Ngày đã tàn từ khi nào Quyên Phong không biết, cô chỉ biết lúc cô mở mắt ra thì ánh trăng bạc đã lên, cô độc treo trên cành cây nơi khung cửa sổ, chiếu ra ánh sáng nhạt nhòa trong đêm.
Long Thần đã đứng đó từ lúc nào. Anh vận vest đen nhưng áo khoác đã quăng mất nơi nào, chỉ còn lại quần tây thẳng thớm và chiếc áo sơ mi xộc xệch đã bung hết 2 cúc đầu, chiếc caravat bung ra, nút thắt có lẽ do bị kéo giật mà méo mó, mái tóc anh bù xù, đôi mắt xanh mơ màn cùng đôi môi nhếch lên nụ cười mị hoặc.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng rọi vào. Nếu không phải đôi mắt Quyên Phong nhìn được trong tối chắc có lẽ cũng không thấy được bộ dạng thảm hại của Long Thần lúc bây giờ.
Mùi rượu nồng nặc trên người anh cho cô biết anh say rồi.
Quyên Phong đưa mắt nhìn Long Thần, ánh mắt cô vẫn phẳng lặng như mặt hồ thu. Chẳng biết là cô nghĩ gì, đôi chân buông xuống giường chậm rãi đi về phía anh, cất giọng hỏi nhẹ nhàng:
- Sao lại uống nhiều như vậy?
Đôi tay chỉ biết cầm súng của cô vụng về tháo caravat cho anh, lòng ngực nóng rực ấy khiến những ngón tay cô khẽ run nhưng vẫn cứng đầu để yên tháo ra cho anh.
- Tôi say tình, không say rượu.
Long Thần chộp lấy cổ tay Quyên Phong, đôi môi anh nhẹ hôn lên những đầu ngón tay đang run rẩy cố dấu, hơi thở phả ra mùi rượu khiến Quyên Phong cũng muốn say theo, cô muốn giật tay lại nhưng chẳng hiểu sao vẫn để yên đó.
Long Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà anh nhung nhớ đêm ngày, làn da cô trắng muốt dưới ánh trăng, cánh môi đỏ mĩ miều mấp máy như nói gì đó nhưng thôi, đôi mắt xám khói mê hoặc như cuốn cả trái tim anh vào đó.
- Không phải mấy ngày trước em luôn cự tuyệt tôi sao? Hôm nay bị gì vậy? - Long Thần nhếch môi cười, cả người loạng choạng như thể đứng không yên.
Quyên Phong không biết nói gì, chỉ im lặng cắn môi. Cô biết trái tim mình đang đau, nó đau vì người cô yêu đang rất đau. Đúng vậy, yêu một người mà người đó cứ đau khổ thì bản thân cũng không vui vẻ gì.
- Hay là em đang muốn lấy lòng tôi để có thể thoát ra khỏi đây? - Long Thần đưa tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ nâng lên, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào đôi môi căng mọng của cô.
Cái bộ dạng phong lưu lả lớn lúc này của anh làm Quyên Phong phát bực.
Long Thần thấy cô không trả lời liền bước lên một bước, cơ thể ép sát khiến Quyên Phong vội lùi lại nhưng cánh tay ấy nhanh nhẹn vòng ra sau lưng cô kéo sát lại. Hai tay cô chống lên ngực anh, né đi đôi mắt xanh thiêu đốt người nhìn kìa.
- Sao em không phản kháng vậy? Thuốc tôi tiêm cho em hết tác dụng lâu rồi mà - Long Thần khẽ cười, bàn tay sau lưng Quyên Phong chạy loạn vuốt ve, đôi môi ghé sát vào tai cô, khẽ cắn:
- Hay là em không nỡ xa tôi?
Quyên Phong sợ hãi giẫy người ra, cô sợ, cô sợ mình sẽ không thể kiềm lòng trước người đàn ông ấy. Nhưng Quyên Phong không thiêng về lực đạo nên lập tức cô lại bị vòng tay ấy kéo về.
- Anh muốn gì đây? - Quyên Phong cất tiếng hỏi, lòng cô lúc này loạn lên, bao nhiêu kí ức ùa về, kí ức đẫm máu của gia đình cô, và có cả kí ức đẹp đẽ mà cô và anh đã có.
Yêu và hận từng bước dày xéo trái tim cô.
- Muốn em - Anh trả lời, đôi tay ôm cô lại chặt hơn: - Tiểu Phong, yêu anh không?
Quyên Phong cắn môi ngăn nước mắt, lúc nào cũng thế, cứ hễ ở bên anh là cô lại yếu đuối ra mặt.
Yêu anh không?
Quyên Phong gục đầu vào vai anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ anh, cảm nhận cơ thể ấm đến nóng, cảm nhận vòng tay mạnh mẽ siết lấy như sợ cô rời xa anh.
- Yêu.
Hai tay Quyên Phong vòng lấy ôm lấy tấm lưng anh, từng ngón tay ấy run rẩy như lòng cô lúc này.
Dây áo trượt xuống bờ vai, một nụ hôn nhẹ đặt lên cổ Quyên Phong, bàn tay ấy nâng cằm cô lên, ghé môi lại, tay kia nhéc vào tay cô một sợi dây chuyền:
- Tự do cho em, em cho tôi.
Quyên Phong ngây người.
Nụ hôn ấy là nụ hôn dịu dàng từ trước đến giờ cô có. Đôi môi ấy mân mê môi cô triền miên không dứt. Mỉa mai thay là Quyên Phong không hề chống cự, đôi tay cô vòng qua cổ anh, lần xuống từng cúc áo.
Có phải là cô say men rượu trong hơi thở anh? Hay vì câu nói "tự do cho em, em cho tôi"? Quyên Phong không biết, cô chỉ biết rằng ít nhất một lần, một lần này nữa thôi hãy để cô yếu lòng mà bên anh.
Ánh trăng bên trời vẫn cô độc treo nơi ấy, dệt ra ánh sáng nhạt lặng lẽ chiếu vào chiếc váy trắng nằm im lìm trên sàn nhà, cạnh đó sợi dây chuyền hình mặt chim đại bài lạnh lẽo ánh lên trong đêm.
---
Quyên Phong mơ màng mở mắt, trời vẫn chưa sáng. Đôi tay cô mân mê mày, mắt và môi anh. Nước mắt khẽ lăn trên mi, cô vội lau đi, sau cùng cô đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh rồi kéo tay anh ra và ngồi dậy mặc quần áo vào. Cầm lấy mặt dây chuyền tượng trưng cho Long gia, đôi mắt cô khẽ khép lại, hít một hơi thở dài như nuốt nổi đau vào tận xương tủy.
Chỉ cần cầm mặt dây chuyền này lính gác của Long gia sẽ không ai ngăn cản cô cả.
- Tiểu Phong, em yêu anh phải không?
Quyên Phong không hề giật mình, cô thừa biết anh vờ ngủ. Cô không quay lại nhìn anh, lòng bàn tay siết chặt lấy sợi dây chuyền, khẽ nói:
- Em yêu anh.
Long Thần nằm đó nhìn theo bóng lưng xa dần của cô mà lòng đau nhói nhưng vẫn không kéo cô về. Phải, anh sẽ không kéo cô về, sẽ không cưỡng ép cô nữa, mà sẽ để cô tự đến bên anh.
Rất nhanh thôi, sẽ không còn gì ngăn trở đôi ta nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...