Tiết học bắt đầu, vị giáo viên già nhanh chóng bước vào, nghe lũ bạn kháo nhau thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc với học sinh nên khi thầy vừa bước vào cả lớp là im như hến ngoan ngoãn đứng chào, duy chỉ có nó vẫn thản nhiên úp mặt xuống bàn mà thôi. Thầy giáo thấy thế thì tức giận đến bàn giáo viên lấy 1 cục phấn dài nhắm hướng nó nằm mà chọi, đây là cách mà thầy trừng trị học sinh của mình, đặc biệt là thầy ném rất chính xác chưa bao giờ sai lệch cả. Học sinh nào mà bị thầy tâm tia là y như rằng đầu đau ê ẩm vì lực ném không hề nhẹ, cả lớp run sợ tiếc thay cho 1 bông hoa đẹp sắp bị bão táp vùi dập. Thy Thy bất giác mỉm cười, ở góc độ của cô chụp lấy viên phấn thật chẳng khó khăn gì, nhưng cô biết cô chẳng cần tốn công sức mà ra tay đâu. Nó từ tốn ngẩng đầu lên, nhanh chân xoay người 1 góc 180 độ bật người lên dùng chân đá ngược viên phấn trở lại trong sự ngạc nhiên của mọi người trừ Thy Thy. Viên phấn bị đá vỡ nát 1 phần, phàn còn lại bay ngược nhằm hướng trán của vị giáo viên già mà cắm vào khiến ông suýt ngã ngược về sau, đầu đau ê ẩm, sưng to bất thường.
_ Thưa thầy phấn là để viết bài chứ không phải để chọi, mong lần sau thầy rút kinh nghiệm. Nó hắng giọng mĩa mai
_ Em... Em... Thầy giáo già tức giận lắp bắp. Ông còn chưa mắng nó mà nó dám trả treo với ông trước rồi
_ Em nhớ quy định ngành giáo dục thì giáo viên đâu được nói lắp, mà thôi không sao thầy chỉ dạy toán nên chắc không ảnh hưởng lớn đâu, mà thầy cũng nên sửa đi, đê vậy không hay đâu. Nó mỉm cười tiếp tục nói, nó biết ông thầy đang vô cùng tức giận, đã thế thì chọc cho ổng khỏi dạy luôn.
_ Em được lắm, hôm nay lớp nghỉ. Ông giáo đỏ mặt nhìn nó rồi bước thẳng ra khỏi lớp
Cả lớp vội vàng reo mừng, phần thì được nghỉ phần thì chứng kiến cảnh đối đáp khiến ông giáo phải cứng họng. Trước đây chỉ có ông ta là dám chửi học sinh, nặng nhẹ học trò thôi, nay có người trừng trị lại ông ta thật là sướng trong người. Hơn nữa ai nấy cũng thầm nể phục nó, cái thái độ ngang bướng nhưng vô cùng dễ thương của cô gái này. Nghỉ được 2 tiết toán, kế tiếp là đến giờ giải lao nên nó kéo Thy Thy xuống căn tin để giải quyết cái bụng đói meo của mình. Đi chưa được giữa đường thì tiếng loa vọng lên "Mời em Hoàng Ngọc Băng Di lên phòng hiệu trưởng gấp." Nó thở dài ngán ngẩm, chẳng lẽ vừa mới quậy chút xíu mà đã bị kỉ luật rồi sao, kéo Thy Thy đi lòng nó hồi hộp khôn cùng. Đám học sinh thấy vậy thầm tiếc thay cho nó, ai biểu ăn gan hùm mật gấu chọc phải Phấn Ca làm gì chứ. ( Thấy hay chọi phấn nên được gọi là Phấn Ca). Đám học sinh nữ thì hả hê vô cùng, đơn giản là nó đẹp nên chúng ghét, nó mà bị kỉ luật nhẹ nhất cũng là đình chỉ học có thời hạn, khỏi gặp mặt mắc công chướng mắt. Đẩy nhẹ cửa phòng hiệu trưởng nó bước vào, lễ phép cúi đầu chào, bên cạnh là Phấn Ca đang hả hê nhìn nó. "Vừa già, vừa xấu, vừa tiểu nhân, biết vậy khi nãy mình giết lão luôn cho đỡ lắm chuyện" Nó chau mày suy nghĩ.
_ Băng Di, Thy Thy, 2 đứa ngồi đi. Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào bộ sô pha giữa phòng nói
_ Thưa thầy, thầy gọi bọn em có việc gì? Nó ngạc nhiên hỏi
_ Ak chuyện khi nãy trong lớp em... Thầy hiệu trưởng ngập ngừng
_ Thưa thầy, thiết nghĩ em không làm sai. Nó mỉm cười trả lời
_ Em là học sinh mà dùng phấn ném vào giáo viên thì bảo không sai ak, ai dạy em kiểu đó hả. Phấn Ca tức giận hét
_ Thưa thầy, con mắt nào của thầy thấy em dùng tay ném phần vào thầy ạ. Nó ngây thơ hỏi, đôi mắt xoe tròn long lanh nhìn thẳng Phấn Ca
_ Em... Em còn xảo biện... Em không dùng tay... Phần Ca lắp bắp nói
_ Vậy thì phải rồi, Băng Di không dùng tay thì sao ném phấn trúng thầy được, chính thầy cũng thừa nhận rồi mà, vậy thì kiện cáo làm gì. Nhưng ngược lại em thấy thầy dùng phấn ném vào học trò, chuyện này thầy giải thích thế nào. Nếu thầy hiệu trưởng cần có thể hỏi các bạn trong lớp em. Thy Thy mỉm cười tiếp lời, cô biết ông thầy này khi tức giận sẽ không nói rõ chữ, vậy thì chỉ cần để ông ta thừa nhận hành vi của mình thôi.
_ Em... Em... Phấn Ca lắp bắp nói không nên lời
_ Bọn em như thế nào ạ? Thưa thầy giáo viên nói lắp lại có hành động thô bạo với học trò xem ra không thể tiếp tục công tác được nữa rồi. Nó mỉm cười đe dọa, đụng ai không đụng, đụng đến Hoàng Ngọc Băng Di nó thì không im chuyện thế đâu.
_ Thôi được rồi các em có thể về lớp. Thầy cũng có thể viết đơn xin nghỉ rồi đó. Thầy hiệu trưởng lạnh lùng nói
Nó và Thy Thy cúi đầu lễ phép chào rồi đi ra ngoài, Phấn Ca vẻ mặt tức giận đầy sát khí nhìn theo 2 vóc dáng nhỏ từ từ khuất xa. Lần này không chỉ không trị được kẻ ương bướng như nó mà còn bị nó quay lại trị ngược khiến ông mất việc thật sự không đáng chút nào. Hổ thẹn Phấn Ca cắp cặp đi thẳng ra khỏi trường trong tiếng reo hò cổ vũ của bọn học trò. Vừa mới vào trường đã khiến 1 giáo viên khó chịu bị đuổi việc, xem ra khả năng mưu mẹo và miệng lưỡi của 2 đứa nó không thể xem thường được rồi. Và chỉ trong 1 buổi sáng hôm ấy cái tên Hoàng Ngọc Băng Di và Vương Trần Thy Thy đã nổi tiếng khắp cả trường, 2 đứa nó nghiễm nhiên thành đề tài bàn tán khắp nơi. Cả trường người thì thán phục, kẻ tán dương, người khác thì dè biểu, nói chung chê khen điều có cả. Nó mặc kệ, chỉ cần lấp được cái bao tử trống rỗng của mình là đủ, ai muốn nói gì thì nói nó không quan tâm. Khổ nhất là Thy Thy, nổi tiếng là tiểu thư của 1 tập đoàn lớn, con nhà gia giáo thế mà bị nó liên lụy thành đề tài bàn tán. Nào là "Tiểu thư Vương gia nghe đâu ngoan hiền lắm mà", "Tiểu thư tập đoàn lớn mà quậy kinh thế"...bla...bla. Thy Thy nuốt khan, cô ức chế vô cùng, chẳng lẽ tiểu thư nhà giàu thì phải dịu dàng, hiền thục quý phái sao, bắt cô nũng nịu kiểu đó thà kêu cô chết sướng hơn. Chưa xử lí xong bữa trưa thì phiền phúc lại kéo đến "Hội học sinh thông báo mời 2 em Hoàng Ngọc Băng Di và Vương Trần Thy Thy lớp 10A1 lên văn phòng hội có việc gấp.". Tiếng loa thông báo vang vọng khiến nó đang ngấu nghiến ăn pizza thì suýt mắc nghẹn, với lấy chai nước trên bàn nó tu ừng ực như kẻ chết khát, chẳng biết phiền phức gì lại đến với 2 đứa nó nữa. Cả căn tin ngoái đầu nhìn về bàn nó như nhìn 2 sinh vật lạ vậy, mà không lạ sao được, học sinh mới chuyển đến ngày đầu tiên bị mời lên văn phòng những đến 2 lần cơ đấy.
——————
End chap
~❤❤❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...