Dư Vãn tuyệt đối không ngờ rằng khi chưa kịp chuẩn bị gì mà nghe được cái tên Lệ Thâm từ Ngụy Thiệu. Mặt cô hơi biến sắc, nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại như thường: “Ngụy tổng, hôn lễ ngày mai tôi có thể không đi không? Trong tay tôi còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.”
“Trong tay ai mà không có chuyện phải làm?” Ngụy Thiệu quay đầu, nhìn về phía cô, “Chuyến đi lần này rất quan trọng đối với chúng ta, ngày mai sẽ có nhiều người đến, tôi định sẽ giới thiệu cho cô một chút, không được vắng mặt.”
Ông chủ đã nói như vậy, Dư Vãn cũng không dám từ chối nữa: “Tôi biết rồi.”
“Ngày mai mặc đẹp một chút.” Nguy Thiệu căn dặn xong những lời này, lại theo bản năng nhìn xuống chân Dư Vãn, “Không phải bảo cô mua đôi giày tốt một chút sao? Ngày mai trước hôn lễ cô đi mua, không thể thấp hơn năm nghìn đồng, tôi trả cho cô.”
“….” Như vậy không hay lắm đâu.
“Sao thế?” Ánh mắt Ngụy Thiệu quét qua, Dư Vãn vội vàng nói: “Không có gì, tối nay tôi đi mua ngay!”
Mặc dù công viên Lệ Trạch nằm gần ngoại ô phía Tây, nhưng đúng lúc gần đây có một con phố buôn bán, muốn tìm một đôi giày từ năm nghìn đồng trở lên, cũng không phải việc gì khó, Dư Vãn chạy thẳng tới thương hiệu mà mình nhìn trúng, tốc chiến tốc thắng chọn xong giày cao gót cho ngày mai.
5188 đồng, ông chủ không còn gì để nói.
Mua giày xong, cô thuận tiện giải quyết bữa tối luôn tại cửa hàng bách hóa, rồi cầm theo túi đồ mua sắm về nhà. Phòng ngủ chính của cô đang sửa, đặc biệt đặt thêm một cái bồn tắm.
Trời đã tối lại, bên ngoài yên tĩnh, hai tay cô chống trên lan can ở ban công, ánh mắt nhìn xuyên qua khu biệt thự sát bên cạnh rơi vào công viên Lệ Trạch ở trước đó. Buổi tối công viên như một người phụ nữ che mặt kín mít, đẹp đến mơ hồ, đèn đường đặt xung quanh hồ chiếu sáng từng đường nét xung quanh mặt hồ.
Dư Vãn khóe miệng mỉm cười, cô đứng dưới gió lạnh nhìn công viên hai phút, sau đó quay vào trong phòng.
Lúc đầu cô cho rằng hôm nay mệt mỏi như vậy, nhất định nằm xuống là có thể ngủ ngay, nhưng Dư Vãn vừa nhắm mắt, trong đầu tất cả đều là hôn lễ mà Ngụy Thiệu nói. Hôn lễ ngày mai, có lẽ Lệ Thâm sẽ không đi? Tuy anh là nghệ sĩ của Tinh Diệu, nhưng bây giờ anh đang hot như vậy, lịch trình chắc chắn sẽ bận rộn nhỉ?
Dư Vãn không ngừng tự thuyết phục chính mình, cuối cùng ngủ lúc nào không hay.
Hôn lễ quản lý Quách của Tinh Diệu sẽ bắt đầu cử hành vào sáu giờ chiều ngày mai, mặc dù hôn lễ này không phải qua tay Dư Vãn, nhưng buổi chiều cô đã đến hội trường xem có gì cần giúp đỡ không. Địa điểm tổ chức đám cưới là tại khách sạn lớn Châu Âu, xa hoa nhất thành phố A, cũng là khách sạn có diện tích lớn nhất.
Ở lối vào của khách sạn, chủ đề của hôn lễ đã được trang trí xong, ảnh chụp của cô dâu chú rể cũng đã treo lên, Dư Vãn gần như là liếc mắt liền thấy được dòng chữ “Chú rể Quách Cái”.
Theo nghề này gần bốn năm, đến nay Dư Vãn nghe được cái tên chú rể kỳ lạ đến mức nào đi nữa mặt cũng không đổi sắc, thậm chí còn đứng lại khen ngợi vài câu.
Bình tĩnh tiếp nhận cái tên “Quách Cái” này, Dư Vãn giẫm đôi giày cao gót trị giá 5188 đồng đi vào trong hội trường.
Trong buổi họp sáng sớm ngày hôm nay, Ngụy Thiệu có nói qua về hôn lễ của quản lý Quách. Có người nói rằng, chú rể vốn định tổ chức một hôn lễ trong rừng, ngay cả địa điểm cũng đã chọn xong, nhưng đột nhiên phát hiện cô dâu mang thai, không đợi được đến sang năm, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng tổ chức hôn lễ vào cuối năm. Thời gian tuy vội vội vàng vàng, nhưng điều kiện của cô dâu cho hôn lễ cũng không giảm đi, kiên quyết đòi tổ chức hôn lễ trong rừng.
Cuối tháng mười hai muốn tổ chức một hôn lễ ở bên ngoài bìa rừng, không chỉ có thân thể cô dâu không chịu nổi, mà ngay cả khách khứa cũng không chịu được. Cuối cùng dưới sự tư vấn của Ngụy Thiệu, cô dâu cũng chấp nhận lời đề nghị tổ chức hôn lễ theo chủ đề rừng trong nhà.
Hôn lễ này Ngụy Thiệu tự mình thiết kế, Dư Vãn giữ tâm lý học tập thật giỏi với ông chủ, cẩn thận nghiên cứu hiện trường. Không thể không nói, ông chủ đúng là ông chủ, không biết hắn lấy đâu ra nhiều cây như vậy, thực sự sắp xếp trong hội trường toàn là cây cỏ tươi tốt. Đặc biệt là hai cây cổ thụ lớn tách ra ở lối đi vào, làm cho người ta một cảm giác như đi vào rừng rậm nguyên thủy.
Danh tác của Ngụy Thiệu không chỉ có vậy, sân khấu lớn trong hội trường, hắn sắp xếp hoa cỏ rất công phu, sau đó dùng gương để tạo hiệu ứng phản chiếu, kết hợp ánh sáng ở hiện trường, thực sự giống như một hồ nước trong suốt.
Sau khi Dư Vãn đi thăm quan xung quanh xong cảm thấy, phát súng đầu tiên của công ty bọn họ ở thành phố A rất tốt, ổn.
“Đến rồi à?” Ngụy Thiệu không biết đi ra từ đâu, thấy Dư Vãn đã đến, liền bước tới cạnh cô hỏi, “Cảm thấy hiện trường thế nào?”
Dư Vãn nịnh bợ ông chủ từ tận đáy lòng: “Rất rung động.”
Ngụy Thiệu cười một tiếng, cúi đầu nhìn giày cao gót của cô: “Đôi giày này được đấy.”
Dư Vãn nói: “Bởi vì lóe ra ánh sáng rực rỡ của nhân dân tệ mà.”
Ngụy Thiệu mỉm cười, không tiếp tục cãi cọ cùng cô, sau đó kéo cô đi hỗ trợ. Dư Vãn đi theo phía sau hắn, ấp a ấp úng hỏi: “Ông chủ, cái đó… hôn lễ hôm nay, sẽ có minh tinh nào đến nhiều?”
Ngụy Thiệu trả lời: “Ai nói cho cô biết hôm nay sẽ có minh tinh đến?”
“Cái này, quản lý Quách không phải quản lý cấp cao của Tinh Diệu sao?”
Ngụy Thiệu quay đầu đi, ánh mắt mang theo một tia nghiên cứu: “Cô muốn thấy ai? Tôi không biết cô còn hâm mộ minh tinh đấy.”
“…” Dư Vãn im lặng, chấm dứt chủ đề này.
5 giờ khách khứa lục tục đến, Dư Vãn cũng đi theo, một bên vừa lo lắng xem quy trình kỹ thuật của hôn lễ có thể đột nhiên xuất hiện cái gì ngoài ý muốn không, một bên thì lại lo lắng cho chính mình không biết có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không.
Cũng may, mọi thứ cô lo lắng đều không xảy ra, từ việc tiếp đón khách trong hôn lễ, mọi nghi thức đều tiến hành thuận lợi, nghệ sĩ của Tinh Diệu cũng đến vài người, nhưng cho đến khi tiệc rượu bắt đầu, cô cũng không thấy Lệ Thâm.
Trong sàn nhảy, chú rể và cô dâu bắt đầu khiêu vũ, bầu không khí dần dần đạt đến cao trào. Cuối cùng Dư Vãn cũng bị không khí của hiện trường cảm hóa, cầm một ly đồ uống đi ra. Ánh sáng ở hiện trường mang một sắc thái mờ ảo, khiến người ta không thể phân rõ chân thật và hư ảo, Dư Vãn hoảng hốt, nhìn người đàn ông ngồi đưa lưng về phía mình.
Bóng lưng của người kia cho cô cảm giác quen thuộc, nụ cười trên mặt cô dần dần cứng lại, hai mắt đang muốn nhìn cẩn thận, thì đồng nghiệp Triệu Hân đi đến cười cụng ly với cô: “Dư Vãn, sao cô lại ở đây? Không đi khiêu vũ sao?”
Dư Vãn rút lại ánh mắt trên người đàn ông kia, cười nói với Triệu Hân: “Không đâu, tôi nhảy không giỏi.”
“Thế có sao đâu, vui vẻ là được rồi.” Triệu Hân nói xong, lại ngâm nga theo âm nhạc hai câu, rồi hỏi cô, “Đúng rồi, tôi nghe nói ở nước ngoài cô còn đi xem mắt, đối phương là người Trung Quốc, hơn nữa còn là đồng hương.”
Dư Vãn nghe thấy hai chữ xem mắt, khoé miệng liền không nhịn được mà giật giật: “Đừng nhắc đến, trước khi đi tôi đã cho rằng đó chỉ buổi gặp mặt đồng hương thôi đấy.”
“Ha ha, nhưng tôi nghe Nguỵ tổng nói, cô còn nói chuyện rất lâu với người ta kia mà.”
“….Đó là bởi vì, bắt đầu dọn thức ăn lên.” hơn nữa đồ ăn đó cũng không phải bình thường, là thịt bò cao cấp đấy.
Triệu Hân bật cười thành tiếng, suýt nữa là phun hết rượu trong miệng ra.
Hai người đang trò chuyện đến đây, Nguỵ Thiệu liền dẫn một người đàn ông trung niên đi về phía này. Dư Vãn và Triệu Hân đều nhìn thấy bọn họ, lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt và dáng vẻ, rồi chào hỏi với bọn họ. Nguỵ Thiệu gật đầu giới thiệu, “Đây chính là Hồ đổng của Tinh Diệu, đây là Dư Vãn, còn đây là Triệu Hân.”
“Chào Hồ đổng.”
“Chào hai cô.” Hồ đổng vừa cười vừa bắt tay với cô, nghiêng đầu nói với Nguỵ Thiệu, “Công ty của Nguỵ Thiệu toàn là mỹ nữ nhỉ, nếu đi ăn máng khác có thể tới Tinh Diệu của chúng tôi làm minh tinh.”
Nguỵ Thiệu cười xoà nói: “Các cô ấy không chỉ có dáng dấp đẹp, mà còn là trợ thủ đắc lực của tôi.” Hắn nói đến đây, còn đặc biệt liếc nhìn Dư Vãn: “Dư Vãn vừa trở về sau quá trình học tập ở nước ngoài, đã có chứng chỉ CWP. Hôn lễ của con gái Hồ đổng, không chừng cô ấy có thể giúp.”
“Được được, Dư tiểu thư đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Dư Vãn nói: “Hồ đổng quá khen.”
Cô và Hồ đổng nói chuyên đôi ba câu, Hồ đổng khen cô một hồi, sau đó lại giới thiệu cô với người khác: “Đúng rồi, người ở đằng kia là quản lí trẻ tuổi nhất trong những quản lý của Tinh Diệu chúng tôi, giống như Dư tiểu thư đây đều là người tuổi trẻ tài cao, để tôi giới thiệu với các cô một chút.”
Nói rồi hắn liền gọi một tiếng với bóng lưng phía trước: “Tiểu Ngô.”
Hai người đàn ông ngồi đưa lưng về phía Dư Vãn đều quay lại, Hồ đổng chỉ vào người đàn ông đeo kính bên trái nói với Dư Vãn: “Vị này chính là quản lý Ngô – Ngô Miện, vị bên cạnh hắn kia…”
Hồ đổng nói đến đây đặc biệt dừng lại một chút, dùng ánh mắt “Tôi hiểu đám người trẻ các cô” nói: “Chắc là hai người đều biết, ngôi sao ca nhạc rất hot gần đây, Lệ Thâm.”
Dư Vãn rõ ràng nghe được âm thanh vỡ vụn trong đầu.
Trong bữa tiệc tiếng nhạc vui vẻ lẫn với tiếng nói chuyện, giống như là bị trúng ma thuật, bỗng nhiên toàn bộ đều trống rỗng, dường như thế giới chỉ còn lại người đàn ông trước mặt mình kia.
Anh mặc một bộ tây trang màu trắng, túi ngực tỉ mỉ xếp những tấm khăn vuông, vừa đúng lộ ra một góc. Mái tóc màu đen được cắt cẩn thận, không kém phần hoàn hảo, những sợi tóc mái tự do rũ xuống lông mi.
Anh khẽ đảo con người nhìn qua phía này, đáy mắt toả sáng rực rỡ như những ánh đèn ở hiện trường.
Triệu Hân đứng bên cạnh Dư Vãn đột nhiên run lên một cái, Du Vãn thấy vậy cũng run run, rồi cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ánh mắt Lệ Thâm chỉ dừng lại trên người Dư Vãn một lúc, sau đó ung dung rời đi, anh cùng Ngô Miện đứng lên, đứng cách Dư Vãn hai bước chân.
Nguỵ Thiệu thấy vẻ mặt Dư Vãn khác thường, ánh mắt khẽ động, lẽ nào người nổi tiếng mà cô thích là Lệ Thâm?
Triệu Hân vô cùng kích động, đến cả giọng nói cũng run lên: “Lệ Thâm Lệ Thâm Lệ Thâm Lệ Thâm, chào anh! Tôi rất thích bài hát của anh! Trùng hợp quá, tên tiếng Anh của tôi cũng là Lyli.”
Nguỵ Thiệu nhếch miệng một cách đầy khó hiểu, đừng không có tiền đồ như vậy được không? Tháng này công ty của bọn họ… ít nhất cũng…. sinh ra năm cái tên Lyli rồi.”
“Chào cô.” Lệ Thâm gật đầu với Triệu Hân, thanh âm trầm thấp mê người kia vừa vang lên, Triệu Hân lại tiếp tục run rẩy.
Hồ đổng dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi những cô gái này thích Lệ Thâm, hắn thấy Dư Vãn không nói chuyện, liền giúp cô giới thiệu: “Vị này chính là Dư tiểu thư, trợ thủ đắc lực của Nguỵ tổng.”
Ngô Miện chủ động vươn tay ra, bắt tay với Dư Vãn: “Chào cô, Dư tiểu thư, rất hân hạnh khi được làm quen với cô.”
“Tôi cũng rất hân hạnh được làm quen với anh, quản lý Ngô.” Dư Vãn vừa nói xong câu đó, liền nhìn Lệ Thâm đứng bên cạnh Ngô Miện. Tay cô giơ giữa không trung còn chưa rút lại, cô ổn định lại tâm trạng, cười nói với Lệ Thâm: “Chào anh, Lệ tiên sinh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...