Kể từ khi Mộ Dữu được Khâu Sóc thu nhận, quá trình thực tập của cô đã dần đi vào quỹ đạo.
Trước kỳ nghỉ đông, theo thông lệ của Đại học A, sinh viên cuối cấp được gọi trở lại trường.
Một là làm báo cáo, tổng kết tình hình thực tập trong mấy tháng vừa qua, hai là bàn bạc những vấn đề liên quan đến luận văn tốt nghiệp cho học kỳ tới.
Nếu việc xin nghỉ phép của các cá nhân ở đơn vị thực tập phiền phức, nhà trường sẽ cho phép nghỉ phép, nội dung hội nghị về luận án có thể do bạn cùng lớp hoặc bạn cùng phòng truyền đạt.
Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao đều là dân địa phương ở An Cầm, vì vậy việc quay lại trường học không có gì khó khăn.
Vốn cho rằng Hách Mộng Thành và Trách Trách đã trở về quê, có thể sẽ xin phép nghỉ, không ngờ khi Mộ Dữu vừa đến ký túc xá, phát hiện bọn họ đã đến sớm hơn.
Hơn ba tháng không gặp, mấy cô gái mừng rỡ ôm nhau, than thở về tình hình thực tập của mình.
Trưa hôm đó, bọn họ cùng nhau liên hoan, chọn một quán tôm hùm cay gần trường.
Trong bữa ăn, Mộ Dữu hỏi: "Mộng Thành với Trách Trách nghỉ phép bao lâu thế, khi nào các cậu quay lại?"
Hách Mộng Thành và Trách Trách đồng thanh nói: "Chiều chủ nhật."
Mộ Dữu hơi kinh ngạc, hôm nay mới là thứ ba: "Các cậu xin nghỉ phép lâu như vậy sao?"
Hách Mộng Thành nói: "Công ty do gia đình tớ giới thiệu, rất dễ nói chuyện."
Trách Trách: "Công ty bọn tớ ít nhân viên, sếp cũng rất tốt bụng.
Tớ xin nghỉ một tuần để quay về trường, chị ấy đồng ý ngay."
Đồng Lạc Dao nghi ngờ nhìn cô: "Ở trường cũng không có việc gì, ngày mai họp xong sẽ rời trường luôn, sao hai cậu ở lâu như vậy? Không muốn đi làm sao?"
Nói đến đây, Hách Mộng Thành và Trách Trách nhìn nhau.
Cuối cùng, Hách Mộng Thành nói trước: "Tập thứ ba của bộ truyện tranh « Chú chó xui xẻo » đã được phát hành.
Thứ bảy tuần này sẽ có một sự kiện ký tặng sách ở An Cầm.
Hai tập trước tớ không giật được bản có chữ ký nào, lần này nhất định phải đến buổi ký tặng!"
Trách Trách gật đầu: "Tớ cũng muốn ký tên, còn muốn xem tác giả bộ truyện tranh này trông như thế nào nữa, tớ rất tò mò."
Mộ Dữu bình tĩnh uống một ngụm nước trái cây: "Nghe nói cô ấy đeo mặt nạ xuất hiện, cậu có đi cũng không nhìn rõ bộ dạng của cô ấy đâu."
Hách Mộng Thành và Trách Trách cùng nhìn sang: "Cậu cũng chú ý đến chuyện này sao?"
"Tớ tình cờ nhìn thấy." Mộ Dữu thản nhiên đáp.
Tất nhiên là cô chú ý rồi, cô là nhân vật chính của sự kiện ký tặng mà.
Hơn một tháng trước, tập hai của « Chú chó xui xẻo » đã được phát hành, doanh số bán ra vẫn rất tốt, nhà xuất bản đã nhiều lần tìm đến Mộ Dữu, muốn tổ chức một sự kiện ký tặng offline.
Mộ Dữu không muốn lộ mặt nên đã từ chối nhiều lần.
Sau đó, sau khi thỏa thuận, cô đồng ý đeo mặt nạ để tham gia.
Hách Mộng Thành nói: "Việc tuyên truyền cho sự kiện ký tặng cũng nói cô ấy sẽ đeo mặt nạ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của fan hâm mộ nha.
Chủ yếu là muốn ký tặng và chụp ảnh chung, nhân tiện thực hiện một số giao lưu.
Tác giả sẵn lòng xuất hiện và giao lưu với fan hâm mộ nên có rất nhiều người đã rất phấn khích."
Vừa nói, cô vừa gõ điện thoại, tìm một nhóm fan hâm mộ và chỉ vào cho Mộ Dữu xem, "Cậu nhìn xem có bao nhiêu người đang mong chờ buổi ký tặng nè."
Mộ Dữu nhìn lướt qua group chat, trong lòng khẽ động, có chút tò mò: "Tớ có thể xem sao?"
Hách Mộng Thành rất thoải mái đưa qua: "Cậu muốn xem cái gì cũng được."
Trách Trách nói: "Tớ cũng ở trong nhóm.
Hôm qua có người nói tác giả đeo mặt nạ để xuất hiện chắc chắn là do quá xấu không dám gặp người khác, không chừng là nương pháo hay nhân yêu* đấy, cuối cùng bị chủ nhóm đá ra khỏi group chat.
Có vài người thật kỳ lạ, chỉ cần quan tâm đến tác phẩm là được rồi, chú ý đến tác giả xấu hay đẹp để làm gì?"
*Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
Nhân yêu: Chỉ những người có giới tính nam ngoài đời nhưng trên mạng lại sử dụng thân phận là nữ giới.
Hách Mộng Thành: "Đúng vậy, không có ai là hoàn hảo cả.
Cho dù cô ấy trông hơi bình thường nhưng tài năng như vậy cũng thật đáng khâm phục.
Tớ chấp nhận việc vợ tớ có vẻ ngoài bình thường."
Mộ Dữu tình cờ lướt qua nội dung trò chuyện trong nhóm, thấy rất nhiều người khen ngợi mình, cô mừng thầm hạnh phúc.
Nghe được lời của Hách Mộng Thành, lông mi Mộ Dữu khẽ run, một lúc sau mới trả lại điện thoại: "Vợ cậu?"
Hách Mộng Thành: "Tác giả của « Chú chó xui xẻo » ý, bây giờ là vợ tớ."
Khóe miệng Mộ Dữu hơi giật giật, nhớ lại lời của cô ấy: "Vẻ ngoài bình thường? Cậu từng thấy chưa?"
Hách Mộng Thành: "Trên bàn ăn không có người ngoài, chúng ta nói thật đi, nghe nói là giới tính nữ, nếu thật sự là đại mỹ nữ, vì sao phải đeo mặt nạ? Nhưng đối với tớ mà nói, dung mạo không quan trọng, tài năng là trên hết!"
Mộ Dữu cười tủm tỉm mấy lần, nhấp một ngụm nước trái cây.
Đồng Lạc Dao thấy mọi người nói chuyện hăng say, nhất thời cũng có hứng thú với truyện tranh, tìm phiên bản truyện tranh trực tuyến trên điện thoại di động để đọc.
Trở lại ký túc xá, Đồng Lạc Dao thích thú cầm điện thoại leo lên giường, càng đọc càng hăng say.
Hách Mộng Thành rảnh rỗi không có gì để làm, lấy sơn móng tay mới mua ra, hỏi Trách Trách và Mộ Dữu: "Hai cậu có muốn sơn không? Màu xanh lá nhưng đẹp lắm!"
Mộ Dữu và Trách Trách kéo ghế tiến lại gần hơn.
Nắng chiều xuyên qua ô cửa kính của ban công chiếu vào, trải một lớp sáng bóng lên gạch lát nền.
Ký túc xá yên tĩnh thanh bình.
—————
Buổi họp lớp kết thúc vào thứ Tư, buổi tối Doãn Mặc đến đón Mộ Dữu về nhà.
Ngay khi cô ngồi vào ghế lái phụ, Doãn Mặc liền thoáng thấy sơn móng tay màu xanh ô liu trên ngón tay cô.
Những ngón tay của cô thon gọn xinh đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa, lúc này được sơn một lớp màu xanh lá, khiến nước da của cô càng trắng nõn hơn.
Nhưng màu này...
Thấy Doãn Mặc trầm mặt, Mộ Dữu nhướng mày, vươn ngón tay đến gần: "Làm sao vậy, không đẹp sao?"
Doãn Mặc bất đắc dĩ, cười cười: "Chỉ cần em thích là được."
Mộ Dữu rất thích màu này, trên đường trở về căn hộ, cô tiếp tục thưởng thức bộ móng của mình dưới ánh đèn trong xe: "Đẹp quá đi, vừa rồi biểu cảm của anh là gì, màu xanh lá thì có vấn đề gì, móng tay chứ không phải mũ, anh đừng có bất kỳ phản đối nào với màu này."
Doãn Mặc bĩu môi dưới, nói lảng sang chuyện khác: "Quần áo và mặt nạ cho buổi ký tặng thứ bảy của em đã đến, anh cho người giao đến nhà rồi, lát nữa em tự chọn nhé."
Nói đến đây, ánh mắt Mộ Dữu hơi sáng lên, thúc giục: "Vậy anh lái xe nhanh lên."
Vừa về đến nhà, Mộ Dữu nóng lòng muốn đi lên lầu.
Tất nhiên, trọng tâm của cô không phải là quần áo, mà là mặt nạ.
Mặc dù trước đó Mộ Dữu không định tham gia sự kiện ký tặng offline, nhưng bây giờ đã đồng ý, cô đương nhiên hy vọng có thể xuất hiện trước mặt mọi người trong trạng thái tốt nhất.
Mặt nạ có ảnh hưởng đến khí chất của mình hay không là chuyện rất quan trọng.
Doãn Mặc cho người chế tác mấy bộ, Mộ Dữu chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được chiếc có hình con cáo nhỏ.
Màu bạc, chế tác rất tinh xảo, vừa vặn che mũi và mắt.
Mộ Dữu đeo mặt nạ đứng trước gương, soi soi ngắm ngắm, cảm thấy rất hài lòng, quay sang nhìn Doãn Mặc.
Trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ, Doãn Mặc ngồi trên một chiếc ghế xích đu, lúc này đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Mộ Dữu chậm rãi đi tới, nửa người trên hơi hơi khom xuống, đem mặt ghé sát vào anh, cố ý thay đổi giọng điệu: "Anh Doãn, anh có thể nhận ra em là ai không?"
Trong phòng bật máy sưởi dưới sàn, rất ấm áp, cô cởi áo khoác ra, lúc này chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, làm nổi bật thân hình mảnh khảnh yêu kiều, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Chiếc mặt nạ hồ ly che đi những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, nhưng lại có một sức hút đặc biệt.
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt đẹp đang nhìn về phía trước, trong trẻo tràn đầy sức sống, hai cánh môi mỏng đỏ mọng quyến rũ, bờ môi căng mọng, khóe miệng cong lên tự nhiên, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Ánh mắt Doãn Mặc rơi vào trên môi cô, anh nhìn thật sâu một lúc, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên ôm cô vào lòng: "Tiểu hồ ly từ đâu tới, muốn dụ dỗ người sao?"
Không đợi Mộ Dữu trả lời, đầu ngón tay anh véo cằm cô, hôn môi cô.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại, đầu lưỡi trơn tru, Doãn Mặc muốn ngừng cũng không được, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy cô, hôn càng lúc càng sâu.
Môi Mộ Dữu bị anh mút đến tê rần, bất mãn đẩy anh ra, thở hổn hển: "Em cho anh xem mặt nạ, sao anh lại làm như vậy hả!"
Hô hấp Doãn Mặc nặng nề, nhìn khuôn mặt cô một lúc, trầm giọng nói: "Rất đẹp, chẳng phải anh dùng hành động để nói với em sao."
Anh nói xong, lại muốn hôn cô.
Mộ Dữu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên môi anh, ngăn anh lại: "Em đang hỏi là, anh có thể nhận ra em khi em đeo cái này không?"
Doãn Mặc nhân cơ hội nắm lấy tay cô, nghịch ngợm trong lòng bàn tay, lơ đãng nói: "Sao có thể không nhận ra, dù em bọc thêm hai lớp nữa, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra em."
Mộ Dữu nghe vậy có chút lo lắng: "Vậy em đeo cái mặt nạ này có hữu dụng không? Bạn cùng phòng của em cũng đi, anh cảm thấy bọn họ có thể nhận ra em không?"
Doãn Mặc hôn lên đầu ngón tay cô, sâu kín đánh giá: "Khó nói lắm."
Thấy Mộ Dữu cau mày, anh nhẹ giọng an ủi, "Nhưng mà dù bọn họ có nhận ra em, thì có vấn đề gì?"
Mộ Dữu thở dài: "Em thì không vấn đề gì hết, chỉ là không biết bọn họ có đoán được anh chính là Ân Cẩu kia hay không."
Cô lặng lẽ anh quan sát Doãn Mặc một lúc rồi chậm rãi nói thêm: "Nhân tiện, em nhớ ra trước đó em đã từng đề cập tới đại hắc cẩu với bọn họ rồi."
Doãn Mặc: "..."
Bầu không khí trong phòng ngủ có chút ngưng trệ, chỉ có ngọn đèn sàn sáng lập lờ.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc mới chậm rãi nói: "Hoá ra là em lo lắng cái này."
"Anh không lo lắng sao?" Mộ Dữu vui mừng, nếu anh không ngại, vậy thì cô cũng không có gì phải lo lắng.
Ai ngờ, ngay sau đó, Doãn Mặc bế cô lên, hai ba bước ném cô lên giường: "Anh có ngại hay không, phải xem là tối nay em có làm anh vui hay không."
Mộ Dữu sợ hãi trốn ở trên giường: "Làm, làm thế nào anh mới có thể vui vẻ?"
Doãn Mặc nhướng mày, dán chặt ánh mắt thâm thúy dịu dàng vào cô, khàn giọng nói: "Em nói xem?"
Mộ Dữu: "..."
—————
Buổi ký tặng thứ bảy được tổ chức tại một trung tâm hoạt động văn hóa.
Lúc 9 giờ 20 phút, tất cả fan hâm mộ đã vào vị trí.
Sau khi người dẫn chương trình có bài phát biểu khai mạc thú vị, tác giả xuất hiện.
Ngày hôm đó, Mộ Dữu đeo một chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc, mặc một chiếc váy dài màu xanh bạc hà, khoác một chiếc áo len trắng, trông rất đời thường.
Cô cảm thấy mình đã đeo mặt nạ rồi, vì vậy tốt hơn là nên ăn mặc theo phong cách bình dị dễ gần hơn.
Cô cầm micro và chào mọi người, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Bên dưới có người xì xào bàn tán: "Trời ơi, chị gái này dáng người đẹp quá, giọng nói nghe cũng không lớn tuổi."
"Da cô ấy trắng quá, tôi luôn cảm thấy dưới lớp mặt nạ kia là một đại mỹ nhân."
"Những câu thoại hồi hộp trong truyện tranh được viết tốt như vậy, thế mà là một cô gái, tôi rất ngạc nhiên đấy!"
"Giọng ngọt quá đi, không hổ là vợ tôi, tôi thích quá đi thôi!"
...
Hách Mộng Thành và Trách Trách chìm trong đám người, nghển cổ ra ngoài nhìn lên.
Hách Mộng Thành trầm ngâm nhìn trên sân khấu: "Trước đây ai nói vợ tôi tướng mạo tầm thường hả, nhưng với khí chất và cách nói chuyện này, cho dù cô ấy có đeo mặt nạ, các người có thể nói cô ấy tầm thường sao?"
Trách Trách: "Hẳn là một mỹ nhân, có lẽ muốn ẩn thân, sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt ngoài đời thực."
Hách Mộng Thành rất tán thành: "Chắc chắn là thế rồi!"
Bây giờ là phần giao lưu, có người giơ tay đặt câu hỏi, người trên sân khấu bình tĩnh đáp lại.
Hách Mộng Thành nghe xong đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: "Cậu có cảm thấy giọng điệu của tác giả có chút quen tai không?"
Trách Trách lắc đầu: "Không phải quen tai."
Khi Hách Mộng Thành nhìn sang, cô ấy nói thêm, "Mà là giống hệt giọng nói của Dữu Tử!"
Đầu óc Hách Mộng Thành nhất thời không theo kịp: "Bút danh của tác giả « Chú chó xui xẻo » là gì?"
Trách Trách: "Mộ Tư Mang Quả."
Hách Mộng Thành: "Dữu Tử thích ăn quả gì nhất?"
Trách Trách: "Xoài.
Mà lại, cậu ấy họ Mộ, cùng họ với Mộ Tư Mang Quả."
Hai người yên lặng một lúc.
Hách Mộng Thành tự an ủi mình, cũng an ủi Trách Trách: "Là trùng hợp, nhất định là trùng hợp!"
Trách Trách chỉ vào tay của "Mộ Tư Mang Quả" đang cầm micro phía trước: "Cậu nhìn cô ấy sơn móng tay màu xanh lá, trông có quen không? Có phải giống hệt sơn móng tay của chúng ta không!"
Hách Mộng Thành nhìn móng tay mình và Trách Trách, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hách Mộng Thành: "!!!"
Bình tĩnh lại, Hách Mộng Thành gửi một tin nhắn WeChat trong nhóm ký túc xá: 【 Dữu Tử Dữu Tử, cậu có đó không? 】
Đồng Lạc Dao: 【 Tìm Dữu Tử làm gì, buổi ký tặng kết thúc rồi sao? 】
Trách Trách chụp một bức ảnh và gửi nó vào trong nhóm, hỏi Đồng Lạc Dao: 【 Cậu nhìn xem đây là ai 】
Đồng Lạc Dao nhìn, lại không nhận ra: 【 Ai vậy? 】
Hách Mộng Thành: 【 Dữu Tử đấy! 】
【 Chắc chắn là cậu ấy, tớ đảm bảo luôn, bọn mình trò chuyện rất lâu rồi, cậu ấy không trả lời một câu nào, bởi vì cậu ấy đang tương tác với fan hâm mộ 】
Đồng Lạc Dao: 【 Má nó, là thật sao? 】
【 Đừng nói, nhìn kỹ thì có chút giống cậu ấy thật 】
Hách Mộng Thành: 【 Đúng chứ, chính là cậu ấy! 】
【 Bây giờ cậu ấy đang ở trên sân khấu, không có điện thoại di động.
Nếu cậu ấy có thể trả lời tin nhắn trong nhóm ngay, tớ vặn đầu tớ xuống luôn 】
+
Hai giây sau.
Mộ Dữu: 【 Có 】
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đại hắc cẩu: Đầu, vặn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...