Thời đại internet là thời đại mang đầy tính giải trí
mà toàn dân có thể tham gia.
Nhân vật nữ chính hot nhất trong các trang thông tin
tuần trước dĩ nhiên là thuộc về Phong Bình. Lượng truy cập của tất cả các trang
web có liên quan đến cô đều tăng rất cao, đặc biệt là thông tin liên quan về
bạn trai cũ của cô. Tuy nhiên, điều khiến cư dân mạng vô cùng thất vọng là,
người tự xưng là biết rõ sự việc, nắm trong tay tấm ảnh thần bí từ sau khi đưa
ra thông tin ấy thì không xuất hiện nữa, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Đường Ca Nam không
đoán được người ấy. Đường Minh Tuyên thì đã lờ mờ đoán được.
Trong vài lần hữu hạn gặp mặt Phong Bình, cô đã gặp An
Duyệt Sinh. Khi điều tra Phong Bình, cũng có tư liệu cho thấy họ liên lạc với
nhau. Nhưng nếu chỉ dựa vào cái đó thì không thể dám chắc là họ có tình xưa,
chỉ dựa vào sự nhạy cảm của một cô gái, cô nghĩ có lẽ là anh ta.
Trưa thứ bảy, khi ăn cơm cùng Đường Ca Nam, cô đã mấy
lần kích động, rất muốn nói thông tin ấy ra. Nhưng cô đã đấu tranh tư tưởng rất
lâu, cuối cùng quyết định giữ im lặng. Qua hàng loạt sự việc xảy ra gần đây, cô
đã biết thận trọng, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Phong Bình, không
phải là chuyện có thể tùy tiện bàn tán được.
Hai hôm sau, cô cảm thấy may mắn vì sự thận trọng của
mình.
Bởi vì trên diễn đàn lại xuất hiện thông tin. Nội dung
là bức ảnh của tạp chí nổi tiếng kỳ mới nhất. Không còn nghi ngờ gì, người
trong bức ảnh chính là Phong Bình. Lời dẫn nói về show diễn thời trang của
Jennifer, cuộc phỏng vấn riêng với bà ta, chủ đề là Đối
thoại với nữ thần.
Không cần biết chuyên mục ấy nói gì, chỉ cần nhìn tiêu
đề đã đủ khiến những cư dân mạng thích bàn tán xôn xao, nêu ra cao kiến của
mình choáng nặng, đờ người ra không biết phản ứng thế nào. Sau khi bình tĩnh
lại, có cao nhân nghi ngờ là bịa đặt? Photoshop? Nữ thần? Buồn cười chết đi
được.
Đối diện với chất vấn, người tung tin lại đưa ra tấm
ảnh Phong Bình chụp chung với hai người đàn ông, đồng thời chỉ ra rằng họ là
hai bậc thầy nổi tiếng trong giới thời trang ở Paris. Có rất nhiều cư dân mạng
không biết hai người này, chỉ phê bình Phong Bình nhà quê, không có phong độ,
khí thế. Cũng có người kiên quyết cho rằng đó là Photoshop. Còn có một số người
tốt bụng bận rộn việc dịch nội dung của chuyên mục… Còn những cô gái tin vào cô
gái lọ lem và vẫn đang mơ giấc mơ của cô gái lọ lem thì tỏ ra rất phấn khích…
Tóm lại, đại đa số cư dân mạng tỏ thái độ nghi ngờ,
rất phù hợp với tâm lý của quảng đại quần chúng – Hết sức tin tưởng vào những
tin xấu của người khác nhưng tin xấu thì còn phải chờ xem xét.
Chu Tân Trúc có thể được coi là đại biểu kiệt xuất
trong số đó.
Cô ta không thể tin được. Cô ta giống như cô công chúa
nhỏ được nuông chiều quá mức, chỉ muốn tin những chuyện xảy ra trong tòa lâu
đài nhỏ bé của mình, không thể chấp nhận được có người mạnh hơn mình. Dù sự
thực ấy có phơi bày trước mắt thì cô ta cũng từ chối thừa nhận.
Sau khi công ty giải trí Hoa ngữ công khai lên tiếng
xin lỗi, cô ta vô cùng tức giận, yêu cầu phóng viên kia dùng sức mạnh của mạng
internet để đạt được mục đích. Tuy nhiên, tay phóng viên đáng thương vừa tung
tin, chưa đầy vài phút đã bị hacker xâm nhập, tất cả các tài liệu trong máy
tính mất sạch. Không chỉ thế, sáng hôm sau thức dậy, phát hiện không gian trong
phòng rộng hơn rất nhiều. Những đồ dùng có liên quan đến công việc như di động,
máy tính, máy ảnh, đĩa, băng ghi âm đều không cánh mà bay. Tất cả những chuyện
này vượt qua phạm vi hiểu biết của anh ta.
Anh ta báo cảnh sát, nhưng ngay cả cảnh sát cũng không
tin những gì anh ta nói, coi đó là chuyện không thể. Sau khi kiểm tra hiện
trường không phát hiện bất kỳ manh mối nào, vì thế họ không khỏi nghi ngờ rằng
tinh thần của anh có vấn đề. Dĩ nhiên anh ta kiên quyết nói là mình không có
vấn đề gì. Phía cảnh sát vẫn ghi lại để điều tra, nhưng còn về việc có thể lấy
lại được đồ đạc hay không thì chỉ còn cách cố gắng hết sức.
Vì chuyện hoang đường ly kỳ này mà đầu óc anh ta căng
thẳng, các dây thần kinh co lại, ăn không ngon, ngủ không yên, hoàn toàn mất
hết hứng thú tung tin vịt, sống trong lo sợ, lúc nào tinh thần cũng hoảng hốt,
lo âu, cần đến gặp bác sĩ tâm lý. Trong thế giới săn tin hữu hạn của anh, có vô
số người tùy ý tạo scandal, gian dối, xảo trá, đến cả bác sĩ tâm lý cũng không
muốn khám cho anh ta.
Chu Tân Trúc không liên lạc được với anh ta, lại thấy
anh ta chậm trễ không chịu hành động, tưởng rằng anh ta nuốt không tiền không
làm việc, có thể tưởng tượng được cô ta phát điên như thế nào…
Dĩ nhiên, đó đều là những lời tán gẫu, chúng ta hãy
hướng ánh nhìn về phía nhân vật chính, cô Phong Bình.
Lúc này Phong Bình đang ở Paris, cùng Phương Quân Hạo
gặp gỡ khách hàng khắp nơi trong suốt hai ngày, cảm thấy rất nhàm chán, nằm
trên giường không muốn đi đâu. Ti vi đang phát lại tiết mục về hiện tượng siêu
tự nhiên, nói về một số chuyện mà khoa học không giải thích được, thổi phồng
một cách thần kỳ, làm như có thật vậy. Phong Bình xem để giết thời gian nhưng
lại bán tín bán nghi.
Phương Quân Hạo không kìm được khuyên cô quay về: “Đâu
phải cậu đến để thư giãn, thôi thì quay về cho rồi”.
Phong Bình dán mắt vào ti vi không để ý đến anh ta,
một lúc sau mới hỏi: “Chuyện kia xử lý thế nào rồi?”
Phương Quân Hạo vừa làm bên máy tính, vừa trả lời: “À,
chuyện ấy à, xử lý sạch sẽ như gái còn trinh, nghe nói tay phóng viên kia sợ
đến nỗi mất cả hồn vía, thật đáng thương…”
“Mấy hôm nay Đường Ca Nam thế nào?”
“Anh ta gặp Đường Thi…”
“Thế à? Họ nói những gì?” Phong Bình rất nhạy cảm với
chuyện ấy, lập tức chuyển hướng chú ý.
“Đấy là chuyện riêng tư của anh ta, đại tiểu thư của
tôi ạ”. Phương Quân Hạo chau mày, “Cậu muốn biết, sao không tự đi hỏi anh ta?
Mình tin rằng anh ta sẽ nói hết với cậu”.
…
“Hôm nay mình phải tham dự một cuộc họp mặt, không có
thời gian cùng cậu làm những chuyện tẻ nhạt. Cậu muốn biết gì thì tự gọi điện
cho anh ta, hiểu chưa?”
“Cuộc sống của cậu thật thối nát hết chỗ nói”.
“Tùy cậu thích nói gì thì nói. Mình phải đi rồi”.
Phương Quân Hạo đứng dậy chỉnh lại quần áo.
“Này…”
“Đừng có nói với mình là cậu không biết gọi điện thoại
quốc tế, muốn nhờ mình ấn số giúp cậu không?”
“Ừ… đúng đấy…”
“Ok, mình giúp cậu”. Nói rồi anh bước đến trước điện
thoại, ngồi lên bàn, bắt đầu ấn số. Số điện thoại của Đường Ca Nam rất đơn
giản, dễ nhớ. Nhấn số xong, anh nghiêng đầu nói với Phong Bình: “Ok rồi, cậu
nói đi này”.
“Cảm ơn, cậu có thể đi được rồi”. Phong Bình ngồi bật
dậy.
…
Phương Quân Hạo xòe hai tay, lườm một cái, lắc đầu, tỏ
vẻ không còn gì để nói, sau đó nhảy xuống, đi ra khỏi cửa.
Lúc ấy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất
có sức hút của Đường Ca Nam, “Xin chào, tôi là Đường Ca Nam, bây giờ tôi không
tiện nhấc máy của bạn, nếu là Phong Bình thì anh trịnh trọng thanh minh tối hôm
đó chỉ là hiểu lầm, xin hãy cho anh cơ hội giải thích, nếu không phải thì xin
để lại lời nhắn…”
“My god!” Vốn dĩ Phương Quân Hạo đã nắm lấy tay cầm, nghe
thấy lời nhắn tự động trâu bò như vậy, không kìm được dừng lại bật cười: “Thế
mà anh ta cũng nghĩ ra được, ha ha ha!”.
Phong Bình ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút không nhấc
máy rồi nói: “Cậu có thể đi được rồi”.
Phương Quân Hạo cười ha hả, sau đó bày tỏ lòng khâm
phục: “Trời ơi, tôi không có mặt mũi nào đặt lời ghi âm như vậy. Anh ta đúng là
thiên tài!” Anh ta nhe răng giơ ngón cái trước mặt Phong Bình, sau đó ngẩng cổ
cười ha hả đi ra ngoài.
Phong Bình khoanh chân ngồi trên giường, im lặng một
lúc như pho tượng, cuối cùng không nhịn được nằm vật xuống giường cười sặc sụa.
Chắc rằng những người gọi điện thoại cho anh ta, nghe
thấy lời nhắn ấy sẽ ngất vì “sốc” mất.
Đúng là quá choáng!
Nhưng cô lại thấy vui trong lòng.
Tâm trạng u uất suốt mấy ngày nay bỗng chốc tan biến,
bầu trời Paris cao và trong xanh hơn, không khí cũng trong lành hơn. Tất cả đều
trở nên thật đẹp đẽ, đáng yêu. Thật thần kỳ, cô không biết Đường Ca Nam sẽ giải
thích chuyện ấy như thế nào, nhưng đã đủ để cô tin tưởng anh rồi.
Giống như có cảm ứng tâm linh vậy, Đường Ca Nam ngồi
họp mà tâm trí cứ để tận đẩu đâu, như ngồi trên đống lửa vậy, tay không ngừng
xuay bút. Khó khăn lắm mới ngồi đến khi cuộc họp kết thúc. Anh về phòng, vừa mở
cửa thì ngây người ra: “Sao bà lại đến đây?”
Đường lão phu nhân mặc bộ quần áo màu xanh mai cua,
đeo cặp kính viền vàng, trông rất trang trọng. Bà ta đang uống trà, nhìn thấy
anh liền đặt chiếc cốc sứ cầu kỳ xuống, mỉm cười và hỏi: “Lẽ nào ta không được
đến?”
“Dĩ nhiên là được ạ”. Đường Ca Nam cười, vứt tập hồ sơ
xuống bàn làm việc, cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống bàn, “Thật nhàm chán, từ
sáng đến tối chỉ có họp và họp…”
Đường lão phu nhân nhìn anh, lạnh lùng nói: “Bố cháu
làm ba mươi năm, chưa bao giờ phàn nàn điều gì”.
Đường Ca Nam bực tức bĩu môi, “Vâng vâng, ông ấy là
siêu nhân, phơi nắng cũng có thể bổ sung năng lượng, à không, còn lợi hại hơn
cả siêu nhân, phơi đèn huỳnh quang là có thể bổ sung năng lượng siêu phàm”.
“Bố cháu thực sự rất hoàn mỹ”. Đường lão phu nhân mỉm
cười và nói, dường như không cảm nhận được sự mỉa mai của thằng cháu nội.
“Thôi ạ, đừng có vì ông ấy là con của bà mà bà nói như
thế, cháu nổi hết da gà rồi đây này”. Anh nói rồi tiến lại gần, ngồi trước mặt
bà, nâng ấm tràn trong khay rót trà cho bà.
Đường lão phu nhân không kìm được bật cười, cười một
lúc, bỗng nhiên thở dài và nói: “Nhưng bố cháu đã già rồi, mùng ba tháng sau là
tròn năm mươi tuổi”.
Đường Ca Nam ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới nói:
“Bà đang nghĩ xem nên chúc mừng thế nào à?”
“Những chuyện có thể làm cho bố cháu vui không nhiều
nữa”. Đường lão phu nhân thở dài.
…
Đường Ca nam im lặng, cảm nhận có điều gì đó đang chờ
anh.
Im lặng một lúc, quả nhiên bà nói: “Ta biết cháu vẫn
tức bố cháu, nhưng Nam à, bố cháu không phải là thần, không thể khống chế được
tất cả mọi chuyện”.
“Ông ấy không thể khống chế tất cả mọi chuyện, nhưng
chí ít cũng nên thử xem sao, ông ấy có thử đâu”.
“Ta thấy cháu không hiểu được ý của bố cháu. Bố cháu
không giúp cháu giải quyết chuyện ấy là vì muốn để cháu tận mắt chứng kiến thực
lực của Phong Bình, hiểu được phạm vi thế lực của Phong Bình”. Đường lão phu
nhân nhìn cháu trai bằng ánh mắt sâu ẩn sau cặp kính, chậm rãi nói: “Cháu tưởng
rằng tập đoàn Bắc Thần và công ty giải trí Hoa ngữ có gì khác nhau sao?”
“Cháu không hiểu… vì sao bà lại hỏi như thế?” Đường Ca
Nam lờ mờ nhận ra điều gì đó.
“Dĩ nhiên Bắc Thần mạnh hơn một công ty giải trí, hơn
nữa mạnh hơn rất nhiều, nhưng trong mắt người nhà họ Phong, có lẽ không có gì
khác biệt, cháu hiểu không?”
“Cháu không hiểu”. Đường Ca Nam cúi đầu không nhìn bà.
“Nam, cháu hiểu”. Đường lão phu nhân không kìm được
thở dài, “Đây chính là điều mà bố cháu muốn nhắc nhở cháu… Phong Bình không
giống với những cô gái mà trước đây cháu từng quan hệ, cô ta nắm trong tay sức
mạnh vô cùng to lớn. Sự vui buồn của cô ta có thể ảnh hưởng tới rất nhiều
chuyện. Làm bạn với cô ta, dĩ nhiên là may mắn của nhà họ Đường, nhưng nếu
không may trở thành kẻ thù của cô ta thì đó sẽ là tai họa”.
“Sao cô ấy lại trở thành kẻ thù của nhà họ Đường
được?”
“Ta biết cháu yêu cô ta, nhưng cháu có thể đảm bảo
suốt đời này chỉ yêu một mình cô ta không? Dù cháu có thể đảm bảo, nhưng cháu
làm sao có thể đảm bảo cô ta cũng sẽ yêu cháu suốt đời?”
… Đường Ca Nam không biết nói thế nào.
“Ta hiểu sức mạnh của tình yêu, nhưng cả đời này ta
chỉ thấy sức tàn phá của nó. Cô cháu chính là ví dụ điển hình nhất, thậm chí là
mẹ cháu”. Nói đến đây, giọng nói của bà toát lên chút gì đó rất thương cảm.
“Mẹ cháu?” Đường Ca Nam ngạc nhiên.
“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện này,
haizz…” Bà không kìm được lại thở dài, “Mẹ cháu là người sống nội tâm, thích
nghi kỵ, sức khỏe lại không tốt. Hai năm cuối cùng, quan hệ với bố cháu rất
không tốt, có một lần bố cháu cạnh tranh một bãi đất, nhưng ông ấy đã thua đối
thủ cạnh tranh…”
“Có chuyện đó sao?”
“Lẽ nào ta bịa chuyện để vu oan cho ông ấy?” Đường lão
phu nhân nghiêm mặt nói.
Đường Ca Nam vô cùng ngạc nhiên, chau mày nghĩ một lúc
rồi nói: “Có phải là bãi đất ở Cẩm Tú Niên Hoa? Báo chí nói đó là thất bại duy
nhất của ông ấy”.
Đường lão phu nhân gật đầu, “Đúng vậy, nếu lúc đầu có
được mảnh đất ấy thì thành công của Bắc Thần không chỉ ngày hôm nay…” Ngừng một
lát, bà lấy hơi rồi nói: “Dĩ nhiên, cái đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Ta
chỉ muốn nói cho cháu biết, ranh giới giữa yêu và hận rất mong manh”.
Đường Ca Nam không nói gì.
“Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này,
nó là con dao hai lưỡi, có thể đem lại cho chúng ta bao nhiêu niềm vui thì cũng
có thể mang lại cho chúng ta bấy nhiêu đau khổ”.
“Bà, cháu hiểu ý của bà rồi. Bố cháu bảo bà đến đúng
không ạ? Ông ấy bảo bà nói như thế, đúng không?” Đường Ca Nam có một chuỗi câu
hỏi, “Chẳng phải cả cuộc đời này ông ấy chỉ theo đuổi tiền bạc và quyền lực
sao? Không có lý gì mà không thích Phong Bình?”
“Là ta tự đến, hai người đến mức này, ta không thể
ngồi yên được”. Đường lão phu nhân tỏ vẻ bất lực, bắt đầu giọng điệu nghiêm túc
như mọi khi, “Nam à, ta biết bây giờ cháu không muốn nghe. Hồi bố cháu còn trẻ,
những lời ta nói nó cũng không nghe. Bây giờ chẳng phải quay lại xin lỗi ta
sao”.
“Cháu hiểu những gì bà nói. Quả thực trước đây cháu
rất không phục ông ấy, nhưng hai năm nay, cháu biết một số kinh nghiệm của ông
ấy rất hữu ích, rất nhiều kế sách đúng đắn. Cháu cũng biết mình dễ bồng bột,
kích động, không chín chắn. Nhưng cháu cũng có tình cảm. Mọi người không thể
yêu cầu cháu như thế được”. Đường Ca Nam đặt cốc trà đã nguội lạnh xuống, nhìn
thẳng vào đôi mắt sâu của bà và nói tiếp: “Trước đây cháu nghe nói có nhà gái
gia cảnh bần hàn, bố mẹ quyết không cho cưới. Cháu cũng nghe nói vì lợi ích mà
phải kết hôn với người không yêu, phải hy sinh tình cảm của mình. Nhưng cháu
chưa bao giờ nghe nói đến chuyện vì nhà gái có thế lực, có địa vị mà buộc phải
từ bỏ. Điều đó quá hoang đường, vô lý”.
Đường lão phu nhân nhìn anh, ngây người không biết nói
gì.
“Mọi người không được lấy kinh nghiệm trước đây áp
dụng vào hoàn cảnh của cháu. Chúng cháu là những người hoàn toàn khác. Cháu là
con của bố nhưng cháu và ông ấy không giống nhau. Cháu thừa nhận một số điều bà
nói rất có lý, nhưng bà quá bi quan. Vì sao bà không nghĩ đến hướng tích cực?
Kinh nghiệm của bà hướng về khổ đau, tiêu cực chứ không phải là theo đuổi hạnh
phúc. Chúng ta không thể vì người khác đã từng thất bại mà vứt bỏ cơ hội thành
công của mình”.
Cuối cùng Đường lão phu nhân cũng cúi đầu trước ánh
mắt như thiêu đốt của anh, ngón tay bà khẽ xoay quanh cốc trà. Bà ca ngợi dũng
khí tuổi trẻ của anh, thậm chí đố kỵ với sức trẻ của anh. Độ tuổi xế chiều
khiến bà chỉ theo đuổi sự yên ổn mà thiếu nhuệ chí phấn đấu vươn lên. Nhưng
đồng thời, bà cũng tin rằng, cuộc sống sẽ mài phẳng nhuệ khí của anh. Cuộc sống
là sự hao mòn không giới hạn, hao mòn năm tháng, hao mòn sinh mạng, hao mòn
tình yêu… Chúng sẽ bị cuộc sống nhàm chán hao mòn từng chút, từng chút một. Dĩ
nhiên, trong một đêm tối nào đó, vẫn sẽ có những xung động đến bất ngờ giằng xé
trong cơ thể đã già đi.
Chỉ có điều, bà không định nói những lời đó cho anh
nghe. Dù có nói thì chưa chắc anh đã hiểu. Dù có hiểu thì cũng chưa chắc đã
tin. Dù có tin thì cũng chưa chắc đã làm theo. Dù có làm theo thì cũng chưa
chắc sẽ đảm bảo không có sai sót gì. Hãy để anh đi, đi theo con đường thuộc về
anh.
Sau khi tiễn Đường lão phu nhân về thì cũng đã gần đến
bảy giờ. Thư ký Anna vào phòng nhắc anh buổi tối có bữa tiệc. Anh lật xem tài
liệu, không ngẩng đầu lên mà nói: “Bảo Dương Phàm đi”. Ngừng một lát rồi nói:
“Gọi anh ta vào phòng tôi một lát”.
Anna đáp lại một tiếng rồi ra ngoài.
Một lúc sau, Dương Phàm gõ cửa vào phòng. Đường Ca Nam
đưa cho anh ta một mẩu giấy, “Cậu đi điều tra xem số điện thoại này là của ai”.
Dương Phàm xem mẩu giấy rồi nói: “Ấy, số điện thoại
này rất quen…”
Đường Ca Nam ngạc nhiên, “Của ai?”
Đường Phàm gãi đầu, chau mày nghĩ một lúc rồi nói:
“Hình như là… phó giám đốc An của Viên Thị”.
“Chắc chắn không?”
“Có lẽ là không sai, hay là bảo Anna kiểm tra lại”.
Thế là Đường Ca Nam nhấc điện thoại, dặn dò Anna:
“Mang danh thiếp của phó giám đốc An của doanh nghiêp Viên Thị vào đây cho
tôi”.
Anh đặt điện thoại xuống, ngây người hai giây, thấy
Dương Phàm ăn mặc chỉnh tề đứng ngay trước mặc, không tiện biểu lộ điều gì nên cười
và nói: “À, hôm nay có tiệc gì…”
“Vâng, tiệc thương mại hợp tác hạng mục Hoa Đình, ở
khách sạn Thụy Kim, Viên Thị cũng trong danh sách mời, giáo đốc Lý chủ trì, nếu
anh không muốn đi…”
Anh ta chưa nói xong thì Anna mang danh thiếp vào.
Đường Ca Nam nhìn qua tấm danh thiếp, sau đó nói với
Dương Phàm: “Không sao, đi chứ, tối nay không có kế hoạch nào khác… À, mấy giờ
bữa tiệc bắt đầu?”
“Tám giờ”.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Hai người cùng đi, để lại Anna nháy mắt không hiểu gì
cả, xúc động bùi ngùi vì sự thay đổi chóng mặt của sếp.
Đường Ca Nam ngồi trong xe, những tòa nhà cao tầng
nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, bộ não của anh ta thì lại lao nhanh về trước,
lật tìm trong ký ức những gì có liên quan đến An Duyệt Sinh.
Anh biết anh cả của Viên Thị, nhưng không hiểu rõ về
An Duyệt Sinh, chưa bao giờ để lại ấn tượng gì đặc biệt, đến tận chiều hôm ấy,
anh ta và Phong Bình đứng trên bậc thang ngoài phòng bán đấu giá. Hôm ấy thời
tiết u ám, chiều tối còn có tuyết, tâm trạng của Phong Bình rất không tốt… Anh
ta còn tặng Phong Bình hoa – lúc ấy nghĩ rằng anh ta có chút quan trọng hóa vấn
đề, bây giờ xem ra, có lẽ đó chỉ là một cái cớ.
Vậy thì, An Duyệt Sinh chính là người đó sao? Nếu
không phải là anh ta thì sao anh ta lại có số điện thoại của Phong Bình? Họ có
chuyện gì cần liên lạc riêng sao? Chỉ vì một bình hoa?
Suốt đường đi anh chỉ mải nghĩ ngợi, không nói gì,
Dương Phàm cũng không tiện nói nhiều, đến tận khi chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe của
khách sạn Thụy Kim, nhân viên tiếp đón mỉm cười chào hỏi thì mới phá vỡ sự yên
tĩnh.
Paul Lý đang đọc diễn văn trên sân khấu, bỗng nhiên
thấy họ bước vào, cảm thấy hơi bất ngờ. Vốn dĩ không mong đợi sếp lớn có thể
đến, không ngờ anh ta lại đến. Nhưng hình như anh ta đang tìm ai đó, vừa vào
hội trường đã ngó nghiêng xung quanh, cơ bản không nhìn về phía mình.
Tuy nhiên, anh ta không dám thờ ơ với sếp lớn, sau khi
phát biểu vài lời, vội hỏi han xem sếp lớn có muốn nói gì không. Đường Ca Nam
xua tay, tỏ ý không cần thiết, sau đó gật đầu mỉm cười với ánh nhìn hướng về
phía mình. Khi nhìn thấy An Duyệt Sinh, nụ cười trở nên gượng gạo hơn.
Anh nghiêm túc nhìn anh ta, dường như đây là lần đầu
tiên nhìn thấy người này.
Anh ta có đôi mắt đẹp nhưng không hề có chút thành ý,
nhưng một khi anh ta mỉm cười thì lại toát lên khí chất trong sáng, dường như
có hai phẩm chất vậy, một người rất mâu thuẫn. Lúc này, anh ta đang mỉm cười
với Đường Ca Nam, gật đầu, tỏ vẻ thân thiện.
Đường Ca Nam ngây người ba giây, sau đó mỉm cười đi về
phía anh ta. Nhân viên phục vụ uyển chuyển bước tới, kịp thời mời anh một ly
rượu.
Anh cả của Viên Thị không biết rằng mục tiêu của Đường
Ca Nam là phó giám đốc An đứng cạnh mình, thấy anh ta nâng ly rượu đi tới, vội
đón anh khách sáo vài câu: “Giám đốc Đường, lâu lắm không gặp”.
Đường Ca Nam đành phải ứng phó với ông ta trước, “Hơn
nửa năm không gặp rồi, chắc là giám đốc Viên bận lắm?”
Giám đốc Viên lập tức tận dụng cơ hội bày tỏ: “Năm nay
chúng tôi chủ yếu hướng vào hạng mục ở Hoa Đình, cố gắng đảm bảo chất lượng,
sau này còn phải nhờ giám đốc Đường quan tâm nhiều”. Nói xong ông ta nâng ly
rượu.
Đường Ca Nam mỉm cười, nâng ly nhấp một ngụm, bỗng
nhiên chuyển chủ đề nói chuyện: “Tôi nghe phó giám đốc An nói, giám đốc Viên
rất thích sưu tầm đồ cổ?” Nói xong anh nhìn An Duyệt Sinh.
Giám đốc Viên khiêm tốn nói: “Chỉ là chút sở thích
nhỏ, sở thích nhỏ…”
“Có nghiên cứu về bình sứ triều Minh không?”
“Có hiểu một chút. À đúng rồi, chuyện ở buổi bán đấu
giá lần trước, phó giám đốc An nói với tôi rồi. Tôi thấy thật ngại quá. Nếu cô
Phong đã thích chiếc bình sứ ấy thì tôi không nên tranh giành mới phải, thật
là…”
An Duyệt Sinh đứng cạnh im lặng không nói gì, nghe
thấy vậy, biết là nên đến lượt mình ra mặt nhận lỗi rồi. Anh ta bước lên trước
chen lời: “Xin lỗi, đều do tôi không biết phép tắc, lúc ấy không chú ý đến
người đưa giá là cô Phong…”
“Không sao”. Đường Ca Nam quay sang mỉm cười với anh
ta, “Cô ấy chỉ đi xem cho biết thôi, cũng không thực sự thích, phó giám đốc An
không nên tự trách mình”.
An Duyệt Sinh thấy ánh mắt của anh ta có chút kỳ lạ,
trong lòng đã phát chuông báo động, nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười.
Giám đốc Viên tỏ vẻ như trút được gánh nặng có phần
hơi thái quá, cười và nói: “Vậy thì tốt, nếu không thì tôi mang lỗi lớn rồi”.
Lúc ấy, có thêm hai đối tác lại chào hỏi, cuộc nói
chuyện lập tức bước vào lĩnh vực kinh doanh khô khan nhàm chán và giai đoạn
nghi kỵ lẫn nhau, mọi người đều muốn nắm được chút thông tin từ miệng anh hoặc
được lợi từ anh. Anh uống mấy ly rượu liền, sau đó vội vàng tìm bóng dáng của
Dương Phàm.
Dương Phàm và anh đã ngầm bàn bạc từ trước, nhìn thấy
ánh mắt của anh, nhanh chóng nâng ly rượu đến cứu nguy.
Trong hai tiếng đầu của bữa tiệc, anh có rất ít thời
gian nhàn rỗi, mọi người đều chen nhau nâng ly với anh, dường như không uống
một ly với anh là quá thất lễ vậy. Khó khăn lắm mới chúc gần hết, cuối cùng anh
cũng có cơ hội nói một vài câu với An Duyệt Sinh.
Câu đầu tiên của anh là: “Phó giám đốc An, anh có biết
Thúy Minh Hồ không?”
An Duyệt Sinh ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh ta lại
hỏi câu ấy, hơn nữa lại là câu mà Phong Bình từng hỏi anh. Anh không biết nên
trả lời thế nào.
Đường Ca Nam nhìn chằm chằm vào từng sự thay đổi trên
nét mặt của anh.
“Không biết à? Ha ha…” Đường Ca Nam nhếch mép cười:
“Tôi tưởng ít hay nhiều trong giới cũng có một số tin đồn chứ?”
Câu nói ấy khơi dậy trí tò mò của An Duyệt Sinh, anh
chần chừ một lúc rồi nói: “Tôi có nghe người ta nói, chỉ có điều họ cũng chỉ
coi nó như câu chuyện để tiêu khiển chứ bản thân cũng không tin. Tôi nghĩ câu
chuyện ấy giống như kho báu của Salomon, đại diện cho khao khát giàu sang của
con người. Tôi không cho rằng trên thế giới này có nơi ấy thật”.
Đường Ca Nam lặng lẽ nghe anh ta nói, im lặng một lúc
lâu không nói gì.
Sự im lặng ấy chỉ có mấy chục giây nhưng cảm giác dài
vô tận.
An Duyệt Sinh thấy anh ta nhìn mình chằm chằm, ánh mắt
có chút gì đó kỳ lạ, không kìm được hỏi lại: “Lẽ nào anh cho rằng nó thực sự
tồn tại?”
Đường Ca Nam di chuyển ánh nhìn, lắc đầu và nói: “Thực
ra tôi cũng chỉ nghe nói thế, chưa thực sự nhìn thấy”.
An Duyệt Sinh hỏi: “Vậy thì vì sao anh lại hỏi chuyện
ấy?”
Đường Ca Nam cười, cố làm ra vẻ thoải mái: “Nghe nói
câu chuyện ấy là liều thuốc kích thích cho những bữa tiệc nhàm chán. Bây giờ
xem ra không hoàn toàn như thế, ha ha”. Nói xong anh lại bật cười.
Tiếng cười của anh có chút vang xa, thu hút những ánh
nhìn xung quanh. Giám đốc Viên lập tức nâng ly rượu lại, gia nhập vào cuộc nói
chuyện của họ: “Hai người đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Dường như ông
ta uống hơi quá chén, mùi rượu nồng nặc.
Đường Ca Nam tạo chút khoảng cách, không nói gì. An
Duyệt Sinh mỉm cười nói thay anh ta: “Chúng tôi đang kể câu chuyện cổ xưa về
của cải…”
“Ồ… cái ấy thì tôi biết, Thúy Minh Hồ, một trong ba
đại cường quyền của thế giới, ha ha ha…” Ông ta cười phá lên. Mấy người xung
quanh cũng lần lượt xúm lại, cùng cười và nói, “Nghe nói nó nằm trên một hòn
đảo tên là Vista”.
“Tôi du lịch châu Âu mười mấy năm, chưa bao giờ nghe
nói đến đảo Vista gì gì đó…”
“Không biết thằng nghèo nào viết là câu chuyện nực
cười ấy”.
Mọi người cười phá lên.
Đường Ca Nam cũng mỉm cười, bỗng nhiên thấy An Duyệt
Sinh nhìn mình, liền mỉm cười với anh ta: “Xem ra lời đồn cũng đáng tin, câu
chuyện này quả là liều thuốc kích thích cho những bữa tiệc nhàm chán”.
An Duyệt Sinh chỉ biết mỉm cười gật đầu, nhưng trong
lòng thì lại nghi ngờ, Đường Ca Nam biết điều gì rồi sao? Vì sao anh ta lại hỏi
câu hỏi ấy? Giống hệt câu mà Phong Bình đã từng hỏi. Anh ta biết rồi sao?
Đường Ca Nam nâng ly với anh ta lần cuối cùng, uống
xong anh liền rời đi.
Bỗng nhiên anh không muốn truy cứu đáp án nữa.
Người ấy là An Duyệt Sinh hay người nào khác thì có
quan hệ gì chứ? Nếu Phong Bình đã nói tạm thời cô ấy không muốn nhắc tới, vậy
thì hãy tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Ai mà chẳng có vết thương lòng? Chẳng
phải bản thân anh cũng có những quá khứ không dám nhìn lại sao? Vây thì hãy tạo
chút không gian cho cả hai, ép chặt quá sẽ ảnh hưởng đến hô hấp. Lùi một bước
mà nói, nếu người ấy thực sự là An Duyệt Sinh thì anh có thể làm gì? Anh thỏa
mãn trí tò mò nhưng chắc chắn sẽ không thấy vui. Cô ấy có thể có được người tốt
hơn.
Cô xuất thân cao quý, có thế lực, có địa vị, nhưng cô
chưa bao giờ đối xử với anh bằng thái độ của người trên, người cao quý. Họ đi
đến ngày hôm nay, có lẽ nên cảm ơn người đã qua ấy, cảm ơn người ấy không biết
trân trọng cô, vì thế mới cho anh có cơ hội được gặp cô. Đúng vậy, anh không
thể đảm bảo tương lai, nhưng anh có niềm tin, anh tin rằng một ngày nào đó sau
mấy chục năm, khi anh lâm chung, nhìn lại cuộc đời mình, những thời khắc hạnh
phúc nhất định có cô ấy.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng anh đã chào tạm biệt
ra về, tắm nước nóng, sấy tóc, sau đó lên giường đi ngủ. Anh không nằm mơ, đó
là giấc ngủ ngon lành nhất của anh trong suốt nửa tháng.
Sáng hôm sau, khi anh tỉnh lại, điện thoại có một lời
nhắn, bảo anh mười rưỡi sáng đến sân bay, đón một vị khách từ Paris trở về.
Anh phấn khích đến nỗi nhảy khỏi giường, quần áo ngủ
cũng không kịp thay, mặc một chiếc áo ngoài màu xám cũ kỹ rồi chạy thẳng xuống
nhà, lái xe phi thẳng đến sân bay. Lúc ấy mới là sáng sớm, hơn bảy giờ. Thời
gian rất thoải mái, anh có thể về nhà chải chuốt, sửa sang lại, ăn mặc chỉnh tề
hơn một chút, trên đường đi mua một bó hoa tươi, giống như những nhân vật nam
chính thường làm trong những phim thần tượng. Nhưng anh không nghĩ đến những
thứ ấy, một cảm giác không tên đã choán hết tâm trí của anh. Anh mở cửa sổ xe,
để cho gió mát của sớm mai táp vào mặt, vào ngực, vào con tim đang nồng cháy
của anh.
Thời tiết nắng đẹp đến bất ngờ, rất nhiều chú chim đen
trắng không biết tên đậu trên hàng dây điện ở ngoại ô, một chiếc xe tải đồ sộ
phóng qua, chúng sợ hãi, vội vàng giang cánh bay lên bầu trời, bay về vùng biển
bao la bát ngát.
Đường Ca Nam dõi theo chúng, đến tận chân trời. Anh
thấy trong lòng mình cũng có một chú chim như thế, vỗ cánh muốn bay đi, anh rất
muốn chắp cánh cho nó bay thật xa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...