Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào


Mộ Dữu với Lục Kỳ Chu đã hẹn gặp nhau ở cổng khu vui chơi lúc 8:30, không biết tại sao cậu lại gọi sớm như vậy.
Lẩm bẩm trong lòng, cô bấm nghe, áp điện thoại lên tai: "Sao vậy?"
Lục Kỳ Chu nói: "Đương nhiên là hỏi xem chị đã dậy chưa, em sợ chị cho em leo cây."
Mộ Dữu im lặng một hồi: "Chị là loại người lật lọng thế à? Yên tâm đi, hôm nay chị nhất định sẽ đến...!Ừm, lát nữa gặp."
Cất điện thoại vào túi, cô ngước mắt, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Doãn Mặc.
"Em có hẹn à?" Sắc mặt anh bình tĩnh như thường, thanh âm không phát hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, "Lại ăn sáng đi, anh chuẩn bị xong rồi."
Mộ Dữu gật đầu, đi xuống lầu cùng anh.
Ngồi vào bàn ăn, Doãn Mặc đặt bữa sáng trước mặt cô, hôm nay là sandwich và sữa.
Mộ Dữu nhấp một ngụm sữa rồi mới cầm chiếc bánh sandwich trên đĩa lên ăn.
Doãn Mặc ngồi bên cạnh ăn cùng cô, thuận miệng hỏi: "Em với cậu ta đi chơi đâu?"
Mộ Dữu nói: "Một khu vui chơi khá vui."
Doãn Mặc gật đầu, ăn đồ trong tay, không nói thêm gì nữa.
Mộ Dữu vụng trộm nhìn anh, gương mặt lạnh lùng kia trước nay đều không biểu lộ cảm xúc gì quá lớn.
Vừa rồi là một người đàn ông gọi cho cô, anh thế mà còn chẳng thèm hỏi đối phương là ai.
Ai thèm quan tâm chứ, thích hỏi hay không tuỳ anh.
Mộ Dữu nhấp một ngụm sữa, tiếp tục cúi xuống ăn phần của mình.
Doãn Mặc dư quang liếc nhìn cô.
Hôm nay Mộ Dữu mặc một chiếc áo sơmi trắng tay bèo cổ sen, kết hợp với quần jean xanh, tóc búi củ tỏi, gương mặt trang điểm tinh xảo, khi ăn hai má phồng lên đáng yêu, mỗi một động tác trông có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái.
Khi cô vừa cầm miếng sandwich giơ lên cắn vào miệng, ống tay áo sơ mi voan trượt xuống cổ tay, để lộ nửa cánh tay trắng như tuyết.
Chiếc vòng hồng ngọc vẫn còn đeo trên cổ tay, làm nổi bật cổ tay thon thả như ngọc bích được chạm khắc tinh xảo.
Doãn Mặc lại di chuyển ánh mắt lên, phát hiện trên cổ cô không đeo gì cả.
Khắp người cô chỉ đeo chiếc vòng hồng ngọc này, còn là do người đàn ông khác tặng.
Tối hôm qua anh nói anh theo đuổi cô, nhưng Mộ Dữu cũng không tỏ rõ thái độ, hôm nay lại đeo vòng người khác tặng, còn cùng người ta ra ngoài chơi.
Doãn Mặc nhớ tới những gì hai người đã thoả thuận trước khi kết hôn, nếu trong tương lai cô tìm được người mà cô thích, muốn ly hôn với anh, anh sẽ đồng ý.
Cô đã tìm được chưa?
Nhưng tối qua cô cũng không từ chối, để cho anh đuổi theo cô, hẳn là cô với tiểu tử kia không phải quan hệ yêu đương nhỉ.
Nếu vậy thì anh vẫn còn cơ hội.
Bánh sandwich trong tay Doãn Mặc không có mùi vị gì, anh đặt xuống, dùng khăn giấy lau tay: "Ăn xong đừng đi vội, ở chỗ này chờ anh."
Mộ Dữu bối rối, nhìn đồng hồ rồi nhìn chiếc bánh sandwich gần như đã ăn xong trong tay: "Có chuyện gì vậy?"
Bên này cách khu vui chơi khá xa, ngày lễ có thể bị tắc đường nên cô sợ sẽ bị muộn.
Thấy Doãn Mặc đã đứng dậy đi lên lầu, cô nói: "Vậy anh nhanh lên!"
Mộ Dữu ăn xong miếng sandwich cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, Doãn Mặc từ trên lầu đi xuống, lại ngồi xuống cạnh cô.
Anh mở lòng bàn tay ra, bên trong là chiếc vòng cổ Red Beryl.
"Đây không phải là cái vòng lấy được từ buổi đấu giá lần trước sao?" Mộ Dữu vội vàng nhận lấy, "Em đang bảo quản kỹ, anh lấy ra làm gì?"
Doãn Mặc nói: "Hôm nay không phải ra ngoài chơi sao, em còn thiếu dây chuyền."
"Cái này đắt lắm, em sợ sẽ làm mất." Từ khi giật được ở buổi đấu giá, cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đeo nó ra ngoài.
Doãn Mặc cầm lấy, chủ động đứng dậy giúp cô đeo lên cổ: "Anh mua về là để cho em đeo, em cất làm gì?"
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, Mộ Dữu cảm thấy trên cổ có chút ngứa ngáy, một viên đá quý màu đỏ tươi rủ xuống dưới xương quai xanh của cô.
Mộ Dữu cầm điện thoại lên, xoay camera trước, tự mình soi.
Đường viền cổ áo hơi rộng, để lộ làn da trắng nõn trên xương quai xanh, chiếc vòng cổ đá quý càng thêm tô điểm, ngay lập tức trở nên sống động hơn.
Cô quay lại, hỏi Doãn Mặc đang đứng phía sau: "Trông có ổn không?"
Doãn Mặc nhìn sợi dây chuyền, lại nhìn chiếc vòng trên cổ tay tạm thời bị tay áo che khuất, cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều: "Đẹp lắm."
Mộ Dữu cảm thấy cái vòng cổ này phối với váy sẽ đẹp hơn, hôm nay tới khu vui chơi là để được chơi hết mình, cô đeo vào trông quá tuỳ tiện.
Nhưng mà Doãn Mặc đã đeo lên cho cô rồi, Mộ Dữu vẫn quyết định đeo nó.
Anh thật kỳ lạ, đang ăn sáng được nửa chừng lại chạy lên lấy cho cô một sợi dây chuyền.
Chẳng biết trong đầu nghĩ gì.
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không còn sớm, liền không nghĩ nữa, cầm lấy túi sau lưng đứng dậy khỏi bàn ăn.
Khi đi ngang qua Doãn Mặc, cô đột nhiên nghe thấy anh nói: "Hôm nay anh không có việc gì làm."
Mộ Dữu khựng lại, do dự quay đầu.
Doãn Mặc nói tiếp: "Nếu em không để ý, anh có thể lái xe đưa em đến đó."
Thấy Mộ Dữu không nói chuyện, anh chủ động cầm lấy túi trong tay cô: "Đi thôi."
Mộ Dữu sững sờ hai giây.
Tối qua anh nói muốn theo đuổi cô, vậy bây giờ xem như là bắt đầu sao?
Nhìn bóng người đi về phía cửa, cô vội vàng đi theo.
—————
Khu vui chơi mà Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu hẹn nhau là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở An Cầm.
Mặc dù mới là buổi sáng nhưng trên con đường chính dẫn đến đó đã có rất nhiều ô tô, đường tắc nghẽn, tốc độ càng lúc càng chậm.

Lục Kỳ Chu đã đến từ sớm, đứng ở cổng khu vui chơi gọi điện thoại cho Mộ Dữu.
Mộ Dữu bắt máy, thò cổ ra nhìn đoàn xe dài phía trước: "Có lẽ chị sẽ đến muộn một chút, em đi lấy vé trước đi."
Cất điện thoại, Mộ Dữu quay sang hỏi Doãn Mặc: "Còn đường nào khác không?"
"Chỉ có lối này thôi."
Mộ Dữu chép miệng, không vui lắm.
Nếu biết sớm thì cô đã đi từ sớm rồi, ngày nghỉ nhiều người như vậy, vốn ban đầu đã nghĩ một ngày cũng không thể chơi được nhiều trò, trên đường lại bị chậm trễ, đoán chừng lại phải chơi ít đi hai trò rồi.
Mộ Dữu không thể nhớ đã bao lâu rồi cô chưa đến khu vui chơi, cô muốn chơi rất nhiều trò.
Doãn Mặc dư quang nhìn lướt qua cô, Mộ Dữu thỉnh thoảng nhìn đoàn xe phía trước rồi lại nhìn phía sau, mím môi, sự lo lắng trên khuôn mặt không thể che giấu.
Cô bắt đầu như vậy từ lúc Lục Kỳ Chu gọi điện tới, rất nóng lòng muốn gặp tiểu tử kia sao?
Mộ Dữu không biết Doãn Mặc đang nghĩ gì, lấy điện thoại ra nhấp vào khung chat trò chuyện với Lục Kỳ Chu: 【 Nếu không em vào trước đi, như thế thì em có thể chơi được thêm mấy trò 】
Lục Kỳ Chu gửi một tin nhắn thoại đến, lúc Mộ Dữu ấn mở, giọng nói tự động phát ra trong xe, ngữ khí cà lơ phất phơ: "Chị, em đặc biệt đến chơi với chị mà, không gặp được chị thì em vào chơi trước có ích gì.

Không sao đâu, cứ thong thả đi, không cần vội, em đợi chị."
Doãn Mặc cầm tay lái, lông mày nhíu lại, các đường nét trên khuôn mặt sắc bén thêm mấy phần.
Gọi ai là chị đấy, bọn trẻ con ngày nay theo đuổi người ta cũng dầu mỡ quá rồi đấy.
Doãn Mặc vốn tưởng rằng Mộ Dữu sẽ cau mày giống mình, nhưng không ngờ, khóe miệng cô cong lên, dường như tâm trạng khá tốt.
Đầu ngón tay ấn trên màn hình điện thoại, cũng gửi một tin nhắn thoại cho đầu bên kia, giọng điệu bất đắc dĩ mà nuông chiều:  "Được, vậy em ngoan ngoãn chờ đi.

Thời gian đến thì chị cũng không thể nói trước được với em đâu."
Sắc mặt Doãn Mặc càng u ám hơn.
Nếu anh nhớ không lầm, Mộ Dữu chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy cả.
Giọng điệu trò chuyện của hai người này đã thân mật như vậy, hôm nay nếu anh không đi theo, thì bọn họ đi riêng với nhau sẽ thế nào.
Ở khu vui chơi kích thích nhịp tim này rất dễ dàng để xác lập mối quan hệ.
Nếu suy đoán của anh là chính xác, thì thằng nhóc này chắc chắn đã suy tính tới điều này.
Khóe miệng khẽ kéo xuống, dấm chua trong lòng ào ạt tuôn ra.
Nửa giờ sau, Doãn Mặc và Mộ Dữu đến cổng khu vui chơi.
Xe đậu ở khu vực bãi đậu xe, Doãn Mặc tắt máy.
Mộ Dữu khá ngạc nhiên: "Anh muốn nghỉ ở chỗ này một lát rồi mới đi à?"
Doãn Mặc nói đưa cô đi, cô còn tưởng là anh đưa đến đây rồi sẽ quay về cơ.
Bàn tay thon dài đẹp mắt của Doãn Mặc nhẹ nhàng tháo dây an toàn, bình tĩnh nói: "Anh có chút việc ở đây."
Mộ Dữu gật đầu, nghĩ chắc là chuyện công việc, cũng không hỏi thêm nữa, đeo túi lên vai: "Vậy em xuống trước đây."
Mộ Dữu vừa mới xuống xe, Lục Kỳ Chu đã nhìn thấy cô, cười chạy tới: "Chị tới rồi, xe cộ trên đường tắc lắm à?"
"Tắc nghẽn khủng khiếp, nhưng mà không sao, cũng không mất quá nhiều thời gian."
Hai người đang nói chuyện, Lục Kỳ Chu nhìn thấy Doãn Mặc xuống xe.
Cậu vốn định chào hỏi, nhưng nghĩ đến ánh mắt Doãn Mặc ở cửa ký túc xá nhìn cậu chằm chằm, trong lòng cậu vẫn còn đang sợ hãi đây này.
Cậu không biết mình đã đắc tội với người anh rể này khi nào, thôi quên đi, không nên chọc giận anh thì hơn.
Lục Kỳ Chu không chào hỏi mà kéo Mộ Dữu ra xa một chút, thấp giọng hỏi: "Anh rể có đi cùng chúng ta không?"
Mộ Dữu liếc mắt nhìn bên kia một cái, lắc đầu: "Không, anh ấy nói có việc ở chỗ này."
Nghe Mộ Dữu nói như vậy, Lục Kỳ Chu thở phào nhẹ nhõm.
Anh rể tựa hồ không muốn gặp cậu, nếu bọn họ ở cùng nhau, cậu càng thêm lo lắng.
Không còn sớm, Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu cầm vé chạy tới xếp hàng chỗ lối vào để soát vé.
Doãn Mặc vẫn đứng thẳng bên cạnh chiếc xe, đôi mắt anh dán chặt vào bóng người đằng kia.
Mấy cô gái đi ngang qua anh, nhìn anh hai cái, trong đó có một người bạo dạn bước tới: "Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa? Có muốn chơi cùng không?"
"Tôi không có bạn gái." Giọng điệu Doãn Mặc rất nhạt.
Niềm vui trên gương mặt cô gái kia còn chưa kịp lan ra thì đã nghe anh lạnh lùng bỏ lại một câu "Tôi có vợ rồi.

"
Thấy Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu đã soát vé đi vào, Doãn Mặc sải chân dài bước tới, đi theo sau.
—————
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Tháng Năm, khu vui chơi chật ních người, trò nào cũng phải xếp hàng dài.
Mộ Dữu với Lục Kỳ Chu chơi Frisbee* và tàu lượn siêu tốc trước
* Frisbee:
* Frisbee:
Do thời gian xếp hàng khá lâu nên lúc cả hai xuống tàu lượn cũng đã đến giờ trưa.
Có một khu ăn vặt bên trong khu vui chơi, Mộ Dữu nhìn thấy có bán bún hến*, hỏi cậu nhóc: "Chúng ta ăn cái này nhé?"
*Bún hến:
Lục Kỳ Chu thờ ơ gật đầu: "Em thế nào cũng được

Lục Kỳ Chu thờ ơ gật đầu: "Em thế nào cũng được."
Mộ Dữu đi tới gọi món, Lục Kỳ Chu lấy di động quét mã QR thanh toán, bị Mộ Dữu ngăn lại: "Không phải em mua vé rồi sao, chị mời cơm."
Lục Kỳ Chu nói: "Ai trả tiền mà chả giống nhau, đừng phân biệt rõ ràng với em như thế chứ."
"Chị không phải là chị em sao, để em trả tiền chị mất mặt lắm đấy biết không?"
Lục Kỳ Chu cười: "Thật hiếm có, cuối cùng chị cũng thừa nhận chị là chị gái em rồi.

Nếu chị đã lấy thân phận chị gái để mời em thì em chắc chắn không tranh trả tiền với chị nữa đâu."
Mộ Dữu liếc cậu một cái: "Chị coi em như em trai, cùng lắm là đàn em cùng trường thôi, không liên quan tới vấn đề huyết thống nhé."
"Vậy trường chúng ta có nhiều đàn em như vậy, sao chị không đãi bọn họ ăn cơm?"
"Mấy đàn em khác mặt không dày như em, ngày nào cũng bám lấy chị."
"..."
Bún hến đã làm xong, Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu mỗi người bưng một phần, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Lục Kỳ Chu đi mua thêm vài xiên thịt nướng.
Trong lúc ăn, Mộ Dữu hỏi cậu: "Em bám lấy chị như vậy, thật sự không phải là chủ ý của Liễu Tuyết Mi à?"
Vào kỳ nghỉ hè khi Mộ Dữu tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học, Liễu Tuyết Mi đã từng tới tìm cô, nói muốn đưa cô đến sống ở nhà mới của mình, về sau cùng chung sống ở bên kia, hai mẹ con có thể thường xuyên gặp nhau hơn.
Lúc ấy Mộ Dữu không chút suy nghĩ đã từ chối.
Nhiều năm như vậy, cô bị coi như người dưng, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, không cần bà ta chăm sóc nữa, muốn bù đắp cho cô cũng đã quá muộn.
Lục Kỳ Chu ăn thịt xiên nướng, hàm hồ nói: "Chị, chị đã hỏi em mấy lần rồi, đương nhiên là không rồi.

Hơn nữa, ở nhà em không nghe lời mẹ đến vậy đâu, nếu em không muốn thì cũng chẳng ai quản được."
"Ừ." Mộ Dữu cúi đầu ăn một con hến, mí mắt trên rũ xuống, dưới hàng mi liền chiếu bóng đen.
Lục Kỳ Chu liếc nhìn cô: "Trong lòng chị hi vọng là chủ ý của bà ấy, hay là không muốn?"
"Đương nhiên không muốn." Mộ Dữu ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói với cậu: "Bà ta nợ chị, em không bù đắp được.

Nếu em cho rằng sau khi có quan hệ tốt với chị thì em có thể nói tốt cho bà ta, điều này tuyệt đối không thể."
"Đương nhiên không phải, em biết em không có tư cách để xin chị tha thứ cho bà ấy, cũng sẽ chẳng làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Lục Kỳ Chu nói, "Em con một, lớn lên rất cô đơn, năm ngoái mới biết được em thế mà còn có chị gái, thực sự em rất vui, cảm thấy mình không cô đơn nữa.

Em không phải thay mẹ tới bù đắp cho chị, mà là thương chị, chị là chị gái em, em không nên thương chị à."
Mộ Dữu hơi giật mình.
Thằng nhóc này luôn có thể vô tình chọc thủng tâm can cô.
Lục Kỳ Chu dừng một chút, tiếp tục nói: "Yên tâm đi, cho dù Liễu Tuyết Mi xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không quấy rầy chị, chuyện của chị em cũng nhất định sẽ không nói cho bà ấy biết.

Hai chúng ta là hai chúng ta, không liên quan gì tới bà ấy cả.

Với em mà nói, sau này nếu chị có khó khăn gì, chỉ cần chị có thể nhớ rằng chị còn có một đứa em trai như em, em đã rất mãn nguyện rồi."
Hốc mắt Mộ Dữu hơi nóng, cô cười cười, cúi đầu nói: "Được rồi, mau ăn đi."
Doãn Mặc mua một chai nước, đứng ở một vị trí kín đáo không ai thấy được.
Nhìn hai người nói cười bên kia, chai nước khoáng trong tay đã biến dạng.
—————
Sau bữa trưa, Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu muốn tìm một trò chơi bớt kích thích hơn trước vì thức ăn vẫn chưa kịp tiêu hóa.
Nhưng trò nào cũng phải xếp hàng dài chờ đợi.
Cách đó không xa có một căn nhà ma, thấy ở đó ít người, Lục Kỳ Chu đề nghị: "Chúng ta đi nhà ma đi?"
Căn nhà ma được xây dựng như kiểu một hang động, phía trên lối vào treo hình đầu bò kỳ lạ, hai bên có dải vải đen, trang trí có chút rùng rợn.
Âm nhạc đáng sợ vang vọng bên tai, Mộ Dữu kinh ngạc: "Đi, đi nhà ma á?"
Thấy cô thay đổi sắc mặt nhanh chóng, Lục Kỳ Chu nhíu mày: "Không phải chứ, chị sợ ma à?"
Bị một tên nhóc con chế giễu, Mộ Dữu rất mất mặt.
Cô đưa tay đẩy cậu: "Ai nói với em là chị sợ ma hả, em thấy bộ dạng này của chị có giống sợ không?"
Cô hếch cằm lên một cách ngạo mạn.
Lục Kỳ Chu thăm dò cô: "Chị xác định không sợ chứ?"
Dù sao đi nữa cô cũng hơn cậu ba tuổi, Mộ Dữu cảm thấy cô bằng mọi giá phải tạo dựng uy tín của mình như một người chị gái.
Nhà ma có gì đáng sợ, trên mạng nói đồ vật bên trong đều là người giả trang, rất giả tạo, không có chút nào đáng sợ hết.
Cô tự động viên bản thân một chút, lôi kéo Lục Kỳ Chu đi tới: "Hôm nay ai không đi thì làm cháu."
Lục Kỳ Chu: "..."
Không cần phải quá tham vọng thế đâu.

Lúc bọn họ tới, vừa hay cũng có một nhóm người cũng tới chơi trò này, hai người cầm vé theo sau đám người này đi vào trong.
Hang động râm mát và lạnh lẽo.
Lúc mới bước vào bên trong, phía trước toàn là người, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Lục Kỳ Chu không xác định được rốt cuộc Mộ Dữu có sợ hay không, vì vậy cậu nói:  "Chị, nếu chị sợ thì ôm lấy em, em bảo vệ chị."
Mộ Dữu lườm cậu một cái: "Em gọi chị là chị, đương nhiên là chị bảo vệ em rồi."
Không biết đi được bao lâu, phía trước truyền đến một tiếng kinh hô chói tai: "A ——"
"Ôi mẹ ơi, con muốn ra ngoài!"
"Đợi tôi đợi tôi, cho tôi ra ngoài với!"
...
Mộ Dữu quay đầu lại nhìn Lục Kỳ Chu, cô còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một đám người phía trước đột nhiên chạy ngược lại, chạy tán loạn.
Mộ Dữu gần như không thể đứng vững, bị chen lùi lại vài bước.
"Chị! Chị!" Bị đám đông xô đẩy, Lục Kỳ Chu đang vẫy tay gọi cô, cố chen lên.
Mộ Dữu còn chưa kịp đáp lại, cảm giác có người nào đó chọc chọc vai mình.
Cô vô thức quay lại, đụng phải khuôn mặt của một con ma nữ.
Cô hét lên một tiếng, nào còn nhớ được Lục Kỳ Chu đang ở đâu, chạy về phía trước trốn đã.
Cô cho rằng mình chạy về hướng lúc nãy mình đi vào, nhưng chạy một lúc lâu, vẫn không đến được lối ra.
Cô nhớ rõ ràng mình mới vào được có mấy phút, làm sao quay lại lâu như vậy được, chắc là chạy nhầm hướng rồi.
Mộ Dữu thở hồng hộc, bước chân chậm lại.
Căn nhà ma này khác với những gì cô tưởng tượng ban đầu, bên trong không có âm nhạc đáng sợ mà rất yên tĩnh.
Trong hang tối, một chút ánh sáng yếu ớt hắt xuống dọc theo khe hở giữa các phiến đá, bụi mịn nhảy nhót giữa các chùm sáng.
Dưới chân là một chiếc đầu lâu.
Dưới ánh đèn trong góc hẻo lánh, một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi trên tảng đá, trong tay cầm chiếc liềm đang mài trên đá, phát ra tiếng răng rắc.
Trong hang động tĩnh lặng, âm thanh đinh tai nhức óc, kèm theo thanh âm vang vọng.
Không có âm nhạc trong cảnh này, nhưng còn chân thực và kinh dị hơn cả có âm nhạc.
Hai chân Mộ Dữu như nhũn ra trong giây lát, muốn chạy nhưng bước chân lại không thể di chuyển, như thể bị mắc kẹt trên mặt đất.
Tiếng mài lưỡi liềm lúc này dừng lại.
Bà lão mài lưỡi liềm từ từ ngẩng đầu lên.
Mộ Dữu sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, sợ nhìn thấy một khuôn mặt hung ác dữ tợn, thân thể không ngừng run rẩy.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, tay của cô bị ai đó nắm lấy, người đàn ông hơi thở hổn hển, trầm giọng nói: "Đây là khu hiện trường, sao em lại chạy tới đây?"
Là giọng nói của Doãn Mặc, Mộ Dữu đột nhiên mở mắt ra, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt: "Anh theo dõi em?"
Doãn Mặc còn chưa kịp nói chuyện, mũi cô nổi lên một trận chua xót, đột nhiên đẩy anh một cái, "Vậy sao giờ anh mới tới!"
Doãn Mặc đem người ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Vừa rồi anh đi theo Mộ Dữu và Lục Kỳ Chu vào nhà ma, anh gần như bị đám người ở cửa ải đầu tiên tách ra, vì thế mới không đuổi kịp được cô.
"Bà già" bên kia cởi mũ trùm đầu ra, dùng giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi nói: "Anh trai à, bạn gái của anh nhát gan quá, vừa rồi em đây không nỡ hù dọa cô ấy."
Mộ Dữu nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhận ra "bà già" là do người này hoá trang thành.
Người ta chỉ mài một cái liềm thôi đã khiến cô sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, lại vùi mặt vào trong ngực Doãn Mặc, ôm chặt eo anh.
Doãn Mặc xoa nhẹ đỉnh đầu cô: "Chân em còn đi được không? Có muốn anh ôm em ra ngoài không?"
Mộ Dữu chưa kịp nói, anh đã dùng một tay nhấc chân cô rồi ôm ngang cô bế lên.
Mộ Dữu thuận thế ôm lấy cổ anh, cúi đầu vùi mặt vào cổ anh, không mở mắt nhìn xung quanh.
Doãn Mặc rũ mi nhìn cô: "Nhát gan như thế mà còn tới chỗ này, có phải là chủ ý của cái tên Lục Kỳ Chu kia không? Biết rõ cậu ta không có ý tốt, em có ngốc hay không, chuyện rõ như ban ngày như vậy mà cũng không nhìn ra.

May là hai người tách nhau ra, nếu không em thật sự muốn để cậu ta lợi dụng em à?"
Mộ Dữu suy nghĩ lời của Doãn Mặc, ngẩng đầu lên.
Lúc nhắc tới Lục Kỳ Chu, mặt anh nghiêm lại, lông mày cũng nhíu chặt, tỏ rõ sự chán ghét.
Mộ Dữu chợt nhớ tới, anh chưa từng hỏi cô Lục Kỳ Chu là ai.
Tròng mắt đảo mấy vòng, khóe miệng cong lên gần như không thấy, sau đó rất nhanh liền phẳng lại: "Nếu nói như vậy, hiện tại người lợi dụng em không phải là anh sao?"
"Hả?" Anh lười biếng nhướng mi.
Mộ Dữu nói: "Bây giờ anh cùng lắm được tính là một người đang theo đuổi em, em còn chưa đồng ý anh đâu.

Anh ôm em không phải là đang lợi dụng em sao? Anh động tay động chân với em, trong khi Lục Kỳ Chu người ta cái gì cũng chưa làm."
"Anh với cậu ta có thể giống nhau sao?"
"Tại sao lại không giống nhau?"
Đi đến lối ra, tầm mắt sáng lên, ánh đèn bao lấy khuôn mặt tuấn tú gọn gàng của anb, sống mũi thẳng, đuôi mắt cong lên, trong mắt chứa đựng chiều sâu vô tận.
Mộ Dữu và anh nhìn nhau, anh cúi đầu dán sát vào cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Anh là chồng của em, chuyện thân mật cũng đều làm hết rồi, bây giờ ngay cả ôm một chút cũng không được sao?"
Giọng nói của anh ấm áp êm dịu, lộ ra một loại mê hoặc không tên, vành tai Mộ Dữu nóng lên, tim cô đột nhiên đập nhanh.
Lối ra khắp nơi đều có người, Mộ Dữu vội vàng từ trong lòng anh nhảy xuống, lông mi dài dày rũ xuống, mím môi dưới: "Anh còn chưa theo đuổi kịp đâu, đương nhiên không thể ôm."
Doãn Mặc lười biếng cười cười, hơi nghiêng người về phía trước, lại đến gần cô, ngón trỏ khẽ nâng cằm cô lên, ép buộc cặp mắt hổ phách kia nhìn mình: "Thật sao?"
Môi mỏng anh khẽ mở, thản nhiên hỏi: "Vậy vừa rồi ở bên trong em ôm chặt như vậy làm gì? Hửm?"
Mộ Dữu bị hỏi nghẹn lại, đôi mắt tròn xoe quay đi tránh ánh mắt thiêu đốt của anh: "Có, có sao?"
Doãn Mặc híp mắt: "Không phải sao?"
"Chắc là không phải đâu." Mộ Dữu gật đầu, mở to hai mắt buông lời bịa đặt: "Vừa rồi nhất định là anh ở bên trong bị doạ sợ nên sinh ra ảo giác rồi."
Cô thở dài, "Anh cũng thật là, đã nhát gan còn đi nhà ma, may mà có em ở đây đấy."
Doãn Mặc: "..."
Cắn ngược lại anh một phát, tâm trạng của Mộ Dữu tốt lên nhiều, toàn thân cô đột nhiên được khai sáng.

"Đúng rồi, " cô nhớ ra điều gì đó, rút ​​ngón trỏ đang nắm cằm cô ra, hỏi ngược lại: "Anh Doãn, không phải anh có việc ở gần đây sao? Làm sao cũng vào khu vui chơi vậy, còn chạy theo em tới nhà ma? Đây hẳn là, không phải là trùng hợp đâu nhỉ?"
Cô chớp mắt vài cái, khoanh tay, hất cằm kiêu ngạo: "Nào, giải thích đi."
Doãn Mặc: "..."
"Sao không nói chuyện? Nhất định là có ý đồ xấu!"
"Anh đương nhiên biết thằng nhãi kia không đáng tin cậy, sợ em bị doạ khóc, cho nên anh vào bảo vệ em." Doãn Mặc nhìn chung quanh một chút, Lục Kỳ Chu còn chưa đi ra, anh nghiêm túc khuyên Mộ Dữu, "Bây giờ em đã biết ai mới thích hợp với em chưa? Một thằng nhóc ở tuổi đó vắt mũi chưa sạch, thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân, em làm sao có thể ở bên cạnh cậu ta được?"
Mộ Dữu cố nén cười: "Cậu ta không được, vậy anh thì được à?"
Doãn Mặc: "Anh có được hay không, em có thể khảo nghiệm một chút, còn cậu ta chắc chắn là không được."
"Tại sao không được?" Mộ Dữu suy tư, "Cậu ta trẻ hơn anh nha, em với cậu ấy hơn kém nhau ba tuổi, em với anh hơn kém nhau bảy tuổi.

Xét về tuổi tác, khoảng cách thế hệ giữa em với Lục Kỳ Chu nhỏ hơn một chút.

Hơn nữa cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên, em là trợ lý giáo viên đoàn trường, trong trường học tiếp xúc càng nhiều, càng có nhiều chủ đề chung để nói, anh nói đúng không?"
Đối mặt với ánh mắt của Doãn Mặc, ánh mắt anh u trầm, đường môi thẳng tắp, trầm mặc không nói.
Lối ra của ngôi nhà ma nằm bên cạnh trò chơi dòng chảy cực đoan, người đến kẻ đi đông đúc.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí trở nên ngưng đọng.
Mặt trời bị mây đen che khuất một nửa, thân hình cao lớn của Doãn Mặc đứng trong bóng tối, ánh mắt âm u, nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
"Cho nên trong lòng em đã có đáp án rồi phải không?" Giọng anh khàn khàn mang theo chút tự giễu, "Anh còn tưởng rằng, chúng ta còn có cơ hội."
Trong một khoảnh khắc, Mộ Dữu cảm nhận được rõ ràng sự suy sụp và tổn thương của anh.
Không biết tại sao anh thậm chí còn không hỏi đã cho rằng Lục Kỳ Chu đang theo đuổi cô.
Không phải là nhìn thấy bài viết trong diễn đàn đại học A chứ?
Ý nghĩ này xuất hiện, Mộ Dữu cảm thấy thật vô lý đến khó tin.
Làm sao Doãn Mặc có thể nhàn rỗi đi đọc các bài đăng trên diễn đàn được?
Mộ Dữu không đành lòng lừa anh, mở miệng nói: "Thật ra, em với..."
Cô còn chưa nói xong, Lục Kỳ Chu từ bên trong chạy ra, nhìn thấy Mộ Dữu thì kinh ngạc: "Hoá ra là chị đã ra rồi, thế mà em còn ở bên trong tìm chị đấy, thế nào, có bị doạ không?"
"Đương nhiên là không rồi, trong đó có cái gì chứ, chỉ như một cái bánh mà thôi, căn bản không đáng sợ chút nào." Mộ Dữu thẳng lưng, kiên quyết không để mình mất mặt.
Lục Kỳ Chu chưa kịp trả lời, đã chú ý đến Doãn Mặc đang đứng bên cạnh.
Lại gặp nhau rồi, lần này có cần chào hỏi không đây?
Ngay lúc cậu còn đang do dự, Doãn Mặc đột nhiên nắm lấy cổ áo cậu.
Lục Kỳ Chu nhất thời sững sờ, có chút không kịp phản ứng, theo bản năng muốn giãy giụa, lại bị khí thế của Doãn Mặc áp đảo.
Lục Kỳ Chu cậu không sợ trời không sợ đất, đánh nhau cũng không ít, thế mà hai lần liên tiếp, vừa nhìn thấy người anh rể này liền sợ hãi.
Mấu chốt là rốt cuộc hai người đã có xích mích gì, má ôi, tại sao cậu lại một chút cũng không nhớ được.
"Sao, sao vậy?" Lục Kỳ Chu lắp bắp nói, nhìn Mộ Dữu với ánh mắt cầu cứu.
Mộ Dữu vội vàng chạy tới kéo anh, nhưng Doãn Mặc trầm giọng hỏi Lục Kỳ Chu: "Cậu sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy chứ?"
Lục Kỳ Chu cuối cùng cũng bừng tỉnh, hoá ra anh rể lo lắng cậu tiếp cận Mộ Dữu là vì mục đích khác, chẳng trách lần nào nhìn thấy cậu cũng đều có phản ứng này.
Lục Kỳ Chu nhanh chóng tỏ thái độ: "Đương nhiên sẽ, em tiếp cận chị ấy chính là để đối xử tốt với chị ấy mà."
"Giờ cậu thề đi."
"Em thề, Mộ Dữu cả đời này sẽ là chị gái của em, em, Lục Kỳ Chu, sẽ luôn luôn đối xử tốt với chị ấy, kính trọng chị ấy."
Doãn Mặc cau mày: "Đừng gọi cô ấy là chị."
"Thế gọi là gì?" Lục Kỳ Chu nhìn đường bên người đến kẻ đi, nhiều du khách đều nhìn về phía này, cậu dùng giọng điệu thương lượng nói:  "Em tiếp cận chị gái em thật sự không có ác ý gì đâu, em chỉ đơn thuần muốn đối xử tối với chị ấy mà thôi.

Anh rể, anh buông ra trước đi, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói chuyện được không?"
Doãn Mặc mí mắt giật một cái, buông ra: "Cậu gọi tôi là gì?"
Lục Kỳ Chu vuốt vuốt ngực, hít mấy hơi nói: "Không phải chị em gả cho anh rồi sao, em gọi anh là anh rể đó."
Ánh mắt Doãn Mặc nhìn khuôn mặt Lục Kỳ Chu một hồi, tính toán tuổi tác của cậu: "Mẹ cậu là Liễu Tuyết Mi?"
"Vâng ạ."
Không khí xung quanh như đông cứng lại trong giây lát, Doãn Mặc quay sang nhìn Mộ Dữu bên cạnh.
Cô tình cờ nhìn qua, ngây thơ vô tội chớp mắt.
Đôi mắt thâm thúy của Doãn Mặc  khóa chặt cô, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
Mộ Dữu giật mình phát hiện tình huống không ổn, cười nói: "Hôm nay hình như hơi nóng, hai người có khát nước không, em đi mua nước cho mọi người nhé."
Cô vừa định bỏ chạy, bàn tay hữu lực của người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô: "Mua nước à?"
Thanh âm của anh trầm thấp, cảm xúc khó phân biệt, nhưng ngữ khí lại không có gì chen vào nổi, "Anh đi với em."
Doãn Mặc kéo Mộ Dữu đi, lại phát giác động tĩnh phía sau, anh quay đầu: "Chờ ở đây, đừng đi theo."
Lục Kỳ Chu ngoan ngoãn đứng lại tại chỗ, nhìn Doãn Mặc túm chị gái mình đi.
Cậu bối rối gãi đầu, anh rể hình như cũng biết cậu là con trai của Liễu Tuyết Mi, lúc trước túm cổ áo cậu là định làm gì?
Luôn cảm thấy chị gái và anh rể có gì đó không đúng nha.
Chẳng lẽ trước khi cậu từ nhà ma đi ra, hai vợ chồng nhà này đã xảy ra chuyện gì sao?
Mà này, anh rể không phải bận việc sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
—————
Mộ Dữu bị Doãn Mặc dắt đi, không thể trốn thoát.
Đi ngang qua quầy bán quà vặt anh cũng không dừng bước, tiếp tục kéo cô đi về phía trước.
Mộ Dữu vội vàng: "Không phải là đi mua nước sao, anh dẫn em đi đâu vậy?"
"Tìm một chỗ không người."
"Làm gì?"
Doãn Mặc dừng lại, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt anh.
Một lúc sau, anh nghiến răng nói: "Thu thập em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui