Nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, Kasumi thì thầm:
-Đã đến lúc trở về với cơ thể thực rồi chị ak.
Kito dùng bình thủy lân, ngón tay xoáy một vòng tròn vào không khí thì
Kasumi đưa tay chặn lại:
-Gượng đã..
-Có chuyện gì ..thưa chủ nhân
-Cứ để ta..
Ngón tay cầm lấy mặt dây chuyền hình lưỡi kiếm bỗng nhiên sáng rực. Một
đường máu tươi hằn trên ngón tay, nhỏ giọt…..Kito hoảng hốt quỳ xuống..
-Chủ nhân…
-Không sao…vết thương này đã thấm vào đâu so với nỗi đau mà chị
phải chịu đựng….
-NHưng người….
-Một chút máu thôi mà
Ngón tay tách nhẹ đôi môi cô gái, một giọt máu xanh lăn dài xuống miệng.
MỘt lúc, hàng mi cô gái rung rung…
-Chị…Kasumi không kiềm chế được cảm xúc, sung sướng kêu lên.
-A…cái đầu mik….đang ngủ ngon mà
Cố gái ngơ ngác nhìn người trước mặt rồi quay lại nhìn bản thân
-Hơ..hơ…ai đây..Vậy là hoàn xác rồi ak
-Vâng ạ
-Ôi cuối cùng cũng có cơ thể thực, đã được làm chủ thân xác
mik……Hu….hu
Như một đứa trẻ..cô gái òa khóc , ôm chầm lấy Kasumi mà nức nở. Lạnh
lùng như con bé mà hàng mi cũng ươn ướt
Quả thật đc trở lại với chính cơ thể mik không hạnh phúc nào tả nổi.
Nghe tiếng khóc không ai bảo ai, bốn kẻ lao vào như cơn lốc và như trời
trồng đứng nhìn hai cô gái giống hệt ôm nhau khóc trước mặt
Bất ngờ xen lẫn sửng sốt
Kahanda nhìn kĩ khuôn mặt hai người con gái, gằn giọng:
-Là cái quái gì đây? Sao các người dám đưa hình ảnh Kasama ra đùa
giỡn
-Anh….giật mik với tiếng nói, cô gái đứng dậy tiến đến trước mặt
Kahanda……Là em đây mà
-Nói dối, cách đây 16 năm..Kasama đã bị giết bởi bàn tay của tên đó
vừa nói, hán vừa chỉ tay hướng Kito mà hét
-Không…là em
-Âý…ấy..ngươi cứ bình tĩnh..Kito cười xòa…để ta kể rõ ngươi
nghe..Mà tất cả ngồi xuống đi chứ..sao đứng hết thế này
Kidosun bắt chéo chân, cao ngạo ngồi trên ghế salon
Takashi im lặng, nhàn nhã bước tới ghế
Gasun lại trèo tót lên cửa sổ, nhẩn nhơ trêu đùa mấy giàn hoa tigon.
Kahanda thì bực mik , tức giận ra mặt, chẳng thèm nhúc nhích
Kito cười rạng rỡ nói lớn:
-Chương trình kể chuyện cho bé đêm khuya bắt đầu.
Nghe thế, Kasama bụm miệng cười, Kasumi mắt ngó lơ ngòai cửa sổ ai ngờ
gặp phải Gasun. Thế là song song buổi kể chuyện có một trận đấu mắt.
khuôn mặt Kahanda đc thể lại lửa giận ngùn ngụt. Ngỡ như chỉ cần Kito
khuấy tung luồng không khí ấy một lần nữa thôi là sẽ đón lấy cái chết.. hình
như hắn bik điều đó nên cũng đi vào chủ đề chính.
-Câu chuyện xin được phép bắt đầu. Một đêm nọ trời đầy sao, trăng
tròn vành vạnh, làn gió mạnh mẽ như trận cuồng phong. Đúng 12 h, khi
ngôi sao Thiên Kim rời vị trí đén hòa quyện với mặt trăng thì trời chuyển
giông mạnh. Mặt trăng lúc này bị bao trùm bởi một màu đen chết chóc.
Từng đợt gió xóay mạnh, ào ào, cây cối đổ rạp……
-Ngươi tả hết cảnh chưa? Kidosun chăm chú nhìn Kito, buông lời.
-Chưa..mát cả hứng . Trong lâu đài nguy nga. Cụ thể là lâu đài của tộc
Royal bây giờ, phu nhân đang trở dạ. Đúng lúc hai tiểu công chúa ra đời,
ngôi sao Thiên Kim ấy rơi vào tòa lâu đài và hạ ngay giữa trán chủ nhân.
Như chiếc chìa khóa gặp đúng ổ, những ngôi sao còn ẩn mình trên cơ thể
chủ nhân đồng loạt bừng sáng, khí chất Nữ vương theo đó tỏa ra không
gian…
-Ukm….hình như hồi nhỏ ta cũng đã ngửi thấy mùi gì đó nhưng một
lúc lại chẳng nghe gì nữa…..Kidosun gật gù
-Đúng vậy. Ngài không thể phát hiện ra nó đã đc giữ lại. Chính xác
hơn là đã đc phong ấn. Sinh mạng hai đứa trẻ được gắn liền vs nhau. Sự
tồn tại của Kasama chính là chìa khóa phong ấn cho chủ nhân.
-Hòan tòan bịa đặt…các ngươi vì muốn thỏa mãn thú vui nhất thời mà
*** hại Kasama. Kahanda tức giận nhảy tới nắm lấy cổ áo Kito
-Hừ,,bịa đặt sao….chẳng lẽ ngài muốn mất luôn cả hai đứa em của
mik. Đối với ngài, chủ nhân không phải là em sao?..Khi chủ nhân ra đời,
ta cũng đã được triệu tập đến để gĩư phong ấn..
-Kito..thôi ngay..Kasumi hét lên
-Xin chủ nhân thứ lỗi. Tại hạ không thể..
-Kito……Kasumi gằn giọng
-Anh Hai..em vẫn còn sống đây mà. Kasama thấy thế, vội vã đứng dậy.
-Kahanda…Kasama..các ngươi nên cảm ơn chủ nhân mới phải. đangs
lẽ Kasama đã chầu diêm vương . Khi ta định phá tan cái xác khô kiệt ấy,
chủ nhân đã cầm lấy tay ta….
-Nói dối..hòan tòan bịa đặt..Kahanda lắc đầu phủ nhận, hét lớn
-Chẳng cần ngươi phải tin làm gì. Sự thật là thế. Hai lựa chọn. Tin
hoặc Không.
Kasumi lạnh lùng buông một câu, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt trăng nhưng
thực sự lòng cô đáu đớn vô cùng. Cô có phải là em gái hắn hay không bởi vì
trong mắt hắn hình như chỉ có Kasama.
-Nếu như đó là sự thật thì tại sao không để Kasama trở về vs xác mik
sớm hơn…Takashi im lặng hồi lâu, ms hỏi.
-Phong ấn..ngươi nhó chứ. Hôm nay chủ nhân mớ trở về đúng vs vị trí,
vai trò của mik. Chỉ khi đó Kasama ms hết nhiệm vvụ và ms có thể về cơ
thể cũ.
Kito nhanh chóng trả lời.
-Vậy bao lâu nay, người tiếp xúc với ta là ai…..Kidosun giật mik hỏi
lại.
-Chủ nhân hoặc cũng có thể là Kasama…Tất cả đều có thể.
Takashi như người mất hồn, gằn từng giọng một
-Vậy người từng sống vs chúng tôi lâu nay là ai?? Là Ai????Người gặp
tôi lần đầu tiên tại trường học là ai????
-Điều này..có thể là…..Kito nghĩ ngợi định cất lời
-NGƯỜI TÔI MUỐN HỎI LÀ kASUMI
Con bé ngước mắt lạnh lùng nhìn những nét đau khổ chạy dọc trên khuôn m
mặt hốc hác nhưng vẫn khá điiển trai của Takashi, buông lời:
-Tôi không biết và…tôi không quen ngươi.
Và rồi nó nhìn lướt qua những khuôn mặt còn lại
-Và cả các người cũng vậy. Hãy quên tôi đi.
Gasun tưởng chừng như đã nắm trọn vẹn con bé trong lòng bàn tay. Và giờ
câu nói của nó đã khiến hắn phải giật mik. Hắn cứ nghĩ rằng việc mất trí nhớ
của con bé là giả. Tất cả chỉ diễn để phục vụ cho vở kịch này mà thôi.
Nhưng hắnkhông ngờ….mất trí nhớ….ròi một câu nói không biết hắn là ai.
Gasun hai tay đường gân xanh hằn rõ, giả vờ lạnh nhạt nhưng ánh mắt chan
chứa nỗi đau:
-Quên….quên ư….một tiếng quên dễ dàng vậy sao. Cô gieo rắc trong
lòng bao người mầm hi vọng rồi dễ dàng ngắt cành non mới nhú như thế
sao???
Kasumi khó chịu, ánh mắt đăm đăm nhìn Gasun.
-Tôi nói lại..TÔI KHÔNG QUEN NGƯƠI. VÌ THẾ ĐỪNG ĐƯA
BẤT KÌ QUÁ KHỨ NÀO ĐỂ RÀNG BUỘC TÔI.
Gasun nhìn thẳng vào Kasumi.
Im lặng.
Im lặng.
Một lúc sau, hắn quay người bước đi. trước khi ra khỏi căn phòng, hắn quay
người lại, nở một nụ cười rãng rỡ
-Vậy thì…hãy quay lại hai tháng trc nhé. Lúc em mới vào trường.
Nhưng lần này sẽ là ….TÔI THEO ĐUỔI EM.
Rồi bước đi không quên nhận xét “ trời hôm nay đẹp”
-HẢ?
Tất cả đồng loạt nhìn cái bóng mất hút trong màn đêm không khỏi giật mik.
Trên khóe miệng Kasumi, dấu vết một nụ cười vẫn còn rõ nhưng rất kín đáo.
Takashi đứng nhìn Kasumi hồi lâu cũng quay người bước đi, lao vút vào
màn đêm
Kidosun giật mạnh tấm màn trên bức tường lộ ra một bức ảnh lớn chóan gần
hết căn phòng.
Bỗng Kasama reo lên:
-Ơ….ảnh của tôi đây mà. Sao nó lại ở đây. Lần đó tôi trốn mọi người
tới công viên trung tâm.
-Cảm ơn em. Thế là đủ.
Kidosun mỉm cười mãn nguyện nhìn Kasama.
-Thật sự có phải là em không Kasama. Kahanda ánh mắt tràn ngập hi
vọng nhìn cô gái trước mặt.
-Vâng…là em đây mà. Em đã sống cùng nhà với anh qua cơ thể
Kasumi. Em đã xin ảnh đổi lớp mà thực ra hồi đó bị Kasumi xui khiến…..Cô
bé nháy mắt cười nhìn Kasumi, nó chỉ nhẹ gật đầu…….à..còn vụ thức ăn
nữa chứ.
Chưa dứt lời. cô đã bị Kahanda ôm chặt:
-Quả thực là em…vậy mà anh từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp
lại em.
-Vâng…chính em cũng đnag cảm thấy như mơ. Suốt mười sáu năm
qua, em đã sống cùng Kasumi. Một cơ thể hai linh hồn.
Kito khó chịu ra mặt, từ lúc có sự xuất hiện của Kasama thì Kahanda lờ hẳn
Kasumi đi, giống như suốt mười mấy năm qua hăn schỉ đuổi theo hình bóng
của Kasama trong Kasumi.
-Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc hội ngộ của hai người nhưng chủ nhân
cần nghỉ ngơi
-Hiện tại chúng ta cần về Kí túc xá đã. Lâu đài có lẽ chưa đc sắp xếp
lại. Kahanda chỉ dẫn.
-Mà nàng có thể ở đây mà. Kidosun nhìn Kasama cười.
-Sẽ không bao giờ. Ta không thể để em gái tại nhà kẻ giết cha mẹ nó.
Kahanda gằn giọng.
-Ơ…ơ…..ở đó là nghị viện xử lí chứ có phải tôi đâu..Kidosun nghe
Kahanda nói thé thì ủ dột.
-Mẹ…đúng rồi anh Hai ơi…chúng ta về nhà thôi.
Kasama hốt hoảng nhìn hắn . Hắn gật đầu rồi ngượng ngùng nhìn Kasumi:
-Em cũng đi luôn chứ.
Nó chẳng nói gì, lạnh lùng nhìn hắn rồi bước đi, trong đầu không ngừng tự
hỏi “ Mẹ…..bà là ai????”
Takashi vừa rời khỏi đó là lao ngay vào rừng. Dồn toàn bộ nỗi đau, tình yêu
bị quên lãng vào những đòn đánh. Bây giờ chẳng ai còn nhận ra một Takashi
trầm tĩnh trước mọi biến cố, một Takashi lạnh lùng như bao người ngưỡng
mộ bời vì đơn giản hăn cũng có trái tim. Nó cũng có giới hạn của nỗi đau.
Những thân cây gãy đổ nghiêng ngả. Đến khi chẳng còn đủ sức để vung đòn
nữa thì hắn mới ngồi sụp xuống gốc cây…vò đầu bứt tóc^^
-Quên…..Em nghĩ dễ dàng thế hả Kasumi. Nhưng rốt cuộc người tôi
yêu là ai.. Kasumi hay Kasama đây…Tôi yêu cái sự tự tin vô bờ bến của
em. Yêu sự hồn nhiên vô tư, sự hiếu thắng khiến người ta cũng kinh hãi
nhưng những nét dịu dàng đôi khi lại khiến người ta mềm lòng tưởng
chừng như em mong manh dễ vỡ…..điều đó là ai..là ai??????
Nước mắt mặn chát trên đầu lưỡi, chạy dọc trên gò má.
Có lẽ kẻ lạnh lùng ms đau khổ nhất.
-Giết chết con nhỏ đó cho ta….
Tiếng hét vọng cả khu rừng. Một đoàn người đuổi theo một cô gái, nét mặt
đầy vẻ thick chí. Mình đầy vết thương nhưng cô gái không ngừng tìm moi
jcách đánh lại chúng. Nhưng rồi đuối sức dần. Và cô nhìn thấy bóng người
ngồi dưới gốc cây. “ chỉ có hăn smới giúp đc mik’’..cô dặt cược tính mạng
vào gã. Cô lao nhanh tới gần gốc cây rồi ngất lịm.
-Giết nó đi. Con rang này dai sức gớm. Lấy đầu nó về gặp nhị tiểu thư
nhận thưởng, còn lại cho tụi mày tùy ý sử dụng.
Rồi cô ta cúi gần mặt cô gái:
-Haco…đừng hận ta..ta cũng chỉ là làm việc theo lệnh chủ nhân như
người mà thôi. Có trách thì gặp nhị tiểu thư mà tính sổ….ha.ha
Khi cô vừa quay lưng đi thì:
-Chà….chà..ỷ đông hiếp yếu cơ ak..chơi bẩn quá.
-Mày là thằng nào. Bò ra đây, bổn tiểu thư còn tha cho.
-Câu ấy phải để ta nói mới đúng chứ.
Bóng người đứng dậy tiến lại gần. Đến khoảng cách đủ nhìn rõ mặt đối
phương thì cô ta mặt cắt không còn giọt máu, hốt hoảng:
-Ta..a.ka.a..shi..ii..thiếu….gi..a..a
-Lớn giọng gớm cơ mà..sao lắp bắo không nên lời thế kia
-Thiếu…gia.a.
-Ta cũng nổi tiếng dữ ha…Hắn cười khẩy
-Danh tiếng thiếu gia..không ai là không biết.
-Ukm.thế xử thế nào nhỉ
-Dạ….xin đã thất lễ với ngài…rồi quay ra phía sau. Rút nhanh.
Đoàn người lủi nhanh, khu rừng lại yên tĩnh.
Hăn sũng định bỏ đi nhưng thấy người phía sau không có một biểu hiện nào
là sẽ tỉnh dậy ngay, hắn thở dài:
-Cô gái ạ…tôi chẳng bik cô là ai…nhưng..tôi mới thất tình..mà đúng
không nhỉ?
Hăn sgượng cười nhìn cô gái dưới đất. Rất xinh. Một khuôn mắt tựa thiên
thần dù bị đất cát che lấp.
Chơt, cô gái động đậy, hét lớn:
-Đại tiểu thư….cứu em..đại tiểu thư.
Rồi ngất lịm. Hắn chặc lưỡi:
-Đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân một lần vậy. Rồi bế cô gái ra khỏi rừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...