Lúc này Lệ Thâm khiến Dư Vãn cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ, bọn họ từng là tình nhân yêu nhau tha thiết, từng có tiếp xúc thân mật nhất trên thế giới, mà Lệ Thâm với lễ phục màu trắng là siêu sao trên sân khấu làm vô số fans rít gào, đó là thế giới mà Dư Vãn chưa bao giờ đặt chân đến.
"Trở về rồi?" Lệ Thâm tự nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm thấp như thường.
Dư Vãn ổn định tâm trí, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: "Ừ, sao anh lại đứng đây?"
Lệ Thâm cụp mắt nở nụ cười, nhìn về phía cô và hỏi: "Nhà tôi ở bên cạnh, tôi đứng đây rất kỳ quái ư?"
"Không phải.
" Dư Vãn phát hiện mỗi khi gặp Lệ Thâm, năng lực biểu đạtcủa cô lập tức thoái hóa tới trình độ cực kì thấp: "Ý tôi là, anh không tham gia tiệc ăn mừng gì đó? Dù sao anh cũng giành được nhiều giải thưởng như vậy."
Lệ Thâm nói: "Không có, tham gia lễ trao giải xong rồi trở về, ngày mai còn phải thu âm bài hát."
"À.
"
"Cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi dạo trong tiểu khu." Lệ Thâm nhìn cô, hôm
nay cô vẫn ăn mặc kiểu thông cần*, trên vai đeo một cái túi lớn, nhìn rất nặng, dưới chân mang giày đế bằng, xem ra sau lần trẹo chân trước, cô đã biết rút kinh nghiệm.
* Thông cần: thông thường, chăm chỉ.
Lệ Thâm vừa nói xong câu đó, hai người im lặng vài giây, Lệ Thâm hơi chán nản, cũng hơi tự giễu.
Sau khi giành giải thưởng hôm nay, anh rất muốn gặp Dư Vãn, khi trở về thì thấy nhà Dư Vãn chưa sáng đèn thì dứt khoát đứng đây chờ cô.
Bây giờ vất vả lắm mới đợi người trở lại, nhưng anh không biết nên nói gì với cô.
Anh nhìn Dư Vãn đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải anh muốn nói gì với Dư Vãn.
Anh chỉ là muốn gặp cô.
"Ừm...!Chúc mừng anh lần nữa, giành được nhiều giải thưởng như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Dư Vãn nghẹn một hồi, cuối cùng cũng nghẹn ra đề tài có thể kéo dài cuộc trò chuyện.
Lệ Thâm cười khẽ một tiếng, nói với cô: "Cảm thấy hơi mơ màng, nói theo cách thoải mái hơn là, trong ba người đứng trong top ba ca khúc vàng, đặc biệt là Cố Tín và Tư Mã Tiêu Tiêu, tôi được xem như là nghe nhạc của họ mà lớn lên, không ngờ còn có một ngày đứng cùng sân khấu nhận thưởng với bọn họ."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn bị Lệ Thâm chọc cười: "Anh dám nói lại lần nữa không, tôi ghi âm lại giúp anh rồi đăng lên mạng, anh có thể lên hot search ngay lập tức."
Lệ Thâm cũng thấp giọng mỉm cười theo, Dư Vãn cười xong thì tò mò hỏi anh: "Cúp của bảng xếp hạng ca khúc trông như thế nào, tôi có thể xem không?"
"Cúp để trong xe." Lệ Thâm quay đầu lại nhìn về phía ga ra nhà mình: "Em có muốn vào xem không?"
"Muốn chứ!"
Cô hào hứng đi theo Lệ Thâm vào ga ra của anh, trong ga ra có hai chiếc xe, một chiếc là xe việt dã Dư Vãn đã thấy qua, chiếc còn lại là chiếc xe mà Lệ Thâm lái đi tham dự lễ trao giải tối nay.
Lệ Thâm mở cửa xe nói với Dư Vãn: "Ba cái cúp đều cất trong hộp đặt bên trong, nó khá nặng."
Anh lấy một cái hộp và mở ra, bên trong được đặt chiếc cúp bảng xếp hạng ca khúc vàng.
Cúp có màu vàng, con số trên cùng đại diện cho khóa thứ mấy, hàng chữ nhỏ phía dưới được khắc ca khúc đoạt giải và thứ hạng.
Dư Vãn hơi muốn duỗi tay sờ thử, nhưng vẫn nhịn xuống: "Cái này là vàng thiệt à?"
"Cái micro kia là vàng thiệt."
"Vậy cũng không tệ, cái micro này không nhỏ!"
Lệ Thâm cười cười, cúi người lấy hai cái hộp khác.
Dư Vãn cũng tò mò nhìn vào trong, khi Lệ Thâm chui người ra vừa lúc cọ qua mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong ga ra lại không bật đèn, không gian tối tăm lập tức sinh ra chút mập mờ.
Lệ Thâm tạm thời quên chuyển động, Dư Vãn cũng giống như bị trúng Định Thân Chú, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Hơi thở của Lệ Thâm đều đặn phả vào mặt cô, mang theo tia nóng bỏng, hàng lông mi được vô số fans khen ngợi của anh nhẹ nhàng run rẩy giữa không khí.
Trái tim Dư Vãn cũng run rẩy theo, cô nhìn đôi môi Lệ Thâm ngày càng gần mình hơn, chẳng mấy chốc sẽ chạm vào môi mình.
Chiếc điện thoại bị Lệ Thâm bỏ lại ở ghế sau đột nhiên reo lên, tiếng
chuông bất chợt như phá vỡ lời nguyền nào đó, khiến cho cả hai tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Lông mi của Lệ Thâm lại run rẩy một đợt, anh dời tầm mắt sang chỗ khác và tiếp điện thoại: "Mẹ à? Vâng, về nhà rồi, vâng, cảm ơn.
Con sẽ..."
Dư Vãn nghe Lệ Thâm và mẹ anh nói chuyện điện thoại, hai má từ từ nóng lên.
Vừa rồi Lệ Thâm muốn hôn cô ư? Nhưng điều tệ hơn đó là cô không muốn tránh chút nào.
Cô chép chép miệng, dùng điện thoại gõ mấy chữ "Tôi đi về trước" và đưa tới trước mặt Lệ Thâm.
Lệ Thâm còn đang nghe mẹ anh nói chuyện, anh nhìn Dư Vãn đeo túi xách và nhanh chóng bước vào màn đêm, ánh mắt nặng nề.
Vừa rồi anh súyt nữa hôn Dư Vãn, nếu mẹ không gọi điện thoại tới, có phải anh đã hôn lên rồi không?
Bây giờ bọn họ không phải tình nhân, hành động này rõ ràng đã vượt qua giới hạn, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân, ngay lúc anh chưa kịp ý thức được thì đã làm như vậy.
"Thâm Thâm, con có nghe không?"
"Có." Lệ Thâm đáp: "Con sẽ tự chăm sóc cho mình."
"Vậy thì tốt rồi, đừng làm việc quá sức, sức khỏe vẫn quan trọng hơn."
"Vâng." Lệ Thâm dừng một chút rồi nói với mẹ anh: "Mẹ, cảm ơn ngài đã gọi cuộc gọi này."
"Thằng nhóc này, sao lại nói chuyện với mẹ một cách khách khí như vậy?"
Lệ Thâm cười cười, không trả lời.
Nếu không có cuộc gọi này, Dư Vãn sẽ cho anh một bạt tai rồi rời đi nhỉ.
Đêm nay Dư Vãn nằm mơ, trong mơ đều là lông mi của Lệ Thâm, đôi mắt của Lệ Thâm, còn có nụ hôn của Lệ Thâm dành cho cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cay đắng mím môi, quả nhiên mùa xuân sắp tới rồi sao, cô vậy mà lại bắt đầu tư xuân*.
* Tư xuân: nhớ mùa xuân, chìm đắm trong tình yêu/ biết yêu.
Có lẽ là vì chuyện đêm trước khiến hai người cảm thấy xấu hổ, Dư Vãn và Lệ Thâm đã không liên lạc trong vài ngày.
Đến khi nhìn thấy người có liên quan tới Lệ Thâm lần nữa là vào cuối tháng ba, lúc Dư Vãn tan làm về nhà thì nhìn thấy một cô gái dắt Lili đi dạo trong tiểu khu.
Cô gái này không phải là người lần trước, Lili vừa thấy Dư Vãn vẫn niềm nở như trước.
Sau khi chào hỏi với Lili, Dư Vãn nhìn cô gái và hỏi: "Cô là?"
"À, tôi là em họ của chủ nhân chú chó!" Dư Vãn: "..."Sau khi về nhà, cô vào WeChat của Lệ Thâm và chia sẻ một bài hát với anh.
Lệ Thâm đang quay gameshow ở nơi khác, đầu tháng tư mới trở lại thành phố A.
Khi tới giờ nghỉ của chương trình, anh dựa vào vách tường trong phòng luyện tập, rút điện thoại ra.
Tin nhắn của Dư Vãn nằm trên đầu nên vừa mở WeChat lên thì lập tức thấy tên bài hát được cô chia sẻ qua.
"Phụt." Lệ Thâm không nhịn được mà cười ra tiếng, anh nhấp vào bàn phím và trả lời cô: "Có phải em lại gặp trợ lý của tôi không?"
Dư Vãn: Không phải Tiểu Đổng.
Lệ Thâm: Ừ, Tiểu Đổng đi cùng tôi tới nơi khác để quay chương trình, đó là Tiểu Tô.
Dư Vãn: [OK].
Lệ Thâm: Tôi không yên tâm đưa Lili cho người khác chăm sóc, hơn nữa nó sẽ không thích nghi được với nơi ở mới, cho nên đều kêu trợ lý tới nhà của tôi.
Dư Vãn: À, vậy khi nào anh trở về, Lili ở một mình quá lâu sẽ không gây chuyện à?------oOo------
Lệ Thâm: Sẽ, nó lợi hại lắm [mỉm cười].
Lần trước tôi bị sốt là do nó tha chăn của tôi đi mất lúc nửa đêm [mỉm cười].
Dư Vãn: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Lệ Thâm: [cười] Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về, nếu em có rảnh thì có thể đến chơi với Lili, tôi thấy nó rất thích em.
Trì Lộ ngồi bên cạnh nhìn Lệ Thâm vừa gửi tin nhắn vừa cười, lông mày khẽ nhíu lại.
Tiểu Đổng cũng lén quan sát Lệ Thâm, suy nghĩ anh Thâm có chuyện gì đây? Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy giống như đang gửi tin nhắn cho bạn gái.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ vậy nhưng bên ngoài không nói gì cả.
Dù sao Lộ Lộ tỷ cũng đang ở đây, nếu có chuyện gì thì không đến lượt cô nhúng tay.
Sau khi chương trình buổi tối quay xong, Lệ Thâm về khách sạn tắm rửa, vừa bước ra thì nhận được mấy tấm ảnh chụp Lili do trợ lý Tiểu Tô gửi tới, nói Lili giận dỗi không chịu ăn cơm.
Lệ Thâm đang xem ảnh Lili, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh thò mình ra và nhìn cửa hỏi: "Ai đó?"
"Là tôi, Trì Lộ, tôi tới nói lịch trình ngày mai cho cậu."
Lệ Thâm xuống giường, đi tới mở cửa cho Trì Lộ.
Trì Lộ chỉ mặc áo tắm dài và đứng trước cửa, Lệ Thâm hơi nhíu mày hỏi cô: "Chị Lộ Lộ, sao chị lại mặc như vậy tới đây?"
Trì Lộ nói: "Tôi vừa tắm xong, lười phải thay quần áo."
Lệ Thâm mím môi: "Chị mặc áo ngủ tới phòng của tôi, nếu bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ loan truyền thành chuyện gì."
Trì Lộ nói: "Không nghiêm trọng như vậy, tất cả mọi người đều biết tôi là người đại diện của cậu."
"Cũng nên tránh một chút, ngày thường không phải chị luôn nói với tôi rằng phải chú ý sao?"
Khóe miệng Trì Lộ giật giật, đang định nói gì đó, Tiểu Đổng ở cách đó không xa đã mở cửa phòng ra và nhìn về phía bọn họ: "Chị Lộ Lộ, anh Thâm, có chuyện gì sao?"
Lệ Thâm thấy cô ra ngoài thì nói: "Chị Lộ Lộ nói trao đổi về lịch trình ngày mai, em cũng tới đây đi."
"À, vâng."
Tiểu Đổng đóng cửa lại và đi tới phòng Lệ Thâm, trước khi cô ấy lại đây, Trì Lộ lập tức xoay người đi về phòng: "Tôi đi thay quần áo."
Tiểu Đổng thấy cô ta đi về phòng, nhỏ giọng hỏi Lệ Thâm: "Anh Thâm, có chuyện gì với chị Lộ Lộ vậy?"
Lệ Thâm nghiêng người đi vào phòng: "Không biết."
Tiểu Đổng lại nhìn sang phòng Trì Lộ rồi đi theo Lệ Thâm vào phòng.
Lệ Thâm ở nơi khác tổng cộng bảy ngày mới quay xong gameshow.
Sau khi trở lại thành phố A, anh được nghỉ một ngày rồi mới tiếp tục thu âm bài hát.
Trong mấy ngày anh rời đi, Lili đã sắp phá nát cái nhà này, súyt chút nữa anh nghi ngờ nó là một con chó Husky giả dạng thành Shiba.
"Mỗi khi tao không ở nhà, mày muốn làm gì thì làm phải không?" Lệ Thâm ngồi trên thảm véo mặt Lili.
Lili bất mãn sủa bậy với anh, giống như đang nói "Cái tên đàn ông thay lòng đổi dạ này!".
Lệ Thâm cười xoa đầu nó, nói với nó: "Tao nghe Tiểu Tô nói mày không chịu ăn cơm, nhưng nhìn vẫn không gầy đi nha, mặt vẫn đầy thịt."
"Gâu gâu!"
Lili sắp nhảy lên đầu Lệ Thâm, Lệ Thâm kéo nó xuống, động viên nói: "Được rồi, tao dọn dẹp đồ xong rồi dắt mày đi dạo."
"Gâu gâu!" Lili cũng không nghe lời, giống như là muốn anh đưa nó ra ngoài ngay lập tức.
Lệ Thâm bó tay, đành phải dắt nó ra cửa.
Bởi vì thân phận đặc thù nên anh rất hiếm khi đi dạo trong tiểu khu vào ban ngày, thông thường nếu có dắt chó đi dạo cũng chọn lúc trời tối.
Hôm nay vì đưa Lili ra ngoài, Lệ Thâm đặc biệt đội mũ vào, thỉnh thoảng đi ngang qua vài hộ gia đình, anh còn cố tình vùi đầu thật thấp.
Đi được nửa đường thì Trúc Can gọi điện tới, Lệ Thâm hơi ngạc nhiên, anh suy nghĩ sao cậu ta lại gọi cho mình, sau khi tiếp điện thoại, lời nói của Trúc Can càng khiến anh ngạc nhiên hơn: "Thực ra thì, chuyện đó, tớ định kết hôn."
Lệ Thâm: "..."
Anh không ngờ rằng, người đầu tiên trong ký túc xá bọn họ kết hôn lại là Trúc Can.
"Cùng ai?"
"Còn ai nữa, đương nhiên là Trần Tư rồi!"
Trần Tư và Trúc Can quen nhau sau khi Trúc Can tốt nghiệp, Lệ Thâm cũng mới biết được khi xuất ngũ, không ngờ xoay một cái hai người đã sắp kết hôn.
Anh kéo Lili định chạy tới trước lại và nói với Trúc Can: "Chúc mừng cậu, khi nào thì tổ chức hôn lễ?"
"Chuyện đó à..." Trúc Can ngại ngùng cười hai tiếng: "Thực ra tớ chưa cầu hôn cô ấy."
Lệ Thâm: "..."
Vậy cậu nói nhiều như thế làm gì?
"Tớ chỉ nghĩ rằng, không phải cậu rất được nữ sinh yêu thích à, vì vậy muốn hỏi cậu nên cầu hôn con gái như thế nào mới tốt đây."
Lệ Thâm đáp: "Được nữ sinh yêu thích là trời sinh, tớ chưa từng nghĩ tới điều này."
Trúc Can: "..."
Hắn lầm bầm hai tiếng rồi nói với Lệ Thâm: "Tớ đi tìm Lily, dù sao tớ đã biết biệt hiệu trong game của cô ấy.
Cô ấy làm nghề lập kế hoạch, chắc hẳn là biết."
Lệ Thâm nói: "Lập kế hoạch hôn lễ chủ yếu là phụ trách chuyện sau khi cậu cầu hôn thành công."
Trúc Can: "..."
Tạm biệt, điều thất bại nhất trong cuộc đời hắn là có một người bạn cùng phòng như Lệ Thâm.
"Cậu đừng vào game tìm Dư Vãn, trước đây cô ấy chơi game là vì công việc, bây giờ rất ít online.
Nếu cậu thực sự muốn tìm cô ấy, tớ sẽ hỏi giúp."
"Thật vậy chăng?" Trúc Can mừng rỡ: "Anh Thâm, cậu đúng là người anh em tốt của mình!"
"Đừng làm ra dáng vẻ đó, tớ sẽ liên lạc lại với cậu sau khi có tin tức." "Được thôi!"Sau khi ngắt điện thoại, Lệ Thâm cố ý đi vòng tới dưới lầu của Dư Vãn.
Hiện tại là ban ngày, trong nhà không bật đèn nhưng có thể thấy được không có cô ở nhà.
Anh đi dạo một vòng quanh tòa chung cư mà Dư Vãn sống, thấy trên ban công nhà cô đang treo một chiếc áo sơ mi nam.
Lệ Thâm chợt dừng chân, mắt không chớp một cái mà nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi nam đó.
Có lẽ Dư Vãn vừa mới giặt quần áo, trên ban công còn treo cả váy và áo khoác lông, mà ngay chính giữa những món quần áo đó là một chiếc áo sơ mi nam được giặt sạch sẽ.
Từ khi anh gặp lại Dư Vãn, mặc dù không nói rõ ràng về vấn đề này nhưng có thể nhìn ra được cô còn độc thân, chỉ có điều tại sao trên ban công nhà cô lại có quần áo của đàn ông? Chẳng lẽ từ khi anh tới nơi khác quay chương trình thì cô đã quen bạn trai?"
Lệ Thâm cau mày, là sếp của cô ấy sao? Tên là gì đó, Ngụy Thiệu?
Anh đứng dưới lầu nhìn một hồi rồi dắt Lili trở về biệt thự.
Lili đi dạo một vòng bên ngoài, dường như vẫn chưa chơi đủ, khi về trong sân còn ầm ĩ đòi Lệ Thâm chơi với nó.
Lệ Thâm lấy vài món đồ chơi nó thích tới đây, đóng cửa sân lại và đi ra ngoài.
Dư Vãn sống ở tòa chung cư 47 gần biệt thự của anh, căn thứ ba số nhà 602.
Dưới lầu tòa chung cư đơn còn có cửa gác thứ hai, Lệ Thâm thử bấm số và gọi.
Hôm nay đúng lúc Dư Vãn không tới công ty, Hồ tiểu thư cũng không gọi cô tới, hiếm khi có một ngày nghỉ.
Tuy nói là nghỉ, cô ở tại nhà cũng không phải chơi mà vẫn tiếp tục làm việc.
Nghe điện thoại tại cửa reo lên, cô chạy tới nhìn lướt qua mắt soi cửa, sau khi ấn nút nghe, trên màn hình xuất hiện mặt của Lệ Thâm.
Dư Vãn hơi bất ngờ: "Lệ Thâm?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...