Nụ Hôn Chứa Độc


Bệnh viện.

Mưa vẫn còn tí tách rơi.

Tư Dạ Kình đứng ở bên cửa sổ hứng gió lạnh, thỉnh thoảng quay lại nhìn phòng phẫu thuật còn sáng đèn.

Trong lòng không khỏi phiền não.

Anh lại bắt đầu nhớ tới người phụ nữ kia.

Nhớ tới dáng vẻ ăn nói nhẹ nhàng của cô trước kia với anh, dáng vẻ coi anh như mạng, sau đó cô đau khổ cầu xin anh, rồi đến cuối cùng vẻ mặt tràn đầy thù hận.

Bất chợt sống lưng anh lạnh lẽo.

Sự thù hận trong đôi mắt kia như muốn xuyên vào tận xương anh.

Tư Dạ Kình run lên, đột nhiên phát hiện lưng mình toát mồ hôi lạnh.


Anh nở nụ cười phức tạp.

Cũng không biết đợi bao lâu, Tư Dạ Kình cũng có chút buồn ngủ, lúc này đèn phòng phẫu thuật mới tắt, các y tá đẩy đứa bé đi ra.

Tiếng bánh xe ma sát với sàn nhà kéo suy nghĩ của Tư Dạ Kình trở về, anh đứng lên đi xem đứa bé nằm trên giường bệnh.

"Xin anh tránh sang một bên, chúng tôi phải đưa đứa bé vào trong lồng ấp.

" Y tá khó xử nói.

Tư Dạ Kình hiểu ra nhường đường, anh ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa cởi khẩu trang vừa đi ra, vẻ mặt mệt mỏi lại nghiêm túc.

"Đứa bé thế nào?" Tư Dạ Kình hỏi.

Chân mày bác sĩ không hề giãn ra, anh ta ngước lên nhìn Tư Dạ Kình, một lúc lâu mới nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi "Bác sĩ vừa dứt lời, bất chợt Tư Dạ Kình bóp cổ bác sĩ ấn lên vách tường, đôi mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm.

"Anh biết lời tôi muốn nghe không phải như thế.

" Tư Dạ Kình trầm giọng, nói.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức.

" Bác sĩ cau mày đau đớn, nói: "Nhưng đứa bé quá nhỏ, các chức năng thân thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn, trị liệu vô cùng phức tạp, hơn nữa đứa bé đã bị tổn thương lúc ở trong cơ thể mẹ.

"Tư Dạ Kình rũ mắt xuống, đột nhiên buông lỏng tay ra.

Lúc ở trong cơ thể mẹ đã bị tổn thương.

Bác sĩ thở dốc một hơi, nói:"Trước mắt thậm chí ngay cả tự thở cũng rất khó, tim cũng có những căn bệnh tiềm ẩn, còn có rất nhiều biến chứng bệnh, mặc dù bây giờ chúng tôi đã hạ sốt giúp nó nhưng anh cũng biết đó! Trị liệu cho đứa bé này có tính nguy hiểm vô cùng cao, có thể nói đứa bé sẽ sống cả đời với bệnh tật.

""Năng lực chữa bệnh của chúng tôi vẫn chưa phát triển đến mức đó, anh cũng biết đứa bé này sinh ra còn chưa đầy ba tháng.

""Tôi không muốn nghe anh nói mấy lời thừa thãi.


" Tư Dạ Kình cắt ngang lời anh ta: "Cố hết sức chữa khỏi cho nó, nếu không thì bệnh viện các anh cũng không cần phải hoạt động nữa.

""Cậu chủ, cậu làm vậy là đang làm khó chúng tôi.

" Bác sĩ cau mày: "Không phải chúng tôi không muốn cứu, chỉ là…""Vậy thì cứu cho tôi, đừng nói thừa thãi.

" Tư Dạ Kình nói: "Đừng để cho nó chết, có thể cứu được chừng nào thì hay chừng đó.

"Bác sĩ nuốt nước miếng, khó khăn gật đầu trước ánh mắt lạnh như băng của Tư Dạ Kình.

Đã mấy ngày trôi qua, Tư Dạ Kình vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì về Hạ Vãn Lương.

Anh cũng càng nóng nảy, động một chút là nổi giận, người người trên dưới công ty đều cảm thấy bất an.

Tô Cầm cũng yên phận mấy ngày, dù sao Tư Dạ Kình không nói gì, bà cũng không dám lại đi quấy rầy anh.

"Vẫn không có tin tức của cô ta?" Tư Dạ Kình nhắm mắt lại, cổ họng có hơi nghẹn, cơn giận anh nhịn đã lâu vẫn bộc phát ra: "Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì không biết! Tìm người mà tìm lâu như vậy, hơn nữa còn không tìm được!""Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đã tìm khắp những nơi có thể tìm rồi.

" Cấp dưới cẩn thận nói.

"Tôi biết.

" Tư Dạ Kình không nhịn được nói: "Đi liên hệ ba mẹ cô ta cho tôi, phối hợp diễn một vở kịch, sau đó tung tin ra nói Hạ Thị không chống đỡ được bao lâu, người cầm lái Hạ Thị không gánh vác nổi trọng trách muốn tự tử.


"Anh cũng không tin nếu như nhắc đến ba mẹ của cô và sự an nguy của Hạ Thị mà cô còn không xuất hiện.

Cấp dưới nhận lệnh lập tức đi làm.

Chẳng được bao lâu Tô Cầm vội vàng tới văn phòng của Tư Dạ Kình, bà vừa gặp Tư Dạ Kình đã cúi người chào một góc hơn chín mươi độ tiêu chuẩn.

"Giám đốc Tư, cuối cùng cậu cũng chịu gặp tôi!" Vẻ mặt Tô Cầm bi thương: "Cậu xem, đứa bé kia đã chết, con gái của tôi cũng không biết đã đi đâu, cậu hãy bỏ qua cho công ty Hạ Thị chúng tôi đi được không? Tôi nhận được tin từ cấp dưới của cậu, cậu thật sự muốn…""Là anh ta không nói rõ ràng với bà hay đầu óc bà đần độn?" Tư Dạ Kình không quá muốn nói chuyện với bà: "Biết cái gì gọi là diễn không?"Mắt Tô Cầm sáng rực lên: "Ý cậu là cậu chịu tha cho nhà họ Hạ chúng tôi rồi sao?""Tôi không có nói như vậy.

" Tư Dạ Kình lạnh lùng nói: "Một ngày không có tung tích của con gái bà thì nhà họ Hạ các người đừng hòng trở lại như trước kia.

Nhưng tôi cũng lười đi quan tâm các người, phát triển hay suy bại, tự các người xem mà làm.

"Ý chính là nói anh không giúp đỡ, nhưng cũng sẽ không làm khó bọn họ sao?Tô Cầm lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn Giám đốc Tư, cảm ơn Giám đốc Tư!""Đừng cám ơn tôi, bà nên nghĩ xem làm thế nào tìm con gái các người về cho tôi.

" Tư Dạ Kình nói: "Bà cũng sẽ không quên con gái của bà đã từng làm chuyện gì với tôi chứ?"Nụ cười trên mặt Tô Cầm cứng lại, thật lâu mới đáp: "Vâng.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận