Ký ức
Mười năm trước, trên chiếc ghế sang trọng chỉ dành cho người đứng đầu đại gia tộc, một chàng trai chỉ khoảng tuổi mười bốn, mười lăm ngất ngưởng ngồi trên đó. Nét cao ngạo hiện rõ trong đôi mắt xanh lục bảo, tưởng như trên đời này không gì có thể đánh gục được cậu. Một tay chống trên thành ghế, một tay đùa nghịch ly rượu trên tay, cậu lười biếng nói khẽ: “Chỉ là một con bé tám tuổi…” khóe môi cậu bất chợt nở ra một nụ cười, nụ cười ấy cao ngạo vô cùng, tà mị vô cùng nhưng cũng đẹp vô cùng: “là Nhược Quyên Phong hay Tần Quyên Phong…không quan tâm…. Cứ -giết-sạch…”
…
Lặng nghe từng đợt sóng vỗ ầm ầm, phía xa xa trên mặt biển, thấp thoáng ánh đèn của những con tàu ngoài khơi.
Long Thần lặng nhìn theo cái dáng người nhỏ nhắn đó, lòng có chút gì đó buồn cười. Anh với cô dường như sinh ra đã bị ông trời bất công buộc vào nhau bằng một sợi dây định mệnh nào đó vậy, không ai trong hai người có thể thoát khỏi nó cả, bởi thế mà cuộc đời của cô và anh như trở thành một vòng lẩn quẩn, đi đâu cũng đụng chạm đến nhau. Thật buồn cười.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh gặp cô, lúc đó cô chỉ mới tám tuổi, vẫn là một cô bé với nụ cười đẹp như thiên thần, cô lúc đó không phải như bây giờ.
Lúc đó, tuy đã lên nắm quyền trong Long gia, nhưng nếu muốn cũng có thể nói anh chỉ mới là một thắng nhóc mười bốn tuổi, cái tuổi ngông cuồng hiếu chiến, bởi thế nên hôm đó đích thân dẫn thuộc hạ đến truy sát Nhược Quyên Phong – con gái nuôi của Nhược gia, cũng chính là Tần Quyên Phong sau này.
Nhớ ngày hôm đó, một buổi hoàng hôn mùa thu, bồ công anh đã tàn, bầu trời cũng đã xế chiều nhưng vẫn phủ một màu xám u buồn, gió thu vờn nhè nhẹ trên mái tóc đen, bồ công anh theo làn gió tản đi khắp nơi, khắp trời một màu trắng tinh khiết, tinh khiết như chiếc váy trắng của cô bé đang đứng trước mặt anh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đẹp ấy khẽ tung trong gió, vạt váy trắng phất phơ, gió ngang bướng cứ thổi như thế, mang theo vài cánh hoa bồ công anh trắng bám lên mái tóc đen.
Long Thần đơ người đứng im đó, anh không bước đi tiếp, cứ lặng người đứng đó, bức tranh trước mặt anh quá hoàn hảo, tới mức ai nhìn vào cũng không nỡ phá vỡ nó.
Gió lại thổi, thân cây bồ công anh yếu đuối đung đưa như nhảy múa trong gió.
Thiên thần ấy như phát hiện ra có người đến, ngây ngô quay lại nhìn anh.
Một chiếc cằm nhỏ nhắn, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi chân mày thanh thanh, hai bờ má ửng hồng, làn da trắng sứ, đôi môi đỏ ngọt ngào…và môt đôi mắt màu xám khói thoáng nét buồn như bầu trời trên cao vậy.
Long Thần ngơ ngẩn, anh dường như đắm chìm trong đôi mắt đó.
Chiếc váy trắng dường như cũng bị lưu mờ bởi vẻ tinh khiết của cô bé, đôi mắt màu xám khói đó như chứa cả bầu trời mênh mông vậy.
Gương mặt thoáng nét buồn đó khiến con người ta hận không thể mang hết mọi thứ tốt đẹp trên đời này đặt dưới chân cô bé chỉ để đổi lấy nụ cười của cô.
Thân người mỏng manh như một trang giấy trắng, tưởng chừng như một cơn gió cũng có thể cuốn cô bé đi mất.
Long Thần cứ thế ngắm nhìn, không hề phát hiện ra cô bé đã đi đến trước mặt anh từ bao giờ.
Cô bé cười với anh, nụ cười đẹp như thiên thần, mông lung dịu nhẹ hơn cả ánh hoàng hôn ban chiều, nhìn thẳng vào mắt anh, cất giọng hỏi: “Anh cũng thích hoa bồ công anh sao?”.
Cái chất giọng ấy rất dễ nghe, nó rất thanh , rất nhẹ, rất trong veo như tiếng phong linh trong gió.
Long Thần gần như vô thức, anh khẽ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...