Tại phòng HT
Trong phòng, tiếng người trả lời giọng ồm ồm:
-Được, anh đừng lo . Em sẽ chăm sóc con nhỏ.Còn có Kahanda nữa mà.
-…………………
-Vâng.Em sẽ cố gắng giữ kín đến khi con nhỏ tự mình tìm ra và chấp nhận.
-………………….
-Vâng. Em sẽ cố gắng hết khả năng có thể.Anh yên tâm .
-……………
-Dạ. Chào anh.
Cốc…cốc
-Cuă ko khoá.Nói mà chả thèm ngẩng đầu.
-Chú…u…u
Xoẹt một cái.con nhỏ ôm chặt cứng cái cổ ông Daine.(Dấu hiệu để xin xỏ)
-Hai anh em bây lại đến xin xỏ gì???
-Sao chú lại nói vậy. Phải nói là giúp đỡ chứ.
-Chú đi guốc trong bụng bây đó nha.Chuyện gì??
-Chú à, Kasumi ko ăn đc đồ trong canteen.
-Đúng đó chú.Con meo hết cả bụng rồi này. Nhịn từ sáng tới giờ.
-Uhm, thôi đc rồi.Cháu ghi thức ăn cần ra giấy, chú cho người đi mua.Ghi nhìu vào sử dụng hết trong 2 tuần nha.
-Dạ, con iu nhất là chú.
-Thôi đi cô nương tôi còn muốn sống lâu nữa.
-à, chú này. Chú cho Kasumi lên 11 học đi.
-Sao thế.Chú nó quay đầu nhìn khó hỉu.
-Con ko sống nổi vs cái tên trong lớp biến thái hết chịu nổi. Hắn dám đuổi con nè, ném cặp con nè.
-Ai mà láo thế??
-Gasun chú à??
Giật mình, chú nó vội gật gù:
-Uk, cũng đc.Con lên học lớp 11A1 nha.
-Phòng cũ à chú.
-Không chuyển phòng chứ.A207
-Thôi, để nó ở cùng phòng con cho rrồi.Dù sao cũng có 3 phòng.Để nó ngủ ở ngoài , con ko yên tâm.
-ừ, thế cũng đc.
-Bye chú nha
Buông 1 câu nó kéo Hai nó về phòng.
Tại phòng A173
-Hai khiêng đồ đi
-Nhok khiêng đi
-Ko. Hai là con trai.Để 1 người con gái liễu yếu đào tơ như em sao gọi galăng.
-Ko galăng cũn đc
-Thôi đc.vác thêm xác em nữa nha
-Haizzz, đc rồi anh khiêng.Nhok đúng vẫn theo chế độ thực dân.
-Có thế chứ, đúng là Hai vẫn ngoan như ngày nào. Let’s go……..
Tại phòng A1
--Phòng Hai đây sao,nhìn bbên ngoài cũng oách ra phết nhỉ
Nó chăm chú quan sát rồi gật đầu tán thưởng.I như bà cụ non.
-Hai mà lại. Vào thôi , khiêng cái vali này mệt bỏ xừ
Nó đẩy cửa bước vào và trước mắt nó:
-A…..a……a….a..
Hết xong nhắm tịt mắt chạy vội ra ngoài. Mếu máo hỏi:
-hai, sao có người trong phòng
-à, tí thì quên nói.Takashi ở cùng anh mà.
Vùa nói, Kahanda vừ ngó vào trong phòng, giật mình thấy cái thằng Takashi đang bán khoả thân, mình mặc chiếc quần đùi độc nhất đang bình thản nhâm nhi li rượu trên tay. Vội vàng kéo vali lại ggần, hắn nhăn nhó bảo:
-May thay đồ ngay đi, Kasumi đến ở cùng đấy.
-Sao, vampire đâu có phân biệt chuyện nam nữ.
-Uk, thì đúng. Nhưng nó đâu đã biết bản thân cùng cái trường naylà vampire.
-Thế lâu nay nó sống như thế nào??
-Sống như một con người.Thế thôi.
Gật gù, hắn vào phòng thay đồ. Kahanda kéo ngay con bé đang ngượng đỏ mặt vào phòng
-Đó ,phòng nhok là cái cuối cùng.Phòng ở giữa là của Takashi…
Vừ chỉ thì cánh cửa bật ra, Takashi bước ra:
-Chào Kasumi
-Dạ, chào anh.Cảm ơn anh đã chiếu cố con quái vật này suốt thời gian qua.
-Kasumi, nhok nói gì thế hả????Kahan da giật mình hỏi lại
-Thôi, tội nghiệp, em ko trách anh.Sự thật vẫn là sự thật.
Vùa nói, nó vừa vỗ vai Kahanda tỏ vẻ cảm thông, rồi quay phắt lại hỏi:
-Khoan , phòng Hai là phòng đầu tiên hả????
-á….à ….ừ…
-Để xem nào.
Kahanda vội vàng kéo nó lại.
-Kasumi, ko có gì đâu.Nó cũng tương đương như phòng em thôi……Á
Tặng cho Kahanda một cái dậm chân uy lực của cái gót giày, nó hùng dũng bước vào.Oa ,này rộng thiệt nha.Đưa cái khuôn mặt nhăn hơn khỉ ăn ớt sang Kahanda, no bĩu môi:
-Tương đương Hai nhỉ????
-UK,thì cũng gần
-Đổi phòng
-Hả..??????
-Em nhắc lại lần hai. Đổi phòng. Hai bê đồ ra ngoài đi. Nhắn mới nhớ, phải phone cho quản gia mang đồ tới mới đc.
-Kasumi, nhường anh 1 lần đi.Từ nhỏ tới lớn, ăn cái bánh anh cũng phần em hơn, quấn cái tã em cũng rộng hơn anh mà.
-Này, nhớ cho kĩ nha, cái bánh anh chia 5 phần,em đc 2 phần mà anh bảo hơn hả. Còn cái tã,Thời em chả dùng thứ đó đâu anh. Thôi kì kèo đi nha
-Help me.
Quay sang nhìn Takashi cầu cứu. Hắn chỉ lắc đầu rồi buông 1 câu:
-Nhường đi
Sụp đổ hình tượng, Kahanda ấm ức hét:
-Bạn bè thế hả???????
Takashi thấy buồn cười cho cái gia đình này ghê. Anh đi vào phòng mà vẫn nghe tiếng nì nèo của Kahanda.Cục băng Kahanda chỉ tan chảy trước Kasumi, vậy phải chăng anh cũng như thế.
Một mình Kahanda vật lộn vs đống đồ nặng cả tấn, Kasumi ngồi nhìn cười khanh khách.Hắn lắc đầu cười khổ, con nhỏ còn bảo hắn là nó giúp hắn luyện cơ bắp. Thật chẳng hiểu là giúp hay làm khổ. Con mèo đen của Kasumi khoan khoái nằm trên vai hắn, chốc chốc ngoe nguẩy cái đuôi qua trước mũi hắn. Đừng tưởng hắn hiền nên để yên, chỉ tội đuổi mấy lần toàn để lại thương tích.Lườm lườm nhìn con mèo, hắn gằn giọng:
-Mày biến ngay cho tao, ko là tối tao cho nhịn cơm đấy.
Con mèo chả xi nhê gì, càng trêu hắn tợn hơn. Thật chủ nào tớ nấy, giống y như nhau về tính cách. Nhắc mới nhớ, vậy tại sao con vẹt của hắn lại sợ sâu trong khi hắn chả sao, hay đúng hơn là vẫn có cảm tình. Chả hiểu ra làm sao. Hắn nhiều lúc thấy con mèo ross này rất khác. Đúng lúc Kasumi đc sinh, nó xuất hiện. Nó biểu hiện rất khác so vs đồng loại. Như dưới lốt con mèo là một loài gì đó. Nhưng quan sát cả chục lần, rút cục đi đến kết luận.Nó có một trí óc siêu viêt.chấm hết.
Trời đã hơi sáng, Takashi bước ra khỏi phòng để đi tuần. Một cảnh tượng đập ngay trước mắt mà anh ko ngờ tới. Kasumi gác chân ngồi trên ghế sô pha, miệng nhai snack đang thích chí xem TV.Kahan da đầu tóc quần áo rũ rượi, mặt mũi bơ phờ cả đêm ko ngủ, mồ hôi ròng ròng khệ nệ khiêng đồ. Con mèo đen treo trên vai. Chốc chốc dùng đuôi quệt ngang mũi hắn. Thật chẳng nhận ra kẻ phong thái lãng tử ,hoàng tử của bao nữ sinh và kẻ trứoc mặt có fải là cùng một tên. Thấy hắn con mèo nhảy phốc xuống, trèo lên lòng Kasumi nằm. Hắn ko ưa con mèo này, có lẽ thấy nó đc Kasumi âu yếm chăng. Ko rõ.
Thấy hắn ra, Kahanda như kẻ chết đuối vớ đc phao, vội vàng hét lên não nề:
-Takashi, giúp mình với . Không xong cái đống này thật sự ko biết bao giờ mình mới đc ngủ. Help me……………….
-Thôi được rồi để mình cùng làm.
-Thật đúng là bạn tốt.
-Thôi đi, ko fải làm việc ko công đâu, nhớ dâng cho tớ cuốn sach phép thuật là OK
-Cậu ác quá. Lần trước nhờ mua chút đồ ăn cũng lấy mất cuốn lời nguyền, bây giờ thêm
phếp thuật . còn 1 cuốn nữa là đủ bộ.Thôi làm nhanh đi
Sau hơn một giờ đấu vật vs đống đồ ,Cuối cùng cũng xong. Kahansa nằm sõng soài trên mặt sàn, Takashi khoác áo lên vai , đi ra cửa rồi nói:
-Tớ đi tuan đay
Ko thấy có phản ứng gì từ Kasumi, hắn quay lại nhìn. Con bé giờ đã ngủ, gói snack vẫn còn ôm trên tay ko rời.Hắn mỉm cười .Đáng yêu quá.
Kahanda nhận thấy có điều khác lạ từ Takashi nhưng cũng chẳng chú ý gì lắm, vội vã bế nó vào phòng. Con mèo ko đc bế , cong đuôi ngoe nguẩy chạy theo. Đặt nhẹ nhàng nó xuống giường, hắn chợt thở dài, nếu biết sự thật nó cong như thế này, ngây thơ thế này đc ko. Khép cửa phòng, hắn trở lại vẻ mặt băng giá, chẳng còn vẻ ngô ngố khi ở bên nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...