Nữ Hoàng Queen Nữ Hoàng Băng Giá


Sáng hôm sau nó dậy sớm như thường lệ nhưng ko cải trang vội để đi học , thay vào đó nó giữ nguyên khuôn mặt thực của mình và mang một bộ đồ thể thao trắng phong cách (áo ngắn tay quần dài), tóc xỏa ra tự nhiên nhìn nó bây giờ như một thiên sứ vậy.

Nó ra khỏi nhà cùng một đôi giày thể thao trắng nốt , nó chạy thể dục khắp nơi và không biết vì sao nó lại chạy tới mộ bờ hồ cạnh công viên cách biệt thự của nó rất xa.

Nó đứng tại bờ hồ nhìn về một nơi rất xa ko có điểm dừng , nó lại suy nghĩ về quá khứ của mình.

--Mẹ , sao mẹ lại bắt con và hai chạy thể dục vậy__nó nói , lúc đó nó là một cô bé mới tròn năm tuổi còn người được nó gọi là hai ko ai khác ngoài anh trai nó
anh trai nó=Khánh.

--Con gái của mẹ ngoan , chạy thể dục con sẽ có đủ thể lực để làm mọi thứ , vừa có sức khỏe lại vừa đẹp cho dáng người của người phụ nữ__mẹ nói (gọi vậy cho tiện)
--Đúng đó , điều đó mà em cũng ko biết thì làm sao làm người tài giỏi hơn anh được..lêu lêu__Khánh nói rồi le lưỡi lêu lêu chọc nó , làm cho nó tức ko biết làm sao liền khóc làm nũng mẹ.

--Mẹ hai trêu con kìa...!huhu ...ko biết đâu bắt đền đấy __mẹ cười ko nói gì có lẽ đã quá quen vs chuyện này rồi
--Nín đi đúng là đồ mít ướt , suốt ngày chỉ biết khóc__Khánh nói rồi lại gần nó dỗ dành --Nín đi chiều hai dẫn em đi chơi và mua kem sô cô la cho em ăn được ko__nghe tới kem sô cô la nó liền nín khóc , vì đó là món khoái khẩu của nó.

Sô cô la mang lại cho mỗi con người một mùi vị khác nhau , lúc vui thì vị ngọt còn lúc buồn vị đắng.

Thấy nó vui vẻ trở lại thì cả ba người lại cùng cười tiếp tục chạy thể dục.

Quá khứ kết thúc , đó cũng là lí do nó đến đây , ở đây có kỉ niệm vui giữa nó , Khánh và mẹ.

Gió thổi qua làn tóc nó làm cho tóc nó bay bay , cơn gió này thật lạnh đã kéo nó về thực tại.

Nó đưa tay ôm lấy hai cánh tay mình xoa xoa , vậy là mùa đông đã đến cái mùa mà nó vừa yêu vừa ghét , yêu vì đây là mùa nó và hai có mặt trên trái đất này nhưng đó chỉ là quá khứ , quá khứ nó yêu nhưng giờ nó ghét và đây cũng là mùa mẹ nó ra đi.


Hình ảnh đó đã thu vào tầm nhìn của một người con trai đứng cách đó ko xa.

Người con trai đó mang một bộ đồ thể thao màu đen trái ngược một trời một vực vs nó nhưng đã tôn lên làn da trắng như con gái của người con trai đó.

Cậu cởi chiếc áo khoác ngoài cũng màu đen của mình ra rồi tiến về phía trước nơi cậu đang để ý mà nơi đó là nơi nó đang đứng.

Cậu lại gần nó , khoác chiếc áo khoác mình vừa cởi ra lên người nó.

Cảm nhận được hơi ấm của chủ nhân chiếc áo và mùi hương nước hoa oải hương dịu nhẹ khi khoác lên vai mình , nó biết mùi nước hoa vì nó cũng dùng loại đó nó thích hoa oải hương mà , nó hơi giật mình khi có chiếc áo khoác khoác lên người mình.

Quay sang nơi có người con trai đó đứng , bây giờ thì nó ngạc nhiên hết cỡ , người con trai đó là hắn.

Làm sao hắn lại ở đây rồi còn nhìn thấy nó nữa chứ.

--Sao lại là anh , anh làm gì ở đây__nó hỏi
--Không là tôi thì là ai nữa , chẳng lẽ còn ai ngoài tôi sẽ khoác áo cho cô khi trời lạnh mà đứng đây sao__hắn nói trong lòng hơi tức giận khi nghĩ nó có người khác khoác áo cho , mà là con trai nữa chứ (ghen đấy)
--Không ý tôi ko phải vậy__nó chối , ko biết vì sao nó lại muốn giải thích cho hắn hiểu mình ko hề có ai khác , hắn khi nghe nó nói vậy thì vui thầm trong lòng vì nó vẫn chưa có 1 nửa của mình.

--Sao anh lại cho tôi mượn áo khoác__nó nhìn hắn hỏi
--À..chuyện này là sáng nay tôi chạy thể dục ngang qua đây thì gặp cô , thấy cô lạnh nên cho mượn áo khoác tạm ấy mà..hihi__hắn vừa nói vừa lấy tay gãi đầu ko biết phải giải thích như thế nào cho nó hiểu.

--Vậy à...cảm ơn__nó nói nhìn về mặt hồ nước trong veo , riêng hai từ cuối nó nói rất nhỏ nên hắn chỉ nghe loáng thoáng qua.

--Cô nói gì vậy nói lại tôi nghe được ko__hắn hỏi.


--Không nghe thì thôi , tôi ko muốn nhắc lại lần hai__nó nói , bởi hai từ ấy rất khó có thể nghe được từ nó nhưng ko hiểu vì sao nó có thể nói ra vs hắn.

--Không nói thì thôi tôi cũng nghe rồi__hắn nói --Cô có muốn ghé qua biệt thự chúng tôi chơi ko.

--"biệt thự chúng tôi" là sao??!__nó thắc mắc nhìn hắn hỏi.

--À tôi nói vậy vì nhóm bạn chúng tôi ở cùng biệt thự ấy mà__hắn nói.

--Vậy ư....mà khoan anh nói anh ở cùng vs nhóm bạn anh ư ??!__ nó hỏi
--Ừ ....!có chuyện gì sao ?!!__hắn nói khi nhìn thấy nó ánh mắt cứ nhìn xung quanh như tìm điều gì đó.

--Bạn anh có đi cùng anh ko__ nó hỏi.

--Không sáng nay tôi dậy sớm , mọi người vẫn còn ngủ nên tôi đi tập TD một mình__hắn trả lời , nhận được câu trả lời từ hắn nó thở phào nhẹ nhõm "may nếu có hai ở đây chắc mình lộ rùi" nó nghĩ trong lòng.

Thấy nó thở phào như trút được gánh nặng , hắn hỏi:
--Cô sao thở phào vậy ???
--À ko có việc gì , "nhà" anh ở đâu vậy__nó trả lời rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.

--"Nhà" ư , nếu đó mà là nhà thì nhà cô chỉ bằng hạt cát thôi , phải gọi là biệt thự __hắn nói giọng kiêu ngạo khi nghe nó gọi biệt thự bọn hắn là nhà (Xì nói "nhà" nó bằng hạt cát thì biệt thự bọn hắn bằng hạt bụi*_*).

Hắn nói giọng kiêu ngạo nó cũng ko lấy gì làm lạ vì bọn nhà giàu đều thế mà.


--Được rồi , biệt thự bọn anh ở đâu tôi có thể biêtd chứ__nó nói.

--Có thế chứ , biệt thự bọn tôi ở gần công viên này cách biệt thự bác Dương khoảng 100m thôi , à có lẽ cô ko biết bác Dương là ai đâu nhỉ ?! (thiệt ko rõ là đằng khác) , bác Dương là cặp vợ chồng hôm qua đứng trước cổng trường nói chuyện vs chúng ta đó , hai bác ấy rất tốt đặc biệt là bác Tâm__hắn nói , khi nghe tới vợ chồng ông ta khuôn mặt nó liền biến sắc , không còn vẻ bình thường nữa thay vào đó là khuôn mặt lạnh như tiền , nó nói giọng cũng ko còn độ ấm :
--Tốt như vậy ư...__"tốt mà đi cướp chồng người khác , mà gọi là tốt ư thật nực cười" đoạn sau này nó chỉ nghĩ trong lòng , nó cười một nụ cười khinh bỉ mỉa mai và nụ cười đó đã lọt vào mắt hắn.

--Có vẻ như cô ko thích hai bác ấy nhỉ__hắn hỏi (ko thích , phải nói là ghét cay ghét đắng mới đúng)
--Chuyện đó có cơ hội anh sẽ biết , lần sau đừng nhắc hai người đó trước mặt tôi__nó nói tay cởi chiếc áo khoác trả lại hắn nói--Trả lại cho anh có dịp sẽ nói chuyện tiếp.

