Nụ Hôn Của Casanova
Buổi chiều hôm sau, tôi đến vườn Sarah Duke, nơi Naomi đã bị bắt cóc sáu ngày trước. Tôi cần phải đến đó, đến thăm hiện trường, để nghĩ về cháu gái tôi, để lặng lẽ khóc thương.
Bên cạnh trung tâm y tế Đại học Duke là khu vườn rừng rộng khoảng hơn hai mươi hécta với phong cảnh tuyệt đẹp, những lối đi với hàng cây dọc hai bên đường dài đúng hàng cây số. Còn vị trí nào thuận lợi hơn để Casanova tiến hành vụ bắt cóc. Hắn đã tính toán kỹ càng. Quá hoàn hảo, cho đến lúc này. Sao hắn có thể làm được điều đó?
Tôi đã nói chuyện với các giáo viên và một số sinh viên có mặt ở khu vườn vào ngày Naomi mất tích. Những khu vườn xinh xắn chính thức mở cửa từ sáng sớm cho đến chiều tối. Lần cuối cùng có người nhìn thấy Naomi là khoảng bốn giờ. Casanova đã bắt cóc cô bé giữa ban ngày ban mặt. Tôi không hiểu hắn làm thế nào. Vẫn chưa hiểu nổi. Cảnh sát Durham hay FBI cũng vậy.
Tôi đi quanh khu rừng và vườn trong gần hai giờ. Tôi không thể gạt khỏi đầu suy nghĩ Scootchie bị đưa đi ngay tại đây.
Một nơi được gọi là sân vườn mới tuyệt đẹp làm sao. Khách tham quan bước vào sẽ đi qua một giàn dây đậu tía leo. Cầu thang gỗ xinh xắn dẫn xuống một ao cá hình dạng kỳ lạ, ngay đằng sau là một khu vườn đá. Nhìn bao quát, sân vườn là những dải đá xếp ngang, nổi bật với những sọc màu đẹp nhất. Hoa tulip, đỗ quyên, hoa trà, diên vĩ, và mẫu đơn thi nhau khoe sắc.
Trực giác mách tôi rằng Scootchie rất thích chốn này.
Tôi quỳ xuống gần một khóm hoa tulip vàng và đỏ tươi hết sức sặc sỡ. Tôi mặc bộ vest xám với áo sơ mi trắng hở cổ. Nền đất mềm làm bẩn quần, nhưng tôi không quan tâm. Tôi cúi đầu xuống. Cuối cùng, tôi khóc vì thương nhớ Scootchie.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...