Nữ Hoàng Tốc Độ Và Vua Xa Lộ

Quay gót trở về bệnh viện, Thy nhẹ nhàng mở hộp quà mà Kỳ vừa tặng cho cô. Bên trong là 1 chiếc vòng tay bằng bạc được thiết kế khá tinh xảo, phải nói là độc nhất vô nhị với ngọc trai sáng được kết thành những bông hoa đang nở rộ. Phía dưới hộp còn 1 mẫu giấy nhỏ với dòng chữ "Cẩn thận với Thanh". Gập tờ giấy lại Thy khẽ mỉm cười, món quà mà Kỳ tặng cô quả thật rất tuyệt vời, ở nơi đây cô cầu mong Kỳ mau tìm được hạnh phúc của chính mình.
Thảo luận với mọi người tạo ra 1 chiếc bẫy hoàn hảo, giờ thì chỉ cần con mồi xuất hiện mà thôi. Chỉ cần tóm được Thanh, nhóm nó sẽ biết được ai là kẻ đứng sau mọi chuyện này mà thôi. Trò chơi này cũng đến lúc phải kết rồi, lần này bọn nó nhất định phải giành được chiến thắng sau cùng để kết thúc mọi đau khổ không cần thiết.
Chiều hôm ấy, đúng như dự định ban đầu, Thanh vào thăm Kan, nó mỉm cười vui vẻ đón tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đặt giỏ trái cây trên bàn, Thanh bước đến ngồi cạnh người con trai trong dải băng trắng quấn quanh người. Nước mắt cô khẽ nhạt nhòa, nhìn cô khóc thật sự rất đau lòng, có thể nói đây là cảm xúc thật không chút giả tạo nào. Nó lấy cớ có việc ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho cả 2. Đợi nó đi khuất, Thanh vội vàng khóa trái cửa lại, cô dịu dàng nhìn anh.
_ Kan, em xin lỗi, sau khi mọi việc xong xuôi em sẽ đến với anh, chờ em nhé. Thanh cúi xuống hôn lấy người thanh niên rồi vung dao lên.
Ánh sáng phản chiếu vào khuôn mặt trắng nõn không tì vết, mũi dao nhọn đâm phập xuống, Thanh khẽ nhắm mắt quay đi. Bất ngờ 1 bàn tay chụp lấy con dao trên tay cô, bẻ ngược lại. "Choang" con dao rơi xuống sàn tạo nên 1 âm thanh vô cùng hoàn hỏa. Đẩy Thanh vào góc tường, Bảo từ từ gỡ lớp băng quanh mặt mình ra, ánh mắt lạnh lùng quét ngang người con gái đang run rẩy nơi góc phòng.
_ Sao lại có thể chứ. Thanh như không tin vào mắt mình, kế hoạch của cô đã thất bại ngay từ đầu
_ Sao lại không thể, có người đã cảnh báo cho bọn tôi biết được kế hoạch của cô rồi. Nó mỉm cười đẩy cửa bước vào
_ Không thể nào, hắn ta không thể phản bọi tôi được, đã có giao ước rồi kia mà. Thanh lắc đầu vẻ như chẳng tin vào những lời nó nói
_ Cô ngây thơ thật, cứ nghĩ hắn sẽ để cô yên nếu cô biết hết bí mật của hắn sao? Bảo lạnh lùng nói
_ Lâm Gia Quân, Dương Hoài Phong, tôi sẽ không tha cho 2 người. Thanh cầm dao chém loạn xạ vào không trung như người điên.
Nó vội vàng tung cú đá hất con dao sang 1 bên, giật ngược 2 tay cô ta về phía sau khống chế lại. Khanh vội vàng bước vào trói Thanh dẫn đi nhốt vào hầm bí mật, nơi Trân cũng đang bị giam cầm sao khi đả thương Thy. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, kẻ chủ mưu sau mọi chuyện cũng được vạch trần. Nó chỉ không ngờ là Phong lại có thể tàn nhẫn đến mức đó, có lẽ nó đã quá chủ quan với con người này.
_ Giờ cậu tính sao hả Băng Di. Thy khẽ hỏi nó

_ Tạm thời cứ công bố Kan bị giết, hung thủ vì chống cự nên cũng bị bắn chết. Tớ sẽ chuyển Kan sang Mỹ điều trị. Linh và anh Khanh sẽ theo để chăm sóc. Nó thở dài nói
_ Tớ không đi, tớ muốn tự mình băm vằm kẻ đã hại Kan ra nông nổi này. Linh thẳng thừng từ chối
_ Linh, nghe lời Băng Di đi, em không biết võ, ở lại chỉ thêm mối bận tâm thôi. Khi nào Di bắt được họ thì sẽ để em chính tay xử lí. Khanh vội khuyên can. Anh biết ý đồ của nó, vốn dĩ định ở lại giúp nó nhưng vì an toàn của Kan và Linh anh đành phỉa đi theo.
_ Em nói tiếp đi Băng Di. Bảo cất lời
_ Em định tổ chức tang lễ giả, tại đó chúng ta có thể bắt được họ mà không kinh động đến mãnh hổ bang, thế lực của họ rất lớn, em không muốn kéo người vô tội vào cuộc. Nó tiếp lời
_ Vậy để bọn anh chuẩn bị. Huy nói rồi kéo Bảo ra ngoài.
Huy và Bảo cần phải nhanh chóng lan tin Kan mất trong thế giới ngầm, đây là cách vẹn toàn nhất để che giấu mọi việc. Nó vội vàng ra ngoài sắp xếp chuyển viện cho Kan trong điều kiện tốt nhất. Thy thì đi chuẩn bị đồ cho Khanh và Linh rời khỏi đây. Mỗi người một việc chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng này. Dù không muốn rời khỏi nhưng Linh cũng không muốn bỏ Kan ở 1 nơi xa lạ, cô đành nghe theo sự sắp xếp của nó.
8:00 pm chuyên cơ riêng của Khanh có mặt trên sân thượng bệnh viện, 3 người cùng đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp nhanh chóng lên máy bay xuất phát. Nó vẫy tay chào tạm biệt rồi cất bước trở về nhà sắp xếp cho tang lễ của Kan.
Phong sau khi nghe tin Kan mất, Thanh cũng thiệt mạng thì vô cùng vui mừng. Không cần đích thân ra tay vẫn có thể loại trừ được hậu hoạn, từ giờ anh có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Quân thì phấn khởi trong lòng, Kan mất thì Linh nhất định sẽ ngã về phía anh. Điều đáng nói hơn là Quân không phải nghe theo sự điều khiển của Phong nữa, từ giờ anh có thể thoát khỏi kẻ nhẫn tâm này rồi.
-------------------------------
Thay đổi trang phục, Phong và Quân vội vàng đến dự tang lễ của Kan, dù gì cũng phải cảm ơn Kan mới đúng lễ mà. Biệt thự nhà Kan phủ 1 màu trắng tang thương, chiếc quan tài gỗ đặt giữa phòng, di ảnh mờ nhạt trong làn khói. Nó đứng bất động, chẳng cười, chẳng khóc, vẻ mặt thoáng nét đau khổ vô bờ. Mặc cho mọi người lo phần tiếp khách, nó chỉ đứng nhìn và chờ đợi. Phong và Quân bước vào, 2 người thấp nhang cho Kan, vẻ mặt cũng toát nét đau buồn nhưng giả tạo vô cùng.
