Nhiệt độ thay đổi theo địa hình, địa hình càng lên cao nhiệt độ càng xuống thấp.
Hơn 23 giờ đêm, nhiệt độ trên núi cao này lại lạnh hơn. Gio đã ngưng thổi từ lâu, vạn vật chìm sâu trong giấc ngủ yên ấm.
Phía xa trong ánh sáng từ vầng trăng nhạt nhoà thấp thoáng bóng Quyên Phong đang đấu tay đôi với một tên áo đen và đang ở trong tầm ngắm của một tên áo đen khác, hắn không thể sử dụng được súng trong rừng, nên chuyển sang một loại bom nổ nhẹ hẹn giờ, đủ gây chết người nếu được ném chuẩn xác.
Nam Cung Thần nhanh như cắt lao đến tên đó, nhưng tên lần này không phải hạng xoàng, trước khi bị anh bẻ cổ hắn đã kịp nhấn nút kích nổ và lăn đi.
Quyên Phong chắc chắn sẽ né kịp quả bom trước khi nó lấy mạng cô, nhưng cô lại đang đấu tay đôi với một tên khác nên sẽ không có nhiều thời gian để né, dù rằng không mất mạng nhưng sẽ bị thương ít nhiều.
Nam Cung Thần trước giờ chưa từng học qua bom, nhưng khi nhìn vào thứ đang lăn đến gần cô gái anh yêu, bản năng của anh còn đi nhanh hơn não.
Loại bom phát nổ sau 10s giây kể từ lúc nhấn nút. Chỉ cần ấn công tắc một lần nữa thì sẽ tự động dừng.
Đôi chân Nam Cung Thần nhanh thoăn thoắt lao đến, chỉ trong những giây ngắn ngủi còn lại anh đạp vào quả bom, dĩ nhiên đã tính trước phải chạy như thế nào để giẫm vào công tắc.
Và y như sự tính toán của Nam Cung Thần, bàn chân anh chuẩn xác đạp vào công tắc của quả bom mặc dù nó vẫn cứ lăn vòng.
Mà lúc này phía trước mặt, tiếng Quyên Phong thất thanh vang lên:
- Đồ ngốc chạy đi.
Nam Cung Thần nhanh chóng nhận ra cái gì đang xảy đến nhưng đã quá muộn. Từ phía dưới đất và trên các cành cây cạnh đó, hàng chục con rắn lớn nhỏ lao đến gần Nam Cung Thần.
Quyên Phong dường như đã xử lí xong tên kia, cô kéo Nam Cung Thần về phía mình, bàn tay siết chặt lấy bàn tay anh.
Lẽ ra Quyên Phong chẳng cần phải gặp khó khăn nếu cô không kéo Nam Cung Thần lại. Nhưng chính cô gần như chẳng còn có thể nghĩ có nên giúp hay không nữa. Quyên Phong chỉ biết, cô không muốn người đó biến mất khỏi mắt cô.
Phía sau họ là một vách đá cao.
Lũ rắn rõ ràng không bình thường, chúng tăng động lao đến Nam Cung Thần. Quyên Phong nhanh chóng ném một quả bom nhỏ phát ra khói xuống đất, lũ rắn hỏang loạn lùi lại.
Đúng lúc này, từ trong làn khói trắng, một con rắn bay vèo tới, chính xác hơn là ai đó đã ném nó vào phía hai người.
Bằng!
Dĩ nhiên tay súng của Quyên Phong đâu có thừa. Chỉ trong nháy mắt con rắn kia bị viên đạn bắn nát đầu, máu văng tung tóe khắp đất.
Nhưng con rắn đó chỉ là kế giương đông kích tây mà thôi. Bởi vũ khí thật sự nằm trên nhánh cây xà xuống ngay bên Quyên Phong.
Con rắn xanh lục lè chiếc lưỡi của nó lao đến gần cổ Quyên Phong.
Trong giây phút đó, trái tim Nam Cung Thần như bị con rắn cắn nát.
- Tiểu Phong - tiếng Nam Cung Thần kêu lên. Đồng thời một vòng tay mạnh mẽ ôm trọn Quyên Phong vào người.
Hai tiếng súng vang lên cùng một lúc.
Viên đạn của Quyên Phong chuẩn xác gym thẳng vào trán tên ném rắn lúc nãy. Còn viên đạn của hắn cũng sẽ trúng nếu Quyên Phong không dùng lực đẩy mình và Nam Cung Thần ra khỏi chỗ đó
Trong lúc nguy khốn ấy Quyên Phong chỉ theo bản năng né đạn, hoàn toàn không thể tính toán đến chuyện phía sau là vách đá.
Cả hai người ôm nhau lăn xuống vách đá cao.
Trong đêm tối tĩnh mịch, chỉ có giọng nói ấy vang lên, gọi tên Quyên Phong.
Quyên Phong ngơ ngác nằm trong vòng tay Nam Cung Thần. Tại sao hắn lại vì cô mà đến mạng sống cũng không cần như thế chứ. Tại sao lại như thế.
Đây không phải là lần đầu tiên Quyên Phong được ai đó cứu giúp. Nhưng trước đó đều là thuộc hạ Tần gia bảo vệ "bộ não" của họ mà thôi.
Ngoại trừ ba mẹ nuôi cô ra thì chưa một ai hi sinh vô điều kiện cho cô như thế.
Tại sao?
Tại sao?
Với đầu óc tính toán và đưa ra quyết định trong tíc tắc của Quyên Phong, ngay khi hai người còn đang rơi tự do, cô đưa tay kéo đầu Nam Cung Thần xuống gần mình.
Viên thuốc nước dạng nén mà Quyên Phong đã ngậm từ lúc Nam Cung Thần xuất hiện bị cắn nát ra. Dung dịch bên trong đắng nghét tràn ngập nơi khoang miệng.
Môi áp chặt lấy môi Nam Cung Thần.
Đẩy chất dịch chạy thẳng vào miệng anh.
Nam Cung Thần mở to mắt nhìn cô. Đồng thời tay anh siết lấy đầu cô như một chiếc mũ bảo hiểm bảo vệ phần quan trọng đó. Tay kia ôm trọn lấy cô hết sức có thể.
Phía dưới họ là một rừng cây già.
Những tán lá sum xuê chìa ra cùng những sợi dây leo già đỡ lấy họ. Mạng lưới dây leo như mạng nhện khiến không ai trong họ tổn thương quá nặng, chỉ có vài vết trầy nhẹ trên cơ thể.
Dĩ nhiên là Nam Cung Thần bị nặng hơn Quyên Phong. Nhưng cũng không là gì so với sức khỏe quá tốt của anh.
Còn về độc rắn thì khỏi lo, vừa nãy Quyên Phong của anh đã cho anh uống thuốc giải rồi. À với cách cho uống như thế thì hiệu quả gấp đôi.
Lúc này, Quyên Phong ngồi dậy sau cú tiếp đất an toàn trong vòng tay anh. Nam Cung Thần toan hỏi xem cô có sao không thì đột nhiên dừng lại trên đôi mắt lạnh của cô.
Nó vẫn bình thản lạnh lẽo như thường, nhưng rõ là Nam Cung Thần có thể nhìn thấy thứ gì bất ổn trong đôi mắt đó.
Nam Cung Thần nhìn thẳng vào mắt cô:
- Sao vậy?
Quyên Phong không trả lời mà hỏi lại:
- Từ đây về trại mất khoảng 10 phút đúng không?
- Nếu chạy nhanh thì chừng đó.
Dường như cơ thể Quyên Phong thoáng run:
- Không đủ.
Mà lúc này Nam Cung Thần mới để ý đến mình, một cảm giác hơi ướt trong lòng bàn tay lúc nãy anh dùng để ôm đầu Quyên Phong khiến tim anh như bị ai gõ nhẹ.
Anh đưa tay lên ngửi.
Là máu.
Là máu của Quyên Phong.
Ở gáy.
Máu chỉ một ít nhỏ chứng tỏ vết thương không lớn. Có lẽ lúc rơi xuống bị một nhánh cây nào đó sượt qua.
Quyên Phong là sát thủ, đáng ra vết thương như thế không là gì với cô. Vậy thì cái gì đang diễn ra vậy.
Quyên Phong không trả lời anh, cô chỉ chậm chầm lắc đầu rồi đứng dậy.
- Ở gần đây có một cái hang nhân tạo, chúng ta sẽ qua đêm ở đó.
Nếu là bình thường có lẽ Nam Cung Thần sẽ vui mừng đến phát khóc. Nhưng trong trường hợp này anh lo lắng như sắp phát điên.
Chỗ này cách khu trại chỉ hơn 10 phút chạy nhanh, không lí nào Quyên Phong lại chọn qua đêm.
Quyên Phong cũng đâu có sợ gì phục kích trên đường về bởi cô thừa sức áp đảo bọn chúng.
Vậy thì chỉ có một lí do duy nhất: cơ thể Quyên Phong đã có vấn đề.
Nam Cung Thần lao đến cạnh Quyên Phong, hai tay anh đặt trên vai cô như để xác nhận. Lập tức qua lớp áo khoác thun đen truyền đến thân nhiệt lạnh ngắt của Quyên Phong.
Thậm chí cô ấy đang run lên.
Một chuỗi kí ức hiện lên trong đầu Nam Cung Thần những lần anh vô ý chạm phải cơ thể cô. Cuối cùng giọng anh có chút run rẩy, tựa như trái tim anh lúc này:
- Làm ơn đừng nói với tôi rằng nhiệt độ cơ thể của em thay đổi theo nhiệt độ môi trường.
Trong rừng rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng xuyên qua khe lá rọi xuống. Không ai nhìn thấy sắc mặt của ai, chỉ cảm nhận thấy hơi thở của đối phương đang phả vào mặt mình, nhắc họ rằng, mình không hề một mình.
Quyên Phong gục vào vòng tay Nam Cung Thần. Cô không thể kiềm nén thêm hơn được nữa, cơ thể cô run bần bật.
- Con chip điều hòa nhiệt độ bên trong cơ thể nằm sau gáy rơi rồi, là do vết đứt.
Trái tim Nam Cung Thần dường như bị bóp nghẹt.
Giận dữ, thù hận, điên cuồng và đau đớn là những gì đang cuộn chảy trong lòng Nam Cung Thần lúc này.
Cô là con người, là một con người, là động vật đẳng nhiệt cấp cao nhất. Vậy mà phải sử dụng đến một con chip để điều chỉnh cơ thể mình.
Là cái lũ khốn nào đã biến cô gái anh yêu thành như thế này.
Nam Cung Thần lập tức cởi áo khoác ra mặc cho Quyên Phong, toan lấy đèn pin trong túi áo thì bị Quyên Phong chặn lại.
Trong đêm tối anh có thể cảm nhận thấy cái nhếch môi tự giễu của cô:
- Thị giác của tôi vượt hẳn con người.
Nam Cung Thần đau xót bế thốc Quyên Phong lên và bước đi theo sự hướng dẫn của Quyên Phong. Dù lòng anh đang điên cuồng giận dữ, nhưng đôi tay vẫn dịu dàng nâng niu một cánh bồ công anh. Bồ công anh mong manh lắm, chỉ cần mạnh tay một chút, chúng sẽ tan nát.
Quyên Phong có chút không hài lòng, đường đường là một sát thủ hàng đầu thế giới mà phải để một thằng nhóc chưa đủ tuổi kết hôn bế trên tay bảo vệ thế này, thật sự có chút mất mặt.
À mà nếu tính theo luật lệ nhà nước, Quyên Phong cũng chưa đủ tuổi kết hôn. Chỉ là những thứ luật lệ ấy chẳng bao giờ có thể can thiệp được đến cô. Mà dù sao thì cô cũng đâu có tên trong danh sách của bất kì quốc gia nào.
Nếu có thì là cái tên Nhược Quyên Phong của quá khứ, với tình trạng đã chết năm vào năm 2015, nguyên nhân cái chết là hoả hoạn.
Quả thật Quyên Phong có thể nhìn thấy trong bóng tối.
Đó là một cái hang nhân tạo dùng cho khách du lịch muốn trải nghiệm cảm giác đi vào hang động. Sau khi kiểm tra đâu đó mọi thứ, anh đặt Quyên Phong xuống, đồng thời xếp mấy cây củi vừa nhặt được thành đống nhóm lửa.
Ngọn lửa bùng lên soi rõ khuôn mặt trắng bệt của Quyên Phong cùng đôi mắt mơ màng muốn ngủ của cô.
Dẫu vậy Quyên Phong vẫn cố mở mắt dậy, cô lôi từ lớp váy trong một túi giống nhựa nhưng không phải nhựa chứa thứ dung dịch màu xanh lam ra đưa cho anh, mệt mỏi ra lệnh:
- Ném mạnh ra cửa hang.
Nam Cung Thần nhanh chóng làm theo. Một tiếng "choang" như thuỷ tinh vỡ vang lên, dung dịch màu xanh đổ lênh láng ra khắp cửa.
Không hiểu sao Nam Cung Thần vừa nhìn liền biết đây là loại độc có tác dụng tạo ra khói độc có thể gây chết người, nhưng loại khói không khuếch tán đi xa, chỉ lơ lửng bên trên nơi dung dịch độc nằm, bất cứ ai đến gần trong phạm vi 1 mét đều sẽ trúng độc. Tác dụng của nó khoảng vài giờ đồng hồ, vừa đủ bảo vệ họ đến sáng.
Tiếp theo Quyên Phong lôi trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại nhưng chắc chắn không phải điện thoại. Trên màn hình có hai chấm màu hồng, có vẻ là cô với anh.
Là máy cảm biến hồng ngoại giúp xác định những sinh vật sống xung quanh trong phạm vi 1,5km.
Cuối cùng cô lấy một ít bột trắng như phấn đưa cho anh:
- Lũ rắn ấy đều bị tiêm thuốc tăng động, bôi vào đi.
Hàn gì lúc này lũ rắn không hề động đến cô, vậy thì con rắn trên cây rõ là nhắm đến anh, vậy mà... Thật là anh lo lắng đến đầu óc lú lẫn luôn rồi sao?
Mỗi một món vũ khí của cô anh đều biết, biết rất rõ từ công dụng cho đến chi tiết cấu tạo, chỉ là anh không nói ra.
- Là lỗi của tôi vì đã xuất hiện - Nam Cung Thần thở dài.
- Nếu cậu không chặn quả bom lại, tôi sẽ còn thảm hơn.
Chợt như nhớ ra điều gì, Quyên Phong hơi cau mày:
- Cậu đã vô hiệu hoá quả bom một cách chính xác.
- À, tôi nghĩ đến em bị thương thì rối quá làm bừa thôi.
Sát thủ giỏi là một thiên tài trong lĩnh vực nói dối.
Quyên Phong cũng gật gù chấp nhận. Suy cho cùng một sát thủ tốt cũng chưa chắc có thể giẫm trúng chính xác công tắc của một quả bom tròn đang lăn.
Lúc này, một cái run rất khẽ phát ra từ chiếc đồng hồ của Quyên Phong. Cô không mấy đắn đo ấn vào. Lập tức chiếc bông tai phát ra âm thanh với tần số cực nhỏ.
- Lão đại.
- Ta ổn.
Cuộc đối thoại chỉ có bấy nhiêu.
- Rõ ràng là em có thể gọi thuộc hạ mình đến - Nam Cung Thần thêm củi vào đống lửa, mắt không nhìn cô.
- Tôi nợ cậu một lần - Quyên Phong kéo lại áo khoác, nhích người về gần đống lửa.
- Em sợ họ giết tôi?
- Đã nói tôi nợ cậu một lần - Cô vẫn bình thản lặp lại, dường như trên đời này không tồn tại thứ gì có thể khiến cho đôi mắt ấy dậy sóng cả.
- Có vẻ như em không hoàn toàn kiểm soát được họ.
Quyên Phong hơi giật mình, cũng thông minh nhỉ?
- Họ ưu tiên làm những gì có ích cho gia tộc hơn là lời của tôi.
Giong như vụ Tử Tâm năm đó, dù cho Quyên Phong có ra lệnh thả đi chăng nữa, chắc chắn Tần gia cũng sẽ sai người giết chị ấy mà thôi. Dĩ nhiên không vị vua nào có thể kiểm soát toàn bộ dân chúng của mình. Tuy Tần gia không phải đất nước đông dân, nhưng mỗi một cá thể trong đó thừa sức cân cả chục con người ngoài này.
Và tất nhiên trước giờ Quyên Phong chưa làm gì tổn thất cho Tần gia, nếu không muốn nói chính cô là người đã đưa Tần gia từ vị trí số 5 hắc đạo lên số 1, trừ khử Long ThẦn trả thù cho biết bao nhiêu anh em Tần gia.
Cho nên trong mọi trường hợp, Quyên Phong luôn được ưu tiên bảo vệ một cách tuyệt đối, thậm chí là nhiều khi điều đó khiến cô không hài lòng.
Trong ánh lửa bập bùng, đôi mắt xanh lá đấy ánh cười êm đềm nhìn thẳng vào mắt Quyên Phong như muốn chạm đến đáy lòng cô:
- Tôi luôn ước trong tương lai có thể trở thành sát thủ của em.
Quyên Phong có chút ngây người:
- Ngu ngốc. Nếu ông trời cho tôi quyền được chọn lựa, tôi không bao giờ muốn đi vào con đường này.
Năm cô 8 tuổi, chỉ có hai con đường duy nhất cô có thể đi, một là thành sát thủ, hai là chết. Buồn cười thật đấy, cuộc đời này ban cho cô, sinh mạng là của cô, sống thể nào là chuyện của cô, nhưng cô chưa từng được có được cái gọi là quyền chọn lựa.
Cảm giác đắng còn hơn cả thuốc giải độc rắn lúc này lan trong cõi lòng Nam Cung Thần.
Anh nghĩ, anh đã nghĩ, nếu định mệnh không có cô quyền lực chọn, anh sẽ thay định mệnh cho cô thế giới mới, một nơi cô có thể làm mọi thứ mình thích, có thể vui vẻ hạnh phúc. Nó gọi là thiên đường nhỉ?
- Em có tin vào thiên đường không? - Nam Cung Thần nhích lại gần Quyên Phong, hai bờ vai chạm vào nhau, không tồn tại khoảng cách.
Đôi mắt cô tràn ngập ánh lửa nhưng vẫn không thấy sáng, cánh môi vì lạnh nhợt nhạt khẽ cười nhạt:
- Thiên đàng? Cậu nói tôi còn có thể tin thiên đàng tồn tại khi những nơi tôi đi qua chỉ toàn là mất mác và đau thương đến cùng cực sao?
Cô còn có thể tin vào thượng đế nhân từ khi mọi thứ mà cô yêu thương đều bị cướp sạch sao?
Còn có thể tin vào ngày mai tươi sáng khi mà cuộc đời cô chỉ có đêm đen và máu me sao?
Những gì cô có thể tin là cây súng trong tay mình. Nó mới là thứ bảo vệ cô mãi mãi.
Đó là lần đầu tiên trong suốt 10 năm làm sát thủ, Quyên Phong nói ra những lời thật nhất trong trái tim mình.
Một lát sau Quyên Phong nhanh chóng thiếp đi trên vai Nam Cung Thần, trên người cô vẫn choàng áo khoác đen của anh. Khuôn mặt cô khi ngủ thuần khiết tựa một thiên sứ, xinh đẹp như một nàng công chúa đang đợi hoàng tử của mình đến đánh thức.
Ngủ ngoan nhé, anh vẫn ở đây mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...