Phòng khách tĩnh lặng khoảng một phút, Mộ Du Vãn vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Giản Quý Bạch, nhìn đồng hồ, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi con gái: "Trễ rồi, chúng ta đi ngủ có được không?"
Điềm Điềm vừa vặn ngáp một cái, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Mộ Du Vãn nắm tay con gái đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng Điềm Điềm ra, bảo mẫu đang dọn giường.
Mộ Du Vãn tình cờ gặp bảo mẫu, nhớ lại lời Điềm Điềm nói về chuyện Giản Quý Bạch hôn cô bị cô ấy nhìn thấy, tai cô như bị bỏng.
Bảo mẫu không biết gì về tất cả những chuyện này, cô ấy dọn giường xong đi tới: "Bà chủ, tôi đi tắm cho Điền Điềm nhé?"
Điền Điềm ôm lấy cánh tay Mộ Du Vãn: "Con muốn mẹ tắm cho con cơ!"
Khi Mộ Du Vãn ở nhà, cô luôn tự mình chăm sóc con gái, cô cười với bảo mẫu: "Tôi sẽ làm, cô đi nghỉ sớm đi."
Bảo mẫu giúp Mộ Du Vãn xả nước ấm vào bồn tắm trẻ em rồi mới rời đi.
Lúc đang tắm, Điềm Điềm cầm một món đồ chơi trên tay, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Mộ Du Vãn: "Mẹ và ba đang yêu nhau phải không ạ?"
Mộ Du Vãn hơi giật mình, khẽ gật đầu, bôi một ít sữa tắm lên lưng con gái, xoa đều để tạo bọt.
Điềm Điềm nóng lòng ngẩng mặt lên: "Vậy ba mẹ sẽ không ly hôn chứ?"
Thần sắc Mộ Du Vãn có chút kinh ngạc: "Sao con lại hỏi như vậy?"
Điềm Điềm dẩu môi: "Bạn học của con nói cha mẹ không yêu nhau sẽ ly hôn, con cái chỉ có thể chọn ở bên ba hoặc mẹ.
Con không muốn xa mẹ, cũng không muốn xa ba, con muốn cả nhà chúng ta ở bên nhau cơ."
Cô bé kéo lấy tay Mộ Du Vãn, "Mẹ và ba sẽ không ly hôn, phải không?"
Mộ Du Vãn âu yếm nhìn con gái, rất trịnh trọng nói với cô nhóc: "Mẹ rất yêu Điềm Điềm, cũng rất yêu ba.
Gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, sẽ không chia cắt."
Đôi mắt của Điềm Điềm sáng lên như sao: "Ba cũng vậy sao?"
Mộ Du Vãn gật đầu: "Ừm, ba cũng vậy."
Điềm Điềm rất vui, chơi đùa trong bồn tắm như một chú cá nhỏ.
Sau khi tắm xong, Mộ Du Vãn giúp cô bé mặc đồ ngủ, bế đến chiếc giường mềm mại nằm xuống.
Mộ Du Vãn cầm lấy sách dành cho trẻ trước khi ngủ, đang định cùng con gái đọc sách thì Giản Quý Bạch vừa đẩy cửa bước vào.
Bình thường công việc của anh rất bận rộn, về nhà cũng muộn, hiếm khi có thời gian dỗ con gái ngủ, Mộ Du Vãn nói: "Để ba kể chuyện cho con nghe nhé, được không nào?"
Điềm Điềm vui vẻ gật đầu.
Giản Quý Bạch nhận lấy cuốn truyện Mộ Du Vãn đưa cho, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, mở cuốn truyện ra đọc cho con gái nghe.
Trong câu chuyện, cha mẹ của hồ ly nhỏ cãi nhau, với sự tham gia của hồ ly nhỏ họ đã nối lại tình xưa, cuối cùng, một nhà ba người đoàn tụ viên mãn.
Điềm Điềm cẩn thận lắng nghe, nhớ tới đoạn nói chuyện với mẹ trong bồn tắm, cô nhóc đột nhiên nhìn Giản Quý Bạch: "Ba ơi, mẹ nói mẹ rất yêu con, cũng rất yêu ba, gia đình chúng ta sẽ không ly tán, ba cũng như vậy phải không?"
Tối nay Mộ Du Vãn quá chú tâm vào việc hòa thuận với hai cha con, không có ý định xen vào, làm sao có thể ngờ cô bé con lại khơi ra chuyện này.
Cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng rơi trên mặt mình, cô mất tự nhiên vén mái tóc lòa xòa, cúi đầu giả chết.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Giản Quý Bạch cười: "Mẹ nói với con thế sao?"
Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, mẹ nói như vậy đó."
Giản Quý Bạch không nói gì, Điềm Điềm kéo lấy tay anh, lắc lắc, "Con cũng muốn ba nói một lần."
Mộ Du Vãn có chút quýnh, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ của con gái.
Đóng cửa đứng trước hành lang, cô thở ra một hơi dài, tim đập loạn nhịp.
Về sau thật sự không thể tùy tiện nói chuyện với cô nhóc con này, truyền đạt quá nhanh.
—————
Hai mươi phút sau, lúc Giản Quý Bạch mở cửa phòng ngủ chính đi vào, đèn trong phòng không bật.
Mộ Du Vãn nằm trên giường giả vờ ngủ.
Anh đi dép lê bước trên sàn nhà mềm mại, vừa đi vừa phát ra tiếng sột soạt, Mộ Du Vãn nín thở không nói gì.
Cho đến khi anh bật ngọn đèn đầu giường lên, Mộ Du Vãn mới bị ánh sáng kích thích, lông mi bất giác run lên, lông mày nhíu lại.
Bên tai truyền đến âm thanh người đàn ông thấp giọng trêu ghẹo: "Còn giả vờ."
Mộ Du Vãn mở mắt ra, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí tràn đầy khó hiểu: "Giả vờ cái gì cơ? Em đang buồn ngủ mà."
Giản Quý Bạch vén một góc chăn chui vào, chống tay lên gối, cúi đầu nhìn cô: "Vừa rồi em chạy cái gì vậy? Một câu cũng không chào."
Mộ Du Vãn vẫn bình tĩnh: "Em có chạy đâu, em chỉ buồn ngủ thôi."
"Đã ngủ hai mươi phút rồi mà vẫn chưa ngủ?"
"Em vào giấc tương đối chậm."
Cô trả lời không chút hoang mang, Giản Quý Bạch rất ứng thú co ngón trỏ gõ nhẹ lên mi tâm cô: "Nhiều năm như vậy anh mới phát hiện em giỏi nguỵ biện như thế đấy? Quả thực chững chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn luôn."
Mộ Du Vãn: "..."
"Em thật sự muốn ngủ mà." Cô quay lưng về phía anh, kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt.
Giản Quý Bạch lại gần ôm cô: "Em nói với Điềm Điềm rằng em rất yêu anh à?"
Biết anh định hỏi, Mộ Du Vãn nhắm mắt không nhìn anh, mơ hồ trả lời: "Dỗ con mà, cô giáo đã đến nhà thăm hỏi rồi, đương nhiên em phải chú ý đến sức khỏe tinh thần của con bé.
"
Giản Quý Bạch vuốt ve vai cô, bắt cô nằm ngửa lại một lần nữa, anh nghiêng người đè lên trên, nói: "Lừa gạt là một cách giáo dục rất tệ, phải là thật mới được.
Ví dụ như bây giờ con bé không có ở đây, em nói lại cho anh biết đi, anh liền tin là thật."
Vừa nói, anh vừa cố ý ghé sát tai vào môi cô, "Nếu em ngại ngùng có thể nói nhỏ thôi cũng được."
Mộ Du Vãn nhìn lỗ tai anh đang tiến lại gần, bắt chước cách anh thường hôn cô, mổ vào vành tai anh.
Một cảm giác mềm mại truyền đến vành tai nhạy cảm, lưng của Giản Quý Bạch cứng đờ, xương cụt ngứa ran một lúc.
Anh nghiêng người nhìn cô, bắt gặp khuôn mặt sáng ngời của người phụ nữ trong lòng, dưới ánh đèn, đôi mắt cô trong veo như nước, cũng có chút e lệ, nhỏ giọng nói: "Em không nói, anh tự biết."
Giản Quý Bạch rất thích dáng vẻ cô gái nhỏ e thẹn của cô, cả quả tim dường như tan chảy vì cô, nhưng lại không nhịn được trêu chọc cô: "Thật sự không nói sao?"
Mộ Du Vãn vẫn lắc đầu.
Người đàn ông híp mắt: "Đợi lát nữa xem em còn có thể vững vàng như vậy nữa hay không."
Anh siết chặt eo cô như một hình phạt, cường thế hôn cô.
Trong lúc độ/ng tình, Giản Quý Bạch tắt đèn đầu giường dưới nhiều lần yêu cầu của Mộ Du Vãn.
Ánh đèn đột nhiên mờ đi, trong phòng tối đen như mực, nụ hôn của cả hai vẫn tiếp tục, từng mảnh quần áo bị ném xuống đất.
...
Ngày hôm sau Mộ Du Vãn dậy rất muộn, khi cô thức dậy, Giản Quý Bạch đã đi làm, Điềm Điềm hẳn là cũng đến trường mẫu giáo từ sớm rồi.
Cô chỉ có các lớp yoga vào buổi chiều mỗi ngày, không chút hoang mang nằm trên giường.
Nhớ đến đêm qua bị ép hỏi có yêu anh không, cô trùm chăn nằm chờ một lúc mới lấy chiếc váy ngủ quấn lấy thân thể loang lổ những dấu hôn, rời khỏi giường.
Rửa mặt thay quần áo đi xuống lầu, Mộ Du Vãn buộc tóc đuôi ngựa đơn giản bước vào bếp.
Bảo mẫu thấy cô đeo tạp dề liền hỏi: "Bà chủ hôm nay vẫn muốn học làm bánh ngọt sao?"
Mộ Du Vãn cười với cô ấy: "Tôi muốn luyện tay thêm chút nữa."
Vài ngày nữa là sinh nhật Giản Quý Bạch, Mộ Du Vãn muốn tự mình làm một chiếc bánh cho anh, mỗi ngày đều nhân lúc rảnh rỗi buổi sáng để luyện tập.
Bảo mẫu cười nói: "Hôm qua cô đã làm rất tốt rồi.
Các cháu của tôi khen ăn ngon lắm, giống như bánh ngọt bán ở ngoài tiệm vậy, mấy hôm nay mấy nhóc háu ăn kia đều rất vui vẻ."
Mỗi lần Mộ Du Vãn làm xong một chiếc bánh, cô lại nhờ bảo mẫu mang về để ngừa Giản Quý Bạch và Điềm Điềm phát giác ra gì đó kỳ lạ khi về nhà.
Trong nhà bảo mẫu có ba đứa cháu trai, bánh ngọt luôn được chia ăn rất nhanh.
Mộ Du Vãn nhớ tới chiếc bánh ngày hôm qua, gật đầu nói: "Mùi vị quả thật ngon rồi, nhưng hình thức chưa đủ đẹp, tôi luyện thêm hai ngày nữa, hẳn là càng tốt hơn."
Sinh nhật Giản Quý Bạch là vào thứ 6 một tuần sau đó.
Chiều hôm đó, Mộ Du Vãn nghỉ dạy lớp yoga và làm một chiếc bánh sinh nhật ưng ý nhất.
Lúc Giản Quý Bạch và Điềm Điềm trở về nhà, mọi người ăn tối như thường lệ.
Sau bữa ăn, Mộ Du Vãn mới lấy chiếc bánh tự tay cô làm ra.
Trên chiếc bánh ba nhân vật nhỏ, là một nhà ba người bọn họ.
Điềm Điềm nhìn thấy chiếc bánh liền vui mừng chỉ vào cô bé con ở giữa: "Đây là con, giống hệt như quần áo con đang mặc hôm nay nè!"
Giản Quý Bạch cũng cảm thấy kỳ lạ khi quần áo của các nhân vật nhỏ trên chiếc bánh tương ứng với bộ đồ mà ba người họ mặc hôm nay.
Anh chợt nhớ tới sáng nay khi anh ra ngoài, chính Mộ Du Vãn giúp anh chọn quần áo, nói hôm nay là sinh nhật anh, mặc bộ này trông rất đẹp.
Anh nhìn Mộ Du Vãn: "Em đặt bánh ở đâu vậy? Rất tinh xảo."
Mộ Du Vãn không giấu được ý cười trong mắt, dịu dàng nói: "Đốt nến trước đi."
Bảo mẫu ở một bên trả lời: "Cái này nào mua được ở đâu, là bà chủ tự làm đó ạ, còn mời đầu bếp bánh ngọt đến dạy làm bánh, gần đây mỗi sáng cô ấy đều luyện tập."
Giản Quý Bạch bất ngờ nhìn Mộ Du Vãn, sau đó nhìn chiếc bánh trên bàn, lập tức cảm nhận được cô tràn đầy dụng tâm.
Giản Quý Bạch luôn hỏi cô rằng cô có thích anh không, cô dùng cách này để đáp lại anh.
Ánh mắt Giản Quý Bạch nhu hòa: "Thật đẹp."
Điềm Điềm cũng có vẻ mặt ngưỡng mộ: "Oa! Mẹ thật tuyệt vời!"
Mộ Du Vãn không nói, thắp một vài ngọn nến, vây quanh bàn với Điềm Điềm cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Giản Quý Bạch, sau đó bảo anh cầu nguyện.
Giản Quý Bạch chắp tay ước một điều ước, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Điềm Điềm tò mò hỏi: "Ba đã ước gì vậy ạ?"
Giản Quý Bạch liếc cô nhóc một cái: "Nói ra sẽ mất linh."
Điềm Điềm bĩu môi: "Lúc sinh nhật con, lần nào ba cũng kêu con nói ra."
Giản Quý Bạch: "Nếu con không nói, ba làm sao giúp con thực hiện được?"
Điềm Điềm đã hiểu, một bạn nhỏ như cô bé không thể giúp ba thực hiện được điều ước.
Vậy thì đợi cô bé lớn hơn một chút vậy.
Điềm Điềm thật ra cũng không quan tâm chuyện điều này, cô nhóc chỉ muốn ăn chiếc bánh xinh đẹp này ngay bây giờ thôi.
Bánh mẹ làm, nhất định rất ngon!
Mộ Du Vãn đã sớm nhìn ra bộ dạng mèo ham ăn của cô nhóc, cắt cho cô bé một miếng nhỏ.
Điềm Điềm nhận lấy nếm một miếng, híp đôi mắt xinh đẹp: "Ngon quá đi!"
Điềm Điềm đắm chìm trong mỹ vị của chiếc bánh, ghé vào bàn tự ăn.
Giản Quý Bạch nhìn Mộ Du Vãn: "Em có biết vừa rồi anh ước gì không?"
Mộ Vũ Uyển cầm trong tay một miếng bánh ngọt, bắt chước lời anh nói vừa rồi: "Nói ra sẽ mất linh."
"Còn phải xem là nói với ai." Giản Quý Bạch nhìn cô, "Em có thể giúp anh thực hiện."
Mộ Du Vãn không tiếp lời, dùng thìa múc một miếng bánh ngọt, Giản Quý Bạch nhanh chóng đi tới, ăn vào miệng.
Bánh mềm, thơm ngon, độ ngọt vừa phải, còn được bao bọc bởi hương thơm của sữa, rất ngon.
Anh cầm lấy miếng bánh: "Vợ anh tự tay làm, anh phải ăn hết, không thể lãng phí."
Mộ Du Vãn buồn cười nhìn anh, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh muốn em giúp anh thực hiện điều ước gì?"
Giản Quý Bạch nói: "Điều ước đầu tiên là gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
"Điều ước thứ hai, Điềm Điềm một mình rất cô đơn, cần có thêm em trai em gái."
"Điều ước thứ ba——" Anh dừng lại, cúi đầu nghiêng người, "Vãn Vãn, anh muốn nghe em nói lời tỏ tình."
Mấy thứ khác kỳ thực còn dễ nói, nhưng nói lời tỏ tình thì...
Mộ Du Vãn mở miệng, lưỡi cô đột nhiên như thắt lại.
Cô thực sự không thể.
Giản Quý Bạch vẫn luôn nhìn cô, dường như đang đợi cô nói một câu gì đó với anh ngay bây giờ.
Mộ Du Vãn yên lặng nuốt nước miếng: "Nói cái gì?"
"Cái gì cũng được, dù sao cũng phải là lời yêu thương."
Mộ Du Vãn thận trọng cụp mi mắt xuống, lông mi vừa dài vừa dày, dưới mí mắt phủ một bóng sáng.
Cô suy nghĩ một chút, lại không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tuỳ theo tiếng lòng nói nhỏ: "Kỳ thực lúc trước em nguyện ý cùng anh sinh Điềm Điềm, là muốn ở bên anh cả đời."
Có một số điều tưởng như khó nói, nhưng một khi đã nói ra, Mộ Du Vãn phát hiện không khó như vậy.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Giản Quý Bạch, em không thể rời xa anh."
Lời của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng có trọng lượng, không hề chiếu lệ hay đối phó, từng chữ đều đánh trúng tim anh.
Cổ họng Giản Quý Bạch nghẹn ngào, anh nắm bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, đan mười ngón tay vào nhau, khi nói giọng lại khàn khàn, giống như đang hứa hẹn với cô: "Vãn Vãn, anh sẽ không rời xa em."
Trái tim Mộ Du Vãn nhẹ nhàng mềm mại, ngọt ngào hơn cả ăn bánh.
Một lúc sau, cô thì thào, "Vâng, em tin."
[Hoàn toàn văn].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...