết hôn với Dư Vãn, cậu đã đầu nhập cả thể xác lẫn tinh thần vào trong công việc.
Sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Âm nhạc không nhất định phải làm ca sĩ, có người đi dạy âm nhạc, cũng có người làm nhạc sĩ, thậm chí có người đổi nghề.
Nhưng Lệ Thâm vẫn luôn muốn ký hợp đồng với công ty âm nhạc, lấy thân phận ca sĩ để chính thức ra mắt.
Bởi vì biểu hiện và điều kiện cá nhân của cậu trong trường đều tương đối tốt, giáo viên trong trường nói sẽ giúp cậu chú ý tin tức về mặt này.
Nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử cậu, nhưng cũng đã nói với cậu, chuyện này phải nhờ vào duyên phận, không gấp gáp được.
Cây guitar của Lệ Thâm đã gần như tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu và Dư Vãn, cuộc sống của hai người cũng trở nên nghèo nàn – không thể ăn đồ ăn vặt thường ăn, cũng không dám gọi thức ăn bên ngoài, khẩu phần
lương thực nhiều nhất trong nhà chính là mì ăn liền trong siêu thị Lâm Kỳ.
Mặc dù cho tới bây giờ Dư Vãn vẫn chưa từng phàn nàn điều gì, hai người ở chung thì dù ăn mì tôm cũng rất vui vẻ, nhưng Lệ Thâm cũng không chỉ luôn ở nhà chờ tin từ giáo viên, cậu học theo sư huynh sư tỷ mà chạy tới quán bar để xin hát tạm thời.
Thanh Nam Ngõ là con đường quán bar nổi tiếng ở thành phố A, có rất nhiều ca sĩ bắt đầu điểm xuất phát từ nơi đó.
Lệ Thâm cũng tới Thanh Nam Ngõ, mặc dù nơi này có nhiều quán bar, nhưng không phải quán nào cũng cần tìm ca sĩ, mà một khi có sẵn ca sĩ sẽ không đăng tin tuyển dụng thêm người mới.
Lệ Thâm gặp may, có một quán bar ban đầu không muốn tuyển ca sĩ, nhưng vì ông chủ thích giọng hát của cậu nên giữ cậu lại thử việc.------oOo------
Ngày thứ nhất là thử việc, ông chủ cũng không xác định được khách quen trong quán bar sẽ có phản ứng gì khi đột nhiên quán có ca sĩ, nhưng có lẽ Lệ Thâm là minh tinh trời sinh, cậu đứng ở đó, ánh mắt của mọi người sẽ tự nhiên tập trung vào trên người cậu.
Tối hôm đó hiệu quả biểu diễn của Lệ Thâm vô cùng tốt, khách hàng rất thích cậu, ông chủ giữ cậu lại, tiền lương khá giống với đa số các quán bar khác, mười ngày kết toán một lần.
Lệ Thâm vừa về nhà đã hào hứng ôm lấy Dư Vãn xoay một vòng, Dư Vãn cũng vui mừng thay cậu, lúc cô nấu mì tôm còn xa xỉ bỏ thêm một cây lạp xưởng hun khói và dùng nó để chúc mừng: "Chúc mừng anh bước đầu thuận lợi! Minh tinh mới của giới âm nhạc trong tương lai sắp xuất hiện rồi!"
"Cảm ơn em, Vãn Vãn!" Lệ Thâm nước mắt đầm đìa nhìn Dư Vãn, trông rất cảm động: "Đợi anh nổi tiếng, chúng ta sẽ có thể mua được một căn nhà lớn cạnh công viên Lệ Trạch rồi nuôi một con chó!"
"Ừm!" Dư Vãn giơ tô mì tôm về phía công viên Lệ Trạch: "Sẽ có một ngày chúng ta chuyển đến đó, tới thôi, cạn ly!"
"Cạn ly!"
Thời gian làm việc ở quán bar thường bắt đầu từ chín giờ tối, kết thúc lúc gần rạng sáng một hai giờ.
Từ lúc Lệ Thâm bắt đầu đi hát ở quán bar, Dư Vãn đã bắt đầu ngủ một mình.
Lúc ngủ say vào đêm khuya sẽ đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sau đó có người chui vào chăn và dán lên lưng mình, ôm lấy mình từ phía sau.
Dư Vãn biết Lệ Thâm trở về, cô cọ cọ tại ngực cậu hai lần, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Vào ngày thứ mười hát tại quán bar, ông chủ quán bar kết toán tiền lương đầu tiên cho Lệ Thâm, tiền lương cũng không quá cao, nhưng đủ để cải thiện cuộc sống của cậu và Dư Vãn.
Lệ Thâm nhận lấy tiền hẹn Dư Vãn trước, nói đêm nay mời cô ăn cơm.
Địa điểm vẫn ở siêu thị Tinh Quang như cũ, hai người vui vẻ ăn xong một nồi lẩu rồi nắm tay đi dạo trong siêu thị.
Siêu thị đã bắt đầu bán trang phục mùa xuân, rất nhiều quần áo mùa đông được giảm giá, Lệ Thâm nói muốn mua cho Dư Vãn một bộ, Dư Vãn nghĩ ngợi một hồi và quyết định dùng tiền mua quần áo để mua đồ ăn.
Lệ Thâm lôi kéo tay cô và nhìn cô nói: "Vậy thì chúng ta xuống lầu dưới của siêu thị mua đồ ăn ngon!"
"Được thôi! Em muốn ăn khoai tây chiên!"
"Đi thôi! Mỗi hương vị mua hai bịch cho em!"
Hai người vui vẻ đi tới phía trước, khi đi ngang một cửa hàng giày nữ, tầm mắt Dư Vãn không khỏi liếc qua vài lần.
Lệ Thâm nhạy bén phát hiện, cậu nhìn qua và hỏi cô: "Em muốn mua giày à?"
Dư Vãn lắc đầu: "Không có, giày của cửa hàng này rất đắt."
Lệ Thâm khẽ nheo mắt, vẻ mặt hiện tại của Dư Vãn không so với dáng vẻ lúc cậu nhìn thấy guitar lần trước, muốn mua lại không mua nổi không khác bao nhiêu.
"Trong hôn lễ lần trước em phụ trách, loại giày mà cô dâu mang chính là thương hiệu này, phải xem tiệm giày cao gót này cho kĩ chứ." Dư Vãn nhìn lại vài lần sau đó kéo Lệ Thâm xuống lầu: "Đi thôi, chúng ta đi mua khoai tây chiên!"
"Ừ, đi thôi."
Sau này Lệ Thâm lại tự mình tới tiệm này một lần nữa, giá giày trong cửa hàng này đúng là rất cao, cậu nhìn vài đôi mình cảm thấy khá được, giá của chúng đều là năm chữ số, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười xin lỗi người bán hàng.
Nụ cười của cậu cũng làm đóa hoa ngay tim của người bán hàng nở rộ, chị gái bán hàng xinh đẹp chủ động nói với cậu: "Những đôi này đều là kiểu mới của mùa xuân, nếu cậu thích thì tôi có thể giảm giá cho cậu, thấp nhất là mất 85% giá ban đầu."
Lệ Thâm tính nhẩm một chút, dù là 85% thì cậu cũng không mua nổi, cậu trả lại giày và nói với nhân viên: "Hiện tại tôi không đủ tiền, nhưng ngày nào đó tôi sẽ mua được, cảm ơn chị."
Cậu nói xong thì lập tức đi ra ngoài, nhân viên nhìn bóng lưng của cậu,
thầm nghĩ cô gái nào lại may mắn như thế mà gặp được một anh bạn trai đáng yêu như vậy! Sao cô lại không gặp được chứ!
Từ đó về sau, mỗi lần Lệ Thâm nhận được tiền lương kết toán đều đưa Dư Vãn tới siêu thị Tinh Diệu Quang để ăn uống.
Một phần tiền còn lại dùng để chi tiêu hàng ngày, một phần dành dụm để mua giày cao gót cho Dư Vãn.
Mặc dù mỗi lần dành dụm không nhiều, nhưng người Trung Quốc không bao giờ thiếu bền bỉ và nghị lực! Lệ Thâm tin chắc rằng, Ngu Công có thể dời núi, Tinh Vệ có thể lấp biển, cậu cũng hoàn toàn có thể mua được giày cao gót cho Dư Vãn!
Khi ấy cậu hát trong quán bar cũng gặp phải một số vấn đề.
Bởi vì bản thân quá ưu tú, chẳng bao lâu Lệ Thâm đã trở thành ca sĩ nổi tiếng tại Thanh Nam Ngõ, nhiều người đến đây uống rượu đều nghe nói bên này có nam sinh viên đang hát.
Muốn ca hát tại quán bar, điều kiện trước tiên chắc chắn là phải hát thật hay, Lệ Thâm không chỉ hát hay mà còn là nam sinh viên có ngoại hình đẹp trai, điều này đương nhiên hấp dẫn càng nhiều khách hàng tới xem cậu.
Dĩ nhiên là ông chủ quán bar rất vui mừng, doanh thu tăng lên không ngừng, nhưng Lệ Thâm lại từng bị nữ khách hàng quấy rối không chỉ một lần, còn có người cả gan đưa thẻ phòng cho cậu.
Lệ Thâm đã giải thích rất nhiều lần rằng mình đã có bạn gái, nhưng vẫn có nữ khách hàng thích trêu chọc và đùa giỡn cậu.
Lệ Thâm không nói mấy chuyện này cho Dư Vãn, chỉ bảo ông chủ nghĩ cách giải quyết.
Cho đến một ngày Dư Vãn lén tới quán bar nghe cậu hát, súyt chút nữa tưởng đây là quán bar chuyên phục vụ nữ sĩ – đám người ngồi xung quanh Lệ Thâm đều là nữ khách hàng! Còn ăn mặc cực kỳ gợi cảm!
Tất nhiên là Dư Vãn không vui, khuya về đến nhà không thèm để ý Lệ Thâm, Lệ Thâm đáng thương nhìn cô: "Vãn Vãn, mặc dù có rất nhiều nữ khách hàng có ý xấu đối với anh, nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch!"
"..." Haha.
Dư Vãn nhìn cậu: "Mẹ tôi thường nói, miệng đàn ông gạt người
lẫn ma, đương nhiên là bây giờ anh sẽ nói như vậy."
"Anh không có, không tin thì em hỏi ông chủ quán bar đi!" Lệ Thâm xém chút nữa đã chỉa tay lên trời để thề: "Anh đã nói việc này với ông chủ, ông ấy nói sau này sẽ chú ý giữ khoảng cách giữa khách hàng và ca sĩ!"
"Hừ!"
"Vậy em muốn sao mới không tức giận nữa!" Lệ Thâm nói, không tự giác mà bắt đầu làm nũng.
Dư Vãn nghĩ một lát rồi nói: "Em muốn ký tên lên cây guitar của anh để cho mọi người biết rằng anh đã có bạn gái."
"Hả?" Lệ Thâm ngẩn người.
Dư Vãn nói là làm liền, lập tức lấy một chai nước sơn móng tay từ trong ngăn kéo ra, nở nụ cười nhìn Lệ Thâm: "Dùng chai sơn móng tay này để ký, đưa em xem thử ký nơi nào cho thích hợp."
Lệ Thâm thấy cô chuẩn bị ký thật thì liều mạng che lại guitar của mình: "Vô dụng thôi, anh đã nói anh có bạn gái rất nhiều lần! Bọn họ không chịu nghe!"
"Anh nói khác với việc em ký tên lên nó!"
"Aaa Vãn Vãn! Cây guitar này là do chúng ta bỏ hơn mười nghìn tệ để mua, em nhẫn tâm ra tay với nó sao!"
Dư Vãn chợt dừng lại, tựa như có chút không nỡ: "Vậy em ký ở phía sau?" Lệ Thâm liều mạng lắc đầu.Cuối cùng Dư Vãn lấy một tờ hình dán từ đâu đó không biết, kéo phần giấy phía sau xuống và dán vào mặt sau guitar..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...