--Cô nói cứ như sẽ ko còn nói chuyện được vs nhau ấy__hắn nói.

--Ở đời ko ai biết trước được chữ "ngờ" cả , lỡ như tôi và anh sẽ ko có dịp mà nói chuyện thì sao , thôi ko nói chuyện đó nữa tôi về đây anh cũng về mà đi học đi__dứt lời nó liền quay đi ko nhìn hắn.

--Tạm biệt , hẹn gặp lại ở trường__hắn nói vs theo khi nó đã đi cách hắn chừng 10m.

Nó ko nói gì cũng ko ngoảnh đầu lại , tay đút tui quần đi thẳng.

Mặt trời đã lên cao , in hằn bóng nó xuống đất một cái bóng cô đơn lạnh lẽo trong mùa đông.

Hắn đứng đó nhìn theo nó mãi cho đến khi nó đi khuất trong nhóm người đông đúc đi qua đi lại thì hắn mới quay về biệt thự của mình.

Trên đường về biệt thự hắn luôn thắc mắc tại sao nó ghét vợ chồng bác Dương , nhưng nó không muốn nói nên hắn cũng gạt suy nghĩ đó sang một bên.

Vừa vào phòng khách biệt thự hắn đã gặp mọi người ngồi trên ghế sofa đặt giữa phòng khách đối diện vs cái tivi xem tin tức trên tivi , hắn hỏi :
--Mọi người làm gì ngồi đó vậy , sao ko ăn sáng đi.

--Hai bác ăn rồi , còn bọn này muốn đợi cháu về ăn cùng ấy mà__bà Tâm nói
--Vậy ạ..


các cậu ăn đi tớ lên trường ăn sau__ hắn đáp vs bà Tâm rồi nhìn bọn bạn nói
--Cậu ăn trên trường thì bọn này cũng lên trường ăn cùng luôn cho vui__Khánh nói.

--Đúng đó__ cả bọn đồng thanh.

--Vậy cũng được tớ đi thay áo quần__hắn nói định quay đi thì Nam lên tiếng :
--Mà cậu đi đâu từ sáng sớm đến giờ vậy
--Đi chạy bộ , cậu ko thấy à__hắn vừa nói vừa chỉ vào bộ áo quần trên người mình.

Mọi người ko hỏi gì nữa tiếp tục xem tivi còn hắn lên thay đồ xong cũng xuống cùng cả bọn đi học luôn.

Còn nó thì sao??? Sau khi chạy bộ về tới biệt thự thì nó gặp Zun đi qua dphi lại trước cửa ngôi biệt thự.

--Em làm gì mà đi qua đi lại vậy__nó lên tiếng , nghe được giọng nó Zun cũng ngừng đi nhìn về phía nó rồi chạy lại câmg tay của nó xem xét rồi đến khuôn mặt.

--Phù...may ko sao cả__Zun thở phào nói.

--Em nói gì lạ vậy__nó nhăn mày hỏi.

--À sáng ngủ dậy ko thấy chị hỏi bọn người làm trong nhà thì biết chị chạy bộ , đến khi xem tin tức trên tivi sáng sớm nay có tai nạn em sợ người đó là chị__Zun giải thích
--Sao em có thể nghĩ đó là chị__nó hỏi ko còn nhăn mày nữa vì biết cậu em này quan tâm mình đến mức thái quá sự việc lên --Thì khi thấy tin tức em hỏi người làm chị mang đồ thể thao màu gì họ nói màu trắng mà người bị tai nạn cũng mang đồ thể thao màu trắng , nên em nghĩ vậy__Zun nói , nó đưa tay cốc một cái lên đầu Zun , Zun hét toáng lên
--A...đau chị làm gì vậy ....đau chết mất.

--Cho chừa lần sau đừng có mà quan tâm thái quá như thế nghe chưa , đi thay áo quần rồi đi học__nó nói rồi đi lên phòng mình cải trang , bây giờ nó lại xấu xí rồi.

Nó xuống lầu đã thấy Zun thay đồ xong đứng đợi nó rồi , hai người cùng đi xe ô tô BMW màu xanh đen của Zun tới trường , trên đường đi nó lại dặn Zun ko được gọi nó bằng chị khi trước người lạ bởi ko một ai biết thân phận nó ngoại
trừ hai đứa bạn thân C.Phong or Như


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui