Tần Quyên Phong chỉ liếc sơ rồi bén gót bỏ đi, nhưng chỉ vừa được đôi bước thì bên tai cô vọng lại âm thanh lúc nãy – âm thanh lăn mạnh của hòn đá – rất gần rất gần.
“Chạy ra ngoài nhanh lên” Tần Quyên Phong nói lớn, khiến Long Thần ít nhiều khựng người, anh cứ tưởng cô gái này không biết cáu quát chứ.
Trong khi những người khác chỉ nghe được những âm thanh khoảng 20000Hz thì Tần Quyên Phong nghe được hơn rất nhiều nhờ đôi tai nhạy bén hơn người và thiết bị cực kì hiện đại ở đôi bông tai Retro.
Thiết bị trợ thính hiện đại này phải nói là thành công rực rỡ của Tần gia, nó giúp người đeo nó có đôi tai rất thính, đó chính là nguyên nhân chẳng ai có thể theo dõi được Quyên Phong, bởi chỉ cần gần cô trong phạm vi 6 – 7 mét, dù là không nhìn thấy, cô cũng sẽ nghe thấy.
Tần Quyên Phong vội chạy thật nhanh ra cánh cửa lúc nãy, nhưng cô biết đã không kịp, nhưng một trong ba phải có một người thoát ra, vì kết cấu của cửa này là khóa ngoài.
Vốn có khả năng nhạy bén, siêu trộm X nhanh chóng nhận ra điều bất thường ở Tần Quyên Phong, nhanh chóng anh đưa mắt ra ngoài, bắt gặp hòn đá đang lăn chuẩn bị tiến về phía cánh cửa, siêu trộm X sa sầm mặt, nhưng do không thể bỏ rơi Long Thần, anh ta liền quay vào nhìn.
Thấy vậy Tần Quyên Phong chỉ lạnh lùng buông ra hai từ “ngu ngốc” rồi không nói không rằng, lùi về phía sau, cách xa cánh cửa ra.
Siêu trộm X vốn đã biết cửa này khóa ngoài, lập tức hiểu ý, nhanh chóng dùng toàn bộ sức mạnh đôi chân vụt ra ngoài, vừa khi anh lăn ra khỏi cửa và né sang một bên, hòn đá đã tiến vào bịt kín lối ra không có lấy một khe hở.
Siêu trộm X thở phào, quả nhiên người phụ nữ này quá thông minh, trong trường hợp đó vẫn giữ được bình tĩnh ra hiệu cho anh. Ý nghĩa của việc đó nói lên rằng, Quyên Phong và Long Thần không kịp thời gian để ra ngoài, bởi vì họ đứng cách cửa quá xa, nếu cậu ta không ra, cả ba sẽ cùng chết. Trong lòng siêu trộm X không khỏi cảm thấy khâm phục.
Rầm!
Chỉ trong chốc lát, hòn đá đã bịt kín cánh cửa.
Do Long Thần chỉ thích hiện đại, nên những công trình xây theo kiến trúc vài trăm năm trước, anh không biết, chỉ biết đần mặt nhìn Tần Quyên Phong.
Thấy Long Thần đần mặt nhìn mình, Tần Quyên Phong cảm thấy không thích, cô liền lên tiếng: “Với thiết kế như vậy, ai đột nhập vào sẽ bị nhốt vào đây tới chết”.
Long Thần tươi cười, cô gái này tiết kiệm từ ngữ quá. Bỗng trong mắt anh lóe lên tia gian, bây giờ trong căn phòng này chỉ có hai người, hehe, cơ hội tốt nha.
Nhận ra tia gian trong nụ cười của Long Thần, Tần Quyên Phong cau mày, trong tình huống này cô không phải là đối thủ của Long Thần, và cũng khác với Tiêu Hùng, Long Thần không hề bị bá khí của cô đàn áp đâu. Tần Quyên Phong giả vờ không quan tâm, quay lưng toan bỏ đi thì bị Long Thần ôm lấy từ sau lưng, cánh tay rắn rỏi của anh luồng qua, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hai bàn tay to lớn của anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngăn không cho tay phải của cô chạm đến chiếc nhẫn, rồi cắn một cái nhẹ vào lỗ tai cô.
Bản thân của Tần Quyên Phong sinh ra đã được thượng đế ban cho đặc tính rất nhạy cảm, vừa bị Long Thần cắn lên tai, lập tức mặt cô đỏ ựng, nhưng Long Thần không thấy.
Mặc dù cô đã cố kiềm chế, nhưng Long Thần đã tinh anh cảm thấy người cô hơi run rẩy, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy thỏa nguyện, anh đặt một nụ hôn ngay cổ cô: “Em không sợ tôi sẽ giết em sao?”
Tần Quyên Phong mặc dù trong lòng run rẩy nhưng vẫn cố bình tĩnh, trên đời này không có thứ gì có thể khiến cô mất bình tĩnh bằng việc đụng chạm thân thể với đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông phi phàm trác việt như Long Thần, cô không chống cự nữa, đứng yên nói: “Ngươi tiểu nhân vậy ư?”.
Long Thần bật cười, cùng cô bước lên vài bước rồi xoay người cô, áp cô sát vào tường, cánh môi anh gần như áp sát vào chiếc mũi nhỏ của cô: “Nếu tôi nói, tôi muốn có em, muốn em cả đời này phải là của Long Thần tôi, thì sao?”.
Cô vẫn lạnh lùng: “Ý ngươi là minh hôn?” (hôn nhân giữa người sống và người người chết).
Long Thần cười khổ, câu nói đó, như thể muốn tuyên chiến rằng, anh và cô cả đời này sẽ đấu với nhau cho đến anh sống tôi chết mới thôi.
Long Thần không biết mình làm như vậy có đúng không, thù hận giữa hai gia tộc này đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Bây giờ anh lại thích chủ nhân của Tần gia. Qủa nhiên là chuyện điên rồ.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng Long Thần lại nói khác: “Dù em có là ma, tôi vẫn muốn có được em”.
Tần Quyên Phong thấy buồn cười, ai là ma trước còn chưa biết. Toan nhếch môi cười nhạt thì cánh môi như đóa sen mùa hạ ấy đã bị Long Thần chiếm giữ.
Đôi môi của anh mạnh mẽ áp vào môi cô, mút lấy vị ngọt ngào của môi cô. Vừa mút liếm vừa dụ cô hé miệng.
Nhưng Long Thần lại không ngờ rằng, cả hôn Tần Quyên Phong cũng không biết.
Năm năm trước đúng là cô suýt bị Hắc Long cưỡng bức, nhưng thú thật lần đó Hắc Long vẫn chưa chạm được đến môi cô nữa là.
Tính ra đây chính là nụ hôn đầu đời của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...