_ Em đừng quá đau buồn. Phong khẽ an ủi nó

_ Cảm ơn anh, em nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại Kan. Nó xoáy sâu vào mắt Phong mà nói
_ Không phải hung thủ là Thanh sao? Quân khẽ giật mình hỏi
_ Đúng hung thủ là Thanh nhưng kẻ chủ mưu là bang Mãnh hổ. Thy chen vào, giọng sắc lạnh
_ Anh cũng biết chuyện này mà phải không Phong. Bảo từ phía sau lên tiếng khiến Phong giật mình
_ Mọi người nói gì tôi không hiểu. Phong giả ngu ngơ nói
_ Đúng đó, bọn tôi làm sao biết bang mãnh hổ được. Quân vội vàng chen lời
_ Thật sao, vậy Dương Thụ chắc anh biết chứ Phong. Người tạo ra thuốc độc mà 2 người đã tiêm vào người Kan, hay cũng chính là ba của anh. Nó từ tốn nói
_ Haha thú vị, em biết hết mọi chuyện rồi sao, nhưng đừng hòng bắt được anh. Phong lao vào bắt lấy nó, không chế lại.
Quân thì không may mắn như Phong, anh định bắt Thy làm con tin nhưng bị Bảo hớt tay trên. Cả 2 so tài chẳng ai hơn ai khiến những người trong buổi tiệc lo lắng chạy tháo đi. Khung cảnh hỗn loạn cô cùng, chỉ có nó là thản nhiên trước mọi chuyện mà thôi. Lát sau Bảo cũng bắt được Quân, nó đang bị Phong khống chế nên Huy không dám làm càng, chỉ đứng yên quan sát thôi.
_ Thả Băng Di ra, nếu không thì đồng bọn của anh sẽ khó sống đấy. Bảo lạnh lùng ra lệnh
_ Tên đó sống chết cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả, vì mục đích của tôi đã thành công rồi. Băng Di, em có biết tôi yêu em đến thế nào không, nhưng em lúc nào cũng chỉ có Huy mà thôi. Hôm nay có chết tôi cũng bắt em phải đi theo tôi. Phong cười khẩy nói

_ Vậy sao, anh đánh giá tôi thấp quá rồi, Black Angel dễ dàng để anh bắt vậy sao? Nó thản nhiên nói rồi nhúng nhẹ người hất ngược về sau thoát khỏi tay Phong.
_ Black Angel, không thể nào. Phong hoảng loạn nhìn nó
"Đoàng" _ Sao lại không. Thy mỉm cười cho sự ngu ngốc của người con trai trước mặt mình, phát súng của cô nhắm đúng huyệt đạo trên chân trái khiến Phong khụy xuống
"Đoàng, đoàng, đoàng" lần lượt chân trái và 2 tay Phong cũng bị nó dùng súng phế đi. Quân như không tin được vào mắt mình, trước mắt anh là 2 người con gái vô cùng đáng sợ. Ngự trị trong vỏ bọc thiên thần ấy là sự tàn nhẫn đáng sợ hơn cả Phong nữa. Đúng là không hổ danh những người đứng đầu của Demon's Wind, những con quỷ khoét tiếng thế giới đêm.
Mọi chuyện được giải quyết sạch sẽ trong đêm hôm ấy, cơn bão đi qua trả lại cho bọn nó 1 bầu trời trong sáng. Quân và Phong cũng được nhốt trong mật thất của nó để chờ Kan và Linh trở về xử lí.
---------------------------------------------
3 Tháng Sau. Chuyên cơ riếng của Khanh đưa Linh và Kan trở về, vì anh còn bận việc nên không thể về chung được. Kan nhờ sự chăm sóc và tình yêu của Linh nên đã tỉnh ngay sau đó 1 tuần, nhưng vì vết thương khá nặng nên đành ở lại tịnh dưỡng đến giờ mới có thể về. Nhìn Kan rắn rỏi đứng trước mặt nó mà nước mắt tuôn trào, nó ôm chặt lấy Kan khiến cậu nhóc xém nữa là phải nhập viện vì ngạt. Mọi người nhanh chóng trở lại biệt thự ăn mừng tai qua nạn khỏi, Kan và Linh vui vẻ kể chuyện của cả 2 cho mọi người nghe, tình cảm của họ đã dần chuyển sang 1 cung bậc khác.
Tối đó tại bar Wind, cả nhóm nó cùng nhau xuống tầng hầm nơi mà những kẻ đáng bị trừng phạt đang chịu sự giam cầm và hành hạ dã man. Phong bây giờ chẳng khác nào là kẻ tàn phế, hắn nằm bất động trên sàn, ánh mắt câm phẫn nhìn nó. Quân thì bị đánh cho người không ra người, ma không ra ma, đầu tóc thì bù xù, rối um, vết thương lở loét bốc mùi tanh nồng. Chỉ có 2 đứa con gái là tốt số hơn hẳn, nhốt vào trong cũi chó chứ chẳng mảy may đá động dến người chúng.
_ Lôi Ngọc Trân ra trước đi, Thy chắc đang ngứa tay nhỉ? Nó lạnh lùng ra lệnh.
_ Các người buông tôi ra, các người muốn làm gì tôi hả? Ngọc Trân la hét ỏm tỏi cả lên
_ Đưa cô ta ra ngoài đi, chịu khổ ở đây suốt nửa năm chắc cũng đủ rồi. Thy mỉm cười dịu dàng, với cô oan oan tương báo bao giờ mới dứt, tha được thì cứ tha.
Đàn em của nó nhanh chóng lôi Ngọc Trân ra ngoài theo lệnh của Thy, cô ta còn được gọi 1 chiếc xe đến đưa về nhà. Đồng thời cũng có người hộ tống gia đình cô ta ra nước ngoài vì Thy cũng như mọi người đều không muốn thấy sự xuất hiện của cô ta nữa. Đó cũng được coi là 1 ân huệ đối với người con gái kia.
_ Băng Di, Thy, Kan tôi muốn xin mọi người 1 việc. Huy ấp úng lên tiếng

_ Cậu nói đi. Kan mỉm cười nhìn người bạn thân của mình
_ Tôi muốn mọi người tha cho Thanh, coi như bù lỗi cho chị cô ta, kẻ cần chịu tội không hẳn là cô ta. Huy vội vàng nói
_ Mọi người nghĩ sao? Nó khẽ nhíu mày hỏi
_ Tôi không ý kiến. Bảo nháy mắt tinh nghịch trả lời
_ Chuyện này để Linh và Kan quyết định đi. Thy nhún vai trở về chỗ ngồi
_ Cô ta cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi, nghĩ ra thì cô ta đáng thương hơn là đáng giận. Kan nghĩ ngợi rồi trả lời
_ Em cũng đồng ý, với điều kiện cô ta phải đi khỏi nơi này. Linh mỉm cười trả lời.
Thế là Thanh cũng giống với Trân, được người của nó đưa đi. Trước khi đi cô còn quay lại nói với bọn nó 1 câu "Tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho các người" nhưng từ sâu trong ánh mắt cô ta là sự biết ơn vô tận.
Giờ thì đến lượt kẻ hủ mưu phải lãnh hình phạt cho những gì mình gây ra, Phong và Quân được trói đứng trên chiếc cột gỗ, ánh mắt câm thù nhìn thẳng bọn nó. Kan khẽ bước đến trước mặt từng người quan sát, quả thật cách ra tay của nó vẫn tàn nhẫn chẳng kém gì trước.
_ Không phải chị làm, em út làm đó. Nó vội vàng giải thích
_ Muốn chém muốn giết gì thì các người làm đi, đừng hành hạ người khác nữa. Quân yếu ớt nói
_ Chết thì quá dễ, phải cho họ sống chẳng bằng chết nữa, chị dặn tụi nó kêu người chữa cho bọn chúng đi, khi nào vết thương ành em hẳn sẽ chơi sau. Kan nói rồi lạnh lùng quay đi.
Nó vội bật cười, Kan vẫn không hề thay đổi, cách này chỉ nghĩ thôi cũng đã rùng rợn huống chi là người phải chịu. Đơn giản là khi vết thương lành Kan sẽ từ từ hành hạ bọn họ, sau đó lại trị thương rồi lại hành hạ... cho đến khi chịu không nổi tự tử hoặc trong quá trình hành hạ bị mất máu mà chết mới thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui