Trên hành lang, Jujin đưa Kasama về căn phòng . Dọc hai bên, học sinh vẫn
đứng tụm lại từng nhóm nhìn Kasama vs ánh mắt thèm thuồng nhưng có
dâng trc mắt họ cũng không dám. Bởi mối quan hệ của cô gái này vs hội
trưởng ko hề đơn giản tí nào. Chính xác hơn còn là rất đáng sợ cộng thêm là
bản sao của vị Nữ vương đc định sẵn của lòai vampire.
Kasama cảm thấy hơi lo lắng khi nhìn hai bên. Sống trong cơ thể Kasumi
ngần ấy thời gian, cô đủ thông minh để hiểu rằng: “Trước mặt lòai vampire,
cô chẳng khác nào miếng mồi béo bở, đủ để thỏa mãn khao khát thức ăn tươi
sống của những kẻ suốt đời chỉ biết đến máu nhân tạo”. Bất giác cô cảm
thấy run sợ, lòng bàn tay mướt dần mồ hôi. Jujin cũng nhận thấy sự thay đổi
đó của cô bé nhưng lại đanhs trống lảng, lái cô bé theo hướng câu chuyện
khác.
-Kasama….hóa ra Kasumi cũng có chị em sinh đôi sao.
-Dạ vâng.
-Thế lâu nay em sống ở đâu?
-Ukm…à…ở nhà ạ.
-Cái tên Kahanda này kín tiếng thật.
-Cũng vì một số lí do cá nhân thôi ạ.
-Ukm..có lẽ…đến phòng rồi đấy ..em vào đi.
-Cảm ơn anh…nhưng…Kasumi ở đâu rồi ạ.
-UKM….Anh cũng không rõ. Sẽ có sự sắp xếp thôi.
-Nhưng…tại sao em và Kasumi không đc ở cùng nhau.
-Ờ…ờ….chắc tại ở đây thiếu phòng.
Rồi hắn tự lẩm bẩm: “Tại cái lão Kahanda quái quỷ ấy đấy chứ…chẳng hiểu
ra làm sao..’
-Anh nói cái gì thế ạ.
-À…không có gì…trời mau sáng quá í mà.
-Thôi.anh ngủ ngon nhé.
-Ukm…cám ơn em.
Khi cáng cửa phòng chuẩn bị đóng lại……
-Kasama này….
-DẠ.
-Đưng lo lắng. Không ai đủ bản lĩnh để hại em đâu…
-Dạ….cảm ơn anh
-Thôi anh đi.
Nói rồi. Jujin bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Con bé bước vào phòng, sung sướng đặt tay vào nắm cửa, rồi những con gấu
bông. Đã bao lần con bé muốn tự tay mik chạm vào những đồ vật ấy. Muốn
mọi hành động đều theo suy nghĩ của bản thân nhưng con bé hiểu điều ấy là
không thể. Nó chỉ là một linh hồn sống nhờ, chỉ có thể sống dựa vào hơi của
Kasumi. Nó như một cái bóng, chỉ có thể ao ước, sung sướng nhìn để rồi sau
đó thất vọng vì không thể chạm vào. Chỉ khi Kasumi chìm sâu vào giấc ngủ
nó mới có thể mượn thân xác ấy để làm thú vui duy nhất, nhìn ánh mắt trời.
Nhưng điều đó cũng thâth khó khăn. Bởi Kasumi là vam thì đương nhiên cơ
thẻ áy cũng rất kị ánh sáng ấy. Dù Kasumi không hạn chế nó tiếp xúc vs mọi
người nhưng nó tự hiểu cái gì cũng nên có giới hạn mà thôi. Đó chỉ là một
cái ôm chặt người anh Hai phía sau dù bị nhầm tưởng là người khác. Một cái
chạm nhẹ tay anh Takashi lúc dẫn nó đi dạo. Những lần thả hồn trên đồng cỏ
mênh mông rộng lớn. Nhưng bây giờ, những việc ấy nó hoàn toàn có thể
làm và còn có thể hơn thế. Những giọt lệ hạnh phúc rơi trên mi mắt nó.
15 năm rồi đấy.
…………….15 năm nó làm cái bóng cho người khác………………
……………………..15 năm nó học cách kìm nén cảm xúc……………
Kasama đặt mik trên giường sung sướng ngửi mùi hương thảo mộc thoang
thoảng. Lúc con bé đang chìm dần vào giấc ngủ thì……
-Chào cô bé.
Kasama hoảng sợ nhìn cái bóng trên cửa sổ. Đó….là một cô gái…và cô nhớ
người này…..người mà Kasumi từ nhỏ đã rất thương yêu. Nhưng….
- Chị là ai?
- không phải cô em quên ta rồi chứ. Ta tưởng chỉ mik Kasumi quên ta thôi
chứ.
-Tôi không hiểu chị đang nói gì.
Thôi được. ta chỉ là kẻ qua đường cảm thấy thương xót thay cho cô bé khi
sắp bị chính người mik yêu thương *** hại,
-Ý chị là gì?
-Em thật sự không biết sao. Vậy nghe nhé……
Lấy từ trong túi ra một cái máy nhỏ. Nút bật tách. Một đoạn ghi âm rè rè
chạy….
“ – Kito……ngươi nghĩ sao nếu ta dùng người chị đáng yêu ấy lôi kéo
Kahanda vào tròng phục vụ cho kế hoạch.
- Chủ nhân…người ngày càng trở nên thông minh tuyệt đỉnh.
- Rồi sau đó lại dùng để dụ Kidosun trao viên ngọc ngàn năm. Vị trí Nữ
hoàng ấy…không còn ai cản đường,
- vâng…và chúng ta cần thành lập hội nghị viện mới.
- Ukm…cái đó ngươi lo chứ.
-Vâng.
………….”
-Kasama…em nghĩ đây là giọng nói của ai.
-Là ngươi lừa ta.
-Tin hay khong tùy em thôi nhưng chị nghĩ em sẽ sớm cần tìm sự giúp
đỡ của chị.
-Ta không cần..ta không muốn nghe….hu..hu
Con bé ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi. Khóe miệng cô gái nhếch lên
thỏa mãn.
-Nếu cân f sự giúp đỡ, hãy đến tìm chị.Em còn nhớ Luca và Jun chứ.
-Hãy đến tìm họ. Họ sẽ đưa em tới gặp ta. Chào em. Chúc em may
mắn.
Nói rồi cô gái biến mất trong lớp sương mù sớm mai……..Đặt từng bước
chân trên sân truờng vắng tanh. Bỗng một giọng nói vang lên,
-Micacy….tôi nghĩ không ra cô định giở trò gì.
-Ha…ha…..vậy sao? Tôi chỉ là đi bắt chước mấy trò người khác đã
làm thôi.
-Thì ra chúng ta cũng thuộc cùng một laọi người,
-Hừ,,,tôi đâu dám sánh với thái tử nhà Royal.
Rồi bước nahnh đi. Kahanda lấy từ trong túi áo ra một bông hoa hồng đỏ,
bóp nát….rồi đi vào kí túc xá. Micacy lặng nhìn những cánh hoa hồng tả tơi.
Tim đau buốt
Tiếng chim hót vang cả căn phòng.
Ánh nắng chói chang của mặt trời ùa cả vào căn phòng qua những kẽ hở của
tấm rèm.
Kasumi khó chịu đưa tay kéo mạnh rèm lại. Lực đủ mạnh để khiến cái rèm
bung ra. Cả căn phòng ngập tràn thứ ánh sáng màu vàng chói chang ấy. Con
bé lăn một vòng rơi ngay xuống sàn nhà đau điếng.Thật chán ngắt mà. Bây
giờ, nó ggặp ánh sáng chẳng khác nào gặp ma.Thật không công bằng cho
lòai vampire của nó. Một ngày có 24 h thì mất hơn 14 h là có ánh sáng- thứ
tối kị nhất của vampire. Trong khi lòai vampire chỉ có thể tồn tại trong bóng
đêm thì con người lại đc tha hồ thưởng ngoạn trong màu sáng tinh khiết ấy..
Nó lăn quay ra giường nằm ngủ tiếp tự bảo nhất định sau naỳu có cơ hội sẽ
di chuyển ngôi trường này tới nơi khác. Nơi vampire hòan tòan có môi
truờng sống như con người.
Tính từ ngày trở về với cơ thể vampire đã thấm thoắt hơn 3 tuần. Tính cách
của nó đã trở lại đôi chút, không còn quá lạnh lùng hay xa cách như trc nữa
dù riêng bản thân nó bik rằng mik vẫn không nhớ chút gì về quá khứ. Một kẻ
mất đi quá khứ có thực sự sung sướng hay không. Nó hiểu rõ. Nhưng điều
đáng buồn nhất có lẽ là cuộc sống còn lại sau này. Thái độ của người chị gái
ngày càng lạnh nhạt hơn với nó. Và hiểu lầm chồng chất khiến khỏang cách
giữa nó và Kahanda ngày một xa hơn. Điều nó ngạc nhiên hơn cả là tất cả
mọi hiểu lầm ấy đều bắt nguồn từ chị gái Kasama và chị ấy không bao giờ
quan tâm hay để lại bất cứ một lời giải thích nào thay cho mọi việc. Tất cả
chỉ một mình nó chịu đựng và hơn nữa đối với Kahanda….nó luôn sai.
Thêm một điều khá rắc rối nữa là…………
-Kasumi….dậy đi chạy thể dục với Gasun nào.
Đến rồi……….
-Ngươi tránh xa phòng ta 10 mét nhanh.
-Thôi đừng dỗi. Ra nhanh nào.
-Ngươi biến nhanh.
-Nào bé cưng…ra đi vs anh nào.
-Cái tên biến thái kia…ngươi có nghe không thì bảo…..Kitoooooo
Rầm……
-Gì thế Kasumi.
Kito từ phòng đối diện lao ra. Đầu tóc rối bù chưa kịp chải. Trên người độc
một chiếc quần đùi và áo phông hình con mèo. (đúng là Miêu thần).
Nhìn thấy Gasun. hắn lớn giọng:
-Cái tên kia…ngươi biến nhanh cho chủ nhân ta nghỉ.
-Hừ….ngươi nhanh đi lo cho Yumi đi….con bé nhắc ngươi suốt
-A….A…A..cái con bé ấy….ta nói thạt với ngươi. Có trong mơ ta
cũng chưa gặp cô ta, nói gì tới hiện thực.
-Ta có bik đâu. Đi nói với con bé í. Đừng ở đây cản trở ta đến với tình
yêu.
-Gasun…ta nhớ ngày xưa ngươi tự cao tự đại. Coi mik là nhất. Laạnh
lùng vô đối……có sao bây giờ…
-Ngày xưa ta uy phong lẫm liệt là thế nhưng bay giờ…..Kasumi…nàng
dậy nhanh nào.
-Nhưng……
Chưa kịp nói hết câu thì hai người thấy vật thể lạ nhằm hướng mik lao tới.,
Nó hình chữ nhật……
Màu trắng……
Cả hai trợn mát nhìn, cùng thì thầm:
-Sao ta thấy vật này quen quá.
Càng lúc càng lớn dần…..
Trên đó đề ba chữ số…..phòng401
Rầm…
Trăng sao nhiều quá…….
Kasumi thích chí vuốt ve bàn tay mình, gật gù:
-Sức công phá lực dùng tay đã tăng lên nhiều. Tốt.
Rồi quay vào phòng, không quên nhắn nhủ:
-Lần sau nhớ đứng xa hơn. Cần phải tập nâng cao dần.
Hai kẻ dẹp lép như tép khô trong tường chỉ biết khóc than số phận mỏng
manh.
Kito thử dài ôm lấy cửa :
-Lại cửa mới rồi.
Gasun gật gù:
-Gian nan quá…nhưng không bao giờ lùi bước.
-
( Puki:*mắt long lanh* …Vỗ tay nào…”
Vào giờ nghỉ trưa….
-Chủ nhân…chủ nhân…chờ tại hạ với.
-Kasumi…nàng đi từ từ thui a.
-Hai người biến đi cho ta.
-Thôi nào…ngoan…đừng dỗi.
-A……A…..biến nhanh
Con bé vội vã bịt tai chạy nhanh vào canteen trường. Ngồi vào bàn thử hổn
hển. Jujin ngồi bàn bên cạnh vội vã chạy sang, ôm lấy con bé…
-A ….Kasumi…nhớ nhok quá ak…
Bỗng nhiên hắn cảm giác sau lưng mik buốt lạnh. Ngỏanh ra phía sau, hốt
hỏang trc cái nhìn rực lửa của Gasun……lắp bắp..
-À….à…thôi em ăn đi…anh có việc….Gasun…cậu cứ ngồi tự nhiên…
Rồi vội vã chuồn. Nó quay sang nhìn cái mặt đỏ hơn lửa của Gasun, nạt nộ:
-Nhìn gì…
Hắn như con mèo giận dỗi ngồi xuống bàn, im lặng không nói gì. Nó nhìn
bộ mặt ấy lòng thấy hơi ấm áp nhưng giọng vẫn lạnh tanh:
-Ăn gì…ta đi lấy
-Không ăn…hắn phụng phịu
-Thật chứ…
-Đã bảo không…Hứ
-Kito..ăn gì….
-Huyết cửu trùng, cánh dơi đen…..
-Rồinhá..ta lấy về cấm ăn…
Nói rồi con bé đi. Kito nhìn Gasun mà muốn cười tới nổ gan ruột nhưng
chăng dám, chắc kiểu này khéo nội thương mất.
Kasumi bê khay thức ăn đặt trước mặt rồi nhàn nhã thưởng thức không thèm
để ý tới khuôn mặt bất lực đang phụng phịu nhìn mik của Gasun.
-Kasumi….nàng.
-Chỉ có 2 suất ăn thôi. Ráng chịu.
-Ta…ta…không thèm nói chuyện với nàg nữa.
Gasun bực tức đứng dậy, rời khỏi canteen. Chạy đến ngay cái ghế vàng yêu
quý- nơI mà từ ngày gặp Kasumi hắn chưa một lần đặt chân tới. Dọc đường
biét bao học sinh nhìn hắn mà sởn hết cả mấy lớp da gà, mặt cát không còn
giọt máu. Vội vã tìm đường tránh xa.
Kito ngạc nhien nhìn khay thức ăn của Kasumi rôì lại nhìn cái bóng của
Gasun phía xa xa kia.
-Ơ….ơ….chủ nhân ơi, hôm nay người ăn nhiều hơn thường ngaỳ a.
Nó chả nói gì, chỉ có khuôn mặt là chút ửng hồng.
-Đưa cái này cho hắn.
Lờy từ trong khay một cốc huyết cửu trùng cùng miếng bánh hình tam giác
đưa cho Kito rồi lại từ từ ăn tiếp. Cả buổi lại không hề hé răng thêm nửa lời.
Chỉ tội Kito, chả hiểu cái gì. Thêm cái tật gặp cáI gì khó hiểu là gãI đầu mù
mịt đến khi hiểu ra mới thôI nên……^^
Từ góc phòng ăn, Misun nhìn thấu toàn bộ diễn biến. Bực tức đưa đôI mắt
sắc lạnh quét qua toàn bộ qua Kasumi. Đã thế, dù biết có người nhìn mik
nhưng Kasumi lại chẳng thèm liếc mắt nhìn kẻ rỗi hơi ấy là ai. Hành động ấy
đối với Misun chả khác gì khiêu chiến, là châm ngòi nổ. Hận thù chồng chất.
Nhưng cô có thể làm gì ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi. Từ ngaỳ
xuất hiện thêm một Kasumi nữa trong trường, Misun chưa bao giờ có thẻ tiếp
xúc với Gasun. Bởi đơn giản 24/24 Gasun luôn ở bên con bé đó. Nói đau
cũng đúng, hận cũng không sai. Là nó hận . Nó hận bản thân vì không thể
đến với tình yêu của mình , nó hận ngay giá trị bản thân cũng không còn lấy
tư cách nào để yêu một người đức cao trọng vọng ấy. Nhưng đối với Misun
lúc này, ngay bây giờ, Gasun là toàn bộ cuộc sống và hi vọng của con bé.
Bây giờ, trong cáI gia tộc nhà Hawa Hoshine ấy, con bé không còn bất cứ
một ví trí nào khác ngoài danh hão “ Nhị tiểu thư”.
Sau kế hoạch ám sát không thành công người ông đáng kính. Misun bị lật bài
ngửa. Nó vẫn nhớ, người ông ấy đã tuyệt tình nói giữa đại gia tộc :
-Cháu gái ư. Đối với ta, nó không đáng giá bằng một con nha hoàn..
Một con nha hoàn….
Là nha hoàn đấy….
Nếu với hành động không suy nghĩ của nó, bị ông coi là nha hoàn cũng
không thể trách. Như thế là rộng lượng lắm rồi….nhưng……
“…………..
-Ông ơi….một con nhok 3, 4 tuổi ngơ ngác , sợ hãI nhìn cái xác nhầy
nhụa máu trong phòng ông nội mik.
-Ôi..Misun của ông đén đấy ak.
-Sao chị Min lại nằm trong phòng ông
-Nó ư…..con nha hoàn ấy làm chết mấy con cá rửa chân của ta. Đáng
chết.
-Vì cá thôI ư.
-Đúng, đối với ta. Một con nha hoàn có là gì. Một con cá rửa chân ngày
Ngày luồn lách còn dễ chịu hơn.
Một con nha hoàn không bàng mộ con cá rửa chân của ông.
Vởy….Misun chống tay lên bàn ăn, nhớ lại, bàn tay đặt lên tim:
- Giá trị của con là ở đâu hả ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...