Nữ Hoàng Queen Nữ Hoàng Băng Giá


anh bấy giờ mới nhìn rõ được khuôn mặt của cô bé đó và cô bé đó chính là em gái anh=Dương Băng Băng và cũng chính là nó cách đây 10 năm luôn nở nụ cười hạnh phúc , còn đối vs người hiện tại anh ko hề nhận ra được đó là em gái mình và nó cũng ko còn thể nở nụ cười thật sự trên môi sau khi bỏ đi lúc tang lễ mẹ hoàn thành.

Nó nhìn về phía anh cười rạng rỡ anh vươn tay tới ôm nhưng càng vươn tới thì cái hình ảnh đó xa dần rồi mờ nhạt và biến mất , anh muốn kêu lên tên nó bảo nó đừng bỏ anh đừng đi nhưng sao ko thể cất tiếng nói vậy cổ họng anh như có cái gì dphó fdã ngăn cản.

Phía ánh sáng nó đứng cũng buến mất trả lại một bóng tối u sầu đối vs anh.

Giấc mơ như vậy là đã kết thúc , nếu như giữa đêm anh mà mơ như vậy thì sẽ ngồi dậy bật khóc giữa ko gian u tối nhưng bây giờ anh chỉ suy nghĩ lại giấc mơ đó thôi nhưng sao nước mắt vẫn rơi ko thể ngừng được.

Anh đứng dậy lau khô nước mắt lại gần cái tủ áo quần , mở ra bên trong đều là áo quần anh hiện tại và phia bên dưới tủ áo quần là chất hai núi quà , một bên là quà sinh nhật anh được mọi người tặng còn một bên là quà sinh nhật nó mặc dù nó ko có mặt nhưng mỗi năm anh đều mua quà cho nó và cất giữ đợi khi nào rìm được nó sẽ đưa hết số quà này cho nó.

Anh nhìn vào đống quà chất như núi của mình , tuy rất được nhiều người tặng quà nhưng anh vẫn ko hề mở ra xem vì anh muốn nó cùng mở ra xem vs anh.


Anh chú ý tới món quà có vỏ bọc là đen trắng , hầu như là năm nào sinh nhật anh cũng có quà gói màu này , anh thấy lạ người ta thường lấy những gam màu sáng để gói quà nhưng người này chỉ thích có hai màu này như em gái anh.

Anh cầm thử 3 món quà đều gói bằng giấy màu trắng đen lên xem ai là người gửi nhưng trên đó ko hề ghi tên người gửi , nhưng kiểu cách gói quà rất đặc biệt mà anh chưa từng thấy và chúng giống y hệt nhau ko khác một tí.

"Chắc là cùng một người gửi nhưng sao phải dấu tên , người này cũng tặng quà cho mình , năm nào cũng có vào đúng ngày sinh nhật mình " anh nghĩ , lắc đầu anh lại đặt món quà xuống dù muốn mở ra xem người này tặng anh cái gì nhưng anh vẫn muốn nó trở về cùng mở vs anh.

Anh lấy một bộ quần áo ngủ nam ra đi tắm thay , tắm xong anh lau khô tóc liền lên giường nằm ngủ vì hôm nay anh đã quá mệt nên ngủ sớm còn để chuẩn bị cho một ngày mới mệt nhọc nữa.

Quay trở lại vs mọi người dưới lầu.

Sau khi Khánh bỏ đi Ông Dương , bà Tâm , Linh , Như & C.Phong ko khỏi lắc đầu vì họ hiểu cảm xúc của Khánh.


Còn những người còn lại ko hiểu vì sao Khánh nổi giận đùng đùng như vậy.

--Sao Khánh lại tức guận vậy bác__hắn hỏi
--Chuyện này hai con ( Hân , Đan ) và các cháu (những người ko biết gì về nó)
ko cần để ý , nếu sau này có cơ hội các con sẽ hiểu__ông Dương nói
--Tất nhiên là sẽ có cơ hội vì ngày đó đang tiến tới rất gần __ C.Phong nói
--Cháu nói vậy là có ý gì ???__ông Dương nhăn mặt hỏi
--Rồi bác sẽ biết sớm thôi__C.Phong đứng dậy nói , khuôn mặt cậu ko cảm xúc giọng nói cũng vậy --Thôi cháu đi sang nhà cô bạn khi sáng lấy xe mọi người ngồi chơi , cậu đi ko
Như???__C.Phong nói rồi quay sang hỏi Như
--Tất nhiên là có rồi sao ko được chứ__Như vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị đi thì hắn lên tiếng :
--Ko phải cô ta ko muốn cậu dẫn ai khác đi theo sao???
--àk Như thì có thể đi còn lí do vì sao các cậu rồi sẽ biết nhưng ko phải lúc này__C.Phong nói rồi cùng Như ra khỏi biệt thự đón taxi đến địa chỉ mà nó đưa , họ cí dự định đến đó lấy xe rồi cùng về chung.

Còn mọi người sau khi Như & C.Phong đi thì cũng nán lại nói chuyện một lúc rồi ai về phòng nấy làm việc riêng tư của mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui