Nụ Hôn Của Casanova

Tám giờ rồi mà chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi. Có lẽ bác sĩ Will Rudolph không phải là Vị Khách Lịch Thiệp. Phóng viên Los Angeles Times, Beth Lieberman có thể đã sai. Nhưng bây giờ không có cách nào hỏi cô ấy về điều ấy.

Kate và tôi nói chuyện phiếm về đội bóng rổ nhà nghề Lakers thiếu Johnson Kỳ Diệu và Kareem, về album mới nhất của Aaron Neville, cuộc sống vợ chồng của Hillary và Bill Clinton, sự vượt trội của trường Johns Hopkins so với trường y thuộc Đại học Bắc Carolina.

Những xúc cảm kỳ lạ vẫn nảy nở giữa chúng tôi. Trước tôi đã điều trị không chính thức cho Kate McTiernan mấy đợt và đã thôi miên cô một lần. Tôi cũng hiểu rằng tôi lo sợ mình sẽ nảy sinh tìm cảm giữa hai người. Tôi sao vậy nhỉ? Đây là lúc để tôi bắt đầu lại cuộc sống, vượt qua nỗi đau mất Maria. Tôi nghĩ chuyện của tôi với người phụ nữ tên Jezzie Flanagan cũng lạc quan, nhưng cô để lại cho tôi vết thương lòng mà tôi khó vượt qua được.

Cuối cùng Kate và tôi đã bắt đầu đề cập đến những chủ đề gần gũi hơn. Cô hỏi tại sao tôi lại trốn tránh những mối quan hệ (bởi vì vợ tôi đã chết; bởi vì mối quan hệ gần đây nhất của tôi không thành; bởi vì hai đứa con tôi). Tôi hỏi tại sao cô lại e ngại các mối quan hệ có ý nghĩa (cô sợ mình bị chết vì ung thư buồng trứng hoặc ung thư vú giống như các chị em mình, cô sợ người yêu cô sẽ chết, hoặc rời bỏ cô - rằng cô sẽ tiếp tục mất đi những người mình yêu quý).

Chúng ta rất hợp nhau đấy.” Cuối cùng, tôi lắc đầu mỉm cười.

“Có thể cả hai chúng ta đều sợ mất ai đó lần nữa,” Kate nói. “Có lẽ thà yêu rồi mất còn hơn phải sợ hãi.”

Trước khi chúng tôi thực sự bước vào chủ đề gai góc đó thì bác sĩ Will Rudolph xuất hiện trở lại. Tôi xem giờ trên bảng điều khiển. Mười giờ hai mươi phút.


Rudolph bảnh bao trong bộ quần áo dự tiệc toàn một màu đen. Chiếc áo khoác vừa khít, áo cổ lọ, quần bó sát, giày cao bồi thời thượng. Lần này gã đi chiếc Range Rover màu trắng thay vì BMW. Nhìn gã có vẻ vừa mới tắm rửa. Có lẽ cũng vừa chợp mắt. Tôi ghen tị với gã về điều đó.

“Bác sĩ tử tế diện cả cây đen,” Kate khẽ nhếch mép. “Lóa mắt nhỉ?”

“Có lẽ gã có hẹn ăn tối,” tôi nói. “Giả thuyết đáng sợ đây. Gã ăn tối với phụ nữ, sau đó giết họ.”

“Ít nhất gã cũng bước vào căn hộ của họ. Thật là một gã lập dị khốn kiếp. Hai tên khốn nạn không tưởng đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Tôi khởi động xe bám đuôi Rudolph. Tôi không thấy bóng dáng đặc vụ FBI nào, nhưng chắc chắn họ cũng ở đó.

Cục vẫn chưa huy động cảnh sát L.A vào vụ này. Đây là một trò chơi nguy hiểm, nhưng không phải là bất thường với FBI. Họ luôn coi mình là cảnh sát tốt nhất cho bất cứ công việc nào, và có thẩm quyền tối thượng. Họ quyết định đây là tội phạm liên bang, do đó việc của họ là phải giải quyết. Có người ở Cục rất quan tâm tới vụ này.

“Ma cà rồng luôn đi săn vào ban đêm phải không,” Kate nói khi chúng tôi hướng về phía Nam xuyên qua L.A. “Chuyện này cũng giống như vậy, Alex nhỉ. Vị Khách Lịch Thiệp của Bram Stoker[1]. Một câu chuyện kinh dị có thật.”


[1] Bram Stoker (1847 - 1912): Nhà văn Ireland, nổi tiếng với tác phẩm Dracula.

Tôi hiểu cảm giác của Kate. Tôi cũng cảm thấy như vậy. “Gã là một con quái vật. Gã tự tạo ra chính mình. Casanova cũng vậy. Đó là một điểm giống nhau nữa giữa chúng. Bram Stoker, Mary Shelley, họ chỉ viết về quái vật mặt người đi lang thang trên trái đất. Bây giờ chúng ta có những gã bệnh hoạn bước ra từ thế giới hoang tưởng phức tạp mà chúng tạo ra. Cái đất nước này hay thật.”

“Chấp nhận hoặc từ bỏ thôi, anh bạn,” Kate nháy mắt, kéo dài giọng.

Trong bước đầu sự nghiệp, tôi đã thực hiện khá nhiều cuộc theo dõi đủ để thành thục tay nghề. Tôi nhớ mình đã nhận được bằng tốt nghiệp khóa theo dõi trong quá trình truy lùng Soneji/ Murphy. Cho đến nay, tôi nhận ra rằng FBI ở bờ Tây cũng làm rất tốt.

Đặc vụ Asaro và Cosgrove kiểm tra trên bộ đàm ngay khi chúng tôi lại bắt đầu di chuyển. Họ phụ trách đơn vị theo dõi Will Rudolph. Chúng tôi vẫn không biết liệu gã có phải là Kẻ Lịch Thiệp hay không. Chúng tôi không có bằng chứng. Chúng tôi vẫn chưa thể tiến thêm bước nào với bác sĩ Rudolph.

Chúng tôi theo đuôi chiếc Range Rover về phía Tây qua Los Angeles. Cuối cùng Rudolph rẽ về phía Sunset Drive đi hết chặng đến đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương. Sau đó, gã đi về phía Bắc trên Quốc lộ 1. Tôi nhận thấy rằng gã khá cẩn trọng lái chiếc Range Rover với tốc độ cho phép khi đi trong nội ô L.A. Nhưng một khi lên đường cao tốc, gã bắt đầu phóng như bay.

“Gã định đi nơi quái nào vậy? Tôi lo quá,” cuối cùng Kate thừa nhận.


“Chúng ta sẽ ổn thôi. Đêm hôm đuổi theo gã kể cũng sợ thật,” tôi nói. Như thể chỉ có mình chúng tôi với gã vậy. Gã định đến nơi quái quỷ nào? Gã định đi săn sao? Nếu đúng theo cách của gã thì gã sẽ sớm giết người. Chắc hẳn gã cũng đang nóng ruột.

Hóa ra đây là một chuyến đi dài. Chúng tôi nhìn những ngôi sao thắp sáng bờ biển California trong đêm. Sáu giờ sau đó, chúng tôi vẫn đang đi trên Quốc lộ 1. Chiếc Range Rover cuối cùng cũng dừng lại tại một biển chỉ đường bằng gỗ kỳ quặc giữa những biển báo khác, đề tên vườn quốc gia Big Sur.

Như thể để xác nhận rằng đã thực sự ở Big Sur, chúng tôi đi qua một chiếc xe tải cổ dán đề can trên hãm xung: HÃY HÌNH DUNG SỰ SỤP ĐỔ CỦA NỀN CÔNG NGHIỆP.

“Hãy hình dung bác sĩ Will Rudolph bị một cơn đột quỵ nghiêm trọng,” Kate khẽ lầm bầm.

Tôi đã xem đồng hồ khi chúng tôi rời quốc lộ chính. “Hơn ba giờ rồi. Muộn thế này chắc đêm nay gã chẳng gây ra bất kỳ rắc rối nghiêm trọng nào đâu.” Tôi hy vọng vậy.

“Nếu có bất kỳ sự nghi ngờ nào, điều này có thể chứng tỏ gã là một ma cà rồng hút máu,” Kate lẩm bẩm. Cô khoanh chặt tay trước ngực gần như suốt chuyến đi dài. “Gã sẽ ngủ trong chiếc quan tài yêu thích.”

“Đúng. Đến lúc đó chúng ta sẽ xuyên thẳng một cái cọc gỗ vào tim gã,” tôi nói với cô. Chúng tôi đều hơi hoa mắt chóng mặt. Tôi đã uống một viên thuốc trên đường đi. Kate thì không. Cô nói rằng mình biết quá nhiều về thuốc men, đâm ra thận trọng với hầu hết loại thuốc.

Chúng tôi đi qua một loạt biển chỉ đường: mũi Sur, bãi biển Pfeiffer, nhà nghỉ Big Sur, Ventana, viện Esalen. Will Rudolph đi về hướng nhà nghỉ Big Sur, hẻm núi Sycamore, khu cắm trại Bottchers Gap.


“Tôi mong là gã sẽ đến Esalen,” Kate châm biếm. “Học cách hành thiền, đối phó với tình trạng rối loạn tâm thần của mình.”

“Gã định làm cái quái gì vào tối nay thế?” tôi băn khoăn thành tiếng. Gã và Casanova định làm gì? Cho đến nay điều ấy vẫn còn là bí ẩn. “Nơi ẩn náu của gã có thể ở ngay trong khu rừng này, Kate ạ,” tôi suy đoán. “Có lẽ gã cũng có một ngôi nhà kinh dị giống như Casanova.”

Song sinh, tôi lại nghĩ đến điều đó. Nó rất có ý nghĩa. Chúng hỗ trợ lẫn nhau. Hai con quái vật đi trên hai con đường song song. Vậy chúng gặp nhau ở đâu? Liệu chúng đã bao giờ đi săn cùng nhau chưa? Tôi không chắc chúng đã từng làm thế.

Chiếc Range Rover màu trắng ngoằn ngoèo ven con đường nhiều đồi núi và khá lộn xộn tách về hướng Đông từ phía đại dương. Những rừng cây lá đỏ cổ xưa, ảm đạm lấp ló hai bên đường cao tốc chật hẹp. Mặt trăng tròn nhợt nhạt dường như trôi ngay trên đầu chiếc Rover, mải miết đuổi theo xe.

Tôi đi sau gã với một khoảng cách an toàn - để gã không nhìn thấy chúng tôi. Những cây linh sam to lớn ở hai bên đường dường như đang lướt qua xe chúng tôi. Bóng tối trong cuộc sống thực. Dưới ánh đèn pha ô tô, một biển chỉ đường màu vàng sáng hiện lên dòng chữ: Không đi được trong thời tiết ẩm ướt.

“Gã ở ngay kia kìa, Alex.” Lời cảnh báo Kate đến quá trễ. “Gã dừng lại rồi!”

Kẻ Lịch Thiệp nhìn trừng trừng vào xe chúng tôi khi chúng tôi vượt qua gã và chiếc Range Rover.

Gã đã nhìn thấy chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui