Nụ Hôn Của Nữ Thần


Lệ Thâm nghe thấy tiếng Dư Vãn, anh cố đè nén cơn giận đang sôi trào trong lòng, cố gắng tự nhiên chào hỏi với Dư Vãn: "Ừ, hôm nay em ở nhà à."
"Ừm, hôm nay tôi được nghỉ." Dư Vãn nói xong, nhấn mở khóa cổng dưới lầu cho Lệ Thâm, Lệ Thâm nhìn cánh cửa phát ra tiếng mở khóa trước mặt và đẩy cửa đi vào.
Khi đi thang máy lên lầu sáu, Dư Vãn đã đứng trước cửa chờ anh: "Sao anh lại đột nhiên tới đây? Có chuyện gì sao?"
"Ừ." Lệ Thâm khẽ gật đầu, nhìn Dư Vãn mang một đôi dép lê đi ra.

Là đôi dép Dư Vãn mang đi từ nhà anh trước kia.Lúc này Dư Vãn cũng mới nhớ chưa trả đôi dép lê này: "À, vẫn quên trả đôi dép lê cho anh."
"Không sao." Lệ Thâm thay giày và đi vào nhà Dư Vãn ngắm xung quanh.
Dư Vãn đóng cửa lại, đi theo anh vào phòng khách: "Anh trở về khi nào vậy?"
"Hôm nay." Lệ Thâm nói xong, lập tức đi về hướng ban công: "Nhà em được trang trí cũng không tệ lắm, có thể tham quan không?"
"Có thể, có thể." Dư Vãn cười ha ha hai tiếng: "Đều nhờ Ninh Ninh làm giúp, tôi không lo nghĩ chút nào."
Lệ Thâm đi xuyên qua phòng bếp và thẳng tới ban công, trên sào phơi đồ có treo một chiếc áo sơ mi nam, anh không nhìn nhầm.

Dư Vãn nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy anh đang nhìn chiếc áo sơ mi nam kia, lập tức hơi lúng túng: "À, cái áo đó là của Ninh Ninh cho tôi."
"Ninh Ninh?" Lệ Thâm quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Dư Vãn giải thích: "Ninh Ninh nói cô gái độc thân sống một mình thì phải treo một vài món đồ của đàn ông mới an toàn, lúc cô ấy mua áo sơ mi cũng mua giúp tôi một cái, bảo tôi treo cùng khi phơi quần áo."
Con ngươi của Lệ Thâm nhẹ nhàng chuyển động, anh lên tiếng: "Thế à."
Cơn giận nghẹn trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, anh suy nghĩ một lát rồi nói với Dư Vãn: "Vậy em treo một cái có đủ không? Nhà tôi có rất nhiều áo sơ mi, nếu không thì tôi lấy hai cái cho em."
"...!Hả?"
"Còn quần, có cần quần không?"
"Không cần, cảm ơn." Dư Vãn quay đầu sang chỗ khác và ho khan một tiếng: "An ninh trong tiểu khu rất tốt, chắc là không có nguy hiểm gì."
"Tốt hơn là ngăn chặn trước khi nó xảy ra, em chỉ treo một cái áo sơ mi thì nhìn không thật."
"À..." Dư Vãn sờ mũi, đổi chủ đề khác: "Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện
gì?"
Nghe cô hỏi như vậy, Lệ Thâm mới nhớ tới Trúc Can đã bị mình quên ở ngoài chín tầng mây: "Là về Trúc Can, cậu ta muốn cầu hôn với bạn gái nên muốn hỏi em có phương pháp nào không?"
Dư Vãn hơi ngạc nhiên: "Trúc Can sắp kết hôn rồi á?"
"Ừ, điều kiện trước tiên là cậu ta phải cầu hôn thành công."
Dư Vãn cười nói: "Phát triển đến mức muốn cầu hôn với bạn gái thì chắc là đã hiểu nhau rồi.


Tôi có thể giới thiệu thợ làm bánh ngọt cho cậu ấy, ngoài làm bàn bánh ngọt cho tiệc cưới, bọn họ còn làm bàn bánh ngọt cầu hôn."
Lệ Thâm nghĩ ngợi và hỏi cô: "Chỉ cần một bàn bánh ngọt là đủ rồi sao?"
"Không hẳn vậy, hãy để Trúc Can chọn ra địa điểm cầu hôn trước, sau đó thợ làm bánh ngọt sẽ tới nơi sắp xếp, việc này và bàn bánh ngọt ở hiện trường hôn lễ không khác nhau mấy, cũng cần trang trí hoa tươi và nến, chủ yếu xem cậu ấy dự tính chi bao nhiêu, muốn làm đơn giản hay tinh tế hơn."
Lệ Thâm lại nghĩ ngợi một hồi rồi nói với cô: "Tôi không quá hiểu về khía cạnh này, em xem khi nào có thời gian thì có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Trúc Can."
Dư Vãn biết Trúc Can là bạn thân nhất của Lệ Thâm thời đại học, bây giờ cậu ấy muốn cầu hôn, cô cũng sẵn sàng giúp đỡ: "Hôn lễ của Hồ tiểu thư được tổ chức vào ngày 29, mấy ngày gần đó tôi phải tới hiện trường hôn lễ để sắp xếp, không xác định được khi nào có thời gian.

Nếu không anh hỏi Trúc Can thử xem hôm nay có được không?"
"Được, tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngay bây giờ."
Lệ Thâm gọi điện cho Trúc Can ngay tại nhà Dư Vãn, khi Trúc Can nghe anh nói trợ giúp hẹn Dư Vãn, đầu óc hơi mơ màng: "Hóa ra hai người các cậu có liên lạc bên ngoài trò chơi ư? Vậy mà nói hẹn ngày gặp mặt là hẹn?"
Lệ Thâm làm lơ vấn đề của hắn: "Vậy cậu có rảnh không?" "Có, có, có, cậu cho cái địa điểm đi."Lệ Thâm nghĩ rồi nói: "Tới nhà tớ đi."
Nếu hẹn ở nơi khác, anh và Dư Vãn phải di chuyển, hơn nữa anh cũng không tiện lộ mặt, không bằng để Trúc Can tới thẳng đây.
Trúc Can ở đầu dây bên kia vừa nghe anh nói tới nhà anh thì lại bùng nổ lần nữa: "Vậy nên cô ấy đã tới nhà cậu? Rốt cuộc hai người có phải đã quen lại hay không, cậu nói thật lòng đi, tớ sẽ không lộ ra ngoài."
"Cậu có muốn cầu hôn không? Lo làm chuyện của mình trước đi."
Anh cúp điện thoại và nói với Dư Vãn đứng bên cạnh: "Tôi hẹn Trúc Can gặp mặt tại nhà tôi, cậu ta sẽ tới đây ngay, chúng ta sang đó trước chờ cậu ấy."
"Được thôi." Dư Vãn đáp một tiếng rồi đi về phía phòng ngủ của mình: "Tôi thay quần áo, tiện thể lấy máy tính."
Lệ Thâm đứng trong phòng khách chờ cô, nhân tiện đi tham quan một chút.

Nhà Dư Vãn được trang trí theo phong cách Bắc Âu phổ biến, ghế sô pha, bàn trà, tủ TV đều là màu trắng, bức tranh treo tường là màu hồng nhạt.
Rất giống với màu loại thuốc lá cô thường hút.
Lệ Thâm dạo một vòng quanh phòng khách nhưng không thấy hộp thuốc lá, không biết cô đã cai thuốc chưa.
"Tôi xong rồi, đi thôi."
Giọng Dư Vãn phát ra từ phía sau, Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô.

Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cô ăn mặc tùy ý hơn khi đi làm rất nhiều, bên ngoài áo sơ mi sọc trắng xanh là áo len có mũ trùm màu trắng rộng thùng thình, phần dưới kết hợp một chiếc quần jean sậm màu, tóc bên tai phải được vén
ra sau theo thói quen, lộ ra một đôi khuyên tai màu hồng đào.
Cô đeo cái túi lớn lên vai, mỉm cười nhìn Lệ Thâm: "Xuống thôi." "Ừ." Lệ Thâm thu hồi tầm mắt, đi xuống lầu cùng cô.Lili vẫn đang chơi trong sân, vừa thấy bọn họ trở về thì lập tức chạy tới.


Dư Vãn ngồi xổm xuống chào nó, Lệ Thâm nhẹ nhàng chặn Lili lại và nói với Dư Vãn: "Nó vừa đi dạo về, lại chạy giỡn trong sân lâu như vậy, móng vuốt hơi dơ, đừng để nó làm bẩn áo của em."
"Gâu gâu!" Lili bất mãn nhìn Lệ Thâm sủa, giống như đang nói anh nói ai dơ đó?
"Tôi lau móng vuốt cho nó đã." Lệ Thâm lấy khăn lông chuyên dùng để lau chùi móng vuốt của Lili và lau sạch bốn móng vuốt của nó, sau đó ôm vào nhà: "Vào đi."
"Ừ." Dư Vãn đi theo sau anh, vừa bước vào phòng khách đã hoảng sợ: "Nhà anh bị sao vậy?"
Lần trước cô tới đây, phòng khách của Lệ Thâm được dọn dẹp rất ngăn nắp, lần này không chỉ có chậu cây xanh bị quật ngã, bùn vương vãi khắp nhà, ngay cả vách tường màu trắng cũng có vài dấu chân đen.
"..." Dư Vãn nghĩ, vừa rồi Lệ Thâm lau móng vuốt cho Lili là hành động rất đúng đắn.
"Tất cả đều là kiệt tác của Lili, bây giờ tính tính của nó rất nóng nảy, không vui một chút là phải phá nhà."
Lili ngoan ngãn ngồi một bên, mở to mắt nhìn anh – anh đang nói gì vậy? Lili không biết, không phải Lili làm.
Lệ Thâm nhéo mặt nó rồi đứng dậy nói với Dư Vãn: "Hôm nay tôi vừa trở về nên vẫn chưa kịp thu dọn, vốn định quét sơ qua thì Lili lại đòi ra ngoài đi dạo."
Anh thu dọn ghế sô pha lại một chút và nói với Dư Vãn: "Em ngồi trước đi, tôi quét đất trên sàn."
Dư Vãn đặt túi xuống, trái lại không ngồi yên: "Tôi giúp anh, Trúc Can sắp tới đây rồi, hai người quét sẽ nhanh hơn."
Lệ Thâm nhìn cô một hồi, mở miệng nói: "Được thôi."
Lúc Lệ Thâm quét rác, Dư Vãn vẫn luôn nghiên cứu chậu cây xanh kia, cô đào một ít đất từ trong sân và trồng nó vào chậu lại, không biết có sống được không: "Lili, em quá nghịch ngợm."
"Gâu!" Lili ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ánh mắt ngây thơ vô tội.

Dư Vãn: "..."Mắt to quả thực rất có ưu thế.------oOo------
Hai người vừa dọn xong thì Trúc Can cũng đến, Lili nghe thấy có ai đó đến, tò mò chạy qua.

Trúc Can đứng ở cửa, ngạc nhiên khi trông thấy một con chó Shiba vọt ra sau khi cửa mở.
Hắn nhớ Lệ Thâm có nuôi một con chó, còn đăng hình nó lên weibo, sau khi mấy cô gái thấy hình trên mạng lập tức tranh nhau muốn biến thành chú chó mà Lệ Thâm ôm trong ngực.
Ôi chao.
Lệ Thâm theo sau Lili bước ra, Trúc Can vừa thấy anh thì nhiệt tình vẫy tay: "Anh Thâm, đã lâu không gặp ha!" Sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy
không đúng, lập tức sửa lại: "Đã lâu không gặp trong hiện thực ha!"
"..." Lệ Thâm giật giật lông mày, nhìn hắn nói: "Đừng nói giống như chúng ta chỉ là bạn trên mạng có được không?"
Trúc Can cười hì hì: "Chỉ có thấy gặp cậu trên mạng, đó không phải là bạn trên mạng à?"

Hắn vừa dứt lời, Dư Vãn cũng từ trong nhà bước ra, Trúc Can vừa thấy một nữ nhân đi ra từ trong nhà Lệ Thâm, vốn định thét chói tai hai tiếng, tới khi thấy rõ mặt Dư Vãn, hắn cố đè xuống tiếng la sợ hãi và nhìn cô nói: "Trời ạ, cậu là Lily ư, cậu xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều đó! Bây giờ cậu ở chung với anh Thâm à??"
"..." Lệ Thâm đi tới kéo hắn vào nhà.

Trúc Can bị anh túm cổ áo, liên tục cầu xin tha thứ: "Đừng, đừng mà anh Thâm, mẹ ki*p sao cậu mạnh dữ thế, bây giờ tớ mập hơn 20 kg, cậu vẫn nhấc tớ lên nổi! Được rồi, tớ sai rồi, tớ biết cậu từng đi lính nên sức lớn!"
Trúc Can vừa bị ném vào trong nhà, Dư Vãn đứng ở phòng khách xấu hổ mỉm cười nhìn hắn.

Lệ Thâm đóng cửa lại và dắt Lili vào nhà, Trúc Can thấy anh đi tới thì nhanh chóng ngồi xuống, sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình: "Lily, đã lâu không gặp ha."
"Đã lâu không gặp."
Trúc Can kêu một tiếng Lily, Lili ở bên cạnh cũng sủa hai tiếng, Lệ Thâm ôm nó ngồi lên sô pha và nhìn Trúc Can nói: "Dư Vãn rất bận, cậu có chuyện gì thì mau nói."
Trúc Can 'chậc' một tiếng, quay đầu cười tít mắt nhìn Dư Vãn: "Chắc anh Thâm đã nói với cậu rồi nhỉ, tôi định cầu hôn bạn gái, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ có kinh nghiệm hơn nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu."
Dư Vãn mở máy tính cô cố tình mang qua đây và nhấp vào một vài hiện trường cầu hôn cho Trúc Can xem: "Trong đây là ảnh chụp của một số hiện trường, cậu có thể tham khảo.

Ngoài ra, cậu muốn cầu hôn trong nhà hay
ngoài trời?"
Trúc Can suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô: "Cậu nghĩ sao?"
"À...!Cái nào cũng được, chủ yếu xem thử cậu thích kiểu nào, còn phải dựa theo dự toán mà quyết định."
Trúc Can gãi đầu: "Mấy bức ảnh này rất đẹp, chắc hẳn rất đắt nhỉ."
"Kế hoạch có thể thay đổi theo dự toán, muốn đơn giản sẽ có cách làm đơn giản.

Nếu dự toán của cậu không nhiều, tôi đề nghị có thể giữ lại tiền cho đám cưới, dù sao cầu hôn xong cũng phải kết hôn đúng không?"
"Đúng đúng, tôi cũng muốn tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất, sau đó tổ chức hôn lễ tốt hơn chút."
"Chúng ta có thể làm cầu hôn đơn giản một chút, nếu là ngoài trời thì chỉ cần có sân thượng là được, sau đó trải một tấm cỏ giả, làm một bàn bánh ngọt, còn có thể chuẩn bị thêm ít pháo hoa, bởi vì số lượng hoa tươi và nến cần dùng không nhiều lắm nên có thể giao cho bên phụ trách bánh ngọt làm."
Trúc Can liên tục gật đầu: "Ồ ồ."
"Nếu là trong nhà thì có thể làm bên trong tiệm bánh ngọt, bọn họ sẽ trang trí giúp cậu, còn cung cấp dịch vụ chụp ảnh." Dư Vãn nói xong thì lật sang vài tấm ảnh khác cho Trúc Can xem: "Kiểu như này cũng tương tự, có sân thượng cũng có tiệm bánh ngọt, cậu xem thử thích loại nào."
Trúc Can nhìn một lát rồi nói: "Tôi thấy đều được, cậu quyết định giúp tôi đi!"
Lệ Thâm lườm hắn: "Rốt cuộc là cậu cầu hôn hay người ta cầu hôn? Có chủ kiến một chút được không?"
"Ở trước mặt kế hoạch sư chuyên nghiệp, chủ kiến của tớ không đáng một đồng!" Trúc Can phóng túng nói.
Lệ Thâm: "..."
Dư Vãn nghĩ ngợi một hồi rồi đưa ra đề nghị: "Vậy thì tổ chức ngoài trời, tại sân thượng nhà cậu hoặc bên nhà gái đều được, chắc sẽ tiết kiệm hơn ở trong nhà một chút, hơn nữa hẹn tới nhà cũng tự nhiên hơn."
"Ờ ờ, cậu nói rất đúng!"
Dư Vãn mỉm cười hỏi hắn: "Bạn gái của cậu thích màu gì?" Trúc Can đáp: "Cô ấy à, là màu hồng nhạt.""Vậy bàn bánh ngọt làm thành màu hồng san hô, cậu thấy thế nào?"
Trúc Can thực hiện "Không có chủ kiến" đến mức tận cùng: "Tôi cảm thấy tất cả làm theo lời cậu nói đều được cả! Cậu đáng tin hơn anh Thâm nhiều, tôi cảm thấy rất nắm chắt buổi cầu hôn này!"

Lệ Thâm ngồi bên cạnh thản nhiên liếc nhìn hắn: "Nếu sau cùng cầu hôn thất bại thì cậu tự mình gánh, đừng đổ thừa người khác."
Trúc Can bất mãn lườm anh: "Con người cậu sao thế? Không thể nói lời xuôi tai tí được à? Sao cứ mở miệng là cầu hôn thất bại chứ!"
Lệ Thâm cúi đầu cười một tiếng, Dư Vãn qua loa viết ra kế hoạch và nói với Trúc Can: "Lát nữa trở về tôi sẽ liên lạc với thợ làm bánh ngay, phải hẹn ngày với cô ấy trước vì sắp tới là mùa kết hôn cao điểm, bọn họ sẽ rất bận."
"Ok, ok." Trúc Can nghe cô nói xong, ngại ngùng bẻ tay nhìn cô: "Cậu lập kế hoạch này giúp tớ, vậy thu phí thế nào đấy?" Tuy rằng hắn chưa kết hôn qua, nhưng cũng biết không có chuyện lập kế hoạch miễn phí, kế hoạch càng sang trọng thì thu phí càng đắt.
Dư Vãn cười nói: "Chúng ta đều là bạn bè, tôi cũng không làm gì, sao có thể thu tiền của cậu.

Tới lúc đó tôi sẽ trao đổi với bên phía thợ làm bánh và để bọn họ ra giá, cậu xem lại giá cả có hợp lý hay không, nếu không thích
hợp thì có thể bàn lại."
"Được được, làm phiền cậu rồi." Trúc Can xúc động muốn đứng lên bắt tay với Dư Vãn lại bị Lệ Thâm âm thầm đè lại trên sô pha.

Trúc Can cười to nói với Dư Vãn: "Đến khi cưới cậu nhất định phải tới đó nha, không cần đưa tiền mừng!"
Dư Vãn cất máy tính lại cười nói: "Vậy không được, tiền mừng là phải đưa.

Tôi về trước, đợi tin tốt từ cậu."
"Ok ok, cảm ơn nhen!"
Sau khi Dư Vãn rời đi, Trúc Can nghiêng đầu nhìn Lệ Thâm, ánh mắt vi diệu: "Bây giờ quan hệ giữa cậu và Lily là thế nào?"
Lệ Thâm đùa giỡn với Lili, không tập trung mà trả lời: "Cần phải báo cáo với cậu à?"
"Rồi rồi, chuyện của cậu tớ không quản được, nhưng mà tớ nhắc nhở cậu, Lily người ta bây giờ đã không còn giống như trước, cậu thấy giờ cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều đấy! Người theo đuổi cô ấy chắc cũng rất nhiều!"
Cuối cùng Lệ Thâm cũng ngước lên nhìn hắn: "Trước kia cô ấy không xinh đẹp sao?"
"Không phải trước kia không xinh đẹp, chẳng qua trước kia là nữ sinh mới tốt nghiệp, hiện tại trưởng thành càng có khí chất hơn! Cô ấy rất hợp với tóc ngắn, nhìn rất thời trang và chuyên nghiệp." Trúc Can chụp vai anh và hỏi: "Cậu không muốn đuổi theo người ta lại à? Tớ nói cho cậu biết, điều cần chú ý nhất khi theo đuổi phụ nữ là hiệu suất, cậu mà chậm một bước, cô ấy sẽ là của người khác!"
Trong lòng Lệ Thâm chợt nảy lên cơn bực dọc, anh hất tay Trúc Can ra và nói: "Được rồi, tớ tự mình biết được."
"Vậy thôi." Trúc Can đứng dậy, cũng không tiếp tục khuyên anh: "Tớ đi trước đây, nhớ cảm ơn Lily thay tớ nhá."
"Ừ."
Sau khi Trúc Can rời đi, Lệ Thâm vào phòng ngủ ngồi ngẩn người.

Trước khi đi nơi khác, anh đã lấy cây đàn ghi ta trong phòng khách cất vào phòng ngủ của mình xem ra là quyết định cực kỳ sáng suốt, nếu không thì kết cục hiện tại của cây đàn cũng không khác mấy so với chậu cây kia.
Anh đứng dậy từ ghế sô pha nhỏ trong phòng ngủ và cầm lấy cây đàn ghi ta treo trên tường.

Bên mặt trái của đàn có một hình dán nhỏ, nó hơi phai màu vì thời gian lâu.
Ngón tay Lệ Thâm nhẹ nhàng sờ qua hình dán, miếng dán này là do Dư Vãn dán lên cho anh vào năm đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui